Trên đường sóng người chen chúc.
Hai người mỉm cười đi ra tiệm bánh mì, Trang Hạo Nhiên có thể có chút đói bụng, không ngừng xé bánh mì ăn. . . . . .
“Anh chưa ăn điểm tâm đã tới đây sao?” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, có chút đau lòng hỏi.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười xé bánh miếng bánh mì, vừa ăn vừa gật đầu nói: “Ừ, tới đây có chút sớm, cũng chưa có ăn cái gì, tiệm bánh mì này là anh và Giai Giai thích nhất, mỗi lần anh đói, cô ấy đều sẽ tới tiệm này mua bánh mì cho anh ăn.”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh tiếp tục mỉm cười đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng. .
Xe thể thao đang ở trước cửa giáo đường, Trang Hạo Nhiên là một trong trong những người phụ trách tổ chức cuộc thi rượu đỏ, theo quy định cuộc thi, anh không thể tiếp xúc bất kỳ tuyển thủ nào, cho nên cho dù gặp gỡ cũng chỉ lên tiếng chào hỏi, liền phải đi khỏi. . . . .
Hai người chậm rãi đi về phía chiếc “Pagani Zonda Revolucion”.
“Tại sao đột nhiên chạy đến đây?” Trang Hạo Nhiên vừa ăn bánh mì, vẫn cảm thấy có chút buồn cười hỏi.
Đường Khả Hinh cũng khẽ mỉm cười, vừa cất bước đi về phía trước, vừa nói: “Mới vừa rồi em nhìn thấy anh lái xe đi khỏi, đột nhiên nhớ tới, đêm hôm đó ở Luân Đôn, em đi mất như vậy. . . . . . Thật là tàn nhẫn. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên dừng động tác trong tay, hai mắt lóe lên, im lặng không lên tiếng.
“Đêm hôm đó, anh nhất định rất giận em chứ? Em biết rõ, anh nhất định sẽ tìm em . . . . . Hơn nữa sẽ tìm thật lâu, thậm chí sẽ tìm một buổi tối, giống như trước kia em gây họa, anh tìm em suốt đêm. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút đau lòng, nghẹn ngào nói.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, nói: “Không có . . . . Không có tìm em . . . . . Đêm hôm đó, anh ngủ rất ngon. . . . . Em cũng biết, anh có thói quen ngủ mười giờ. . . . . .”
Đường Khả Hinh đứng ở bên cạnh xe thể thao, hai mắt rưng rưng, nhìn anh, có chút không tin hỏi: “Có thật không?”
“Ừm!” Trang Hạo Nhiên sảng khoái gật đầu, ném tây trang của mình vào trong xe thể thao bên cạnh ghế lái phụ, nở nụ cười vươn tay nắm nhẹ bả vai của cô, nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, xúc động nói: “Còn có một ít thời gian nữa sẽ kết thúc cuộc tranh tài, đến lúc đó sẽ về nước rồi, phải cố gắng lên! lấy cho mình một phần thành tích.”
Đường Khả Hinh nhìn anh, trong lòng cảm thấy chua xót, nhưng không biết nói gì.
“Chúng ta sẽ rất nhanh gặp mặt!” Trang Hạo Nhiên cười vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Anh đi nha.”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn giống như vừa rồi, nhìn anh thật chặt, muốn nói ở lại một buổi tối, không được sao? Ở lại chỉ một buổi tối, em muốn nói chuyện với anh, bù đắp đêm ấy ở Luân Đôn, củi chưa cháy hết, mình đã đi khỏi, để lại cho anh vắng lạnh. . . . . .
“Đi nha.” Trang Hạo Nhiên ngồi lên xe thể thao, hai mắt mãnh liệt lóe lên hạ xuống, liền tay cầm tay lái, lái xe. . . . . .
“Chờ một chút! !” Đường Khả Hinh đột nhiên thật căng thẳng nhào tới trước cửa sổ xe, rất gấp gáp nói với anh nói: “Anh có thể chờ em một chút hay không? Em có đồ tốt muốn giao cho anh ! Xin anh nhất định phải chờ em một chút!”
Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn cô, khẽ mỉm cười, hỏi: “Cái gì?”
“Anh chờ em ở chỗ này, Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải ở chỗ này chờ em, Được không?” Đường Khả Hinh đột nhiên rơi lệ nhìn anh, hỏi.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu, một lúc lâu, mới khẽ mỉm cười, nói: “Tốt. . . . . .”
Đường Khả Hinh mỉm cười, lập tức lau khô nước mắt, nắm đuôi váy thật dài, xoay người chạy như bay về phía trước! !
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Khả Hinh chạy như bay trên đường phố náo nhiệt, dần dần biến mất hẳn ở trong đám người, có chút ngạc nhiên cô muốn làm gì? Thật sự không nghĩ ra, liền thở dài, đầu tựa vào trên ghế xe, bất đắc dĩ nói: “Trang Hạo Nhiên! Nói tìm cô ấy ba tháng mày sẽ chết à? Cho dù, cô ấy có thể một chút cũng không nhớ tới mày, nhưng. . . . . . mày đi tìm cô ấy và cô ấy có nhớ mày hay không là hai chuyện! !”
Anh lại thở dài một cái, mới có chút đau lòng và không nở nhìn đường phố nơi xa, nghĩ cô ngốc này, một thân một mình đi tới nơi này, rốt cuộc làm thế nào chống đỡ cả phòng ăn? Càng nghĩ càng đau lòng, lại nhìn ra ngoài xem cô trở lại chưa. . . . . .
Lúc này, bầu trời mới vừa rồi còn trong xanh, hiện tại lại không khỏi áp xuống một chút ngột ngạt, không đến bao lâu, một cơn gió lạnh thổi qua, mưa phùn rơi nhẹ xuống.
Đã qua nửa giờ rồi.
Trang Hạo Nhiên đợi có chút sốt ruột, đóng mui xe lại, mở cửa xe đi ra, đội mưa phùn đứng ở trước cửa giáo đường, nhìn đường phố yên tĩnh lạnh dần, nhớ tới lúc cô đột nhiên biến mất, trong lòng không khỏi căng thẳng, mới vừa muốn dọc theo bên đường đi tìm cô, không ngờ ở dưới mưa phùn, thấy một bóng dáng màu trắng, ôm một hộp gỗ lớn, lấy tay che mưa, chạy như bay đến bên này, anh sững sờ, lập tức đi lên, gấp gáp nói: “Em đã đi đâu? Có đồ vật gì rất quan trọng à? Mắc mưa bị cảm thì sao?”
Cả người Đường Khả Hinh đã ướt đẫm, lại ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên không ngần ngại chút nào cười nói: “Không có chuyện gì, em chỉ muốn giao vật này cho anh! Xem như cám ơn anh nhớ ba tháng!”
Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên đứng ở trong mưa phùn nhìn một cái hộp dùng màu xanh dương gói lại, có chút nghi ngờ nhìn cô.
Đường Khả Hinh mỉm cười ngọt ngào dịu dàng, nhìn anh nói: “Mau trở về đi thôi! Mang về nhà rồi mở ra! Trở về nước gặp lại!”
Thì ra vẫn còn ngăn cách. . . . . .
Trang Hạo Nhiên bưng cái hộp, lại im lặng đau lòng nhìn cô.
“Em đi đây! Sắp bắt đầu buôn bán! Anh cũng không biết, lúc trời mưa phòng ăn chúng tôi nhìn đẹp nhất, nhất là chỗ anh ngồi lúc nảy, lúc ấy em bày bàn ăn, liền nghĩ có lẽ có một ngày anh sẽ đến thăm em, nên em mời anh ngồi ở vị trí đó nhìn cảnh mưa khắp Cambridge, không biết đẹp đến cỡ nào. . . . . .” Đường Khả Hinh cố nén nước mắt, đứng ở trong mưa, mỉm cười nhìn anh vẫn tay một cái, lại nhanh chóng chạy về! !
Trang Hạo Nhiên ôm cái hộp, đứng ở trong mưa, nhìn bóng dáng Đường Khả Hinh cô độc, cũng không nói được gì, chỉ hơi cười khổ, thở dài một cái, xoay người ngồi vào bên trong xe, đặt cái hộp ở ghế lái phụ, mới vừa muốn khởi động, chuẩn bị lái xe, lại nắm chặt tay lái, do dự mấy phần, lại nhanh chóng ôm cái hộp chậm rãi mở ra, anh nhìn thấy bên trong có thật nhiều thật nhiều bưu thiếp, sững sờ, ngạc nhiên cầm lên một xấp bưu thiếp nặng nề, tất cả đều là phong cảnh Cambridge, hai mắt anh lộ ra nghi ngờ và kinh ngạc, cầm một tấm phong cảnh học viện hoàng hậu, quay lại nhìn, phía trên lại là chữ viết xinh đẹp của Khả Hinh, viết: Trang Hạo Nhiên, bắt đầu từ khi nào em đã bắt đầu dần dần có chút quên bi thương rồi, bởi vì rất bận rất bận. . . . . . Em phát hiện bận rộn thật tốt. . . . . .
Hai mắt Trang Hạo Nhiên hiện lên một chút đau đau, lại nhanh chóng cầm bưu thiếp khác, lật ra nhìn: Trang Hạo Nhiên, ngày hôm qua phòng ăn chúng tôi bị lửa thiêu rồi, đó là một ngày em muốn dùng hết dũng khí lớn nhất, gửi bưu thiếp cho anh, nhưng em nhẫn cố nhịn . . . . . .
“Trang Hạo Nhiên, Cambridge trời đang mưa, không biết Luân Đôn có mưa hay không, thật cô đơn, đặc biệt tưởng nhớ anh. . . . . . Nhớ anh hát tâm can bảo bối cho em nghe. . . . . .”
“Trang Hạo Nhiên, trong thế giới của em không có người khác, giống như chỉ có anh có thể chứa đủ một chút bi thương của em, nhưng làm thế nào. . . . . . Em không muốn lệ thuộc vào anh nữa . . . . . Nếu như em yếu ớt, tương lai anh có thể ghét em hơn . . . . .”
“Trang Hạo Nhiên, hôm nay em học tiếng anh, học có một chút không thuận lợi, nhớ tới anh thường nghe điện thoại, lúc nói tiếng anh, rất đẹp trai. . . . . .”
“Trang Hạo Nhiên, hôm nay em thật sự rất cô đơn, gặp ác mộng tỉnh lại, phát hiện xung quanh chỉ có một mình. . . . . .”
Mùa xuân vẫn có tiếng sấm đánh trên không trung !
Trang Hạo Nhiên nắm bưu thiếp, hai mắt đỏ bừng xem từng tấm bưu thiếp, tổng cộng có hơn một trăm tấm, tất cả đều là tên của mình, trong lòng đau nhói, nhớ tới Khả Hinh mới vừa nói: “Anh cũng không biết, lúc trời mưa phòng ăn chúng tôi nhìn đẹp nhất, nhất là chỗ anh ngồi lúc nảy, lúc ấy em bày bàn ăn, liền nghĩ có lẽ có một ngày anh sẽ đến thăm em, nên em mời anh ngồi ở vị trí đó nhìn cảnh mưa khắp Cambridge, không biết đẹp đến cỡ nào. . . . . .”
“Đứa ngốc! !” Trang Hạo Nhiên lập tức ném bưu thiếp xuống, đau lòng nhảy xuống xe, đội mưa phùn, chạy về phía con đường Khả Hinh chạy như bay về phía trước, trải qua con phố trùng điệp quán xá, lúc muốn chạy như bay về phía nhà hàng, lại gấp dừng bước lại, không thể tin nổi đứng ở trong mưa, nhìn thấy Đường Khả Hinh một mình ôm một túi bánh mì, cô đơn đứng ở trước tủ kính cửa hàng bánh ngọt lúc nảy, khe khẽ nức nở, nước mắt từng viên chảy xuống. . . . . .
Anh khiếp sợ đứng tại chỗ nhìn cô.
Đường Khả Hinh vẫn ôm túi bánh mì, cúi đầu khe khẽ nức nở, vốn cho rằng đủ kiên cường, nhưng khi nhìn thấy anh, lại rất kích động và yếu ớt, cô ảo não khóc một mình. . . . . .
Trang Hạo Nhiên thật sự rất bất đắc dĩ đứng ở trong mưa, nhìn người này, hai mắt ở trong mưa ướt đẫm, lóe ra ánh sáng đau lòng, khẽ gọi: “Khả Hinh?”
Đường Khả Hinh ở trong tiếng mưa tí tách, bỗng nhiên ngẩng đầu, rơi lệ nhìn thấy Trang Hạo Nhiên xuất hiện tại trước mặt của mình, cô đột nhiên ôm túi bánh mì, bật khóc nói: “Làm thế nào? Em mới vừa nghĩ tới, mua thêm một túi bánh mì đi tìm anh, sợ anh ở trên đường đói, nhưng khi em tới quên mua, bây giờ mới nhớ tới, lúc chạy vào mua, nghĩ tới có thể anh đã đi rồi nên em rất khổ sở. . . . . . Đêm hôm đó, thật xin lỗi, em đi khỏi nhà của anh, thật xin lỗi. . . . . . Em biết em sai rồi. . . . . . Nhưng em không muốn lệ thuộc bất cứ chuyện gì, em sợ anh chán ghét em . . . . . Nhưng đêm hôm đó, em thật khổ sở, thật cô đơn. . . . . . Em thật muốn ở lại nhà của anh lâu một chút. . . . . .”
Cô nói dứt lời, ôm túi bánh mì, cúi đầu run run bật khóc.
Trang Hạo Nhiên nghe xong, hai mắt lại lộ ra khổ sở và đau đớn, chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống, nhìn cô gái trước mặt . . . . . .
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, nghẹn ngào rơi lệ nói: “Anh có thể nói cho em biết làm sao để kiên cường hay không? Kiên cường đến lúc anh đi khỏi, em nhất định sẽ không nhớ tới lúc ở Luân Đôn anh làm cho em đĩa mì ý tại nhà anh ? Làm sao mới có thể không nghĩ tới đĩa mì ý này? Em thật vất vả cũng không có cách nào quên. . . . . .”
Cô lại chôn mặt trong túi bánh mì bật khóc ô ô ô.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, cảm động vươn tay, nhẹ nhàng ôm cô gái trước mặt vào trong lòng, hôn nhẹ tóc cô, mới khẽ thở dài một cái, xúc động nói: “Đứa ngốc, nếu em muốn ăn, mỗi ngày anh làm cho em. . . . . .”
Đường Khả Hinh tựa vào trong lồng ngực ấm áp của Trang Hạo Nhiên, nghe lời nói cưng chìu, tất cả kiên cường, lập tức như thiếu đê, nước mắt từng viên lăn xuống.
Đường phố Cambridge dần dần ít người, mưa phùn tí tách ướt đẫm tiếp tục rơi xuống.
Trước một cửa hàng bánh ngọt, hai người ôm nhau, đội mưa phùn trắng xóa ôm nhau. . . .