Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 162: Anh trai 2? (chưa beta)

Tô Thụy Kỳ cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Khả Hinh, cười khẽ vươn tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, nói: “Đứa ngốc, khóc cái gì?”

Khả Hinh không biết nên nói gì, chỉ hít đỏ bừng lỗ mũi, có lẽ biết mình sẽ không đồng ý với anh, nhưng vẫn rất cảm động khi nghe anh đến những chuyện này.

“Đừng từ chối tôi..tối hôm qua ở cục cảnh sát tôi đã hứa, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô. . . . . .” Tô Thụy Kỳ mỉm cười, cầm cái muỗng, vừa húp cháo, vừa nói: “Tôi chưa bao giờ dễ dàng cam kết. . . . . . nếu hứa hẹn tôi sẽ làm đến cùng. . . . . .”

Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh.

Nhã Tuệ cũng cảm động nhìn về phía người đàn ông ở trước mặt, thật sự rất tốt bụng, tính tình tốt, vóc dáng đẹp trai, gia thế hiển hách, lại biết quan tâm người, nhưng tại sao một người đàn ông ưu tú phải làm như vậy? Cô nghĩ tới đây, lại nhìn về phía Khả Hinh, cô đang cảm động rơi lệ, vết sẹo màu hồng bên má trái, rõ ràng. . . . . . trong lòng của Nhã Tuệ không khỏi dâng lên một chút nghi ngờ. . . . . .

“Hôm nay cô muốn đi đâu? Hay ở nhà?” Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên hỏi cô.

Khả Hinh nghe vậy, nhìn về phía Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ suy nghĩ một chút, tự hạ quyết định nói: “Hôm nay chúng tôi phải về khách sạn từ chức! Cùng nhau tự động nghỉ việc! Sau đó kết toán tiền lương tháng trước, phúc lợi những năm qua, tôi cũng không cần!”

“Nhã Tuệ!” sáng nay Khả Hinh mới biết chuyện hôm qua Tưởng Thiên Lỗi đã tới, cô căng thẳng nói: “Cô không cần vì tôi, làm lỡ sự nghiệp của mình, tự tôi đi là được.”

Nhã Tuệ bật cười nói: “Làm ơn, ngày hôm qua tôi đã mắng Tưởng Thiên Lỗi như vậy, tôi còn có đường sống sao? Không nói nhiều nữa, cứ làm như thế đi! Trở lại thuận tiện chia tay với các đồng nghiệp, tôi đã ở nơi đó rất nhiều năm.”

Tô Thụy Kỳ nghe lời của các cô, nói: “Yên tâm đi. Mọi người sẽ không thiếu công việc.”

Nhã Tuệ cười nói: “Vậy chúng tôi cám ơn anh trước nhé…, quên mất anh là cháu trai của Thủ tướng. . . . . . Đường Khả Hinh, cô thật lợi hại, quen biết một người bạn như vậy!”

Khả Hinh nhìn về phía Ricky cười nói: “Cám ơn anh. . . . . .”

“Giữa chúng ta đừng nói chuyện này.” Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói.

“Anh thật đúng là anh trai tốt của tôi!” Khả Hinh rất cảm động nói!

Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên, có chút buồn cười nhìn cô.

Nhã Tuệ không nhịn được cười, quên mất Đường Khả Hinh đã từng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng bởi vì bị hủy khuôn mặt mà thiếu can đảm nghĩ đến tình yêu.

“Tôi ăn no rồi. . . . . .” Tô Thụy Kỳ mỉm cười để muỗng xuống, nhìn về phía Nhã Tuệ nói: “Cô ăn từ từ nhé. . . . . .”

“Tôi tiễn anh.” Khả Hinh mỉm cười đứng lên, bước đến bên cửa lớn trước, chuẩn bị đổi giày.

Tô Thụy Kỳ cũng đứng lên, chuẩn bị ra cửa. . . . . .

“Cậu chủ Tô!” Nhã Tuệ cũng đứng lên, có chút lúng túng nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ đứng tại chỗ, có chút ngạc nhiên nhìn về phía Nhã Tuệ.

Ánh mắt của Nhã Tuệ hơi lóe lên một cái, mới đi đến trước mặt của anh, cười nói: “À. . . . . . Anh. . . . . . Anh còn cầm chìa khóa nhà của chúng tôi. . . . . .”

“Ồ!” Lúc này Tô Thụy Kỳ, mới nhớ tới lúc nảy đi ra ngoài mua bữa ăn sáng, thuận tiện mang theo chìa khóa, anh có chút mơ hồ nhìn cô một cái, chậm rãi đưa tay vào trong túi quần, móc ra một xâu chìa khóa, đưa cho Nhã Tuệ. . . . . .

Nhã Tuệ liền đưa tay muốn cầm lấy chìa khóa, lại phát hiện một đầu khác chìa khóa vẫn bị người ta níu lại, cô sửng sốt ngẩng đầu. . . . . .

Tô Thụy Kỳ cười rất lịch sự.

Cô cũng cười rất lịch sự, dùng sức muốn kéo lại, nhưng. . . . . . Người ta vẫn còn có chút bất đắc dĩ không chịu buông. . . . . . Cô hơi mất hồn ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ vẫn cười rất lịch sự, cô cũng rất khách khí, chợt dùng sức đoạt lại chìa khóa. . . . . .

Tay của Tô Thụy Kỳ trống trơn, bình tĩnh mỉm cười nhìn về phía Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ cũng miễn cưỡng mỉm cười.

“Hai người đang làm gì thế?” Khả Hinh đi tới trước mặt bọn họ, ngạc nhiên hỏi.

“Không có việc gì, không có việc gì! Mau đưa Cậu chủ Tô đi xuống đi!” Nhã Tuệ vội vàng nói.

“Ừm” Khả Hinh lên tiếng trả lời, liền cùng Tô Thụy Kỳ cười nói bước ra ngoài, sau đó cùng nhau đi xuống lầu, Tô Thụy Kỳ nói đường cầu thang tối, liền vươn tay nhẹ nắm tay Khả Hinh dắt cô ra cầu thang, đi tới trước chiếc suv Land Rover của mình, đẩy cô đến trước cửa xe, hai tay chống ở hai bên cửa sổ thủy tinh, vây cô lại, cúi xuống nhìn bộ dáng cô ngẩn người sững sờ, cười nói: “Anh trai sao?”

Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, sửng sốt nhìn anh, dịu dàng nói: “Đúng . . . . . Đúng vậy . . . . . .”

Ánh mắt Tô Thụy Kỳ hiện lên một chút dịu dàng, vui vẻ, chậm rãi cúi xuống, nhìn cô.

Khả Hinh ngửa đầu ra sau, dán vào cửa sổ thủy tinh nhìn Tô Thụy Kỳ, có chút căng thẳng, nuốt một ngụm nước bọt.

Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn Khả Hinh căng thẳng chớp đôi mắt to, ánh mắt lộ ra một chút ý tứ, dịu dàng vươn tay, véo nhẹ cằm của cô, hỏi: “Vậy cô nói cho tôi biết, khi còn bé anh trai của cô yêu cô thế nào?”

Khả Hinh suy nghĩ một lúc, có chút hoài niệm cười nói: “Sẽ cõng tôi lên núi, hái trái cây ăn, sau đó thừa dịp chị giúp việc không chú ý, liền đến bờ sông bắt cá nhỏ, nhưng mỗi lần tôi đều không dám đi qua, anh ấy sẽ xăn ống quần, cõng tôi sau lưng, sau đó len lén núp ở trong nhà, chơi trốn tìm, nhưng anh ấy ngốc hơn tôi, lần nào anh ấy cũng không tìm được tôi, lần nào tôi cũng có thể tìm ra anh ấy, sau đó thừa dịp nửa đêm, chúng tôi trộm đèn pin cầm tay, chiếu vào mặt của mình, chạy vào phòng của ba mẹ, hù dọa bọn họ. . . . . . Sau đó cùng nhau núp ở trong chăn, cùng nhau xem truyện cổ tích, anh trai cũng bóc hạt dẻ cho tôi ăn. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ càng nghe, hai mắt càng dịu dàng, lại đưa tay vén nhẹ sợi tóc trước trán cô, dịu dàng nói: “Sau đó. . . . . .”

Khả Hinh còn muốn nghĩ, hốc mắt dần dần đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Có lúc, chúng tôi đi chơi phía sau núi, luôn gặp phải trời mưa, anh trai sợ tôi bị ướt, hái tàu lá chuối, che cho tôi và anh ấy, cùng nhau chạy vào trong nhà, người giúp việc tìm khắp nơi, rốt cuộc tìm được, đưa chúng ta đến trước mặt cha mẹ, anh trai luôn bị đánh đòn. . . . . . Tôi tiếc nuối nhất chính là dắt tay cùng anh trai đi học. . . . . .”

“Dắt thế nào? Dắt như vậy sao?” Tô Thụy Kỳ chậm rãi vươn tay, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Khả Hinh, nghịch nghịch ngón tay nhỏ bé của cô, dịu dàng nói: “Dắt như vậy sao?”

Mặt của Đường Khả Hinh có chút hồng, hơi sửng sốt, cảm thấy bàn tay Tô Thụy Kỳ mềm mại ấm áp, nhẹ nhàng bao quanh bàn tay nhỏ bé của mình, tràn đầy tình ý, cô có chút căng thẳng thở hổn hển vội vã nói: “À. . . . . . Dường như. . . . . . Là vậy. . . . . .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK