Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 853: CHIẾC CHÌA KHÓA VÀNG

Nhà hát kịch! !

Chiếc Audi Pikes Peak màu trắng và Ferrari màu đen, trước sau chạyđến, cuối cùng thắng gấp ở trước bậc thang!

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi xuống Audi Pikes Peak, bởi vì thời tiết nóng bức, ngưng mặt muốn cởi xuống tây trang màu xanh dương của mình, ném ở trong xe thể thao, hơi xắn ống tay áo sơ mi, vừa chậm rãi nói: “Tiêu Hào Oánh nói mấy chục năm trước, dạ hành nhân là người sống sót duy nhất trong đám thôn dân chết chóc ! Nếu anh ta vì trả thù mà đến, như vậy đối tượng của anh ta là cả Hoàn Cầu, tự nhiên cũng có người trong Chính phủ!”

Lãnh Mặc Hàn lập tức dừng bước lại, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Ý của anh là. . . . . .”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt chớp lóe, mới nói: “Nếu là như vậy, cơ hội hợp tác giữa anh ta và Tần Vĩ Nghiệp không lớn! Ít nhất, lý do này không tạo thành hợp tác!”

Lãnh Mặc Hàn không khỏi nghĩ đến tấm hình đứa trẻ đó ! !

Trang Hạo Nhiên giống như nghĩ tới điều gì, lập tức nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: “Anh nhất định phải tăng thêm người, tìm được quản lý và Tổ trưởng kia! ! Bởi vì tôi và cô gái kia tiếp xúc ở trong bóng tối, trong miệng cô ấy nói lẩm bẩm, tôi còn nhớ mấy câu. . . . . .”

Một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng ở trước cửa nhà hát kịch !

Tưởng Tuyết Nhi và Đường Khả Hinh thật vui vẻ đỡ nhau, mỉm cười đi xuống xe. . . . . .

Lãnh Mặc Hàn cau mày nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Tôi vẫn nghĩ không hiểu, một người cẩn thận như anh, rốt cuộc tại sao năm đó phải giao chai rượu đỏ cho một cô gái xa lạ!”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt xoay tròn, mới sâu kín nói: “Cảm giác!”

“Cảm giác?” Lãnh Mặc Hàn cau mày nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhớ tới cô gái kia ở trong bóng tối, miệng lẩm bẩm Cabernet Sauvignon, Cabernet Gernischt thì lộ ra cảm giác nhiệt tình yêu rượu đỏ, cảm giác gần như giống với Khả Hinh. . . . . . .

Đường Khả Hinh mới vừa muốn cùng Tuyết Nhi đi vào nhà hát kịch, lại dừng bước lại, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn và Trang Hạo Nhiên, sắc mặt nghiêm túc nói khẽ gì đó, cô hơi nghi ngờ cau mày, nhìn anh, theo bản năng giống như muốn biết, rốt cuộc anh đang nói cái gì. . . . . .

“Anh trai. . . . . .” Tưởng Tuyết Nhi mới vừa vui vẻ gọi Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đang cùng Lãnh Mặc Hàn thảo luận chuyện gì, nhanh chóng đi vào trong nhà hát kịch, cũng không thèm nhìn tới họ một cái!

Hai mắt Đường Khả Hinh nóng lên, tức giận nhìn người này, có con gái nhà họ Hàn, liền không muốn để ý tới ai rồi hả ?

Tưởng Tuyết Nhi cũng có chút mất mát nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh đứng ở một bên, khó nhịn đau lòng, tức giận, nhớ tới thái độ lạnh nhạt của anh mới vừa rồi, lập tức cắn chặt môi dưới! !

“Chúng ta vào đi thôi. . . . . . Lúc nảy anh trai lớn không có nghe em gọi anh ấy. . . . . .” Tưởng Tuyết Nhi liếc mắt nở nụ cười, sau đó cùng Đường Khả Hinh cất bước đi lên bậc thang! !

Ở trong nhà hát kịch lập tức vang lên tiếng nhạc giao hưởng rất sôi động ! !

12 tay chơi đàn Violin khuôn mặt chăm chú, nhanh chóng kéo ăng tiếng nhạc sôi động.

Trong đại sảnh lập tức bay xuống vô số hoa hồng màu hồng, giống như hàng ngàn chiếc ô nhỏ, xoay tròn rơi xuống! !

Diễn viên múa xinh đẹp, mặc quần áo múa màu hồng bó sát người như tinh linh trong rừng, lúc cánh hoa hồng xoay tròn xuống, thân thể của cô lại ngừng giữa không trung, kéo dài trong mười hai lần, lại thay đổi 12 bộ trang phục hoa hồng màu sắc khác nhau, giống như tiên tử, lụa mỏng bồng bềnh bay múa ở trong mây trên không trung. . . . . .

Dưới sân khấu, năm người đứng thành hàng, đều nồng nhiệt vỗ tay! !

Thậm chí bà chủ tịch Lưu nhìn Như Mạt mỉm cười kích động nói: “Điệu múa này thật đẹp mắt, đáng tiếc hôm này còn chưa có phối hợp hiệu ứng hình ảnh, nếu như phối hợp hiệu ứng hình ảnh, nhất định đẹp hơn”

Như Mạt nghe nói như vậy, hơi mỉm cười gật đầu, hai mắt mộng ảo giống như rất thưởng thức và vui vẻ xem điệu múa này, giống như ngửi được hoa hồng xung quanh, hai tròng mắt của cô khẽ chớp, hơi lộ ra kinh ngạc, nhìn điệu múa dừng ở giữa cánh hoa hồng bồng bềnh, đôi tay trong bóng tối không nhịn được vặn nhẹ túi xách, lại nở nụ cười dịu dàng động lòng người. . . . . .

Lúc này Đường Khả Hinh và Tưởng Tuyết Nhi cũng đi vào náo nhiệt rạp chiếu phim, cô lập tức nhìn thấy Như Mạt ngồi ở vị trí đầu, ngẩng đầu lên xem điệu múa, cánh hoa hồng vẫn bồng bềnh rơi xuống, nở nụ cười ôn nhu, trong đầu cô lập tức nhớ lại mấy năm trước, cô gái ở bên trong buồng xe trong bóng tối, ánh mắt vô tình tàn nhẫn, lóe đằng đằng sát khí, cô cảm thấy đau đầu. . .

“Khả Hinh?” Tưởng Tuyết Nhi mỉm cười, thật ngây thơ nhìn cô.

“À. . . . . .” Trên mặt Đường Khả Hinh nở nụ cười có chút miễn cưỡng, nói: “Không có việc gì, tôi chỉ có chút không thoải mái. . . . . . Đi thôi. . . . . .”

Tưởng Tuyết Nhi ồ một tiếng, sau đó liền dắt Đường Khả Hinh mỉm cười đi về phía phía sau sân khấu.

Phòng VIP sang trọng nhất phía sau sân khấu đang thắp đèn đỏ!

Tả An Na đang cầm chè tổ yến ông bà chủ làm cho cô bé, mỉm cười đặt ở trước gương trang điểm, nhìn Hi Văn cung kính, cười hỏi: “Tiểu thư, hôm nay tập luyện mệt không? Chuyện này thực sự cũng không có biện pháp, bởi vì cô chưa từng tập luyện với các bạn nhỏ ở cô nhi viện, cho nên hôm nay cô thật vất vả. Đây là chè bà chủ gọi người giúp việc chuẩn bị cho cô . . . . . hiện tại cô muốn ăn không?”

Hi Văn mặc quần áo múa balê màu trắng, buộc búi tóc xinh đẹp, phía trước cài lụa trắng, rất vui vẻ ăn chocolate Trang Hạo Nhiên đưa cho mình, vừa nhàn nhã nằm nghiêng ở trên ghế dựa, vừa nhai chocolate, vui vẻ cười nói: “Chocolate này ăn thật ngon !”

Tả An Na mỉm cười nhìn Hi Văn, nói: “Cô thích ăn, hay là vì Tổng Giám đốc Trang tặng cho cô vậy? Ông bà chủ đều biết chuyện này, khen tiểu thư có ánh mắt rất tốt đấy.”

Những lời này thật chỉ là nói đùa.

Hi Văn lại cất tiếng cười !

Đường Khả Hinh và Tưởng Tuyết Nhi mượn tiếng chăm sóc các bạn nhỏ ở cô nhi viện, đang đứng ở bên ngoài phòng VIP, nghe Tả An Na nói như vậy, cô tức giận nắm chặt tay Tưởng Tuyết Nhi, cắn chặt môi dưới nói: “Cô nghe xem, cô nghe xem! Bọn họ đang đánh chủ ý với anh trai lớn của cô!”

Tưởng Tuyết Nhi nghe xong lời này, lập tức hơi ngẩng đầu, có chút ngây thơ, đơn thuần tức giận nói: “Không được! Anh trai lớn là của Khả Hinh đấy!”

“Đúng vậy! ! Cô nói rất đúng! !” Đường Khả Hinh kích động nhìn Tưởng Tuyết Nhi, giống như muốn bật khóc, nói!

“Chúng ta nhất định phải cắt đứt ý niệm này của cô ấy!” Tưởng Tuyết Nhi lại rất nghiêm túc gật đầu nói.

“Đúng vậy!” Đường Khả Hinh lại cắn răng nghiến lợi nói: “Nhưng cô ấy có IQ 180 !”

“Khả Hinh cũng có IQ 180!” Tưởng Tuyết Nhi hé miệng cười nói.

“Tôi không muốn thứ này! !” Đường Khả Hinh nói xong, lập tức lại có chút căng thẳng nhìn Tưởng Tuyết Nhi, nói: “Tôi nhất định muốn dạy dỗ con bé chết tiệt kia một chút! !”

“Tốt! ! Em ủng hộ chị!” Tưởng Tuyết Nhi lập tức nghe lời gật đầu, cười nói.

Đường Khả Hinh nói xong, hai mắt liền lộ ra vẻ âm hiểm, ngẩng mặt mỉm cười.

Phòng nghỉ ngơi VIP! !

Hi Văn đang vui vẻ nghỉ ngơi ở bên trong, sau đó theo thói quen cha giữ lại cho mình, thỉnh thoảng cầm máy tính bảng xem thời báo tiếng anh một chút, biết thế giới này xảy ra chuyện gì. . .

Tả An Na đứng ở một bên, làm bạn.

“Gần đây tôi nghe nói, có một bé gái ở nước Anh, trong bít tất thật có quà của ông già Noel bò từ ống khói xuống tặng cho cô ấy, là chiếc chìa khóa vàng tìm kiếm ước mơ!” Có một nữ diễn viên múa nở nụ cười đi tới, nói chuyện với bạn múa.

“Chậc!” Hi Văn nghe nói như vậy, giễu cợt mỉm cười, lại dùng ngón tay trượt màn hình, tiếp tục xem tin tức!

“Nghe nói ông già Noel này nói với bé gái kia, tương lai sau này còn có thể làm vương phi nha!”

Hi Văn lập tức nện máy tính bảng ở trên mặt bàn, nhất thời rất tức giận đưa bàn tay nhỏ bé, khêu nhẹ sợi tóc trên trán, mới không chịu nổi, trong trẻo, nghiêm túc nói: “Thật sự là chịu đủ rồi! ! Đi tới nơi này, còn phải nghe lời nói ngây thơ của các cô! Hai tuổi, cháu cũng đã không tin cô bé quàng khăn đỏ rồi, bây giờ bọn họ còn tin ông già Noel và vương phi? Cho dù là vương phi Kate cũng chỉ là có nhiều bản anh và quyền thừa kế hơn một chút, so với hầu tước bình thường mà thôi! !”

Tả An Na nhếch miệng mỉm cười.

“Kể từ lúc cháu nhìn thấy chị bí đỏ lùn đó, khí chất của cháu vẫn đang rơi xuống! Ghét!” Cô bé nói xong, ngay lập tức tức giận cất máy tính bảng, chuẩn bị đi ra ngoài, lại không ngờ mới vừa cất bước, liền nhìn thấy bên cửa một chiếc chìa khóa vàng lấp lánh, ánh mắt của cô bé trừng to, nhất thời nghi ngờ đi tới, nhặt chìa khóa vàng lên, nhớ tới cha nói, mặt đất có tiền, cũng không nên nhặt, nếu không phải là tiền tài bất nghĩa, thì chính là ngu xuẩn không cẩn thận, hai loại tình huống này đều ảnh hưởng đến thân phận! !

“Chậc! !” Hi Văn chắt lưỡi một tiếng, lập tức cầm chìa khóa vàng, tiện tay ném một cái! !

“A! !” Đường Khả Hinh đứng ở một bên, đỉnh đầu đau nhói, xoay người nhìn Hi Văn, hơi tức giận nói: “Cô. . . . Cô lượm chìa khóa của tôi, tại sao không trả lại cho tôi? Mà ném trên đầu tôi?”

Hi Văn nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức trừng mắt, nhìn cô tức giận nói: “Em biết ngay mà! Chỉ cần chỗ nào có bí đỏ lùn, những người chỗ đó không yên tĩnh!”

“Cô. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, nắm chìa khóa vàng đi về phía Hi Văn, tức giận nói: “Cái gì gọi là những người chỗ đó không yên tĩnh, tôi thế nào? Tôi . . . . . Tôi . . . . . Lúc tôi còn nhỏ đã nhìn thấy qua ông già Noel nhét quà vào trong bít tất của tôi đấy, thì sao? Không được ah…?”

Hi Văn híp mắt, không chịu nổi nhìn cô! !

Tả An Na đứng ở một bên, suy nghĩ hai cô gái tranh cãi, liền cười khẽ, không nói lời nào.

“Chiếc chìa khóa trên tay tôi, chính là tiên nữ tặng cho tôi !” Đường Khả Hinh cầm chiếc chìa khóa trong tay, giơ trước mặt cô bé Hi Văn, cười nói: “Cô ấy nói với tôi, chỉ cần tôi có chiếc chìa khóa này, IQ của tôi có thể tăng lên 180! !”

“Hắc…!” Hi Văn nhất thời không chịu nổi, bật cười nói: “Chị cảm thấy IQ 180, cũng chỉ là xem bói toán sao?”

“Tôi không chỉ có biết xem bói toán! Tôi còn có thể biết trước! !” Đường Khả Hinh lại giơ chìa khóa, có chút hả hê cười nhìn Hi Văn nói.

“Biết trước?” Vẻ mặt Hi Văn xem thường nhìn Đường Khả Hinh!

“Thật ra. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Hi Văn, dịu dàng nói: “Lúc hai tuổi chị cũng cũng không tin cô bé quàng khăn đỏ đâu, đó là bà mẹ ngốc, thường nói với con gái mà thôi!”

Sắc mặt của Hi Văn cứng rắn, bình thường mình mắng mẹ thế nào cũng được, người khác không cho mắng! ! !

Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn Hi Văn, lại cười rộ lên, nói: “Thế nào? Không tin à? Tốt! Tôi cho cô biết, năm giây sau, cô sẽ nhận được điện thoại của mẹ cô! ?”

Ánh mắt của “. . . . . . . . . . . .” Hi Văn trừng lớn, nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng cười như không cười nhìn cô, giơ chiếc chìa khóa, trong lòng đang thầm đọc: năm, bốn, ba, hai, một. . . . . .

Chuông điện thoại di động vang lên! !

Hi Văn ngẩn ra.

Tả An Na cũng hơi giật mình, lập tức xoay người đi vào phòng nghỉ ngơi VIP, cầm điện thoại di động lên nhìn xem, quả nhiên là Hạ Tuyết gọi tới, cô có chút giật mình cầm điện thoại di động, đi ra phòng nghỉ ngơi sảnh VIP, nhìn Hi Văn nói: “Tiểu thư. . . . . . điện thoại của bà chủ!”

Hi Văn nhất thời phồng mặt, cầm điện thoại di động lên, nhận máy, đáp: “Vâng ! ?”

“Tối nay lúc nào con trở về? Đi ngang qua trước tòa nhà Chính Phủ, mua cho mẹ hộp trứng cá, cho thêm một chút tương cà chua? Bỏ trong cái túi màu đen, đừng để cho hai em trai của con nhìn thấy!” Tiếng của một người phụ nữ truyền đến.

“Ôi . . . . . .” Hi Văn tức giận cầm điện thoại di động, kêu to: “Cũng bởi vì mẹ ăn cá trứng mo64o ngày, cho nên em trai mới đần như vậy!”

“Ngày ngày mẹ ăn củ cải, nhưng không thể kéo rớt IQ của con xuống một chút? Mẹ sinh ra hai đứa con trai bình thường không được sao?” Hạ Tuyết bộp một tiếng, cúp điện thoại! !

Hi Văn thật sự gấp đến độ giậm chân, cầm điện thoại, tức giận nhìn Đường Khả Hinh! !

Đường Khả Hinh nhìn dáng vẻ cô bé, bởi vì không có mấy Tổng Giám đốc ở đây, cô liền phốc một tiếng, không khách khí bật cười, sau đó mang theo một chút dạy dỗ nói: “Em gái, chị nói cho em biết, một cô bé không tin truyện cổ tích, thật ra tuyệt đối không đáng yêu! Một cô bé không tin cô bé quàng khăn đỏ, thật ra sẽ không gặp được bạch mã hoàng tử! ! Cho dù em tính được chiều cao của chị gái là bao nhiêu, vậy thì thế nào? Cho dù em có IQ 180, vậy thì thế nào! ? Người khác không thích em, chính là không thích em! ! Em không nên trách chị đột nhiên có Siêu Năng Lực, thấy được bên cạnh em, căn bản cũng không có bạn bè! Bởi vì em xem thường bọn họ! !”

Tả An Na có chút giật mình nhìn Đường Khả Hinh.

“Chị. . . . . .” Hi Văn nhất thời tức giận nhìn Đường Khả Hinh, nhịn thật lâu mới nói: “Chị đừng cho rằng nói như vậy, là có thể gạt được em.”

“Không tin à?” Ánh mắt của Đường Khả Hinh trừng to, giơ cái chìa khóa trong tay, cười hắc một tiếng, nói: “Nếu như em không tin lời, có thể thử một chút! Nếu như tôi đoán đúng, em sẽ thua! !”

Cả người Hi Văn nhanh chóng khoe ra IQ 180 của mình, nhìn cô, mắt to lấp lánh nói: “Tốt! Nếu như chị thua, một mình chị quét dọn nhà của em một tháng! !”

Đường Khả Hinh liếc mắt nở nụ cười, nhìn Hi Văn nói: “Cứ như vậy?”

Tả An Na ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Cô biết cái sân chính nhà họ Hàn rộng bao nhiêu sao? Bình thường chúng tôi phụ trách sửa sang lại sân, thì phải mười lăm người rồi !”

“Không thành vấn đề! ! Vậy nếu em thua thì sao?” Đường Khả Hinh nhịn cười nhìn Hi Văn!

“Tùy chị xử lí!”

“Thục nữ Pháp quả nhiên có khí độ! ! Điều kiện của tôi là . . . . . Cách xa chú đẹp trai một chút!” Đường Khả Hinh trực tiếp liếc mắt cười nói.

Hi Văn chắt lưỡi một tiếng nhìn cô, cười nói: “Tốt! !”

“Khụ khụ! ! Vậy đi theo tôi nào. . . . . .” Trên mặt Đường Khả Hinh đột nhiên lộ ra một chút nụ cười khó nhịn được.

“Đi đâu?” Hi Văn nhìn cô, hỏi.

“Để cho em biết một chút về năng lực mạnh mẽ biết trước của tôi!” Đường Khả Hinh không nói hai lời, liền đi ra ngoài.

Ánh mắt của Hi Văn chớp chớp, lập tức cũng không cam lòng, đi theo ra ngoài.

Chính giữa sân khấu không có người tập luyện, lại thấy Đường Khả Hinh đứng ở chính giữa sân khấu, đang ngạc nhiên. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đang ngồi ở sân khấu, thương lượng về bữa tiệc từ thiện tối mai, thấy Đường Khả Hinh đột nhiên xuất hiện ở chính giữa sân khấu, liền ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô. . . . . .

Hi Văn cũng liếc mắt đi ra sân khấu, đứng ở bên cạnh Đường Khả Hinh, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô.

Đường Khả Hinh lại cố ý giả vờ nghiêm trang, ho khan một tiếng, nhìn Hi Văn nhịn cười nói: “Tốt! Bây giờ bắt đầu! Em muốn biết cái gì, tôi sẽ nói cho em biết! Trước mặt mọi người, chúng ta có chơi có chịu! !”

“Chắc chắn chứ?” Hi Văn híp mắt nhìn cô.

“Chắc chắn! !” Đường Khả Hinh nhịn cười.

Hi Văn suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên nhìn thấy Trang Hạo Nhiên ở dưới sân khấu đang sững sờ, ánh mắt cô bé đột nhiên sáng lên, cười nói: “Chị nói cho em biết, sau ba giây, chú đẹp trai ở dưới sân khấu sẽ làm chuyện gì?”

Đường Khả Hinh nhất thời quay đầu, nhìn Hi Văn, mắt to sáng lên, nói: “Chỉ như vậy?”

“Chỉ như vậy! !” Hi Văn ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh! !

Vẻ mặt của Đường Khả Hinh lộ ra mấy phần căng cứng, nhìn cô bé, chậm rãi lui ra vài bước, giống như mặc niệm cho cô bé, nhịn cười nói: “Tốt. . . . . . Tôi nói cho em biết, sau ba giây, chú đẹp trai của em ở dưới sân khấu sẽ. . . . . . Khiếp sợ nhảy dựng lên! !”

Cô nói xong, thùng chứa nước trên nóc nhà chuẩn bị biểu diễn, lập tức ầm ầm ngã xuống, ào một tiếng, toàn bộ trút ở trên người Hi Văn ! !

“A . . . . . .” Hi Văn nhất thời giậm chân, toàn thân bị dội ướt như con vịt, mất mặt lúng túng kêu to lên! !

Trang Hạo Nhiên lập tức khiếp sợ nhảy dựng lên, nhìn Hi Văn! !

Phốc! !

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, không nhịn được cười to ha ha ha ! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK