Chương 798: VẬN KHÍ
“Ô ô ô ô ô. . . . . .” Trong một phòng bệnh VIP, truyền ra tiếng khóc thê thảm. . . . . .”Cháu của tôi . . . . . Cháu của tôi . . . . . Hạo Nhiên, cái tên vô dụng! !”
Trang Hạo Nhiên đứng ở ngoài phòng bệnh, khổ sở cau mày, giống như cười mà không phải cười, không lên tiếng.
“Mẹ, không nên như vậy. . . . . .” Trang Ngải Lâm an ủi mẹ ngất đi mới vừa tỉnh lại.
“Đúng đúng, bà xã, đừng đau lòng, lần sau cố gắng nữa. . . . . .” Tiếng của Trang Tĩnh Vũ cũng gấp gáp truyền ra.
“Ô ô ô ô ô. . . . . . Cháu của tôi, tôi mua sân chơi vô ích. . . . . . Cháu của tôi . . . . .” Tiếng của Ân Nguyệt Dung buồn bã truyền ra.
Đường Khả Hinh đứng ở một đầu khác phòng bệnh, tựa vào trên tường, vẻ mặt cũng đầy lúng túng, có chút đồng tình với bà mẹ Thần Tiên trong phòng bệnh kia, lại càng đồng tình với một người khác, nhắc mí mắt liếc nhìn người trước mặt một cái. . . . . .
Trang Hạo Nhiên một tay cắm túi quần, tựa vào trên tường, đá nhẹ trên đất mặt, một tay khác giống như rất nhàm chán bắn ra, ngọn lửa màu xanh lam bay lên.
Cô khẽ chớp mắt to, nhìn chằm chằm ngọn lửa này
Trang Hạo Nhiên cúi xuống, ngón tay thon dài đẹp mắt, lại giống như nhà ảo thuật, chậm rãi thụ ngọn lửa lại, trong tay nắm một cây kẹo que. . . . . .
Đường Khả Hinh liền giật mình nhìn anh, trong lòng suy nghĩ kẹo que của anh từ đâu tới.
“Sau này em không muốn gặp lại tên súc sinh đó! ! Ô ô ô ô, cháu của tôi . . . . . Con dâu của tôi . . . . . Cũng bị mất. . . . . .” Tiếng nức nức nở nở của Ân Nguyệt Dung lại từ bên trong phòng bệnh truyền đến. . . . . .
Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra nụ cười có chút khó xử, nhìn cánh cửa phòng bệnh, biết mẹ yêu mình biết bao nhiêu mới có thể yêu đứa bé của mình như vậy. . . . . . Anh thở dài một hơi, nhắc mí mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái.
Đường Khả Hinh nhanh chóng cúi đầu, không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, đôi tay cắm túi quần, hơi đứng thẳng người, xoay người đi tới hành lang thật dài của bệnh viện. . . . . .
Đường Khả Hinh không khỏi có chút cảm giác đau lòng, quay đầu nhìn bóng lưng cao lớn của Trang Hạo Nhiên đi về phía trước lộ ra vô hạn mất mát. . . . . . Hai mắt của cô chớp chớp, vội vàng cất bước đi theo phía sau. . . . . .
Hôm nay ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Trang Hạo Nhiên một mình, lạnh lùng đi xuống bậc thang bệnh viện, đi tới đường phố náo nhiệt phía trước.
Đường Khả Hinh cũng vội đi xuống bậc thang, nghiêng nhìn người nọ đã đi tới đường lớn cây ngô đồng phía trước, cô lập tức mang giày cao gót hơn mười cm, đón gió mát, đi theo. . . . . .
Phía trước có một vườn trẻ quý tộc.
Trang Hạo Nhiên im lặng đứng ở trước cửa sắt, nghiêng nhìn bên trong có rất nhiều đứa trẻ đang vui vẻ chạy trong sân, mắt to trong suốt, giống như như vì sao lóe sáng, mặt của anh lộ ra nụ cười dịu dàng.
Đường Khả Hinh sững đứng ở bên này, nhìn nửa khuôn đẹp trai của Trang Hạo Nhiên, chăm chú nhìn mấy đứa trẻ phía trước, vẻ mặt lộ ra mất mát, trái tim của cô giống như bị người đấm mạnh một cái, tay cô đè chặt vị trí trái tim, nuốt cổ họng khô rát một cái, mới thở mạnh, tức giận nói: “Không có mang thai là tội lớn sao? Có quá khoa trương hay không?”
Cô lại ngẩng đầu lên. . . . . .
Trang Hạo Nhiên đã tiếp tục đi tới phía trước, trải qua bên cạnh một chú hề bán bong bóng, anh còn mua một cái bong bóng bay, vừa đi, tay vừa cầm sợi dây, để cho bong bóng màu xanh bồng bềnh trên không trung. . . . . .
Đường Khả Hinh hoảng sợ theo sát ở phía sau, đi qua trước cửa một phòng chụp hình, cô nhanh chóng theo sau, lập tức nắm cổ tay của anh, gấp gáp nói: “Này!”
Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, mặc quả bong bóng bồng bềnh, lại lạnh nhạt nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn anh, bất đắc dĩ thở dốc một hơi, gấp gáp nói: “Không phải chỉ là một đứa bé sao? Anh tùy tiện tìm người là có thể sinh! Có quá khoa trương hay không? Thất vọng như vậy?”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh nóng mắt nhìn người này, gấp gáp nói: “Không nên như vậy ! ! Tương lai anh nhất định có con mà! !”
Trang Hạo Nhiên lại nhàn nhạt nhìn cô, mỉm cười nói: “Em biết phụ nữ đẹp nhất vào lúc nào không?”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, không hiểu.
“Phụ nữ đẹp nhất vào lúc mang thai. . . . . .” Hai mắt Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra thâm tình nhìn cô gái trước mặt, cũng không biết là mất mát hay thất vọng, thở dài một cái, nói: “Nghe nói, cha là người tình kiếp trước của con gái, anh vẫn luôn chờ đợi con gái của anh ra đời, yêu nó từ kiếp trước đến kiếp này. . . . . . dáng dấp nó nhất định rất giống như mẹ, nhìn như thế nào cũng đáng yêu. . . . . không biết anh hy vọng đến cỡ nào, lúc nó hai tuổi ngồi ở trên đùi của anh, cầm bút máy anh đưa cho nó, anh sẽ để cho nó ký tên trên tài liệu vài tỉ. . . . . . hoặc viết nguệch ngoạc cũng được. . . . . . Trên thế giới này, không có bất kỳ vật gì quý giá hơn vợ và con gái của anh. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm.
Trang Hạo Nhiên cúi xuống, nhìn Đường Khả Hinh, ngọt ngào động lòng người như vậy, anh lại cười khổ nói: “Đây là thời gian hạnh phúc dường nào. . . . . . Suy nghĩ một chút rất vui vẻ. . . . . .”
Đường Khả Hinh ha một tiếng, hai mắt không khỏi ươn ướt, nhưng không biết tại sao lại thương cảm.
Trang Hạo Nhiên không muốn nói nữa, chỉ cầm bong bóng, cô đơn bước đi.
“Này! !” Đường Khả Hinh lại vội vàng đi lên trước, tay nắm cánh tay của anh, có chút nghẹn ngào nhìn anh, bất đắc dĩ nói: “Cái thế giới này có rất nhiều chuyện cũng không thể như nguyện. Chẳng may tôi sinh con trai thì sao? Vậy làm sao hả?”
Giống như trở lại quá khứ. . . . . .
Trang Hạo Nhiên thật lòng nhìn cô gái trước mặt, thâm tình nói: “Vậy thì cho nó làm đầu bếp, làm đầu bếp giống như ông ngoại. . . . . .”
Đường Khả Hinh mở đôi mắt đẫm lệ, ngẩn ra nhìn anh.
“Anh muốn đứa bé của anh và em. . . . . . Đứa ngốc!” Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn cô, sâu kín nói: “Em xảy ra một chuyện, xoay người giống như uống canh Mạnh Bà, quên mất anh. . . . . . Nếu giữa chúng ta có một đứa bé, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh ở tại trước mặt của em, cũng không phải là người xa lạ. . . . . . Mà là cha của đứa bé. . . . . . Đó là ràng buộc mạnh nhất của anh và em trong cuộc sống, tên con gái của anh cũng đã nghĩ kỹ. . . . . .”
Hốc mắt Đường Khả Hinh tràn đầy nước mắt, cô mạnh mẽ nuốt trở về, không nhịn được hỏi: “Tên gọi là gì?”.
Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, không nói cho cô, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
“Này!” Đường Khả Hinh tiếp tục đi theo anh đi về phía trước, muốn an ủi anh, nhưng không biết nên nói gì, lại không khỏi nhìn thấy được phía trước có một chỗ bán vé số, cô lập tức đi lên trước, nắm cánh tay của anh, nói: “Anh đi theo tôi !”
Trang Hạo Nhiên không nhịn được đi theo cô bước về phía trước.
Đường Khả Hinh lôi kéo Trang Hạo Nhiên đi tới cửa sổ bán vé số, nhìn anh vội vàng nói: “Nghe nói trong kỳ an toàn, có thể mang thai còn khó hơn trúng số độc đắc! ! Vận khí này rất khó được! Mà tôi nhớ, anh đã nói anh là một người có vận khí rất tốt! ! Như vậy, tôi đưa vé số cho anh! ! Hôm nay tôi không mang thai, rất có khả năng anh sẽ trúng thưởng!”
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô, sau khi nở nụ cười, mới nói: “Đừng làm rộn! Ba chục triệu mua một đứa con gái của anh sao?”
“Không phải! ! Đây chính là vé số trúng thưởng cao nhất năm nay! ! Tối nay sẽ mở thưởng!” Đường Khả Hinh vội vàng nhìn anh, thật lòng nói: “Đi! ! Chúng ta mua vé số! ! Tôi bỏ ra con số! !”
Cô hai không nói gì, trước hết lật tiền lẻ của mình, nhưng lật thế nào, cũng không tìm được tiền lẻ, quên mang ví tiền rồi. . . . . .
Trang Hạo Nhiên rút ra 100 đồng, lạnh nhạt nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, nhanh chóng nhận lấy 100 đồng, cầm bút máy tại cửa sổ, cầm tờ giấy nhỏ lên, nhanh chóng viết xuống: 23, 28, 12, 14, 35, 36, 9, sau đó đưa cho nhân viên làm việc bên trong, nói: “Tôi muốn mua dãy số này!”
“Chỉ một dãy? Một dãy với hai đồng!” Trong cửa sổ, nhân viên làm việc nhận lấy tiền và tờ giấy, nhìn Đường Khả Hinh thật lòng nói.
“Đúng rồi! ! Chỉ một dãy!” Đường Khả Hinh gật đầu thật mạnh.
Nhân viên nhanh chóng nhìn cô một cái, sau đó im lặng in ra tấm vé số, cùng tiền lẻ còn lại đưa cho cô.
Đường Khả Hinh mỉm cười nhận lấy vé số và tiền dư, xoay người lại phát hiện không thấy người, cô ngạc nhiên kêu một tiếng, ngẩng đầu lên, cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên tiếp tục cầm bong bóng màu bồng bềnh đi về phía trước, cô sững sờ tại chỗ, nhìn bóng lưng anh cô đơn, nhớ tới anh mới vừa nói câu: Em xảy ra một chuyện, xoay người giống như uống canh Mạnh Bà, quên mất anh. . . . . . Nếu giữa chúng ta có một đứa bé, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh ở tại trước mặt của em, cũng không phải là người xa lạ. . . . . . Mà là cha của đứa bé. . . . . . Đó là ràng buộc mạnh nhất của anh và em trong cuộc sống, tên con gái của anh cũng đã nghĩ kỹ. . . . . .
Hai mắt của cô chợt đỏ bừng, lại nhanh chóng đi về phía trước, chạy đến trước mặt của anh, cười nói: “Anh đừng đi! ! Tôi mua vé số rồi.”
Trang Hạo Nhiên dừng lại, vẫn rất không có tinh thần nhìn cô.
Đường Khả Hinh thở dài một hơi, vươn tay thò vào trong túi tây trang của anh, móc ví ra, nhét vé số vào nơi để hình trong ví tiền, nói nhanh: “Tấm vé số này, tạm thời thay thế vị trí con gái của anh ở trong ví tiền! Tương lai nó ra đời, anh sẽ đốt đi! !”
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhanh chóng nhét ví tiền về trong túi quần của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, đau lòng nói: “Tối nay! ! Anh nhất định phải xem mở thưởng vé số!”
Trang Hạo Nhiên không có hứng thú nói: “Trúng, anh cũng không có con gái. . . . . .”
“Trúng, lần sau anh có thể sẽ có con gái rồi! !” Đường Khả Hinh an ủi anh! !
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn cô thật lâu thật lâu, mới sâu kín xoay người, tiếp tục bước đi. . . .
“Này! ! !” Đường Khả Hinh đứng ở phía sau, thật sự bất đắc dĩ nhìn anh, kêu to.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, tiếp tục đi về phía trước, đi tới đầu kia, bong bóng trong tay chợt bay đi, mới để lại một câu: “Em không biết, anh quý trọng mỗi một lần duyên phận ở bên em đến cỡ nào. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe lời này, quả thật có một loại bi thương, từ trong đáy lòng dâng lên, không khỏi rơi lệ.