Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 514: QUÀ TẶNG ĐẦU TIÊN

Vitas nghe Laurence nói như vậy, liền chậm rãi để điện thoại xuống, tựa vào ghế ngồi, mỉm cười nói: “Hả?”

Laurence đi vào, ngồi ở vị trí đối diện Vitas, để cho thư ký mời chuyên gia hầu rượu trong trận đấu lần này, Tập đoàn Á Châu và Tập đoàn Hoàn Á đưa ra hai chú ngựa ô có thành tích tốt nhất.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

“Đi vào. . . . . .” Laurence mỉm cười ngồi tại chỗ, hơi xoay người, đáp nhẹ.

Thư ký mỉm cười đi vào trước, hơi giơ tay mời hai vị tuyển thủ đi vào phòng làm việc.

“Cám ơn. . . . . .” Một giọng nói ngọt ngào truyền vào trước, sau đó một cô gái vóc dáng cao gầy đi vào, vẻ mặt dịu dàng, nụ cười sáng ngời, chỉ thấy cô mặc lông màu trắng không có tay, quần jean màu xanh dương, tràn đầy thanh xuân, cởi mở khả ái đi tới, nhìn hai bậc thầy rượu đỏ, cung kính lễ phép khẽ gật đầu.

Vitas và Laurence nhìn cô, đồng thời mỉm cười gật đầu.

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Một người thanh niên mặc áo sơ mi xanh bó sát người, quần tây trắng, bên hông thắt dây lưng màu trắng, để tóc ngắn cá tính, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như ngoại trừ rượu đỏ, không có thói quen chú ý chuyện bên ngoài.

Vitas nhàn nhạt ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt thâm trầm, hiện lên một chút suy nghĩ khó nắm bắt.

Laurence giơ tay về phía cô gái quyến rũ, mỉm cười nói với Vitas: “Vị này chính là chú ngựa ô cấp dưới của Tổng Giám đốc Trang, tên là Thiên Thiên, tốt nghiệp trường học rượu đỏ hạng xuất sắc ở Pháp, có khứu giác so với người bình thường mãnh liệt gấp năm lần, đối với thức ăn ngon và rượu đỏ có giải thích tương đối đặc biệt, là một cô gái hiếm thấy.”

Vitas yên lặng nhìn cô gái kia.

Hai mắt Thiên Thiên sáng ngời, lại mỉm cười gật đầu chào.

“Vị này là chuyên gia hầu rượu cấp dưới của Tổng Giám đốc Tưởng, phòng ăn ở Nhật Bản phải có biểu hiện xuất sắc nhất, ở ngày thứ nhất đã sáng tạo ra khoảng 800 ngàn hóa đơn rượu đỏ!” Laurence mỉm cười lại nói: “Tên là Giang Dĩ Thần. . . . . .”

Giang Dĩ Thần nhàn nhạt nhìn Vitas, hơi gật đầu.

Hai mắt thâm thúy Vitas nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Giang Dĩ Thần, đang cúi đầu xẹt qua một chút sắc bén, lại nhìn Thiên Thiên xinh đẹp trong sáng, nở nụ cười mạnh mẽ, ông chỉ mỉm cười gật đầu, sau đó một mình đứng dậy, đi đến trước quầy bar, lấy ra một chai rượu nho trắng Craigellachie, nhàn nhạt đưa nó cắm vào trong thùng đá. . . . . .

“Craigellachie năm 2002.”

Sắc mặt của Giang Dĩ Thần thâm trầm, lạnh lùng nói ra câu này.

Vitas lập tức quay đầu, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của người thanh niên mới hơn 20 tuổi.

Laurence cũng kinh ngạc nhìn Giang Dĩ Thần, nói: “Cậu. . . . . . Làm sao biết đây là rượu vang Craigellachie năm 2002? Cậu ngửi được?”

Thiên Thiên cũng kinh ngạc nhìn anh ta.

“Ngửi được. . . . . .” Vẻ mặt lạnh nhạt anh ta nói.

Vitas yên lặng nhìn anh ta.

Giang Dĩ Thần đứng ở chính giữa, cả người giống như xuất hồn, hai mắt thoáng qua ánh sáng muốn cùng rượu đỏ đối thoại, ý đồ, chiếm đoạt. . . . . .

Thiên Thiên nhìn ánh mắt của anh ta, lại nhìn anh ta chằm chằm!

Laurence im lặng không lên tiếng, cũng nhìn ánh mắt anh ta.

“Ướp lạnh đến giờ không lấy ra, rượu sẽ qua.” Giang Dĩ Thần lại lạnh nhạt nói.

Vitas là một người có tính khiêu chiến cực mạnh, hai mắt thâm thúy của ông ta ngưng chặt, để tay ở trên chai rượu, im lặng không lên tiếng.

Giang Dĩ Thần lập tức giống như tia chớp, đi về phía thùng đá, đoạt lấy chai rượu, chợt giơ lên, mặc cho nước đá từ trên bình chảy xuống.

Sắc mặt của Laurence hơi trầm, nhìn chăm chú Giang Dĩ Thần.

Thiên Thiên nhìn cảnh tượng này, lại bật cười nói: “Anh Giang, anh đừng lo lắng, tay của Vitas tiên sinh vẫn nắm chặt chai rượu, nhiệt độ trong bàn tay của ông ấy có thể dò rượu nhiệt độ là bao nhiêu, mới vừa rồi, tôi nhìn thấy được chai rượu đã nổi bọt, thật ra lúc nảy Vitas tiên sinh đã hơi mở nút rượu, để nó từ từ giải rượu.”

Rốt cuộc Giang Dĩ Thần ngẩng đầu lên nhìn Vitas.

Vitas thâm trầm không nói lời nào.

Laurence khen ngợi nhìn Thiên Thiên, mỉm cười nói: “Xem ra sức quan sát của cô rất mạnh.”

Thiên Thiên lập tức bật cười nói: “Đều là do Tổng Giám đốc bình thường có phương pháp dạy dỗ, bởi vì anh ấy đã nói với tôi, Vitas tiên sinh có 127 loại phương pháp giải rượu, chúng tôi cũng chưa có học được da lông, cho nên mới vừa rồi tỉ mỉ quan sát, là may mắn thôi.”

“Thời gian không còn sớm nữa, đi ra ngoài đi.” Vitas đã kiểm tra xong.

“Vâng . . . . .” Hai người đồng thời khom người gật đầu, đi ra ngoài, nhưng Giang Dĩ Thần đi ra mấy bước, quay đầu lại nhìn hai bậc thầy, mang theo vài phần cung kính và nghi ngờ hỏi: “Tôi nghe tranh tài rượu đỏ lần này có chuyên gia hầu rượu tên Đường Khả Hinh, đã từng chinh phục vô số khách hàng, cũng là người hai vị ký thác kỳ vọng, lần này sao lại không thấy?”

Vitas ngồi trở tại chỗ, không lên tiếng.

Laurence mỉm cười nói: “Sẽ có cơ hội gặp mặt.”

“Vâng . . . . .” Ngay sau đó hai người đi ra ngoài, đóng nhẹ cửa lại.

Laurence quay đầu, nhìn Vitas, mỉm cười hỏi: “Ông cảm thấy hai đứa bé này như thế nào?”

Vitas lại xem tài liệu và kết quả học phần của học sinh mới nhất của mình ở Trường học rượu đỏ Pháp.

Laurence nhìn ra ý tứ của ông, liền không hề nói vấn đề này nữa, mà có chút quan tâm hỏi: “Nghe nói Khả Hinh đã đến nước Anh, tình huống ra sao?”

Vitas dừng bút máy trong tay, hai mắt hiện lên một chút điểm sáng, nói: “Không rõ lắm. . . . .”

Laurence nghe vậy, không nói gì thêm, chỉ nhìn phía ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, ánh nắng mặt trời rực rỡ, liền khẽ thở dài một hơi, mới nói: “Còn nhỏ tuổi, ở nước ngoài như vậy, thật sự là khó cho cô ấy. . . . . .”
Nước Anh, Cambridge!

Bóng đêm càng sâu, trăng sáng chiếu rọi ở cây liễu bên cạnh, lẳng lặng nhìn về phía cô gái nhỏ dịu dàng.

“Rầm rầm rầm! !” Nóc nhà truyền đến tiếng gõ rầm rầm rầm.

Bruce và Niky không thể tin nổi nhìn cô gái trên nóc nhà, hôm nay cô hoạt động cả ngày, vẫn không có dừng lại, giống như không cần nghỉ ngơi, phát hiện một vị trí nào đó trong phòng ăn nhiễu nước, cô từ gác xếp nhỏ trong phòng ăn, tìm ra cái thang, xách theo công cụ leo lên nóc nhà, ở nơi này, nóc nhà thuộc công trình kiến trúc đỉnh chóp, cầm ván gỗ, trét keo, dựa theo sư phụ ở trong kho hàng trước kia, trét keo vào thanh cây gỗ, đặt tại trên nóc nhà, lại lấy cây đinh cắn trong miệng, cắm vào trong thanh gỗ, đưa búa sắt lên, gõ cây đinh rầm rầm rầm! !

Lúc này đêm khuya, đầu xuân Cambridge khoảng chừng ba độ.

Đường Khả Hinh bị lạnh tóc dựng đứng, thở ra hơi lạnh, ngồi ở trên nóc nhà, không dám nhìn xuống, chỉ cầm búa lên, lấy một cây đinh, gõ xuống rầm rầm rầm! !

“Hi! ! Bây giờ cô cần nghỉ ngơi! Cô đã không có nghỉ ngơi một ngày rồi, bây giờ đã là 2 giờ sáng, cô muốn làm đến lúc nào? Phòng ăn này không phải một ngày một đêm là có thể sửa xong.” Bruce hết sức gấp gáp ngẩng đầu lên, nhìn cô gái trên nóc nhà, có chút lo lắng nói.

Đường Khả Hinh cắn răng không lên tiếng, chỉ tiếp tục cầm đinh, đặt lên một tấm gỗ nhỏ, ở trong bóng tối vung búa sắt, vừa gõ, vừa nói: “You sleep!” (cô muốn nói, các người ngủ đi).

Hai người Bruce ngẩng đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía cô.

“Go go go” Đường Khả Hinh đột nhiên quay đầu, nhìn hai người dưới lầu, tức giận nói: “Sleep!”

Niky giật mình, nhìn Bruce, ông ta cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ đành phải đi vào phòng ăn.

Đường Khả Hinh không nói gì thêm, tiếp tục nhờ ánh trăng và bờ sông Cambridge, đưa tới một chút ánh sáng xanh, tiếp tục gõ đinh rầm rầm rầm, trong đầu vang lên lời của cha: cuộc sống sẽ lặp đi lặp lại, lưu lại có thể chỉ là phong cảnh, một chút kiến trúc, còn có một chút cảm xúc. . . . . . Cô gái này, nhớ tới lúc cha mở nhà hàng, ngồi tại chỗ, nhìn ánh trăng phía ngoài cửa sổ, nói lời này, hai mắt của cô ửng đỏ, nghĩ tới phòng ăn này có lẽ cũng từng được người dùng tâm kinh doanh qua, liền lấy thêm ván gỗ, đặt nhẹ ở trên nóc, cầm keo trét qua thanh gỗ, lại hơi hoạt động thân thể, đặt nó ở một chỗ khác làm ký hiệu, lấy thêm đinh, đặt ở trên ván gỗ, đóng rầm rầm rầm ! !

Thời gian từng giờ từng giờ trôi qua.

Bốn giờ sáng, rốt cuộc cô gái này tu sửa xong nóc nhà phòng ăn, sau đó thật cẩn thận đi xuống cầu thang, trong không khí yên tĩnh, đi vào phòng bếp bên trong quầy bar, tuyệt vọng nhìn thấy phòng bếp to lớn, thỉnh thoảng bị Bruce dùng để nấu ăn, nhưng những cái nồi lớn, sạn lớn, các loại dao, còn có chén đĩa, tất cả đều là đen kịt, bẩn đến muốn nôn, cô mệt mỏi thở hổn hển, tóc trên trán rũ xuống, nhưng hai mắt vẫn cố chấp chợt lóe, từ phía dưới đáy lò, mang ra một cái nồi cực lớn, mở nắp ra, cám ơn trời đất, lại là sạch sẽ, cô thở hổn hển một cái, cắn răng bưng nó lên, thả vào trên lò khí than, đổ nước vào, đốt lửa lên. . . . . .

Cô lại nhanh chóng bỏ tất cả chén đĩa vào trong chậu, đun nước sôi trước, sau đó nhanh chóng đi về phía bàn rửa chén, dùng tay đổ nước nóng, nặn ra rất nhiều rất nhiều nước rửa chén, cầm bàn chải, vừa chà nồi, từng cái từng cái, tức giận đến không nhịn được nói: “Cũng không biết tại sao mấy người kia có thể ở nơi dơ dáy bẩn thỉu lâu như vậy? Cũng không sợ ghê tởm! !”

Cô gần như không buồn ngủ, vừa mắng, vừa rửa nồi! !

Gần hai tiếng trôi qua, không ngờ cô gái này có thể rửa sạch sẽ toàn bộ chén đĩa, nồi niêu trong nhà hàng, còn cạo sạch sẽ vết dầu trên vách tường, lại dùng khăn lau lớn liều mạng leo lên nóc lò, cắn răng lau, lau đến khi đầu đầy mồ hôi, lau giống như nó là kẻ thù của mình! Thời gian trôi qua không đến bao lâu, cô gái này có thể rửa sạch cả phòng bếp, lúc này, cô mới phát hiện thì ra bên trong phòng bếp nước dầu mở đen nhánh đều mạ vàng! Hơn nữa có một số ly tách, chén đĩa, tất cả đều là sứ thanh hoa thượng đẳng! !

Đường Khả Hinh đứng ở trước cửa phòng bếp, mỉm cười nhìn tủ chén mạ vàng để đĩa chén, còn có nồi, xẻng, dao nĩa, toàn bộ rõ ràng sáng bóng giống như con của mình đặt cùng nhau, cô đột nhiên vui vẻ mỉm cười, lau mồ hôi trên mặt, lại đi nhanh ra ngoài, cầm Bruce từ trong kho hàng phía sau phòng ăn tìm ra rất nhiều ghế nhỏ cổ xưa có hoa văn màu đen, cùng bàn tròn nhỏ, đưa chúng nó hai cái ghế kết hợp bàn tròn nhỏ đặt ở hành lang bên ngoài phòng ăn, sau đó trên từng cái ghế nhỏ, đặt lên gối ôm nhỏ màu đỏ thẫm, trên bàn để đèn xông hương màu tím đậm, thậm chí vào lúc này, đốt nến lên. . . . . .

“Tại sao nặng như vậy ?” Đường Khả Hinh từ đầu cây cầu nhỏ, liều mạng kéo tấm thảm màu tím Bruce và Niky đã phơi xong về phía này, vẫn kéo dài tới trước bậc thang, cắn răng trải nó ra! !

Không ngờ trong kho hàng nhà hàng này lại có nhiều thứ tốt như vậy! !

Đường Khả Hinh nhanh chóng đạp sàn nhà sạch sẽ sáng rỡ bên trong phòng ăn, thông qua cánh cửa nhỏ phòng ăn, quẹo cua đi vào kho hàng độc lập, mở đèn lên, thấy đèn tròn muôn màu rực rỡ, chậu thủy tinh, còn có một số loại màn cửa bằng lụa khác, cô chuyển mấy thứ đó từ bên trong ra ngoài, dời đến sân sau, lại dùng tay mở nước, dùng khăn lau, ngồi xổm trên mặt đất, lau toàn bộ đèn nhỏ, chậu thủy tinh đến khi sang bong sạch sẽ, còn muốn dùng nước giặt sạch màn cửa!

Sau khi giặt sạch, cô lập tức đi ra phòng ăn, nhìn tấm khăn trải bàn lớn, trải qua một ngày một đêm hong khô, tay cô vừa sờ, đã khô, cô lập tức vui vẻ kéo khăn trải bàn lớn, mở đèn thủy tinh trong phòng ăn, đem toàn bộ khăn trải bàn màu tím đã giặt sạch sẽ trải lên bàn ăn, ở phía trên đặt chậu thủy tinh, rót vào tinh dầu Lavender mình mua ở Luân Đôn, mỗi chậu một giọt, lại rót nước vào, bỏ vào ba chiếc đèn cầy bồng bềnh . . . . . . Thắp tất cả đèn cầy trong mười ba chậu thủy tinh trên bàn ăn. . . . . .

Cô kích động hưng phấn đứng ở trước quầy bar, nhìn phòng ăn gần trăm mét vuông, tất cả đều là bàn ăn màu tím, đèn cầy mộng ảo, cô lại vui vẻ mỉm cười, lập tức cầm rèm che đã giặt sạch sẽ, kéo đến trước cửa phòng ăn, treo nó lên. . . . . .

Lúc này bầu trời đã hơi sáng lại, Đường Khả Hinh phấn chấn đi ra sân trước, nhắc thùng sơn màu trắng, hai ngày nay ở nước Anh, thưởng thức của cô đột nhiên tăng lên, đem từng thanh gỗ giống như cánh tay đã chuẩn bị xong, toàn bộ nhúng vào thùng sơn màu trắng, nhúng từng thanh từng thanh, sau đó trải ra bên ngoài, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, toàn bộ thanh gỗ đã được hong khô, Đường Khả Hinh lập tức dùng thanh gỗ trắng, tạo hình hoa văn nước chảy mộng ảo ở trên mặt cỏ hai bên con đường nhỏ từ phòng ăn nối liền cây cầu nhỏ, sau đó dùng đinh dài, từng cây từng cây cố gắng đóng xuống! !

Ở Cambridge phong cảnh như tranh vẽ, bạn chỉ cần có chút cảm xúc nghệ thuật, bạn có thể biểu hiện một chút xinh đẹp đó ra ngoài.

Thời gian trôi qua một lúc!

Buổi trưa mười một giờ, lúc Bruce ngủ mơ mơ màng màng, thân thể bị người lay động mạnh, ông ta cau mày kêu lên một tiếng, còn muốn kéo chăn, ngủ tiếp, bình thường đều phải ngủ thẳng đến một giờ chiều!

“Ông ! ! Thức dậy! ! Bruce! !” Đường Khả Hinh nhấc chăn lên, nhìn Bruce cuốn rúc vào trên giường nho nhỏ, đang muốn ngủ, cô liền gọi to: “Thức dậy! ! Bruce . . . . . .”

“Ồ! ! Shit! !” Bây giờ Bruce không có biện pháp, nổi giận, ngồi dậy nhìn cô gái vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, tinh thần phấn chấn, thật sự không hiểu, gào to: “You are a rude chinese!”

“What? What’s you say?” Đường Khả Hinh nhìn về phía Bruce, không hiểu kêu to.

“You are a rude chinese!” (Cô là một người Trung Quốc không có lễ phép! ) Bruce từ trong túi Khả Hinh móc ra tự điển tiếng Trung-Anh, ở phía trên gõ không có lễ phép, chuyển qua cho Khả Hinh nhìn! !

Đường Khả Hinh cúi đầu nhìn bốn chữ không có lễ phép, cô liền tức giận, biết ông ta mới vừa nói cái gì, mình cũng rất tức giận nhìn ông ta, bắt chước ông ta chửi mình như vậy, kêu to: “You are a British not polite too.”  (Ông cũng là một người Anh không có lễ phép, cô nhớ có một từ đơn là không có lễ phép, dù sao chắc giống như đọc, cô không để ý tới ngữ pháp).

“Oh! Shit! !” Không ngờ, Bruce có thể nghe hiểu, nói tục thật to! !

“You shit” Đường Khả Hinh nhìn về phía ông ta, gào to hơn.

“What are you-doing?” Bruce không có cách nào với cô, chỉ đành phải thỏa hiệp kêu to!

Đường Khả Hinh lập tức mở tự điển tiếng anh lên, gõ lên hai chữ đi chợ, phiên dịch thành tiếng anh, lại giơ sang cho Bruce, có chút căng thẳng nói: “Do you know! ?” (Ông biết đi như thế nào không?)

“Yes!” Bruce thở dài, bất đắc dĩ nói.

“Get up im¬me¬di¬ate¬ly!” Đường Khả Hinh lập tức kéo Bruce dậy, kêu to! !

Cửa một bên mở ra, Niky đã làm theo Đường Khả Hinh yêu cầu, chỉ thấy cô mặc đồ thể thao màu xám tro, cô đội khăn trùm đầu màu xanh dương, vuốt mắt đi ra, mới vừa muốn hỏi nguyên nhân, sau đó cô trợn mắt ngẩng đầu lên, nhìn nhà hàng tây ngày hôm qua còn cũ rách không chịu nổi, hôm nay đã sáng ngời đổi mới hoàn toàn, vách tường hoa bằng gỗ sáng bóng, đèn cổ xưa màu đen khảm vào trên vách tường, đang phát ra ánh sáng nhu hòa, mặt đất sạch sẽ, mười ba tấm khăn trải bàn màu tím đã trải lên bàn ăn, trên bàn ăn để chậu thủy tinh trong suốt, trong chậu bay ra mùi hương hoa hồng và đèn cầy. . . . . . từng trận mùi hương cỏ Lavender bay ra khắp cả gian phòng ăn. . . . . .

“Oh my god!” Niky không thể tin nổi đi ra, nhìn nhà hàng tây rực rỡ hẳn lên, còn có quầy bar cũ kỹ đã treo lên từng ly thủy tinh sáng ngời, ly cocktail đong đưa cũng thả vào một bên, chỉnh tề, cô lạ kinh ngạc đi ra phòng ăn, thấy bên ngoài phòng ăn, hai hành lang để bốn cái bàn tròn và ghế nhỏ, trên ghế nhỏ đã trưng bày các gối ôm màu đỏ thẫm kiểu Trung Quốc, sắc mặt cô xôn xao ngẩng đầu, nhìn thấy một con đường nhỏ uốn lượn nối liền cây cầu nhỏ, hai bên dùng hang rào gỗ màu trắng, ở trên thảm cỏ cắt hoa văn nước chảy xinh đẹp, hết sức bắt mắt.

“Come on!” Đường Khả Hinh đã kéo Bruce ra khỏi, còn có đứa bé trai Mick, nói xong với Niky, cũng kéo cô đi ra ngoài! !

Bruce không có cách nào, chỉ đành phải đi ra sau phòng ăn, lái một xe hàng nhỏ đã cũ kỹ nhiều năm, Đường Khả Hinh đẩy Niky leo lên xe hàng trước, lại ôm đứa bé trai lên xe, mặc dù bé trai không nói, nhưng nó lại ở trong vòng một ngày liền hết sức thích Khả Hinh, vội vàng vươn tay về phía Khả Hinh, cô cười cười, lập tức nắm bàn tay nhỏ bé của nó, lên xe! !

Cứ như vậy, một đội người từ từ lái về phía chợ nổi tiếng ở quảng trường Cambridge.

Chợ Quảng trường là một trong những quảng trường cổ nhất Cambridge, có đồ kim loại, điêu khắc, sách cũ, xà phòng thủ công, đồ lưu niệm …, nếu như bạn có vận khí tốt, còn có thể tìm được đồ cổ giá trị rất không rẻ. . . . . .

Đường Khả Hinh nhoài ra xe, nhìn khu nhà trọ tinh xảo hai bên chợ, từng gian để lộ ra không khí cổ xưa tao nhã, sắp tới chợ quảng trường, dọc theo đường truyền tới mùi thơm hoa quế làm cho người ta lập tức tỉnh thần, cô nhắm mắt lại, hít mạnh xuống, mới khẽ mỉm cười, quay đầu, muốn chia sẻ cùng mọi người, nhưng Mick và Niky đã ôm nhau ngủ, cô đầu cúi xuống lẳng lặng nhìn bộ dáng ngủ của bọn họ, không nhịn được mỉm cười!

Xe lái đến bên ngoài chợ quảng trường liền ngừng lại, Bruce mới vừa dừng xe, cũng đã thấy Đường Khả Hinh kéo Niky đi tới chợ quảng trường, thấy bên trong rực rỡ muôn màu, thứ gì cũng có, thậm chí ngay cả sủng vật, Mick thích nhất mèo nhỏ và chó nhỏ, muốn mua một con, nhưng Niky lập tức kéo nó đi, Đường Khả Hinh vô cùng hưng phấn xông vào chợ, trong tay cầm chặt tiền Trang Hạo Nhiên cho mình, vừa đi vừa nhìn, dưới sự yêu cầu mấy người Bruce, cô mua hai chiếc lều màu tím, còn có một số chai hàng nhái sứ Thanh Hoa, cùng một chút giàn trồng hoa cổ, sau đó mua hai cái ghế nằm. . . . . .

Sau khi chọn đầy một xe đồ, cô cũng không tiếp tục dừng lại, trực tiếp kéo mọi người cùng nhau lái xe trở lại phòng ăn, ông già Bruce hơn 50 tuổi đáng thương, vất vả cùng Đường Khả Hinh chuyển xuống hai cái lều xuống, đặt bên cây Tiểu Hồng của phòng ăn, lại đem hai bình hoa cổ, đặt xuống ở cuối hành lang phòng ăn, cắm vào Hỏa Liệt Điểu đỏ rực, Đường Khả Hinh cùng Niky cắn răng kéo ghế nằm nặng nề ở cuối hành lang bên ngoài phòng ăn, đặt vào bên trong phòng ăn bên cửa sổ sát đất, để hai cái gối ôm đỏ thẫm. . . . . .

Mấy người Bruce đã mệt mỏi, ngồi ở hành lang phòng ăn, nhìn Đường Khả Hinh dưới ánh mặt trời, cầm cây mầm hoa hồng mua về, từng cây từng cây trồng ở dãy cây gỗ màu trắng, ánh mắt kiên định mà chấp nhất, không có một chút tạp chất, bọn họ nhìn cô đều ngây người.

Có mấy học sinh cởi xe đạp đi ngang qua cây cầu nhỏ, lập tức dừng lại, nhìn sang nhà hàng tây bên này, ấm áp, động lòng người, thậm chí lộ ra cảm giác trong sang, kỳ diệu mộng ảo, thường ngày không phải cũ rách không chịu nổi sao? Bọn họ đi nhầm phương hướng rồi sao ?

Rốt cuộc Đường Khả Hinh trồng toàn bộ hoa xong, mới vui vẻ phủi tay, cầm chậu hoa đi về phía con sông nhỏ ở đầu kia sân cỏ, múc một chậu nước, lại vui vẻ trở về tới, thật vui vẻ tưới nước lên cây hoa.

Bọn Niky nhìn thấy cô cười vui vẻ, cũng cười theo.

Đường Khả Hinh vừa tưới nước, vừa nghĩ tới phòng ăn đã chuẩn bị sẵn sàng, chính là vấn đề khai trương, tròng mắt cô sáng lên, nhìn bọn họ vui vẻ kêu to: “Có biện pháp rồi !”

“What?” Bruce không hiểu nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh lập tức kéo chiếc xe đạp bên cạnh cây Tiểu Hồng, chạy như đi ra ngoài, tinh thần rất hưng phấn! !

“Hey! !” Bruce lập tức đứng lên, nhìn Đường Khả Hinh, gấp gáp kêu to! !

Đường Khả Hinh không để ý tới bọn họ kêu to, mà cởi xe đạp chại như đến trong thị trấn nhỏ, trải qua kiến trúc cổ chập chùng, thấy một buồng điện thoại màu đỏ đang ở phía trước, cô vui vẻ mỉm cười, lại đạp nhanh đến mấy lần, nhào tới trước buồng điện thoại, đạp lá vàng đầy đất, lập tức cầm điện thoại lên! !

Cao ốc văn phòng Bộ rượu!

Điện thoại lập tức vang lên, Vitas chậm rãi nắm điện thoại, sắc mặt bình tĩnh gọi: “Hel¬lo?”

“Vitas tiên sinh?” Đường Khả Hinh đột nhiên vui vẻ kêu to lên, vì ý tưởng tốt đẹp của mình mà kích động, mà vui vẻ.

Vitas nghe giọng nói trong trẻo, khẽ mỉm cười, nói: “Ừ. . . . . .”

“Bên phòng ăn chúng tôi, không có đầu bếp, cũng không có phục vụ, được rồi, có một quản lý không chịu trách nhiệm và một cô gái da đen không thích làm việc, còn có một đứa bé trai không nói chuyện, vậy chúng tôi không phải tuyển dụng đầu bếp và hai người phục vụ? Chúng tôi có thể tuyển dụng không? Bởi vì phòng ăn này cũng thuộc về Hoàn Cầu ?” Đường Khả Hinh gấp gáp hỏi.

Trên mặt Vitas hiện lên mấy phần hài lòng, gật đầu cười nói: “Có thể. . . . . .”

“Tôi có thể làm chủ sao?” Đường Khả Hinh vui vẻ hỏi.

“Cô phải trao đổi với quản lý.” Vitas cười nói.

“Nói cách khác tôi cũng có thể làm chủ?” Đường Khả Hinh lại vui mừng cười hỏi.

“Có thể. Nếu như trong phòng ăn kia, cô có bỏ công ra.” Vitas lại cười nói.

“Vậy chúng tôi tuyển dụng được người, các người phải chịu trách nhiệm phát tiền lương? Hơn nữa sau khi khai trương phòng ăn, chúng tôi yêu cầu rượu và thức ăn, các người cũng sẽ phụ trách đưa, thật sao?” Đường Khả Hinh lại nhanh trí hỏi.

Vitas cười rộ nói: “Đúng vậy.”

“Tốt! ! Hôm nay tôi tốn 600 bảng anh, đã ghi vào sổ rồi, đến lúc đó mọi người nhớ trả cho tôi,” Đường Khả Hinh bộp một tiếng, liền cúp điện thoại! ! !

Vitas ngồi ở trên ghế da, nghe đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng tút tút, trên mặt lại hiện lên nụ cười.

Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký mỉm cười đi vào phòng làm việc, nhìn Vitas đã ngồi một buổi tối, chỉ vì chờ đợi một cú điện thoại, dịu dàng nói: “Vi¬tas? Muốn đi nghỉ ngơi không? Đã muộn rồi. . . . . .”

Vitas im lặng không lên tiếng, hai mắt thâm thúy hiện lên một chút đau tiếc và nụ cười tán dương, chỉ mong bước này, cô có thể thành công, nếu như thành công, cô có thể thu hoạch phần quà tặng đầu tiên của cuộc sống. . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK