Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 750: KHÔNG NÓI

Tổng Công ty Hoàn Cầu.

Phòng họp số một. Đường Khả Hinh mặc đồng phục màu đen của Phòng kinh doanh rượu, vạt áo trước cài bảng tên bằng vàng, đang ngồi ở vị trí chủ trì cuộc họp, mở tài liệu ra, thảo luận vấn đề số lượng rượu đỏ nhập khẩu trong quý này, cô vừa xem tất cả khách sạn, vừa xem rượu sherry của Bác Dịch, gần đây tương đối được hoan nghênh ở tất cả khách sạn Châu Á  . . . . . . Tay cô cầm bút máy, mới vừa muốn gõ gõ mặt bàn, đưa ra ý kiến phái trợ lý trảo đổi với Bác Dịch, nhờ anh lưu thông rượu đỏ ra thị trường, lại phân một nhóm đến khách sạn của mình. . . . . .

Tiếng gõ cửa có chút gấp rút vang lên.

Đường Khả Hinh vừa nhìn tài liệu vừa đáp: “Mời vào”.

Trợ lý  Tiểu Thanh nhanh chóng đẩy cửa phòng họp đi vào, sắc mặt có chút trắng bệch gấp gáp đi đến sau lưng Đường Khả Hinh, khom lưng ở bên tai của cô nói nhanh: “Tổng Giám đốc Tưởng nói nội bộ khách sạn xảy ra việc gấp, bảo chị lập tức đến phòng họp số 13!”

Đường Khả Hinh ngạc nhiên quay đầu, nhìn Tiểu Thanh, nói: “Chuyện gì gấp gáp như vậy?”

“Tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng bên phòng thư kí gọi điện thoại tới đây, mời chị lập tức tới! Đã phái xe khách sạn tới đón chị.” Tiểu Thanh lại gấp gáp nói.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh hơi đông lại, chớp mắt một cái, liền gật đầu, đứng lên nhìn mọi người mỉm cười nói: “Xin lỗi các vị, bởi vì tạm thời có việc cho nên cuộc họp hôm nay đến đây kết thúc. Lúc nào mở lại, sẽ thông báo sau.”

Mọi người trong Phòng kinh doanh rượu ngạc nhiên nhìn cô.

Đường Khả Hinh không nói gì thêm, mà im lặng đứng lên, nhanh chóng đi ra ngoài.

Tổ trưởng phòng kinh doanh rượu ngồi ở một bên, nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh, hơi cau mày, búng ngón tay, bảo thư ký sau lưng, nói: “Cô đi tìm hiểu, bên kia đã xảy ra chuyện gì?”

“Vâng!” Thư ký lập tức bước nhanh đi ra ngoài.

Trước tòa nhà Hoàn Cầu.

Đường Khả Hinh vừa gấp gáp đi ra đại sảnh, vừa nhìn Tiểu Thanh bên cạnh, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? phải vội vã gọi tôi như vậy, đây là chuyện lớn của Phòng kinh doanh rượu ?Hay là vấn đề cá nhân tôi?”

Lúc này Tiểu Thanh mới có chút ẩn nhẫn nhìn Đường Khả Hinh, căng thẳng nói: “Nghe nói. . . . . . Giống như có liên quan cá nhân chị.”

“Cái gì?” Đường Khả Hinh dừng ở bên cạnh nhà xe, có chút căng thẳng suy nghĩ xem gần đây rốt cuộc mình có làm sai chuyện gì hay không ?

“Lên xe trước đi!” Tiểu Thanh nhìn Đường Khả Hinh thúc giục: “Tranh thủ thời gian xem một chút, đoán chừng sẽ biết.”

Đường Khả Hinh gật đầu, lập tức ngồi lên xe khách sạn.

***

Trước đại sảnh khách sạn Á Châu ! !

Năm chiếc xe hơi màu đen, ánh sáng kim loại lấp lánh, chậm rãi lái tới, cuối cùng dừng ở trước thảm đỏ.

Quản lý Bộ phận lễ tân nhìn thấy xe như thế, lập tức dẫn hai nhân viên tiếp tân đi ra, khom người, cung kính nói: “Hoan nghênh quý khách ghé thăm Khách sạn Á Châu.”

Chiếc xe màu đen dẫn đầu chậm rãi mở ra.

Bên trong xe đi ra một cô gái mặc đồng phục màu đen, búi tóc trang nhã, trên mặt cô lộ ra nụ cười nhã nhặn lịch sự, thái độ trầm ổn, nhìn người tới, cũng không hỏi thăm thân phận của anh, trực tiếp mỉm cười nói: “Chào mọi người, tôi là thư ký An Na của Tổng Giám đốc Hàn của tập đoàn Hàn thị, hôm nay nghe nói tiểu thư Jenny, em gái của Tổng Thống Pháp nghỉ tại khách sạn này, hiện tại dùng cơm ở phòng ăn cảnh biển, mời dẫn đường.”

Không nói lời dư thừa.

Từ Trạch Minh nghe ra giọng điệu này có chút không ổn, cũng nghe đồn chuyện Đường Khả Hinh, anh lập tức mỉm cười nói: “Tốt. Mời đi theo tôi”

“Cám ơn.” Tả An Na khẽ mỉm cười, dẫn đám vệ sĩ ở sau lưng, trợ lý, thư ký cùng nhau đi về phía trước.

Lúc này, một chiếc xe hơi màu đen khác, cũng nhanh chóng tới.

Đường Khả Hinh mới vừa bước ra xe, liền nhìn thấy phía trước một nhóm người vây quanh một cô gái xem ra có thân phận cao quý đi về phía trước, không khí có chút không ổn, cô hơi sửng sốt.

“Đi thôi.” Tiểu Thanh lại thúc giục cô.

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền không nói gì thêm, mà nhanh chóng đi về phía phòng họp, lầu phụ.

***

Lầu phụ, trước phòng họp.

Tất cả lãnh đạo cấp cao Hoàn Cầu, Lãnh đạo Phòng kinh doanh rượu, còn có bốn cấp Phó Tổng của Tưởng Thiên Lỗi, Tiếu Nại, Trần Tuấn Nam, Tống Lạc Trạch, Thẩm Quân Dụ, cùng một số người liên quan, sắc mặt tất cả mọi người nghiêm túc, đứng ở bên ngoài phòng họp, thì thầm nói nhỏ chuyện này, lúc này Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đi ra từ phòng nghỉ ngơi của Tổng Giám đốc, hỏi Đông Anh ở sau lưng: “Tổng Giám đốc Trang đâu?”

Đông Anh lập tức đáp lời anh: “Vì chuyện mua đất, đi tìm Thủ tướng. Đang muốn xin phép ý kiến của anh, hiện tại anh ấy đang lúc quan trọng như vậy, cần thông báo cho anh ấy không ?”

Tưởng Thiên Lỗi đang do dự, nhìn thấy Đường Khả Hinh và Tiêu Đồng, cùng đám người Lâm Sở Nhai đi ra thang máy, hai mắt anh ngưng tụ, lập tức gấp gáp tức giận gọi: “Đường Khả Hinh!”

Đường Khả Hinh đang bị đám lãnh đạo cấp cao tụ tập đầy đủ ở trước mắt làm cho hoảng sợ ngây người, nghe được Tưởng Thiên Lỗi gọi mình, cô lập tức ngẩng đầu lên, nhìn anh, trái tim nhảy thình thịch đáp: “Vâng!”

“Em theo anh vào đây!” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, lại nhanh chóng căn dặn mọi người nói: “Đám người còn lại, vào phòng họp trước, Tổng Giám đốc Trang đang xử lý chuyện quan trọng, không quấy rầy cậu ấy.”

“Vâng!” Mọi người đáp lời, lập tức đi vào phòng họp trước.

“Vào đi!” Tưởng Thiên Lỗi dẫn Đường Khả Hinh đi vào phòng nghỉ ngơi, phịch một tiếng đóng chặt cửa lại, xác định cách âm, mới gấp gáp hỏi: “Anh hỏi em! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, em xung đột với em gái của Tổng Thống Pháp ?”

Đường Khả Hinh nghe lời này, trợn tròn mắt, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “À? Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi xung đột với em gái của Tổng Thống Pháp?”

Tưởng Thiên Lỗi thở dốc một hơi, mới buông lỏng cúc áo tây trang, đi tới trước mặt cô, nóng mắt nhìn cô nói: “Nếu sự thật là như vậy, làm sao người ta tới cửa, nói em nói năng không lễ phép với cô ấy, sau đó nói em khiêu khích, sỉ nhục trí tuệ của cô ấy?”

Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng lạnh lẽo, lập tức căng thẳng nói: “Rốt cuộc em gái của Tổng Thống Pháp là ai à? Tôi cũng không biết cô ấy.”

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cô một cái, nhanh chóng từ trên bàn trà phía trước, cầm lên một bộ ảnh tuyên truyền, trong đó có một cô gái, hỏi: “Em biết cô ấy chứ?”

Đường Khả Hinh đi phía trước vừa nhìn vào bộ ảnh tuyên truyền cho các nước liên quan, có một cô gái với tóc dài quyến rũ, mặc bộ váy Chanel màu vàng nhạt, đang tham gia bữa tiệc của chính phủ, tên Jenny, cô nhìn tấm hình cô gái này quen thuộc, kêu nhỏ: “Là cô ấy?”

“Biết chứ?” Tưởng Thiên Lỗi lại trầm trọng hỏi cô.

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, có chút hốt hoảng gật đầu, đáp lại: “Biết, hai ngày nay cô ấy dời đến ở biệt thự gần nhà Thầy giáo, tôi cùng với cô ấy. . . . . . Chạm mặt hai lần. . . . . . Nhưng không biết thân phận của cô ấy. . . . . . sáng nay, tôi nói với cô ấy hai câu. . . . . .”

“Em và cô ấy nói chuyện gì?” Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, cũng biết có chút không ổn, hỏi nhanh.

Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng xoay tròn, vẻ mặt cũng vô cùng nghi hoặc nói: “Không có nói cái gì ? Chỉ là . . . . . .”

Cô đột nhiên sững sờ, nhớ lại lúc ấy Jenny hỏi thăm tên Trang Hạo Nhiên thì mình nói tên của Tưởng Thiên Lỗi . . . . . .

Trong lòng chợt run lên.

Cô không nhịn được vươn tay, cắn mạnh ngón trỏ, có chút căng thẳng nói: “Chẳng lẽ. . . . . .”

Ngay lập tức Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, hỏi nhanh: “Nói cho anh biết! ! Có phải em nói gạt cô ấy về chuyện tên của lãnh đạo Hoàn Cầu hay không ? Còn có những tình huống khác sao? Nhớ lại một chút, có lời nói nào không không thỏa đáng, xúc phạm người khác?”

“. . . . . . .” Đường Khả Hinh sững sờ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lại nhớ tới sáng nay mình đối đáp với Jenny, do dự một lát, ngay lập tức xin lỗi nói: “Tổng Giám đốc, tôi thật sự vô cùng xin lỗi. Sáng sớm hôm nay, Tổng Giám đốc Trang. . . . . . đến nhà thăm Thầy giáo, vị Jenny tiểu thư kia không biết vì lý do gì, tới hỏi thăm tên của Tổng Giám đốc Trang. . . . . . Khi đó, tôi không nghĩ quá nhiều, nhất thời trêu đùa một chút, nói tên của anh. . . . . . Nhưng tôi thật không phải cố ý, tôi nghĩ thân phận anh tôn quý, cũng không phải cô ấy muốn gặp là có thể gặp . . . . . . Cho nên tôi . . . . .”

“Cái gì?” Tròng mắt của Tưởng Thiên Lỗi hơi híp lại, nghe lời này, không thể tin nổi nói: “Ý của em là. . . . . . Cô Jenny cố ý muốn biết tên của Tổng Giám đốc Trang, em lại trêu đùa người ta, nói tên của anh?”

“. . . . . . . . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh chợt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu, mới nói: “Tôi thật sự . . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cô một cái.

Đường Khả Hinh căng thẳng ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi hỏi: “Chuyện này, có ồn ào lớn như vậy sao? Cũng bởi vì tôi nói sai tên người?”

Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không thể tin nổi, lại nhìn cô căng thẳng hỏi: “Ngoại trừ chuyện đó ra, còn có nói chuyện khác không? Cố nhớ lại đi!”

“Không có !” Đường Khả Hinh nhìn thẳng Tưởng Thiên Lỗi, vội nói: “Hôm nay tôi vốn vội đi làm, làm sao có thể có nói chuyện đụng chạm với cô ấy.”

Tưởng Thiên Lỗi do dự một lúc, mới nhanh chóng đi ra phòng nghỉ ngơi, nhìn Đông Anh bên cạnh, nói: “Lập tức thông báo Tổng Giám đốc Trang, để cho cậu ấy lập tức trở về.”

“Vâng!” Đông Anh nhanh chóng xoay người đi khỏi.

“Vào đi!” Tưởng Thiên Lỗi lập tức dẫn Đường Khả Hinh đi vào phòng họp, anh cũng không nhìn sắc mặt các lãnh đạo cấp cao, nói thẳng: “Chuyện này đại khái đã hiểu rõ, chính xác là Khả Hinh có trêu đùa Jenny tiểu thư. Nói sai tên của tôi và Tổng Giám đốc Trang, đưa tới hiểu lầm không cần thiết.”

Lúc này Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ mới đi tới, nghe lời này, liền ngưng mặt hỏi: “Có chuyện gì?”

Đường Khả Hinh đứng ở trước phòng họp, cắn chặt môi dưới, không dám nói lời nào.

Vitas và Laurence ngồi ở phía dưới, cũng ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh, đang suy nghĩ cô làm sao chọc cho một nhân vật như vậy?

Tiếng gõ cửa nhanh chóng vang lên.

“Tổng Giám đốc!” Thư ký đi tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói nhanh: “thư kí trưởng của Tổng Giám đốc Hàn của tập đoàn Hàn thị, An Na tiểu thư, đã tới phòng ăn cảnh biển, nghe nói Jenny tiểu thư ở khách sạn chúng ta bị uất ức, cố ý đã tới tìm hiểu tình hình.”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn thư kí kia, tập đoàn Hàn thị mình đương nhiên biết, là công ty địa ốc hàng đầu trong nước, bọn họ xây dựng nhà cửa trải rộng khắp thế giới, là ông trùm bất động sản.

Tiếu Nại mới vừa chấp hành xong công việc ở nước ngoài trở lại, nghe thư ký nói như vậy, lập tức cau mày nói: “Chuyện này kì lạ. Vị Jenny tiểu thư cũng quá ngang ngược, chỉ là nhân viên nói sai tên của Tổng Giám đốc, không cần làm lớn chuyện như vậy chứ? Cô ấy không có ý đồ khác chứ?”

“Có ý đồ khác cũng sẽ không làm lớn chuyện như vậy.” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh từng chữ từng chữ nói: “Cô thật rất biết gây chuyện, chọc đến người không có thể chọc.”

Đường Khả Hinh không dám lên tiếng.

“Khả Hinh. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ hiền hòa lập tức căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Chuyện này đã xảy ra, chúng ta không nên căng thẳng, nghĩ biện pháp khắc phục là được rồi. Con nhớ lại xem, ngoại trừ chuyện nói sai tên, còn có những chuyện khác, trêu chọc đến vị tiểu thư này không? Chuyện này không phải chuyện đùa, trước không cần nói đến thân phận của cô ấy, đối với chúng ta khách sạn có ảnh hưởng rất lớn, riêng nhà họ Hàn, chúng ta không chọc được.”

Từ trước đến giờ Tưởng Vĩ Quốc bá đạo, chỉ thấy gương mặt ông đông lạnh, chậm rãi nói: “Nếu như là xung đột buôn bán bình thường, ngược lại là có thể bỏ qua xung đột, biến thù hận thành bạn! Nhưng chỉ vì nói sai tên của người lãnh đạo Hoàn Cầu chúng ta, lại tức giận lớn như vậy, lên tiếng khiêu khích và uy hiếp, quá không xem Hoàn Cầu chúng ta vào mắt! cho tới bây giờ Hoàn Cầu chúng ta đều xử sự khiêm tốn, nhưng không sợ giải quyết phiền phức! ! Cô ấy cố ý mà thôi.”

Đúng lúc này, Lâm Sở Nhai đưa ra ý kiến không đồng tình: “Cơ nghiệp trăm năm của Hoàn Cầu chúng ta cũng không phải bởi vì sợ người nào, nhưng thủ đoạn xử sự của Tổng Giám đốc tập đoàn Hàn thị tương đối cứng rắn, nổi tiếng trong lĩnh vực bất động sản, tôi đã từng gặp mặt anh ấy một lần, là người hết sức sắc bén và không thể nắm bắt. Trong lúc chúng ta không biết vị Jenny tiểu thư này có sức ảnh hưởng bao nhiêu, nếu đường đột xung đột, chuyện này. . . . . . Không tốt lắm.”

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở vị trí chủ trì, hai mắt xoay tròn, cũng gật đầu một cái.

“Hiện tại cô ấy đã đến cửa! Trực tiếp lấy danh dự khách sạn của chúng ta để uy hiếp, nếu như lúc này, chúng ta lùi một bước, có thể hoàn thành ý muốn của người khác hay không?” Tưởng Vĩ Quốc suy nghĩ chuyện khá xa.

“Tôi nghĩ ngược lại.” Lúc này vẻ mặt Trang Tĩnh Vũ cũng nặng nề mở miệng: “Dù sao cô Jenny này chỉ là em gái của Tổng Thống, quan hệ cách xa với nhà họ Hàn, nếu quả thật muốn khơi lên xung đột, cũng không cần lao lực như vậy để đạt tới mục đích. Năm gần đây, hai tập đoàn chúng ta cũng có hợp tác buôn bán, làm sao có thể đường đột khơi lên xung đột như vậy?”

“Nếu không thì thế nào?” Ánh mắt Tưởng Vĩ Quốc chặt ngưng, nhìn Trang Tĩnh Vũ nói: “Chẳng lẽ giao người ra? Cô ấy có khả năng dẹp yên chuyện này sao?”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Vĩ Quốc, hai mắt nhanh chóng chợt lóe.

Vitas nhíu chặt mày, không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi không suy tính, trực tiếp nói: “Không được! Hôm nay tôi nói chuyện với cô ấy, cảm giác thái độ cô ấy cực kỳ giận dữ đối với Khả Hinh, ngay cả Hoàn Cầu chúng ta giao Khả Hinh ra, cũng chưa chắc có thể giải quyết được vấn đề. Việc cấp bách, chính là chúng ta làm rõ ràng, tại sao cô ấy nhất định muốn gặp Hạo Nhiên. Mặt khác, Tiếu Nại, cậu lập tức phái người chạy một vòng đến tập đoàn Hàn thị, nói rõ thái độ và thành ý giải quyết của chúng ta đối với chuyện này, tôi không muốn hai tập đoàn thông qua kẻ thứ ba truyền lời, để tránh tạo ra hiểu lầm không cần thiết! Cô Jenny này mồm miệng quá sắc bén ! !”

“Vâng.” Tiếu Nại lập tức gật đầu.

“Con đang trị ngọn không trị gốc!” Tưởng Vĩ Quốc nhìn con trai, nói.

Các lãnh đạo cấp cao trong phòng họp cũng không tán thành nói: “Gần đây ba khách sạn Á Châu của chúng ta tiếp tục đưa ra thị trường, nếu như lúc này, xảy ra xung đột với Nhà họ Hàn, hoặc đưa tới tin đồn không tốt, cổ đông và những người chơi cổ phiếu lại mất hứng.”

“Chuyện này tôi tự mình xử lý, từng bước giải quyết! Trước tiên tôi dẫn lãnh đạo cấp cao đi qua đàm phán với cô ấy trước, Hoàn Cầu chúng ta cũng phải có thái độ của mình, tại sao có thể do cô tùy ý nói giao một người liền giao một người ! ? Cho dù muốn giao ra, cũng không thể dùng loại phương thức gặp mặt nói xin lỗi, quá mất phong cách! Có lúc, thái độ còn quan trọng hơn tất cả!” Tưởng Thiên Lỗi cứ quyết định như vậy!

Các lãnh đạo cấp cao vẫn có người không hài lòng, thậm chí có người cảm thấy nên giao Đường Khả Hinh ra, bên Phòng kinh doanh rượu vốn có người không phục cô, lúc này xảy ra chuyện, liền nói khẽ: “Chẳng lẽ, Hoàn Cầu chúng ta vì bảo vệ một mình cô ấy, làm cho thế giới đại loạn?”.

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, nhưng vẫn cố ý làm ngơ. . . . . .

“Chờ một chút. . . . . .” Đúng lúc này Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, cả người bình tĩnh, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, tôi có thể nói một câu không?”

Mọi người cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn cô.

Đường Khả Hinh mới vừa ngồi ở trong phòng họp, nghe mọi người phân tích hậu quả nghiêm trọng đối với chuyện này, vẻ mặt cô đột nhiên bình tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, thái độ nghiêm túc, nói: “Nguyên nhân chuyện này là do tôi gây nên, cũng không có ai hoặc Tổng Giám đốc chống gánh chịu lỗi lầm vì tôi! Tôi chỉ là một nhân viên nho nhỏ, nhưng cũng biết, cầm tiền lương của Hoàn Cầu thì nên vì Hoàn Cầu hết lòng hết sức. Nếu tôi làm việc gì sai, không có một chút chịu trách nhiệm, tương lai, tôi làm sao xứng với chức vụ Phó phòng kinh doanh rượu?”

Vitas im lặng ngẩng đầu lên, nhìn học trò.

Bọn Lâm Sở Nhai và Tiêu Đồng căng thẳng nhìn cô, thật sự không ngờ cô ra mặt vào lúc này.

Lúc này Tưởng Thiên Lỗi không yên lòng Đường Khả Hinh nói: “Khả Hinh! Chuyện này không phải chuyện đùa! Không phải thua là có thể phủi bụi đất trên người về nhà ngủ! Chuyện này liên quan tới ích lợi của hai tập đoàn lớn ! Thư ký người ta đã đến cửa.”

“Tôi hiểu rõ!” Đường Khả Hinh ngửa mặt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, thái độ càng kiên quyết nói: “Cho nên tôi càng phải ra mặt! Hôm nay lúc tôi nói chuyện với cô ấy, chính là dùng giờ cá nhân! ! Nói là chuyện riêng! Nếu cô ấy muốn lấy việc công làm việc tư, tôi cũng không còn lý lẽ nữa, ở trước mặt mọi người, muốn hỏi cô ấy một câu! Tôi làm gì sai? Phải dùng ích lợi một tập đoàn, tới dọa một Phó quản lý của phòng kinh doanh nho nhỏ như tôi đây! Nếu như lời của cô ấy…, có lý! Tôi tự động từ chức !”

“. . . . . . . . . . . .” Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, nhìn cô.

Những lời này, đúng thật hợp ý Tưởng Vĩ Quốc, ông không khỏi ngẩng đầu lên, hài lòng nhìn cô gái này.

Trang Tĩnh Vũ ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Khả Hinh! Con có nắm chắc không?”

Lúc này Đường Khả Hinh cũng bật cười nói: “Không có.”

Mọi người xôn xao nhìn cô, một trận ồn ào.

Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ nhìn cô.

Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Trên thế giới này, chuyện thú vị nhất chính là khiêu chiến với chuyện không có nắm chắc! ! Cho dù tôi thua, người Hoàn Cầu cũng không hèn nhát ! ! Bản tôi Tổ trưởng phòng kinh doanh rượu, tôi đều hi vọng cấp dưới làm sai chuyện, phải đứng ra gánh chịu! ! Hôm nay tôi trốn tránh, tôi làm sao không phụ lòng Hoàn Cầu vẫn khổ tâm bồi dưỡng tôi ? Làm sao không phụ lòng Tổng Giám đốc của tôi, thầy giáo của tôi?”

Vitas nghe lời này, trên mặt hơi lộ ra nụ cười, kiêu ngạo, tự hào nhìn học trò.

Tưởng Thiên Lỗi cũng cảm thấy an ủi nhìn Đường Khả Hinh.

“Tốt!” Trang Tĩnh Vũ thở gấp một hơi, có chút khen ngợi, cũng nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, nói: “Không hổ là học trò giỏi của Vitas. Làm việc, dám làm dám chịu! Hơn nữa xử lý công việc, rành mạch, rõ ràng, nhìn thẳng vào khuyết điểm của mình, điều này cần dũng khí mạnh mẽ. Đi đi. Chú ủng hộ con.”

“Cám ơn chủ tịch!” Đường Khả Hinh lập tức kích động nhìn ông gật đầu.

“Khả Hinh . . . . . .” Tiêu Đồng có chút căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Cô. . . . . . Có muốn chờ Tổng Giám đốc trở lại, rồi quyết định hay không?”

Ánh mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, cười nói: “Không cần! Chuyện của tôi, tự tôi gánh chịu!”

***

Đại sảnh khách sạn! !

Chiếc Audi Pikes Peak thắng gấp ở trước thảm đỏ đại sảnh! ! Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhảy ra xe, chạy về phía Tiêu Đồng, hỏi: “Đường Khả Hinh đâu?”

“Bây giờ cô ấy còn đang ở tầng lầu 13, đang muốn đi tới phòng ăn cảnh biển !” Tiêu Đồng gấp gáp nhìn anh nói: “Ôi chao, ông tổ ơi, rốt cuộc anh đã trở lại! Gấp chết người! Nếu như lần này cô ấy thất bại, sau này ở Hoàn Cầu sẽ khó khăn !”

“Lập tức gọi cô ấy lại cho tôi ! !” Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, sắc mặt nghiêm túc cởi cúc áo tây trang, nhanh chóng đi về phía trước, vừa lúc nhìn thấy có người muốn vào thang máy, anh chạy như bay tới, nắm chặt tay cổ tay của người kia, cũng không quan tâm có lễ phép hay không  liền túm người nọ ra ngoài, mình và Tiêu Đồng nhanh chóng đi vào!

“Ôi!” Người khách kia nhìn cửa thang máy đóng lại, gấp gáp gọi: “Tại sao có người như vậy chứ?”

Hai chiếc thang máy nhanh chóng vọt đến tầng lầu phòng ăn cảnh biển! ! Đến cuối cùng, cùng mở ra! !

Đường Khả Hinh mới vừa bước ra thang máy, liền bị bóng dáng màu xanh đen ngăn cản trước mặt, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên thở hổn hển đứng ở trước mặt của mình, cô lạnh lùng nói: “Tránh ra!”

Trang Hạo Nhiên lau mồ hôi trên trán, mới nắm chặt cánh tay của cô, nói: “Đừng làm rộn! Chuyện này không phải chuyện đùa! Để anh xử lý! ! Em không cần phải lo!”

Đường Khả Hinh nghe lời này, đột nhiên khẽ nhếch nụ cười ngọt ngào, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Tổng Giám đốc Trang, anh hiểu lầm rồi, chuyện này anh không xử lý được. Đây là chuyện của tôi với cô ấy.”

“Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên lại nghiêm nghị nhìn cô.

Đường Khả Hinh hơi ngửa mặt, nhớ lại tấm ảnh cưới, khẽ mỉm cười nói: “Tôi hiểu rõ ý đồ của cô ấy, cô ấy thích anh, cho nên hỏi tôi về tên của anh! Mà tôi không muốn nói, mới có chuyện hôm nay. Tôi đang ngạc nhiên, rốt cuộc tôi làm sai chỗ nào? Cô ấy hỏi tôi tên của đàn ông, tại sao tôi phải cho cô ấy biết?”

“. . . . . . . . . . . .” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn cô, nhất thời nói không ra lời.

Đường Khả Hinh cũng thản nhiên nhìn Trang Hạo Nhiên, mắt đẹp mộng ảo hơi lộ ra mấy phần cố chấp, ngửa mặt kiên định nói: “Cho nên, đây là chuyện của tôi với cô ấy! ! Hôm nay cô ấy hành động như vậy, đơn giản đúng là muốn tôi nói tên của anh! Tôi chính là không nói ! !”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK