Chương 728: BÁO CÁO CÔNG VIỆC
Gần tối, Đường Khả Hinh phải đại diện cho Thầy giáo tham gia một bữa tiệc tại khách sạn, cô họp xong, liền đến cửa hàng thời trang mình thường đi, đổi lại bộ váy dài màu đỏ thẫm lộ lưng, cuốn tóc dài dợn sóng, lại vén lên rời rạc, dùng trâm cài đầu kim cương hình Phượng Hoàng, định trụ bên trái, trang điểm tỉ mỉ, lúc thợ trang điểm sơn móng tay cho mình, vẽ hình vầng trăng non trong suốt thì cô vừa cầm điện thoại di động, gọi điện thoại cho Nhã Tuệ, nói: “Tối nay em phải tham gia một bữa tiệc, không ăn cơm cùng chị được.”
Nhã Tuệ mỉm cười đứng ở cửa sảnh tiệc, cầm điện thoại di động nói: “Thế nào? Tối nay có hẹn à?”
Đường Khả Hinh tựa vào trên ghế, để cho thợ làm móng tay hong khô móng tay cho mình, mới bật cười nói: “Ở trong lòng của em, em chỉ muốn mãi mãi ở chung một chỗ với chị, nhưng đáng tiếc, nếu như Lâm phó tổng lại ra sức thêm một chút, chị không phải là của em nữa rồi.”
“Nói càn” Nhã Tuệ không nhịn được bật cười nói: “Trong khoảng thời gian này, anh ấy bị Tổng Giám đốc Trang phái đến nước Pháp làm hai tháng, dường như mới trở về hai ngày trước.”
“Người ta trở về lúc nào chị cũng biết?” Đường Khả Hinh cố ý nhìn mình trong kính, mỉm cười nói.
“Thỉnh thoảng gửi tin nhắn, đây không phải là bình thường sao?” Nhã Tuệ có chút mềm mỏng, hơi đứng thẳng người, bật cười nói: “Được rồi, tôi không nói với cô nữa. Rốt cuộc tối nay cô muốn làm gì?”
“Còn không phải là muốn đi Khách sạn Á Châu của mọi người sao? Có một tiệc thưởng thức rượu đỏ mời Thầy giáo, Thầy giáo không chịu đi, để cho em tham gia. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười đổi một bàn tay, để cho thợ sơn móng tay cầm tay, vẽ nhẹ vành trăng sáng hết sức tinh xảo trên móng tay của mình, cô rất ưa thích hình vẽ này, không tiếc lời khen ngợi: “Thật đẹp mắt.”
“Cám ơn.” Thợ móng tay nở nụ cười.
“Vậy cô chuẩn bị cho tốt đi, tôi đi làm việc. Qua hai ngày nữa có một bữa tiệc lớn, dường như là đến kịch viện của chúng ta biểu diễn từ thiện để lấy tiền cứu trợ, trực tiếp tham gia tiệc tối từ thiện. . . . . .” Nhã Tuệ nghĩ tới một lát nữa phải bận rộn, liền thở dài.
“Vậy mau đi đi.” Đường Khả Hinh cúp điện thoại, nắm chiếc điện thoại di động màu đen, ngón nhẹ nhàng trượt trên màn hình.
“Điện thoại di động này thật xinh đẹp. Dường như là điện thoại thông minh hả? Tôi mới vừa nhìn, còn có thể định vị vệ tinh toàn cầu.” Thợ móng tay mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh cũng khẽ mỉm cười, khẽ giơ điện thoại trong tay lên, hơi xoay tròn thân máy bay, cái ót lại tê dại, trong tai kêu ong ong, cô cau mày vươn tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương, kể từ sau khi thân thể xảy ra chuyện, thính lực không còn rõ như trước, phải tiếp tục gặp bác sĩ uống thuốc. . . . . .
“Cô không hề thoải mái sao? Cần uống nước không?” Thợ làm nghề móng tay nhìn Đường Khả Hinh, quan tâm hỏi.
“Không có việc gì. . . . . .” Đường Khả Hinh cười lắc lắc đầu, mới vừa muốn thả di động xuống, lại không khỏi nghe được trong tiệm truyền đến một bài ” tâm can bảo bối “, giai điệu ấm áp ngọt ngào này làm cho trong lòng đột nhiên nhẹ nhàng, khẽ mỉm cười nói: “Bài hát này. . . . nghe thật hay. . . . . .”
Thợ móng tay vừa vẽ móng tay cuối cùng cho Đường Khả Hinh, vừa cười nói: “Chủ tiệm của chúng tôi rất ưa thích bài hát này. . . . . . Nói bài hát này là bài hát cô ấy và bạn trai đính ước.”
“Em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến không còn lối về, cả đời này cũng không hối hận. . . . . . cùng em lên núi xuống biển, cùng em đêm tối đầu bạc, vui vẻ bi thương cũng không đáng kể. . . . . .”
Đường Khả Hinh yên lặng lắng nghe bài hát này, giống như một đôi tình nhân đắm chìm trong trong tình yêu, hơi lộ ra nụ cười, mở môi đỏ mọng hát: ” em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến tận đáy lòng, anh hi vọng em cũng thật lòng đáp lại. . . . . . anh muốn cạn chén vì em, anh muốn say vì em, bởi vì em là bảo bối của anh . . . . .”
Cô từ từ hát, hốc mắt không khỏi đỏ bừng, bản thân mình cũng không biết tại sao.
“Đường tiểu thư, cô làm sao thế?” Thợ làm móng tay ngạc nhiên nhìn cô, hỏi: “Chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không có. . . . . . Không khỏi có chút thương cảm. . . . . .” Đường Khả Hinh cũng có chút ngạc nhiên, lại lau nhẹ nước mắt, nở nụ cười.
Một cơn gió lạnh thổi tới, không đến bao lâu, trời đã đổ mưa.
Đường Khả Hinh mặc váy dài màu đỏ thẫm lộ lưng, tay cầm ví da màu đen sáng bóng, nhấc nhẹ đuôi váy, được nhân viên trong tiệm giúp đỡ, ngồi lên xe, sau đó căn dặn tài xế lái xe đến Khách sạn Á Châu.
Tài xế gật đầu, lập tức lái xe chạy nhanh.
Nước mưa ào ào rơi xuống.
Tòa nhà Khách sạn Á Châu màu trắng nằm bên bờ biển, giống như bá chủ một phương.
Chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng dừng ở trước đại sảnh khách sạn.
Đường Khả Hinh nhấc nhẹ đuôi váy, nắm chiếc ví màu đen, mang giày cao gót hơn mười cm, bước ra xe, đạp ở trước thảm đỏ, nhìn đại sảnh Á Châu đông nghẹt, cô khẽ mỉm cười, nghe nói dự án khách sạn dưới nước đã khởi công, tương lai sẽ có một kiến trúc huy hoàng hơn, hiện ra ở trước mặt của người đời, cô cất bước chân tao nhã, đi vào đại sảnh Á Châu, sau khi chào hỏi các đồng nghiệp phục vụ, liền đi thang máy thẳng lên sảnh tiệc, tầng lầu 13.
Bên trong thang máy, cô mở ví ra, lấy bánh phấn ra, trang điểm dặm, nghĩ đến bữa tiệc tối nay, có Thị Trưởng mới cũng sẽ tham gia, anh là một người đàn ông nho nhã, bày tỏ hảo cảm đối với mình, có một đoạn thời gian, thỉnh thoảng còn bảo thư ký mời mình đi ăn cơm, cô có chút phiền não thở dài một hơi, cửa thang máy mở ra, cô lập tức lộ ra nụ cười nghề nghiệp, xoay người đi về phía bên trái sảnh tiệc, chỉ thấy cửa sảnh đã mở ra, bên trong bay ra mùi thơm Pinot Noir, làm cho người ta hết sức mong đợi, cô lập tức nở nụ cười đi vào. . . . . .
Bên trong sảnh tiệc, một số chuyên gia rượu đỏ, còn có các con trai của nhân vật chính trị nổi tiếng, mọi người nhìn Đường Khả Hinh rối rít lấy lòng, nâng ly hỏi thăm cô.
Đường Khả Hinh nâng nhẹ một ly Pinot Noir, chỉ là tay nâng ly rượu, lướt qua lỗ mũi cũng biết là Pinot Noir năm 1983, xem ra chủ nhân tối nay thật sự hào phóng, trong lòng cô suy nghĩ, đã nâng ly hớp nhẹ một ngụm. Trong khoảng thời gian này, hoặc là Thầy giáo đi cùng với mình, hoặc là một mình cô tham gia bữa tiệc tương tự, dường như quen một mình.
“Đường tiểu thư. . . . . .” Vốn là Thị Trưởng mới vừa nhậm chức, Tống Vĩ Thần, một người đàn ông gần 30 tuổi, là con cưng của giới chính trị, cũng là cháu ruột của Ủy viên Trương, mỉm cười giơ ly rượu, hướng về phía Đường Khả Hinh, hơi lộ ra mấy phần vui mừng nói: “Tôi mong cô cả buổi tối.”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, hơi lộ ra bất đắc dĩ nở nụ cười nói: “Thị Trưởng Tống, ngài nói như vậy, tôi thật sự mang tội lớn, có chút ngượng ngùng.”
“Chỉ cần cô có thể . . . . . . mời ngồi. . . . . .” Tống Vĩ Thần lập tức tránh ra một lối, đỡ nhẹ hông của Đường Khả Hinh đi về phía trước.
“Cám ơn. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, cùng anh đi tới ghế sa lon, nâng rượu khẽ trò chuyện với nhau.
“Đường tiểu thư. . . . . . Lần trước cô nể mặt ăn cơm với tôi đã hai tháng trước rồi. . . . . .” Tống Vĩ Thần ngồi ở trên ghế sa lon, hết sức phong độ, vén hai chân, nở nụ cười nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lập tức xin lỗi nhìn anh cười nói: “Thật sự rất xin lỗi, Thị Trưởng Tống, trong khoảng thời gian này thật sự rất bận rộn. . . . . . Lại sắp thi đấu rồi. . . . . .”
“Cho nên cho tôi cơ hội biểu hiện một chút đi, tôi rất quan tâm cô. . . . . .” Tống Vĩ Thần đầy thâm ý nhìn cô, mang theo vài phần mong đợi.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh cũng im lặng nhìn anh một cái, khó xử mỉm cười, khẽ xoay người, ngồi xuống hai chân vén lên, giày cao gót màu trắng khêu gợi, hơi lộ ra móng tay màu hồng, cô hơi lộ ra một chút dáng vẻ từ chối, cúi đầu, chỉ xoay ly rượu trong tay.
“Khả Hinh?” Lúc này Tiêu Đồng, có chút kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, bật cười nói: “Làm sao cô tới chỗ này?”
“Tiêu Đồng?” Đường Khả Hinh cũng kinh ngạc nhìn cô, mỉm cười nói: “Làm sao chị ở chỗ này? Từ trước đến giờ chị không tham dự tiệc tùng?”
“Chủ nhân của bữa tiệc tối nay là bạn bè của lão đại chúng ta, bởi vì ngày mai anh mới trở về, cho nên bảo tôi tới đây tặng hoa, nói tiếng xin lỗi. . . . . .” Tiêu Đồng mỉm cười nói.
“À. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe đến cái tên Tổng Giám đốc Trang, trong lòng không khỏi xúc động, nhìn cô mỉm cười nói: “Ngày mai Tổng Giám đốc chúng ta. . . . . . trở về sao?”
“Ừm! Chủ tịch phái anh ấy trở về nước Anh xử lý công việc xong, rốt cuộc đã qua một đoạn thời gian.” Tiêu Đồng cười nhìn hướng Đường Khả Hinh nói: “Ngày mai cô cần phải tới Hoàn Á báo cáo công việc cho Tổng Giám đốc, đừng quên.”
“Anh ấy trở về, tôi nhất định phải đi!” Đường Khả Hinh lập tức mỉm cười nói: “Chỉ sợ biểu hiện không tốt.”
Kể từ sau khi thân thể bị thương, có một số người và chuyện trong trí nhớ gần như bị lãng quên, nhưng thỉnh thoảng cô cũng nghe đồng nghiệp nói đến Tổng Giám đốc Trang, về chuyện anh xử lý công việc mạnh mẽ và kiên quyết, rất huyền thoại. . . . . . Cũng nghe nói, trước kia Tổng Giám đốc Trang và mình hết sức thân thiết, loại cảm giác này mang theo xúc động nho nhỏ, thỉnh thoảng cũng đi qua phòng làm việc của anh, thấy trên mặt bàn để một khung hình, bên trong có một người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen, áo khoác tây trang kẻ sọc màu xám tro, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nửa khuôn mặt hoàn mỹ giống như điêu khắc, đưa mắt nhìn phía trước, hai tròng mắt sắc bén. . . . . .
“Khả Hinh?” Tiêu Đồng có chút kinh ngạc gọi cô.
“À?” Đường Khả Hinh lập tức nở nụ cười nhìn cô, đáp.
“Cô làm sao vậy? Gọi cô cũng không trả lời.” Tiêu Đồng nhìn cô, ngạc nhiên cười hỏi.
“À. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút áy náy nhìn Tiêu Đồng, cười nói: “Không có việc gì. . . . . . Chỉ đột nhiên mất hồn, chị nói gì?”
Tiêu Đồng cười nhìn cô, nói: “Tôi nói tôi phải đi rồi. Ngày mai cô nhớ tới báo cáo công việc, bởi vì cuộc họp liên tuyến quốc tế hai lần trước, cô chưa có tới tham gia, lão đại đều có hỏi.”
“Vâng. Chị yên tâm.” Đường Khả Hinh gật đầu.
“Buông lỏng, trước kia anh ấy hiểu cô nhất.” Tiêu Đồng chăm chú nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới nở nụ cười đi khỏi.
Đường Khả Hinh chỉ im lặng gật đầu một cái, lại không khỏi nhớ tới Tổng Giám đốc Trang, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn hạt mưa tí tách rơi ngoài cửa sổ, nghĩ tới ngày mai.
“Đường tiểu thư. . . . . .” Tống Vĩ Thần ngồi ở một bên, đột nhiên nhìn Đường Khả Hinh, cười kêu nhỏ: “Cô vẫn từ chối tôi, chẳng lẽ là bởi vì trong lòng cô có người khác?”
Đường Khả Hinh hơi sững sờ, nhìn Thị Trưởng Tống, lập tức không lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nói: “Dĩ nhiên không có. Ngài suy nghĩ nhiều.”
“Vậy buổi chiều ngày mai, tôi phái thư ký tới mời cô đi ăn cơm, đừng từ chối, đưa đẩy nữa, kiến nghị của khách sạn các vị, tôi sẽ không kí.” Thị Trưởng Tống vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, cố ý cười nói.
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, ngón tay nhẹ nhàng chống trán, phì cười.