Chương 802: MỘT CHÚT ẤM ÁP
Sáng sớm!
Một chiếc Rolls-Royce màu bạc phiên bản dài chậm rãi dừng ở trước cửa khách sạn Á Châu, vòng logo nhỏ bằng bạch kim trước đầu xe, lóe ra ánh sáng sang trọng rất đẹp mắt.
Nhân viên tiếp tân nhanh chóng đi ra, cung mở cửa xe.
Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng, bên trong phối áo sơ mi màu xanh dương nhạt, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài nơ hoa sọc màu màu xanh đậm, tao nhã đi ra, phong cách tôn quý, ánh sáng bắn ra bốn phía. . . . . . Vẻ mặt anh lạnh nhạt, nhắc cổ tay nhìn thời gian, đã gần 10 giờ 25 phút, liền cất bước đi về phía trước.
Một chiếc xe Rolls-Royce màu đen khác cũng dừng ở trước cửa khách sạn.
Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, bên trong phối áo sơ mi màu đen, cổ áo mở ra, đón gió sớm tươi mát, vừa nghe Đông Anh báo cáo kết quả cuộc họp, vừa bước đi. . . . . .
Hai người gặp mặt nhau ở trước đại sảnh khách sạn.
Tất cả nhân viên tại đại sảnh, rối rít khom lưng gật đầu chào hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ ra mấy phần nghi ngờ, nhìn Trang Hạo Nhiên bình thường là người hoạt bát, hôm nay có chuyện gì? Như bị người hút hết sinh khí, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, anh liền ngạc nhiên cười hỏi: “Cậu làm sao vậy? Trang Hạo Nhiên vô địch thiên hạ cũng có một ngày tinh thần rã rời như vậy?”
Trang Hạo Nhiên hơi chuyển động ánh mắt, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhàn nhạt cười nói: “Đúng vậy! tâm trạng có chút không tốt. Thế nào? Muốn mượn bờ vai của anh, để cho tôi dựa một chút? Hay. . . . . . Hôn lưỡi?”
“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lập tức híp mắt nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên thở dài một hơi, đi tới, cậy vào chiều cao của mình cao hơn người ta 0.5 centi mét, kéo bả vai người ta, nói: “Thiên Lỗi. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi không để ý tới anh, chỉ tiếp tục cất bước đi về phía trước.
“Anh biết tại sao tôi vẫn không muốn gọi anh là anh trai không?” Trang Hạo Nhiên cùng anh đi về phía trước, vừa nói.
“Bởi vì cậu không có lễ phép. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đáp lời.
“Không phải! Là bởi vì ở trong lòng của tôi, anh giống như người tình, tôi nằm mơ cũng khát vọng, có thể sinh con gái cho anh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cất bước chân dài người mẫu, nhàm chán kéo người ta đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi nhíu chặt mày, dừng bước lại, quay đầu nhìn người này.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên buồn bã thâm tình nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
“Rốt cuộc cậu là cái gì cấu tạo thành? Thật sự cái gì cũng nói ra được! !” Tưởng Thiên Lỗi thật sự không có cách nào với anh.
“Nếu như tôi không như vậy, anh sẽ yêu tôi sao?” Trang Hạo Nhiên tiếp tục nhìn anh, sâu kín nói.
“Cậu. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lập tức vươn tay, chỉ vào anh, cắn răng nghiến lợi, nghẹn đỏ mặt, vẫn không có biện pháp.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi vươn tay, nắm tay của anh, sâu kín mất mát nói: “Đấu nhiều năm như vậy, tất cả đều là bởi vì yêu. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi phủi mạnh mở tay anh khoác lên trên vai mình, ngưng mặt tức giận nói: “Tôi cảnh cáo cậu, Trang Hạo Nhiên! ! Cuộc so tài sắp bắt đầu! Tất cả tuyển thủ tôi và cậu phái dự thi, sẽ phải hiện hiện rõ ràng! Không nên quên giao hẹn ban đầu, nếu như tôi thắng cuộc! Cậu cút ra khỏi Khách sạn Á Châu cho tôi! Nhìn thấy cậu liền phiền!”
“Dự án khách sạn dưới nước tiến hành như thế nào rồi?” Trang Hạo Nhiên hỏi anh.
“Cậu không phải là CEO sao?” Tưởng Thiên Lỗi nhạo báng anh.
Trang Hạo Nhiên hời hợt nhìn anh, nói: “Văn Phong ở tổ thiết kế của tôi, dùng mánh khóe làm cho rất nhiều công trình không có cách nào tiến hành được, cậu ấy là người nhà của anh, làm phiền anh nói cậu ấy một tiếng, có một số việc làm quá mức, tôi sẽ không bỏ mặc đâu. Dù sao cậu ấy đẹp trai như vậy, mắng cậu ấy ảnh hưởng đến hình tượng cậu ấy.”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên!
“Đi thôi!” Trang Hạo Nhiên nói xong, vỗ nhẹ bờ vai của anh, liền nhàn nhạt xoay người đi khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn bóng lưng của anh, nắm chặt quả đấm, mỗi lần đều như vậy, cắn một chút việc, cũng không chịu buông lỏng! !
Tòa nhà Hoàn Á! !
Trang Hạo Nhiên một mình xách theo cặp công văn, đi ra vườn hoa phía sau khách sạn, trải qua đài phun nước trắng xóa, nhìn tượng nữ thần đài phun nước rất xinh đẹp, nước chảy qua rào rào, khung cảnh rất lãng mạn, anh liếc một cái, chỉ cảm giác mặt trời rất mãnh liệt, liền muốn bước đi, nhưng không ngờ nhìn thấy trên mặt cỏ xanh tại đài phun nước, có một đóa hoa hồng trắng, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ dưới ánh mặt trời rực rỡ, còn có một lá thư màu xanh dương. . . . . .
Anh hơi giật mình, không khỏi khom người xuống, đưa tay cầm lá thư màu xanh dương, từ bên trong rút ra một tấm hình, rõ ràng là hình mình đặt ở trên bàn làm việc, ánh mắt anh xoay tròn, nhìn chăm chú tấm hình của mình, mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, khoác tây trang màu bạc, ngồi ở trên ghế sa lon một người trong phòng đọc sách cổ xưa, nghiêng mặt nhìn chăm chú phía trước, có chút đẹp trai. . . . . . Anh không khỏi ngẩng đầu lên. . . . . .
Một làn gió ngọt ngào phất phơ thổi đến.
Sân cỏ xanh xanh tại đài phun nước, từng đóa hoa hồng trắng, chia ta đặt ở hai bên, tạo thành một con đường hoa hồng nhỏ nhỏ, thông tới đại sảnh Hoàn Á. . . . . . .
Anh hơi giật mình, tiếp tục từ trong lá thư rút ra tấm thiệp nhỏ có mùi thơm Lavender, mở ra, nghiễm nhiên là chữ viết xinh đẹp của Đường Khả Hinh, chữ viết mềm mại: đêm qua gió Tây mưa rào, mộng thấy cô gái đi qua, đứng ở trước rừng Phong, dịu dàng ngọt ngào nhìn về phía trước. . . . . . Tôi nhìn cô cầu nguyện, khát vọng đổi lấy một chút dịu dàng của cô, an ủi sưởi ấm người đàn ông này, cầu nguyện cho anh mỗi ngày đều nở nụ cười đẹp trai mê người. . . . . .
Ánh mặt trời sáng lạn chiếu xuống, giống như ánh sáng Thiên đường, chiếu sáng chữ viết xinh đẹp trên tấm thiệp này, từng đóa Lavender, giống như bồng bềnh bay ra, nhộn nhạo xung quanh.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xoay tròn, vẻ mặt mang theo vài phần kích động, cầm tấm thiệp, dọc theo lối đi nhỏ hoa hồng trắng, đi về phía trước.
Ngay chính giữa đại sảnh Hoàn Á, ba nhân viên tiếp tân đi tới, trong tay từng người cầm một đóa hoa hồng rắng, nở nụ cười ngọt ngào, nhìn Trang Hạo Nhiên cất bước đi tới, lãng mạn vui vẻ gọi: “Tổng Giám đốc! Chúng tôi yêu anh! !”
Trang Hạo Nhiên nắm lá thư, hơi giật mình nhìn ba nhân viên tiếp tân thường đùa giỡn với mình.
Ba nhân viên lập tức nở nụ cười trẻ trung xinh đẹp, tay cầm hoa hồng, giơ tới Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên vừa cau mày, cười như không cười nhận lấy ba đóa hồng, nhìn bọn họ, đang suy nghĩ: giở trò quỷ gì.
Ba cô gái đồng thời cúi đầu, xấu hổ nở nụ cười bí ẩn đi khỏi.
Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn bọn họ một cái, tiếp tục cầm tấm thẻ và hoa hồng, xoay người cất bước đi về phía thang máy. . . . . .
Cửa thang máy mở ra.
Trang Hạo Nhiên đi vào, nghiễm nhiên phát hiện, trong thang máy thủy tinh trong suốt dán đầy hình của mình, có lúc họp, mặc đồng phục màu đen, hai mắt sắc bén, bút máy trong tay hơi giơ, giơ xuống, có hình mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, ngồi ở trước bàn làm việc, còn có hình đứng ở trước cửa sổ sát đất, mang theo vài phần hơi thở thâm trầm, ngắm nhìn phía trước, thậm chí còn có hình mình mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần tây dài đen, đứng ở bên trong phòng bếp, cắt dưa chuột. . . . . .
Vẻ mặt anh kích động nhìn những tấm hình này, chợt nhớ tới rất nhiều thời gian đi qua, không khỏi nở nụ cười.
Thang máy nhanh chóng vọt lên trên, trên trần thang máy có thể treo ngược chuông gió rũ xuống hoa hồng, ngay chính giữa chuông gió, rũ vài tấm ảnh nhỏ bằng pha lê, tất cả đều là hình Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, đẹp trai, mà đa số nở nụ cười nhiệt tình đẹp trai.
Trang Hạo Nhiên đưa tay, nhìn một tấm hình của mình trong đó, giương mặt nở nụ cười vui rất vui vẻ, anh không khỏi ngẩng mặt nở nụ cười. . . . . .
Rốt cuộc thang máy dừng ở tầng lầu Tổng Giám đốc! !
Khắp nơi hoa hồng trắng, trải thành hình trái tim, cố tình bày hình chữ, tỏa hương thơm lãng mạn mê người! !
Trang Hạo Nhiên kinh ngạc bước trong từng đóa hoa hồng trắng mềm mại, đi ra, đang ngạc nhiên nhìn chăm chú phương xa. . . . . .
“Chào chú ! ! !” Giọng nói của một đám giọng trẻ nhỏ non nớt vang lên.
Cả phòng hành chánh, có thể lít nhít đứng đầy mấy chục đứa bé gái gần năm tuổi, dáng dấp ngọt ngào, đáng yêu động lòng người, hoạt bát khéo léo, bọn chúng mặc váy trắng, đầu đội vòng hoa hồng trắng như tuyết, khoác khăn lụa thật dài, tay nâng cầu hoa hồng, nở nụ cười ngọt ngào thuần khiết ngây thơ, giống như chim hoàng oanh, cùng nhau cất tiếng nói trong vắt ngọt ngào, nhìn Trang Hạo Nhiên, kêu to: “Chú! Chúng cháu yêu chú! ! Xin đừng khổ sở! ! Xin tin tưởng, công chúa nhỏ nhất định sẽ trở lại. . . . . . Ngài nhất định sẽ hạnh phúc! !”
Trang Hạo Nhiên khiếp sợ nghe những lời này, nổi lên một trận xúc động, kích động nhìn từng cô bé xinh đẹp, ngọt ngào, đáng yêu ở trước mặt!
Một tràng tiếng vỗ tay giòn giã vang lên.
Tất cả đồng nghiệp Bộ phận hành chính, còn có đồng nghiệp phòng thư kí rối rít đi ra, vây ở bên cạnh tất cả các cô bé, cùng nhau mỉm cười nhìn anh, cùng nhau sôi nổi vỗ tay an ủi.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt lóe lên, nhìn đám người trước mặt, trong tay nắm chặt lá thư, kích động nhìn tới trước.
Quả nhiên, không đến bao lâu. . . . . .
Một tiếng bước chân dịu dàng truyền đến.
Nhân viên phòng hành chánh cùng các cô bé, chia làm một lối nhỏ.
Trang Hạo Nhiên im lặng kích động đứng ở đầu này, hai mắt lóe lên ánh sáng, căng thẳng nhìn tới trước.
Một cô gái dịu dàng, mặc váy ren dài màu trắng hai dây, mép váy trống không, chân dài trắng nõn khêu gợi của cô như ẩn như hiện, mái tóc suông đen nhánh, tai trái cài một đóa hoa hồng trắng thuần khiết, mang giày cao gót màu trắng 12 cm, mắt to lóe sáng ngời động lòng người, cặp môi đỏ mọng khẽ cong lên, nở nụ cười ngọt ngào, tay nâng một bó cầu hoa hồng, bước chân tao nhã, giống như cô dâu chậm rãi đi tới. . . . . .
Lãng mạn, mê người như thế.
Trang Hạo Nhiên kinh ngạc đứng ở bên này, kích động nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh trong nhìn chăm chú của mọi người, nở nụ cười hơi ngượng ngùng, đi tới trước mặt một đám bé gái, ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt mộng ảo lóe lên mấy phần ánh sáng ngọt ngào, dịu dàng thật lòng nói: “Trên thế giới này, khoảng cách lớn nhất đó là chia tay lúc còn sống. Trên thế giới này, khoảng cách ngắn nhất, chính là chết cũng muốn yêu! Tôi đổi dịu dàng của cô ấy, chỉ vì ngày hôm qua anh bị mất mát, chỉ vì trước kia anh làm bạn. . . . . . Xin tin tưởng, tôi không có đi xa. . . . . . Bởi vì tôi nợ anh một chút ấm áp bên người. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm vào Đường Khả Hinh, hai mắt chợt ươn ướt!
Đường Khả Hinh mỉm cười cùng tất cả đứa trẻ ở bên cạnh, buông hoa hồng trong tay xuống, sau đó cùng nhau đứng lên, hướng về phía Trang Hạo Nhiên, đồng thời nở nụ cười ngọt ngào tinh nghịch, mở rộng nhiều đôi tay trắng nõn, nhẹ nhàng đưa lên đỉnh đầu, làm hình trái tim. . . . . . Cùng kêu to: “I love you!”