Chương 820: BỊ CẢM
Một chiếc Mercedes-Benz màu xanh đen, trong trời mưa phùn bồng bềnh, ánh sáng kim loại sang trọng lấp lánh, chậm rãi lái tới, cuối cùng dừng ở trước cửa khách sạn Á Châu.
“Oa. . . . . .” Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng, còn có Tiểu Nhu cùng với Đường Khả Hinh đi ra đại sảnh, nhìn chiếc xe Mercedes giá trị hơn hai triệu, lấp lánh ánh sáng sang quý, dừng ở trước thảm đỏ, tài xế mặc đồng phục màu xanh đen, chừng ba mươi tuổi, là người đàn ông đẹp trai cao gầy, mở cửa xe, mỉm cười đi ra, nhìn Đường Khả Hinh cung kính cười nói: “Đường tiểu thư, chào cô, tôi là Hà Đào, tài xế mới. Bắt đầu từ hôm nay, sẽ phụ trách tất cả hành trình đưa đón cô đi làm ở Hoàn Cầu.”
Đường Khả Hinh có chút kích động nhìn anh.
“Mercedes thật đẹp nha!” Tiểu Nhu lập tức rất vui vẻ nhảy qua, muốn đưa tay sờ sờ mặt kim loại. . . . . .
“Đừng có sờ! !” Trần Mạn Hồng lập tức phủi tay của Tiểu Nhu, vừa cười vừa trách móc: “Trầy xước thì làm thế nào? Hơn hai triệu đấy? Cô phải trồng bao nhiêu khoai tây, mới kiếm được hả?”
Tiểu Nhu nghe vậy, lập tức khẽ cắn môi dưới, cúi đầu, không dám lên tiếng.
Tài xế lại mỉm cười đi lên xe, tự mình mở cửa xe, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Đường tiểu thư, mời cô vào. . . . . . Xem xét trang trí bên trong, có hài lòng hay không. . . . . . Nếu như có cần thêm giảm chỗ nào, để tôi xin bố trí. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh lại kích động mà nhìn anh, mới gật đầu một cái, quả thật cũng tò mò muốn ngồi vào xem một chút, ngay lập tức gọi bọn Tiểu Nhu ngồi chung vào trong ghế xe xa hoa thoải mái. . . . . .
“Thật xinh đẹp, thật thoải mái nha!” Tiểu Nhu bò đến ghế trước ngồi xuống, liền phát hiện cái ghế lạnh lạnh mát mát, mềm mại, liền vui vẻ kêu lên.
“Cho nên tôi nói. . . . . .” Trần Mạn Hồng cũng cảm thấy buồn cười ngồi vào ghế sau xe, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Nhu, lại không nhịn được giễu cợt nói: “Cho nên tôi nói, tính tình quyết định số phận! Dựa vào tính tình hỏng bét của cô, lên xe sang quý thế này, liền bò đến ghế lái phụ! ! Đó là một vị trí thấp kém đến cỡ nào ! ! Lấy trứng gà làm trứng cút! Thứ vô dụng !”
Tiểu Nhu nghe nói như vậy, lập tức lầu bầu quay đầu, liếc về phía Trần Mạn Hồng, vẻ mặt vô tội. . . . . .
“Nhìn cái gì? Hôm nay không phải cùng người bán vịt ở trong thôn của cô xem mắt sao? Để cho anh ta tới đây biết một chút sự huy hoàng của Khách sạn Á Châu, xem anh ta sợ hãi chết không!” Trần Mạn Hồng nói đến đây, không nhịn được cười.
“Anh ấy có rất nhiều rất nhiều tiền!” Tiểu Nhu lập tức trợn to mắt, nhìn Trần Mạn Hồng nói.
Trần Mạn Hồng nghe xong lời này, ngay lập tức nhìn ra phía ngoài, rất kinh ngạc nói: “Hả? Bên ngoài có một trăm đồng !”
“Ở nơi nào? ?” Tiểu Nhu lập tức xoay người, nằm ở trên cửa sổ hăng hái nhìn.
“Nhìn đi ! Đây chính là tương lai của cô! !” Trần Mạn Hồng lại nhạo báng cô một trận, mới xoay người nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh lại trở nên kích động nhìn này trang trí bên trong xe, trước kia bởi vì phải khắp nơi chạy, cho nên Thầy giáo nhường lại xe của mình, cho cô dùng tạm thời, sau đó thật sự cần dùng xe, ông lại xin một chiếc xe hơi bình thường, đưa cho mình sử dụng, trừ phí dùng xe vào số tài khoản của mình, vẫn bởi vì chuyện này, Khả Hinh cảm thấy thật xấu hổ, hôm nay, rốt cuộc mình có được chiếc xe riêng, ánh mắt cô chậm rãi xoay tròn, kích động ngẩng đầu lên, nhìn phía sau ghế dựa màu đen, trang bị một TV, mà vị trí ở giữa còn có phím ấn đặc biệt. . . . . .
Trần Mạn Hồng cũng tò mò, vươn tay ấn xuống một cái.
Chỉ thấy ánh sáng màu xanh lóe lên, một khung kim loại kèm theo máy tính mở ra, còn bố trí tai nghe cao cấp.
Đường Khả Hinh nở nụ cười, quay đầu lại, nhìn bên cửa xe, có một tủ lạnh nho nhỏ, thậm chí còn có tủ sắt mini đựng vật dụng cá nhân, cô chậm rãi vươn tay chạm nhẹ vào mặt bên màu xanh đen. . . . . .
“Khả Hinh! ! Tôi thật hâm mộ cô nha!” Tiểu Nhu lại cảm thấy hưng phấn xoay người, nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Nếu như tôi cũng có thể giống như cô, cha mẹ tôi nhất định rất vui vẻ.”
“Cô chờ kiếp sau đi!” Trần Mạn Hồng lại khinh bỉ nhìn cô.
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, không nhịn được bật cười, lại phát hiện buồng xe có hơi trống, cô liền sửng sốt quay đầu, nhìn Nhã Tuệ bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt nở nụ cười kích động nhìn mình, nhưng cũng không lên xe, cô ngạc nhiên lập tức đẩy cửa đi ra, nhìn Nhã Tuệ cười hỏi: “Tại sao không lên xe ngồi một chút?”
“Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi chỉ có chút xúc động. . . . . .” Nhã Tuệ mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, từ ngày chú Đường đi tù, cuộc sống cô gái này liền xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, từ một công chúa nhỏ đến một đứa bé bình thường, cuộc sống hết sức không dễ dàng, cắn răng gắng gượng vượt qua, trong này đến cùng có bao nhiêu gian khổ, Nhã Tuệ rõ ràng hơn bất cứ ai, còn có đoạn chuyện cũ ở Cambridge xúc động lòng người, cô đều dựa vào bản thân một mình đi tới. . . . . . Nghĩ tới đây, Nhã Tuệ không nhịn được hai mắt đỏ bừng, vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Hinh, nghẹn ngào cười nói: “Trời ạ, cô đi tới, từ ngày khuôn mặt cô bị phá hủy, cầm miểng thủy tinh muốn kết thúc sinh mạng, tới hôm nay cố gắng đạt được huy hoàng như vậy, tôi biết rõ, cô vì muốn cho chúng tôi, những người yêu cô được an tâm. . . . . .”
Đường Khả Hinh cũng kích động nghẹn ngào, hai mắt tràn lệ nhìn Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ không nhịn được nước mắt chảy xuống, nhìn Đường Khả Hinh lại nức nở nói: “Tôi hiểu, khi đó, nếu như cô không phải vì tôi, không phải vì chú Đường, sẽ không đi tới hôm nay. . . . . . Bởi vì quả thật rất mệt mỏi. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, nức nở mềm nhũn nhào vào trong ngực Nhã Tuệ, ôm cô, nghẹn ngào nói: “Nhã Tuệ. . . . . Em muốn mãi mãi ở bên chị, mãi mãi cũng không tách ra. . . . .”
Nhã Tuệ nghe cô nhóc này nói lời ngốc nhếch như vậy, không nhịn được bật cười, vuốt nhẹ sau lưng của cô, nước mắt chảy xuống, trêu chọc cô nói: “Đứa ngốc! Ở chung với tôi cả đời, cô không cần lập gia đình à?”
“Đúng vậy. . . . . .” Trần Mạn Hồng cũng đi ra xe, nhìn Nhã Tuệ trêu chọc cười nói: “Đúng vậy . . . . . . Cô ấy không cần lập gia đình, cô cũng phải lập gia đình đi! Chú rể tới rồi! !”
Nhã Tuệ nghe nói như vậy, lập tức kinh ngạc xoay người, thấy đám người Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành, còn có Tiêu Đồng cũng nở nụ cười đi ra, chuẩn bị chúc mừng. . . . . . Mặt của cô thoạt đỏ bừng, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Trần Mạn Hồng nói: “Cô tự tìm chết ! Nói đùa như vậy! !”
“Nói đùa cái gì?” Lâm Sở Nhai nở nụ cười đi ra trước, đầu tiên dịu dàng liếc mắt nhìn Nhã Tuệ, mới vui vẻ nhìn Đường Khả Hinh kêu lên: “Tiểu Đường! Giỏi lắm! !”
“Đúng vậy! ! Cô thật giỏi! !” Tô Lạc Hoành nói xong, người đã nở nụ cười ôm lấy Đường Khả Hinh, xoay một tròn, mới nói: “Tôi đã nói lão đại không có nhìn lầm cô! ! Chúng tôi cũng không có nhìn lầm cô! Cô có ngày hôm nay là xứng đáng!”
Đường Khả Hinh bị anh xoay choáng váng đầu, nở nụ cười đứng trên mặt đất, cũng có chút đứng không vững. . . . . .
Nhã Tuệ nhìn thấy đau lòng, mới vừa muốn tiến lên đỡ cô. . . . . .
“Này. . . . . .” Lâm Sở Nhai lập tức ôm chặt eo nhỏ nhắn của Nhã Tuệ, buộc chặt cô trong ngực mình, mới cười nói: “Đừng quan tâm! Cô ấy lớn như thế rồi, sau này làm chuyện gì, cũng sẽ học tự cân nhắc và bảo vệ mình, cũng không phải là đứa bé không thể lớn lên, em phải quan tâm bao lâu chứ?”
“. . . . . . . . . . . .” Nhã Tuệ có chút dịu dàng, giận trách mỉm cười nhìn Lâm Sở Nhai.
“Khả Hinh! ! Anh rể này như thế nào?” Trần Mạn Hồng cố ý trêu Đường Khả Hinh, đứng ở bên cạnh Lâm Sở Nhai, hỏi cô.
“Khụ khụ khụ. . . . . .” Lâm Sở Nhai lập tức im lặng không lên tiếng, nhịn cười đẩy đẩy kính mắt.
“Rất tốt!” Đường Khả Hinh không nhịn được mỉm cười nói.
“Mọi người, ghét!” Nhã Tuệ lập tức đỏ mặt, đứng tại chỗ, rất lúng túng nói: “Ai nói muốn gả cho anh chứ?”
“Em không phải gả cho anh, thì gả cho người nào ? Gả cho người nào anh đều không đồng ý!” Lâm Sở Nhai nói xong, liền cố ý ôm lấy Nhã Tuệ vào trong ngực, muốn cúi xuống hôn lên khuôn mặt cô. . . . . .
“Không nên như vậy! Nhiều người nhìn đấy. . . . . .” Trái tim Nhã Tuệ nhảy lên, mặt mắc cỡ đỏ bừng, muốn đẩy anh ra. . . . . .
“Sợ cái gì! !” Lâm Sở Nhai nhìn cô thẹn thùng như vậy, không nhịn được vươn tay, véo nhẹ cằm của cô, nở nụ cười, ánh mắt xoay tròn, giống như nghĩ tới điều gì, hơi cúi mặt, giả vờ như không có chuyện gì, lơ đãng nói: “Đúng rồi, lần trước anh nghe lão đại nói em nấu mỳ ý, ăn thật ngon. Tối nay đến nhà anh, làm cho tôi một chút? Gần đây hơi nhạt miệng. . . . . .”
“Thật sao?” Nhã Tuệ có chút căng thẳng nhìn anh nói: “Nơi nào không thoải mái sao?”
“Không có! Chỉ là hơi nhạt miệng. . . . . .” Lâm Sở Nhai nhìn cô.
“Được, em làm cho anh. . . . . .” Nhã Tuệ mỉm cười nói.
Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, nhàn nhạt nhìn Lâm Sở Nhai.
Đường Khả Hinh lại bởi vì nghe Lâm Sở Nhai nói như vậy, cả người dừng lại một chút, hai mắt khẽ lóe lên, suy nghĩ trong chốc lát, mới ngượng ngùng nói: “À, đúng rồi. . . . Tổng Giám đốc đâu? Tại sao vẫn không có nhìn thấy anh ấy? Tôi có thể đi tới hôm nay, phải rất cám ơn anh ấy. . . . . .”
Tô Lạc Hoành lập tức cười nói: “Cô cám ơn anh ấy làm gì! ! Cô làm việc cho anh ấy, anh ấy phát tiền lương cho cô! Đây là đương nhiên! Đừng cám ơn anh ấy! Sẽ không có ích!”
“Nói nhảm! !” Tiêu Đồng liếc Tô Lạc Hoành một cái, lại không nhịn được, cười nói: “Lão đại bị cảm! Vì chuyện của Tình Tình, tối hôm qua anh ấy ở phi trường, giày vò đến bốn giờ sáng. Tôi cũng mới vừa biết, sau khi họp xong, lại phải tiếp tục phòng họp đến số ba, mở cuộc họp liên tuyến quốc tế, đoán chừng lúc này, cũng đã xong rồi, chắc là ở văn phòng! Người còn không có ăn cơm đâu, thật đáng thương.”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, giật mình, ánh mắt không nhịn được dời về phía nơi khác, nhớ tới ghế ngồi trống không lúc nảy, khẽ cắn môi dưới.
Lãnh Mặc Hàn cũng nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Hai ngày nay, Lão đại quả thật rất mệt mỏi. . . . . .”