Chương 1234: DỰA VÀO CÁI GÌ?
Màn tỏ tình thế kỷ của Trang Hạo Nhiên làm cho cả thế giới xôn xao, nội bộ Hoàn Cầu càng bị kích động giống như cái nồi lẩu đang sôi, tất cả nhân viên nhốn nháo giống như con kiến bò trên chảo nóng, rất lãng mạn, rất hâm mộ . . . bàn về chuyện Đường Khả Hinh thật sự là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới, ngay cả Nhã Tuệ là bạn thân của Đường Khả Hinh cũng lập tức trở thành người được chú ý của Hoàn Cầu, Trần Mạn Hồng ngồi ở chỗ ngồi ngoài trời phòng ăn ngự tôn của mình, đón gió biển mãnh liệt, nhìn Tổ trưởng mang mấy chục tờ báo của các nước trên thế giới, mở toàn bộ ra trước mặt của mình, cô trợn mắt nhìn tất cả các tờ báo đều là dòng chữ Trang Hạo Nhiên thâm tình thổ lộ, cô bất đắc dĩ thở ra một hơi, cười lắc lắc đầu nói: “A! Có tiền cũng không cần đốt đi như vậy chứ? ! !”
Nhã Tuệ cũng từ phòng tổ chức tiệc nhanh chóng đi ra, tay trái cầm tờ báo Hy Lạp, tay phải cầm tờ báo nước Anh, cũng không biết nên xem cái nào cho tốt, mặc dù cảm động, nhưng vẻ mặt lại muốn khóc, nói: “Chúa ơi! Cái này cần xài bao nhiêu tiền vậy? Lần trước trải vé máy bay đầy phòng, tôi cũng đã lượm cả buổi tối rồi!”
Cho dù như thế nào, cho dù ra sao thì cả khách sạn Á Châu xôn xao một trận, ngay cả thị trường chứng khoán Hoàn Cầu cũng bởi vì màn tỏ tình thế kỷ này không ngờ đi lên thẳng tắp, người chơi cổ phiếu đều cảm thấy Tổng Giám đốc Hoàn Cầu dám hao tốn món tiền khổng lồ để có màn tỏ tình thế kỷ như vậy, nhất định là có rất nhiều tiền! ! Rất nhiều, rất nhiều tiền! Đây là một tập đoàn đáng tin tưởng và đầu tư! Đó cũng là chuyện vui! Nhưng toàn thế giới đều vui mừng, chỉ có một người không vui! ! Người đó chính là . . .
Phòng làm việc Tổng Giám đốc Tưởng! !
Vẻ mặt Đông Anh lộ ra hết sức gian nan, đứng ở trước bàn làm việc Tổng Giám đốc, rất hồi hộp thở dốc, không khí im lặng này đã 30 phút rồi, rốt cuộc cô không nhịn được nhắc mí mắt muốn liếc người trước mặt một cái. . .
Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên, nhìn các tờ báo thế giới bày trước mặt mình, có nước Mĩ, Anh, Italy, Châu Âu, Nhật Bản. . . Khuôn mặt anh vặn vẹo trái phải thật lâu thật lâu, cảm thấy lồng ngực đè một khối đá lớn, trăm mối vẫn không có cách giải, rốt cuộc mở miệng hỏi: “Cô nói xem! ! Trang Hạo Nhiên sẽ không phải là em trai tôi thật chứ?”
“À?” Đông Anh ngạc nhiên tại sao Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nói như vậy, cô không biết làm sao trả lời! !
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đông Anh, không đợi cô kịp phản ứng, lồng ngực nóng đến sắp nổ tung, vươn tay chụp đống báo kia, giận đến phát run nói: “Nếu như tôi và cậu ấy không có liên hệ máu mủ! ! Cậu ấy lại dám lấy 1,2 tỷ chi phí quảng cáo của Hoàn Cầu tôi dùng để tỏ tình một lần! ! Hơn nữa còn là trang báo của các tòa báo hàng đầu thế giới! ! Nếu như không phải là anh em! ! Nếu như tôi không phải anh trai cậu ấy, cậu ấy dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy? Cậu ấy có tư cách gì đối xử với tôi như vậy?”
Người này đã đánh mất lý trí, tức giận đến tim gan tỳ phổi thận toàn bộ nổ tung rồi, khuôn mặt của anh căng thẳng, chỉ cần bạn dám động tới anh, anh sẽ giống như con dã thú nhào tới liều mạng với bạn! ! Tay phạch một cái, nắm chặt một trong những tờ báo, nếu như tờ báo này là Trang Hạo Nhiên, anh lập tức muốn xé cái tên đê tiện này thành ngàn mảnh! ! !
Đông Anh nghe nói như vậy, thật ra không nhịn được muốn cười nhưng lại không dám cười. . . Biết đây đúng là chuyện quá mức và làm cho người ta tức giận !
“Cậu ấy cho rằng tiền dễ kiếm sao?” Tưởng Thiên Lỗi thật sự tức giận đến lồng ngực muốn nổ tung, hơi ngẩng mặt, thở dốc, nhớ tới sáng sớm nay đưa khung hình đó tặng cho Đường Khả Hinh, đúng là không so được với cái thứ không biết xấu hổ kia! Cậu ta quả thật chính là coi thường sự vất vả của mấy triệu công nhân viên Hoàn Cầu, coi thường tất cả tất cả! Thật sự là tức chết! ! Giận đến lần đầu tiên trong cuộc đời mình muốn dùng đầu dập vào bàn làm việc! !
“Tổng Giám đốc. . . Xin anh bớt giận. . . Quả thật chuyện này, chúng tôi cũng không có nghĩ tới. . . Bởi vì lúc ấy Tiêu Đồng đưa tài liệu tới nói rõ là hạng mục và phương án quảng cáo, nhưng cũng không biết người nào làm văn bản để cho bọn họ lợi dụng sơ hở. . .” Đông Anh cảm thấy chuyện này cũng có sơ sót của mình, cô cũng cảm thấy khổ sở áy náy cúi đầu, trái tim của mình cũng cực kỳ buồn bực, người của phòng thị trường và phòng PR cũng cực kỳ buồn bực! !
“Cô điều tra cho tôi người nào làm chuyện này, tôi muốn treo ngược người đó lên nướng đến chết! !” Tưởng Thiên Lỗi hung tợn nói hết lời, liền tức giận vươn tay kéo lỏng cà vạt của mình, biết cái tên hèn hạ kia đang trả thù mình trắng trợn cướp đoạt một nửa vườn nho! Khi còn bé cũng biết người này trưởng thành không phải là thứ tốt! ! Vừa làm bài tập, vừa chơi rùa đen, vừa giở trò với người khác! Thứ người ba tâm hai tính như vậy! ! Ai ngờ cậu ta lại có thể yêu một cô gái đến mất hết tự trọng như vậy! !
“Cái tên nướng sạch 1,2 tỷ của tôi ở nơi nào?” Tưởng Thiên Lỗi không muốn nhắc đến tên của anh, sợ mình tức giận sẽ bể mạch máu! !
“À. . .” Đông Anh hơi giật mình nghĩ nghĩ, vẻ mặt mặt lộ một chút bối rối, nói: “Mới vừa tỏ tình thế kỷ xong. . . Đoán chừng cùng đi ăn cơm. . . Hoặc đi xem nhẫn cưới một chút. . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt, ánh mắt muốn bắn chết cô!
” . . .” Đông Anh lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng.
“Bắt bốn phó tổng Hoàn Á lại cho tôi.” Tưởng Thiên Lỗi lại cảm thấy từng bộ phận trong thân thể uốn éo một trận, đau đến cắn răng nghiến lợi nói: “Hôm nay tôi muốn xử lý bọn họ một phen! Tôi muốn Trang Hạo Nhiên nôn ra 1,2 tỷ cho tôi!”
Nói xong, ngón tay lại nắm chặt tờ báo, cầm vang lên “Canh cách”!
Con phố xa hoa sạch sẽ ngăn nắp nhất thành phố, tủ kính các thương hiệu xa xí phẩm hàng đầu thế giới mọc lên khắp nơi, một chiếc Audi Pikes Peak cực kì chói mắt vọt đi như tên bắn, Trang Hạo Nhiên phóng khoáng đẹp trai ngồi ở ghế lái, chỉ mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt hấp dẫn, phối quần tây xanh thẳng tắp lộ rõ chân dài người mẫu, cả người anh cũng lộ ra năng lượng sống cuồn cuộn vô tận. . . . chỉ thấy khuôn mặt anh lộ ra nụ cười thâm tình mập mờ, nghiêng mặt sang nhìn cô gái bên cạnh, hai tròng mắt lộ ra ánh sáng tuyệt đối hấp dẫn! !
Đường Khả Hinh ôm bó hoa hồng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn nửa khuôn mặt đẹp trai của Trang Hạo Nhiên, mặc dù còn đắm chìm trong cảm động ngọt ngào, nhưng vẫn bất đắc dĩ bật cười hỏi: “Này! Anh. . . Phát nhiều quảng cáo trên thế giới như vậy, xài hết bao nhiêu tiền hả?”
“Tiền, chỉ chút lòng thành!” Trang Hạo Nhiên vừa đẹp trai giơ tay lên chống trán, vừa giả bộ phóng khoáng lắc đầu cười.
Lời mới vừa dứt, màn hình điện thoại di động sáng lên, âm thanh tin nhắn vang lên.
Trang Hạo Nhiên vừa một tay cầm tay lái, vừa cầm điện thoại di động, nhấn mở nội dung tin nhắn, sau đó anh trơ mắt nhìn tin tức của Tô Lạc Hoành gửi đến: lão đại! ! Mau tới cứu chúng tôi ! Tổng Giám đốc Tưởng đã bắt mấy người chúng tôi rồi, hiện tại đang muốn đi bắt Mặc Hàn! Ô ô ô ô ô! Mau cứu mạng! Nhìn dáng vẻ anh ấy, anh ấy rất có thể sẽ cưỡng bức chúng tôi !
“Tin nhắn gì vậy?” Đường Khả Hinh ôm bó hoa hồng, đón gió ngọt ngào, mỉm cười muốn nghiêng mặt nhìn. . .
“Không có việc gì!” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cất điện thoại, vừa chăm chú lái xe, vừa nở nụ cười nói: “Lạc Hoành gởi tin nhắn cho anh, nói để chúc mừng em giành giải thưởng, Thiên Lỗi muốn mời chúng ta ăn cơm trưa!”
“Thật à?” Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc, vui vẻ nói: “Tốt!”
“Tốt cái gì mà tốt? Vợ hứa hôn của anh giành giải thưởng, có quan hệ gì với anh ấy! ?” Trang Hạo Nhiên trực tiếp đẹp trai bá đạo trả lời xong, tiếp tục chăm chú lái xe. . .
” . . .” Khuôn mặt Đường Khả Hinh lộ ra nụ cười ngọt ngào bất đắt dĩ, nhìn người đàn ông này!
Trang Hạo Nhiên cảm giác Đường Khả Hinh cười ngọt ngào, mới vừa muốn vươn tay nắm nhẹ tay của cô, không ngờ nhìn thấy một hình ảnh phía trước, anh lập tức khiếp sợ, dậm thắng xe một cái, kíttt một tiếng, cho xe thắng gấp ở trước một nóc tòa cao ốc quốc tế! ! Cả người Đường Khả Hinh cũng theo âm thanh kíttt vang lên, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn anh hoảng sợ đến vỡ gan mật hỏi: “Có. . . Có chuyện gì vậy?”
Một ngón tay run rẩy chỉ về phía bảng quảng cáo đồ sộ trước tòa nhà quốc tế !
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc nghi ngờ, cũng theo tay của anh, chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó bình tĩnh nhìn thấy màn hình đồ sộ trước tòa nhà quốc tế, đột nhiên xuất hiện một nam minh tinh Hàn Quốc . . . Giống như mới nổi tiếng trong phim truyền hình gần đây! Cô không cảm thấy chuyện này có gì kì lạ, liền nghi ngờ quay mặt sang nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Bảng quảng cáo này có chuyện gì?”
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên căng thẳng, rất tức giận vươn tay chỉ vào LCD cao ốc quốc tế chết tiệt nọ, nói: “Người nào! ! Là ai ? Hôm nay là ngày ông đây mua quảng cáo lớn nhỏ khắp thành phố! ! Tại sao? Tại sao bảng quảng cáo này còn treo hình minh tinh!”
“Treo thì treo !” Đường Khả Hinh thật sự rất bất đắc dĩ nhìn anh, phì cười nói.
“Tại sao?” Trang Hạo Nhiên lập tức quay mặt sang, vừa nhìn Đường Khả Hinh, ngón tay vừa chỉ bảng quảng cáo khổng lồ, nói: “Anh ta đẹp trai hơn anh sao? Anh ta chân dài hơn anh sao? Anh ta có tiền hơn anh sao?”
” . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười, ngẩng đầu lên nhìn bảng quảng cáo, nhìn trai đẹp Hàn Quốc kia, thẳng thắn nói: “Nhưng. . . Người ta quả thật rất đẹp trai! Rất đẹp nha !”
Trang Hạo Nhiên lập tức vươn tay nắm cằm Đường Khả Hinh, vặn khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô, bá đạo nói: “Không cho nhìn đàn ông khác !”
Khuôn mặt Đường Khả Hinh lộ ra một chút mập mờ nở nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nhìn Trang Hạo Nhiên. . .
Trang Hạo Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh bị hoa hồng chiếu rọi ửng hồng, hai tròng mắt lộ ra ánh sáng dịu dàng, môi đỏ mọng đầy đặn phát ra màu sắc mê người. . . Anh nhìn chăm chú, tay đã duỗi đến một cái nút, chậm rãi đóng mui xe lại. . .
Đường Khả Hinh nhìn mui xe chậm rãi đóng lại, mặt của cô lập tức đỏ bừng, hai tròng mắt nhấp nháy lộ ra ngượng ngùng, liếc nhìn bên ngoài đường phố còn người đến người đi, cô khẽ cắn môi dưới, trái tim đập thình thịch, mong đợi một chút ngọt ngào sẽ đến. . .
Hai tròng mắt hấp dẫn Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh thẹn thùng, khuôn mặt lộ ra nụ cười có chút mập mờ thần bí, theo mui xe dần dần đóng lại chặt kín, lồng ngực nóng bỏng của anh tràn ra một sức mê hoặc chết của người đàn ông, từ từ cúi người xuống, ép nhẹ ở trên thân thể mềm mại của Đường Khả Hinh. . .
Khuôn mặt Đường Khả Hinh mắc cỡ ửng đỏ, nhưng vẫn chậm rãi nở nụ cười, từ từ nhắm mắt lại, dâng lên môi của mình. . .
“Có muốn anh cho em 1,2 tỷ để tỏ tình với anh trước cả thế giới hay không?”
Không ngờ một câu nói như vậy truyền đến!
Đường Khả Hinh lập tức trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trang Hạo Nhiên đã tới gần mình, lại dùng vẻ mặt cười như không cười, giống như trêu cợt, nói: “Như vậy anh sẽ yên tâm để cho em nhìn đàn ông khác!”
Phốc!
“Em . . . Tại sao em phải làm vậy? Anh có tiền! Em không có tiền! Nếu em có 1,2 tỷ! Em sẽ đập trên người mình! Em còn quay quảng cáo!” Đường Khả Hinh cảm thấy thất vọng vươn tay muốn đẩy anh ra, không ngừng kêu ghét!
Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh, mới chịu vươn tay véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, muốn hôn lên môi ngọt của cô, lại nghe được điện thoại di động gấp rút vang lên, anh cảm thấy bất đắc dĩ tức giận xoay người cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy điện thoại của Lãnh Mặc Hàn, vẻ mặt anh trong nháy mắt hơi lộ ra căng cứng, lập tức nhận máy, đáp: “Ừm!”
Tiếng của Lãnh Mặc Hàn truyền đến. . .
Trang Hạo Nhiên nghe xong lòng bàn tay như nhũn ra, lồng ngực lại nặng nề thở dốc, hai tròng mắt kịch liệt lóe lên! ! !