Chương 540: MUỐN NHÌN EM
Ánh nắng mặt trời rực rỡ, hoa hồng đỏ tươi, kiều diễm ướt át, bờ sông nơi xa, cành liễu rũ xanh xanh.
Trang Hạo Nhiên yên lặng tao nhã ngồi ở bàn ăn bên hành lang, trước mặt để một ly cocktail flamingo, cắm đóa Phượng Hoàng, đang buông thả màu sắc đỏ tươi, hai mắt anh cũng nóng rực nhìn cô gái trước mặt . . . . . .
Đường Khả Hinh mỉm cười treo tấm trải bàn cuối cùng trên sợi dây ở trước mặt, trong lòng có chút xúc động, giống như gió xuân phơi phới, ánh mặt trời ấp áp trong mùa đông.
“Oh I can’t stand it. He’s so handsome.” (A, tôi thật sự không chịu nổi! Anh ấy thật sự quá đẹp trai rồi!) Niky ngồi ở một bên, vừa xoa huyệt Thái Dương, cảm giác mình sắp hít thở không thông, lại liếc về phía Trang Hạo Nhiên, người mặc tây trang màu đen, cổ áo sơ mi màu xanh mở ra, lộ ra hầu kết của đàn ông hấp dẫn, khuôn mặthoàn mỹ như điêu khắc, hai mắt hấp dẫn, lỗ mũi cao. . . . . . Cả người phát ra hơi thở tôn quý, tao nhã, khiến cho phòng ăn này lập tức sáng rực rỡ. . . . . .
“Oh” Niky lại nhìn Trang Hạo Nhiên thêm mấy lần, thật sự không chịu nổi cảm thấy mắt hoa, lại án huyệt Thái Dương mạnh hơn, thật đẹp trai, quá đẹp mắt ! !
Đường Khả Hinh treo khăn trải bàn xong, nhìn Niky kích động kêu lanhư vậy, đột nhiên mỉm cười, nắm áo choàng, khoác lên người, mới cất bước đi tới Trang Hạo Nhiên . . . . . .
Trang Hạo Nhiên không nói gì, cũng chỉ mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Hôm nay Ellen có chuyện đi ra ngoài, cho nên không có biện pháp chuẩn bị cho anh một chút món ăn. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, giống như bà chủ phòng ăn, dịu dàng nói.
Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn Đường Khả Hinh thật dịu dàng ngồi ở đối diện mình, nhìn mình, lộ ra nụ cười có chút chín chắn, anh cũng chậm rãi nở nụ cười dịu dàng.
Đường Khả Hinh ngồi ở một bên, đột nhiên không biết nên nói gì cho phải, dù sao mấy tháng không thấy, lúc ấy còn lấy phương thức đi khỏi như vậy, luôn có chút lúng túng, lại nghe tin tức kết hôn giữa anh và Cố Di, lại có vẻ hơi xa cách , suy nghĩ kỹ một lát, mới ngẩng đầu lên, nhìn anh mỉm cười nói: “Em giới thiệu với anh đồng nghiệp phòng ăn của chúng tôi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên vẫn im lặng, đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, liền mỉm cười gật đầu.
“Bruce, Niky!” Đường Khả Hinh nghiêng người nhìn đầu kia, cười gọi nhỏ.
Bruce vừa nghe, nét mặt lập tức mặt lộ vẻ thật thà hài hước, cười đi tới, lấy phong độ thân sĩ người anh, vươn tay. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, tỏ vẻ lễ phép, cài cúc áo tây trang, nhìn về phía Bruce nở nụ cườiđẹp trai, vươn tay bắt tay với ông ta, mới cung kính nói: “Nice to meet you!” (thật hân hạnh gặp ông).
Bruce cũng lập tức cười nói: “Nice to meet you too. We meet again” (Tôi cũng thật hân hạnh gặp cậu.)
Mặc dù Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ chuyện giữa hai người bọn họ nhưng vẫn xoay người gọi nhỏ: “Niky?”
Niky nghe được Đường Khả Hinh gọi mình, cô lập tức trốn vào trong nhà hàng, thật căng thẳng nhẹ nhàng thở ra, sửa sang lại cái này, sửa sang lại cái kia, lại vén vén tóc, mới thở phào đi ra ngoài, nhìn Trang Hạo Nhiên, người đàn ông Phương Đông vóc người gần 1m90, phong độ hiên ngang, tao nhã cao quý, mỉm cười lễ phép, thậm chí hết sức thân sĩ nhìn mình, đôi tròng mắt hết sức hấp dẫn, ẩn chứa nóng rực, giống như biết nói. . . . . .
“Oh my god” Niky lại duỗi mười ngón tay, cũng không chịu được nữa, mắt hoa lên, kêu to: “I can’t stand it. I can’t stand it (Tôi không chịu nổi, tôi không chịu nổi rồi). Cô nói dứt lời, cả người giống như uống rượu say, loạng choạng bước đi, phịch một tiếng, vọt vào phòng ăn! !
Bên ngoài Phòng ăn ba người nhìn cô kích động như vậy cũng mất hồn, Đường Khả Hinh không biết làm thế nào, không nói nên lời nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên cúi đầu cười.
“I’m sor¬ry! ! She is crazy!” Bruce bất đắc dĩ nói hết lời, lập tức chạy đi vào xem cô.
Đường Khả Hinh nhìn hai người đi khỏi, bất đắc dĩ nhìn anh, mỉm cười nói: “Niky rất ngây thơ đáng yêu, là bạn rất thân của em ở chỗ này, Bruce rất ưa thích cô ấy, phải nói rằng bọn họ thích lẫn nhau, nhưng cũng không có ai nói ra, cũng xấu hổ. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, ba tháng không thấy, không biết cô đã trải qua chuyện gì, so với trước kia, người nhìn như hơn dịu dàng và nhã nhặn lịch sự hơn, liền cười cười nói: “Sao em biết bọn họ thích lẫn nhau ?”
“Dĩ nhiên biết, em cùng bọn họ chung sống ba tháng” Đường Khả Hinh mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn anh nói.
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, liền gật đầu một cái, tay đặt ở trên mặt bàn, ngón tay nắm nhẹ ly Kê Vĩ Tửu, xoay xoay. . . . . .
Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên ba tháng không thấy, so với bình thường yên lặng một chút, liền cười nói: “Em nghe nói chuyện kết hôn của anh và Cố Di tiểu thư, cô ấy còn mang thai. . . . . . Chúc mừng anh. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhắc mí mắt nhìn cô một cái.
Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, nắm nhẹ tua ren khăn choàng, không nói gì.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô như vậy, đột nhiên dịu dàng mỉm cười, nâng ly cocktail flamingo, uống một hớp nhỏ, mới cảm thán nói: “Anh cho rằng. . . . . . Nhìn thấy em sẽ phải có rất nhiều lời, ví dụ như. . . . . . nói xin lỗi với em, đã từng không tin em, không có cho em tin tưởng, thậm chí không có để lại lời nào, cứ như vậy đi khỏi em. . . . . . Ví dụ như, đêm hôm đó, sau khi em đi khỏi nhà anh, rốt cuộc em đi đâu. . . . . . Nhưng bây giờ. . . . . . Anh phát hiện anh cũng nói không ra được cái gì. . . . . .”
Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt lộ ra một chút đau lòng nhìn anh.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ lóe lên một cái, lộ ra mấy phần mất mát, gật đầu một cái, lại cảm thán nói: “Đúng vậy. . . . . . Quá khứ chúng ta đã từng rất vui vẻ ở chung một chỗ, là bởi vì em cần anh, hiện tại em đã trưởng thành, có thể một mình chống đỡ một phòng ăn, anh rất kinh ngạc, anh cũng rất vui mừng, rất vui vẻ. . . . . .”
Anh ngẩng đầu lên, cười nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm, không biết nói gì.
Trang Hạo Nhiên dịu dàng nhìn cô, rốt cuộc có chút trẻ con vội vàng quen thuộc, đột nhiên mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng nắm cằm nhọn của cô, nói: “Ba tháng nay anh lo lắng, nhưng hiện tại rốt cuộc trong lòng buông xuống rồi. Chỉ sợ một mình em ở nước ngoài, không thích ứng được thì làm thế nào? Không biết cô nhóc nhỏ của anh có đói bụng hay không, có bị lạnh hay không, có bởi vì nhớ nhung một người, mà buổi tối đau lòng không ngủ được hay không . . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng nhìn anh, tình cảm trong lòng như hồ nước, bùng nổ, muốn nói gì đó, rồi lại cố gắng đè nén, vẫn sợ cảm giác xa lạ kia.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, phát hiện cô đã chín chắn, có thể một mình ẩn nhẫn chịu đựng, liền gật đầu một cái, thở dốc một hơi, lại cười nâng ly cocktail uống một hớp nhỏ, mới nói: “Anh đi, chỉ là muốn nhìn em, xem em có khỏe hay không. . . . . . Chỉ cần thấy được em khỏe mạnh, anh đã yên tâm. . . . . . Phòng ăn sắp buôn bán . . . . . . Anh cũng phải trở về. . . . . .”
Trái tim Đường Khả Hinh nhảy lên, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn anh, vội vàng nói: “Nhanh như vậy? ngồi một lát nữa đi?”
Trong lòng Trang Hạo Nhiên đau nhói, nghe những lời này, bắt đầu cảm thấy rất mất mát, liền vội vàng cười đứng lên, lại sửa sang cúc áo tây trang một chút, nói: “Không ngồi nữa, không quấy rầy em làm việc, tranh tài sắp kết thúc, cố gắng lên. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhanh chóng đứng lên, hai mắt lại nổi hơi nước, nhìn anh.
“Đi nhé!” Trang Hạo Nhiên lại tự nhiên đẹp trai vươn tay, vỗ vỗ bả vai của cô, sắc mặt nhẹ thu lại, chậm rãi đi xuống bậc thang, đạp mặt cỏ xanh biếc mềm mại, đi tới cây cầu nhỏ bên kia . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức đi theo bên cạnh anh, áo choàng bên vai trái chảy xuống, cũng mờ mịt không biết, trái tim đập thình thịch.
“Đừng đưa tiễn. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đi tới cây cầu nhỏ, mới xoay người nở nụ cười nhìn Đường Khả Hinh.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không nói lời nào, hai mắt thật gấp gáp nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên không nói gì thêm, hai mắt lộ ra bi thương nhàn nhạt, chợt tiến lên, nhẹ nhàng kéo áo choàng của cô, khoác lên trên người của cô, lại vén nhẹ tóc trên trán cô, yên tâm mỉm cười nhìn cô gái này nói: “Anh đi đây, cẩn thận tự chăm sóc mình thật tốt, có chuyện gọi điện thoại cho anh, em cũng biết số. . . . . . Mặc dù ba tháng vẫn chờ đợi điện thoại của em. . . . . . Mặc dù em không có gọi. . . . . . Sở dĩ anh vẫn nghĩ tới. . . . . . Bởi vì anh hiểu rõ em, chỉ có lúc bi thương mới có thể trốn một mình, nhưng hôm nay nhìn em mới biết em không có việc gì, em rất tốt, em. . . . . . Trưởng thành, không cần bất cứ ai, cũng có thể một mình tiếp tục đi về phía trước. . . . . . Đúng vậy. . . . . . Rất tốt. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh tràn nước mắt, nhanh chóng ngưng tụ.
“Đi đây! Em phải cố gắng lên! !” Trang Hạo Nhiên do dự một lúc lâu, bỗng nhiên xoay người, nhanh chóng đi qua cây cầu nhỏ, đi tới trước xe của mình, nhìn tới con đường hoa nguyệt quế bay bay, hai mắt chợt lóe, không nói chuyện nữa, đạp ga, lái xe lập tức đi khỏi! !
Đường Khả Hinh không ngờ xe thật sự từ từ lái khỏi phòng ăn, cô giật mình, nắm chặt áo choàng, đi qua cây cầu nhỏ, đứng ở dưới cây quế, kinh ngạc đau lòng, giãy giụa nhìn chiếc xe thể thao kia, cứ như vậy lái rời khỏi mình, lòng của cô hoảng hốt, lại vội vàng nhìn chiếc xe kia, dần dần sắp biến mất. . . . . .
Ellen chạy xe đạp, nhìn Đường Khả Hinh đau lòng rơi lệ đứng ở dưới cây nguyệt quế, liền ngạc nhiên hỏi: “Hi? Cô làm sao vậy?”
Xe thể thao dọc theo con đường nhỏ cong cong phía trước, rốt cuộc chậm rãi biến mất! !
Nước mắt Đường Khả Hinh chợt chảy xuống, đột nhiên vứt bỏ áo choàng, chạy như bay về phía trước, kêu to: “Trang Hạo Nhiên . . . . . . . . . .”
Ellen dừng xe, ngạc nhiên gấp gáp nhìn Đường Khả Hinh.
“Trang Hạo Nhiên . . . . . .. . . . . . ” Đường Khả Hinh chạy như bay về phía trước, vừa chạy vừa kêu to: “Trang Hạo Nhiên . . . . . . ngồi thêm một chút đi! ! Em biết rõ anh khổ sở, nói em không gọi điện thoại cho anh! Nhưng em không dám gọi! Em sợ gọi sẽ không nhịn được bật khóc, đã thật lâu, rất lâu em không có khóc, thật vất vả kiên cường, thật không thể ngã xuống nữa, nếu không, cả đời em có thể muốn lệ thuộc vào anh! Em muốn làm cây dù nhỏ che mưa phùn, không phải là sợi dây mây quấn anh!”
Con đường nhỏ cong cong phía trước rất tĩnh lặng!
Đường Khả Hinh thật nhanh chạy về phía trước, vừa chạy vừa khóc lớn: “Trang Hạo Nhiên! ! Đừng đi nhanh như vậy! !”
Không có bất kỳ đáp lại, hôm nay thị trấn nhỏ Cambridge thời tiết rất tốt, du khách rất nhiều rất nhiều.
Đường Khả Hinh chạy tới trong thị trấn nhỏ, mỗi con phố nhìn khắp nơi, cầu nguyện với thượng đế, hi vọng người đàn ông kia bởi vì đã lâu chưa tới Cambridge, trước tiên dừng lại ở nơi này một lát, cô gái này vội vàng ở trong người sóng đi lại trên con đường nhỏ, từng bước từng bước chạy như bay, chạy qua phố nhỏ thương phẩm, còn có con phố quán bar, tiệm đồ cổ, thậm chí có một số cửa hàng bánh ngọt đặc sắc, lúc này, mới đau lòng nhớ tới, có lẽ người đàn ông này khát vọng nhìn mình hạnh phúc và nở nụ cười vui vẻ. . . . . . Nhưng mình không có cho anh. . . . . . khẳng định anh lo lắng cho mình thật lâu thật lâu. . . . . .
Đường Khả Hinh vội vàng chạy khắp nơi, vừa chạy vừa rơi lệ, xông qua vô số du khách đến từ các nơi trên thế giới, tìm từng con phố nhỏ. . . . . . .
“Trang Hạo Nhiên, Trang Hạo Nhiên. . . . . .” Sắc mặt Đường Khả Hinh trắng bệch chạy khắp nơi, đang lúc trải qua một cửa hàng bánh ngọt thì lại muốn chạy tới trạm xe, nhưng đột nhiên bước chân dừng lại, dừng ở trước tủ kính cửa hàng bánh ngọt, thấy bên trong có một người đàn ông, người mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, tây trang màu đen phẳng phiu, tay kéo tây trang của mình đứng ở một góc cửa hàng bánh ngọt, sắc mặt hết sức bình tĩnh vươn tay, ngắt một phần nhỏ bánh mì, bỏ vào trong miệng nhai. . . . . . Cuối cùng, hết sức khẳng định mùi vị này, gật đầu một cái. . . . . .
Đường Khả Hinh không thể tin, cho rằng xuất hiện ảo giác, lập tức đi tới trước tủ kính, vội vàng nhìn người đàn ông đứng trước cửa hàng bánh ngọt, giống như hết sức thích bánh ngọt của tiệm này, vẫn bình tĩnh đứng ở nơi đó thưởng thức, khuôn mặt đã lộ ra nụ cười có chút bi thương, nước mắt của cô chảy xuống, lập tức vọt vào cửa hàng bánh ngọt, ôm chặt cánh tay của anh, kêu to: “Hi! !”
Trang Hạo Nhiên kinh ngạc quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, không nghĩ tới cô lại xuất hiện tại nơi này, trong trong lòng không khỏi chấn động, có chút không biết làm sao, chỉ sâu kín bật cười nói: “Hi. . . . . .”
“Bánh ngọt tiệm này ăn rất ngon!” Đường Khả Hinh nhìn anh, lại vội vàng nói.
Trang Hạo Nhiên lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, mới mỉm cười giơ giơ bánh bao trong tay, nói: “Anh biết rõ. . . . . .”
“Anh không có tính tiền, cứ ăn như vậy ?” Đường Khả Hinh nhìn anh, cười hỏi.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, lại xé một chút bánh bao bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa cười nói: “Nhìn dáng vẻ của anh không giống không trả tiền chứ! Từ trước đến giờ anh nếm thử mới trả tiền. . . . . .”
Phốc!
Đường Khả Hinh nở nụ cười, lại mò từ trong túi váy của mình, lấy ra hơn mười bảng Anh, nói: “Em mời anh ăn!”
Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn cô, hai mắt lộ ra nụ cười dịu dàng, sâu kín nói: “Mời anh ăn?”
Đường Khả Hinh khẽ ngửa mặt, mỉm cười suy nghĩ một chút, mới gật đầu, ứng: “Ừm! Mời anh ăn!”
Trang Hạo Nhiên im lặng suy nghĩ một chút, không lên tiếng, chỉ xé bánh bao bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa không nhịn được cười.
Đường Khả Hinh cũng không nhịn được, nở nụ cười.