Chương 1174: HÀNG ĐẦU
Cả phòng khách, một mảnh u ám.
Bóng dáng Diệp Mạn Nghi vẫn đứng ở trong bóng tối trước cửa sổ sát đất, khuôn mặt lạnh lùng đưa mắt nhìn cô gái trước mặt, khí thế mạnh mẽ giống như dịch rượu sâu lắng rất khó nắm bắt, từ từ lan ra trong không gian yên tĩnh, bà chủ tịch thân phận cao quý, người bình thường không dám nhìn thẳng vào bà, cho tới bây giờ, chỉ có bà từ trên cao nhìn xuống cho dù là bất cứ người nào…
Ánh mắt sắc bén của bà vẫn mãnh liệt chiếu vào cô gái trước mặt! !
Đường Khả Hinh đứng ở trước cửa phòng u ám, lập tức bị cảm giác rất nặng nề đè ép, làm hai tròng mắt cô nhấp nháy, thở dốc, khẽ cúi đầu, không dám lên tiếng!
Không khí trở nên có chút căng thẳng.
Thơ Ngữ yên lặng đứng ở trong không khí căng thẳng một lúc, lúc này mới cùng Lạp Lạp và Tiên Nhi mở ánh đèn nhu hòa bên trong phòng khách, được huấn luyện nghiêm chỉnh, khuôn mặt mỉm cười đi về phía Diệp Mạn Nghi, cung kính nói: “Bà chủ, đã trễ như thế bà còn tới đây, sao không thấy có người ở bên cạnh phục vụ? Mời ngồi bên này, tôi lập tức cho người đi chuẩn bị trà lài cho bà. . . . .”
“Không cần…” Giọng nói thật sâu sâu kín truyền đến Thơ Ngữ hơi giật mình đứng ở cầu thang trước cửa sổ sát đất, ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng Diệp Mạn Nghi cao quý và trang nhã.
Vẻ mặt Diệp Mạn Nghi chỉ lộ ra nhàn nhạt, xoay người chậm rãi đi xuống bậc thang, váy dài đen bạch kim lấp lánh từ từ trợt theo bà xuống bậc thang, nhìn bà giống như nữ chủ nhân căn phòng này, tùy ý ngồi trên ghế sa lon phong cách Châu Âu ở bên cạnh, vẻ mặt khó nắm bắt, nhìn Đường Khả Hinh vẫn lo sợ đứng ở bên cửa, ánh mắt bà hơi lạnh lùng, mới chậm rãi ra lệnh: “Ngồi đi…”
Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng ngẩng đầu lên, nhìn vào gian phòng tối đen, nhưng đèn bàn cổ xưa bên ghế sa lon chiếu rọi bóng dáng ưu nhã của Diệp Mạn Nghi với khí thế sắc bén, cô nuốt cổ họng một cái, mới được Thơ Ngữ dùng ánh mắt ra hiệu và đỡ đi vào bên trong, đi tới trước người của Diệp Mạn Nghi, cũng không có ngồi xuống, mà hơi lộ ra lễ phép và mỉm cười cung kính nói: “Chào dì… Dì… Đã trễ như thế, dì tới đây, có phải có chuyện gì cần con đi làm hay không. . . . .. Hay…”
Diệp Mạn Nghi ngồi ở trên ghế sa lon, ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh rất duyên dáng xinh đẹp, đứng ở trong ánh đèn màu vàng cam, đôi mắt hết sức trong trẻo và hiền lành, bà cứ như vậy nhàn nhạt nhìn rất lâu, sắc mặt đong cứng mới chậm rãi trở lại bình thường, lấy thân phận người lớn, nhàn nhạt hỏi: “Thi đấu đã chuẩn bị như thế nào? Có lòng tin không?”
Lời này quả thật lộ ra quan tâm hỏi thăm.
Đường Khả Hinh hơi giật mình nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, lập tức nghi ngờ không biết nên nói gì.
“Nếu thái độ của cô như thế này, làm sao thi đấu?” Diệp Mạn Nghi ngẩng đầu lên, vẫn giống như dạy dỗ, nhìn cô nói.
Đường Khả Hinh lập tức nhìn chăm chú về phía Diệp Mạn Nghi, phát hiện từ nảy đến giờ, thái độ có một chút thay đổi.
Ánh mắt Diệp Mạn Nghi cũng hơi di động, nhìn một vòng phòng khách nhỏ ấm áp và tinh tế, giọng nói chậm rãi nhàn nhạt hỏi: “Ở chỗ này có quen không? Trong thời gian thi đấu không có một người quen làm bạn ở bên cạnh, cảm thấy không quen và lo sợ hay không?”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lại lộ ra một chút nghi ngờ nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, lần này tâm trạng lại rõ ràng buông lỏng, khuôn mặt lập tức lộ ra hồi hộp và nụ cười bị đè nén, nói: “Rất tốt. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, rất nhiều thời gian con đều sống một mình, cho nên cũng không cảm thấy thật cô đơn và trống vắng. Hơn nữa thi đấu là một chuyện rất nghiêm túc, con không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ chuyện khác.”
Diệp Mạn Nghi nghe nói như vậy, vẻ mặt hơi lộ ra khen ngợi, nhìn Đường Khả Hinh, dừng lại một lúc lâu, mới dần dần nở nụ cười trầm lặng nói: “Điểm này cũng có chút giống tôi. Cá tính tôi rất mạnh, từ nhỏ to lớn, mặc kệ làm bất cứ chuyện gì, cũng đã quen một mình hoàn thành nhiệm vụ, ngay cả bên cạnh có chồng, tôi cũng sẽ không đặc biệt ỷ lại vào ông ấy. Phải biết, bà Tổng Giám đốc… Không dễ làm.”
Đường Khả Hinh nhấc mí mắt, nhìn về phía Diệp Mạn Nghi.
Diệp Mạn Nghi cũng nhìn Đường Khả Hinh, trên mặt lại lộ ra nụ cười, nói: “Muốn làm một doanh nghiệp, bà Tổng Giám đốc một tập đoàn, mặc dù không cần phải quyết định sách lược cho cả tập đoàn, nhưng ít ra phải hiểu vất vả và vinh nhục của hàng triệu nhân viên quan trọng đến cỡ nào. Cho dù bình thường cô có rất nhiều lý do, cần chồng làm bạn, cũng phải nên hiểu, cuộc đời của anh ta không chỉ có chỉ có cô… Phải chịu đựng trí tuệ và cuộc sống, sống một cuộc đời đặc sắc và tuyệt vời.”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng giống như bị đánh trúng khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Mạn Nghi…
Diệp Mạn Nghi vẫn chăm chú nhìn cô gái này, lại chậm rãi dạy dỗ: “Đừng nhìn dì Ân của cô, bình thường cười đùa vui vẻ, nhưng bà ấy cũng là nhà thiết kế trang sức cực kỳ có linh hồn, biết bao nhiêu người đều không biết bà ấy là người cực độ tài hoa nhưng giả ngây ngốc, bà ấy lại có một mặt làm cho thật nhiều người khiếp sợ. Một phụ nữ, nếu trong cuộc đời, theo cuộc hôn nhân lui bước khỏi cuộc sống, bản thân mình cũng sẽ ngại mình mờ nhạt, càng không cần phải nói đến người chồng. Tương lai nếu như cô làm vợ người, phải nhớ kỹ điều này. Đừng không có việc gì, liền đưa ra quá nhiều yêu cầu vô lý và tùy ý kêu khóc với chồng. Ỷ lại là một chuyện lãng mạn, nhưng ỷ lại quá mức sẽ có vẻ không có năng lực. Cô phải biết đúng mực. Bất cứ lúc nào ở trước mặt chồng của mình, thể
hiện một mặt xinh đẹp và hiền lành, tự nhiên tình yêu sẽ đến.”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, hai tròng mắt của cô không khỏi đỏ thắm, trong lòng giống như lướt qua dòng nước ấm, kích động nhìn về phía Diệp Mạn Nghi…
Lúc này Diệp Mạn Nghi chăm chú nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh rất hiền lành và khéo léo, bà lại hơi nở nụ cười nói: “Quả nhiên Chủ tịch Đường có cách dạy dỗ con gái, cô vẫn luôn mộc mạc và hiền lành, cho dù đối mặt với vận rủi của cuộc đời, đối mặt tôi đã từng trách phạt và đánh chửi cô, cô cũng có thể hiền lành và thản nhiên như thế . . . . . Trong lòng tôi vẫn mang áy náy, nhưng cũng hi vọng, cô có thể tha thứ cho tôi là một người mẹ, nhìn thấy con trai ở bên bờ sống chết, trong lòng của tôi rất kích động… Tôi cũng không thể chịu đựng được chuyện như vậy nữa…”
Một cảm giác đau thương, không khỏi lan tràn ra cả phòng khách ấm áp.
Đường Khả Hinh lại lộ ra một chút cảm động nhìn về phía Diệp Mạn Nghi.
Diệp Mạn Nghi biết thời gian đã trôi qua, cũng sẽ không quấy rầy nhiều, vẻ mặt chỉ lộ ra nhàn nhạt, hơi nghiêng người, từ bên ghế sa lon tất cả mọi người không để ý, cầm một cái hộp nhung xanh, chậm rãi đặt xuống ở bên cạnh đèn bàn cổ xưa trên bàn, lại lạnh nhạt nói: “Phần quà tặng này, xem như tôi đã từng làm tổn thương cô, nhờ vào đó để bày tỏ sự áy náy của tôi đối với cô. Còn nữa, cô đã vì hai nhà Tưởng Trang bỏ ra tất cả tấm lòng. Hi vọng cô có thể nhận lấy.”
Đường Khả Hinh nhất thời kinh ngạc nhìn cái hộp nhung màu xanh đặt ở bên cạnh đèn bàn cổ xưa, trên mặt hộp nhung chiếu ra ánh sáng hết sức tôn quý, mà quanh thân cái hộp gần như đều dùng mạ vàng và kim cương đính thành, vừa nhìn chính là món đồ trang sức giá trị xa xỉ hoặc thứ gì khác, cô lập tức hơi cất bước đi tới trước mặt Diệp Mạn Nghi, thẳng thắn, vội vàng nói: “Thưa dì! ! Con cám ơn dì có ý tốt và có lòng thương cảm con, nhưng trước kia, con thật sự có thể hiểu được tấm lòng người làm mẹ của dì đối với Tổng Giám đốc Tưởng. Lúc ấy dì đánh con, con có thể hiểu, đổi lại bất kỳ người mẹ nào cũng không có cách nào không kích động và mất lý trí. Nhưng Tổng Giám đốc Tưởng đã không có chuyện gì, đây là một phần quà tặng tốt nhất mà Thượng Đế dành cho con. Con . . . . . Con thật sự không cần bất kỳ đồ trang sức hay châu báu nữa, bình thường con cũng không quen đeo cái này, mời dì thu lại…Tấm lòng của dì, con đã nhận được.”
Diệp Mạn Nghi nghe nói như vậy, dừng lại một lát, ngẩng đầu lên nhìn cô gái này, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, lại ra lệnh: “Cô ngồi xuống trước… Mở cái hộp này ra…”
“Thưa dì!”
“Ngồi xuống…” Nhàn nhạt ra lệnh.
Đường Khả Hinh nhìn Diệp Mạn Nghi ra lệnh như vậy, hai tròng mắt cô lóe lên, vẻ mặt đành lộ ra lúng túng, ngồi ở bên cạnh nhung hộp trên ghế sa lon, chậm rãi đưa ra ngón tay ngọc thon thon, chạm vào mặt cái hộp, thật cẩn thận mở khóa kim cương nhỏ xíu, mở nắp hộp ra, lập tức một tia sáng chói mắt nhanh chóng chiếu ra, trong hộp nhung xanh đen đột nhiên đặt một bộ trang sức ngọc bích Đế Vương vô giá, trong đó sợi dây chuyền ngọc bích Đế Vương đính 12 viên kim cương, bông tai hình giọt nước, lắc tay đính hai viên kim cương, kẹp tóc ngọc bích hình bươm bướm to dài, còn có chiếc nhẫn ngọc bích Đế Vương loại băng cao cấp nhất! ! Ngọc bích Đế Vương này là ngọc bích có giá trị cao nhất trên thế giới, ánh sáng của ngọc bích từng được giới xã hội thượng lưu phương tây gọi là ánh sáng thần thánh, chỉ nhìn từng viên kim cương li ti đính ở bên ngoài sợi dây chuyền ngọc bích Đế Vương, mặc dù ánh sáng kim cương bén không thể ngăn nổi, nhưng không cách nào so sánh với ánh sáng xanh biếc khí phách của những viên ngọc bích Đế Vương. . . .
Thơ Ngữ, Lạp Lạp cùng Tiên Nhi đứng ở một bên, nhất thời nhìn thấy cả bộ trang sức dây chuyền ngọc bích Đế Vương và bông tai cùng lắc tay, hai mắt mọi người đều tỏa sáng, trong lòng không khỏi xôn xao, riêng nhìn thấy ánh sáng màu xanh này, cũng cảm giác cuộc sống sôi trào và sức mạnh vô hạn, càng không cần phải nói đến đeo, chính là khoảnh khắc cao quý đến cỡ nào! ! Nghĩ tới đây, tất cả bọn họ đều hứng phấn nhìn Đường Khả Hinh! !
Đường Khả Hinh cũng trợn to hai mắt, nhìn cả bộ trang sức ngọc bích này, nhất là dây chuyền đế vương kia, ngọc bích treo lủng lẳng phía dưới dây chuyền, dày có chừng hai ngón cái, ánh sáng màu xanh biếc quá sáng, giống như cảm giác ngọc bích quét qua trong nước, phát ra ánh sáng tuyệt đối tôn quý, cô nhất thời xúc động, không thể tin nổi kêu lên: “Cái này. . . . . Dây chuyền này… đồ trang sức này…”
“Đây là ngọc bích Đế Vương…” Diệp Mạn Nghi nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, nói: “Tính đến nay nó đã hơn 500 năm rồi, không có bất kỳ người nào đeo qua, cho đến khi mẹ chồng của tôi, tức là bà cụ Nhâm, đời thứ nhất nhà họ Tưởng truyền vật đến nay. Tổng cộng có hai bộ, một bộ là báu vật gia truyền của nhà họ Tưởng chúng tôi, hiện tại tôi tặng bộ này cho cô ! Chỉ riêng cái này giá trị gần tám triệu! Có thể là một trong những bộ trang sức quý giá, đắt nhất trên thế giới.”
“Thưa dì! ! Quà tặng quý trọng như vậy, con làm sao có thể nhận?” Đường Khả Hinh lập tức kích động nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, muốn đẩy bộ trang sức về trước mặt bà ta ! !
Diệp Mạn Nghi lại vươn tay, đè nhẹ lên bộ trang sức, chậm rãi ngẩng đầu lên, thật chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, hơi có chút thấp giọng nói: “Mặc dù tôi không rất thích Hạo Nhiên, cảm thấy đứa bé này giống như không được trông nom dạy dỗ, rất thích vui chơi náo loạn, lại không nghe lời. Nhưng dù sao cậu ấy cũng là người nối dõi của nhà họ Trang, là người cùng chung vinh nhục với nhà họ Tưởng chúng tôi ! Hàng triệu nhân viên của tập đoàn Hoàn Cầu cũng có rất nhiều tâm huyết và hy sinh của cậu ấy. Tôi biết rõ cậu ấy với Thiên Lỗi luôn không hòa thuận, nhưng tạo ra duyên phận như vậy, cũng do thượng đế đã định trước. Giám sát lẫn nhau và nhắc nhở lẫn nhau, như vậy cũng tốt. Tập đoàn Hoàn Cầu gánh vác tương lai của rất nhiều người, những người nhìn như giàu sang như chúng tôi lại bị số mạng trói buộc đến không cách nào để thân nhẹ nhàng, cũng chỉ có thể dựa vào những món trang sức này nhìn như quý giá để kéo dài một chút tư tưởng. Hi vọng tương lai Tưởng Trang hai nhà có thể tiếp tục cùng hòa thuận và cùng bước tiếp… Hôm nay tôi tặng phần quà cho cô, cũng đã xem cô là một thành viên của hai nhà Tưởng Trang chúng tôi, tương lai tôi không có cách nào giống như… Giống như mẹ chồng, uống một hớp trà nóng của cô. Nhưng nếu như cô có thể gả cho Hạo Nhiên… Tôi sẽ giống như mẹ chồng, lòng tràn đầy vui mừng, chúc chúc cho hai người…”
“Thưa dì…” Hai mắt Đường Khả Hinh rơi nước mắt, không khỏi kích động, xót xa nhìn về phía Diệp Mạn Nghi.
Hai mắt Diệp Mạn Nghi hiện ra một chút nước mắt, nhưng vẫn rất nhanh nuốt xuống, khuôn mặt lộ ra một chút đè nén và nụ cười ôn hòa, lại đẩy hộp trang sức tới trước mặt của Đường Khả Hinh, chậm rãi nói: “Cất hộp trang sức này đi. . . . .
Tương lai… Hạo Nhiên phải nhờ vào cô chăm sóc. . . . .Cho dù như thế nào, Tưởng Trang hai nhà chúng ta đều là người một nhà. Tương lai, cô làm bà chủ của Hoàn Cầu, cần có trách nhiệm, còn có thật nhiều, đừng vì một chút món đồ trang sức này mà ngại ngùng. Tôi . . . . . Tôi vẫn không so kịp tính tình rất hoạt bát của mẹ chồng tương lai của cô, có thật nhiều món đồ quý giá, đây chỉ là một chút tấm lòng nho nhỏ của tôi thôi…”
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh chứa đầy nước mắt kích động, run rẩy, nhìn về phía Diệp Mạn Nghi…
Diệp Mạn Nghi cũng chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, giống như mẹ, lại giống như có thân phận khác… Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, bà cũng chỉ là một người ngoài, trong lúc nhất thời, cảm xúc mất mát lắng đọng làm cả người rất đau thương, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn thu lại tâm trạng kích động bi thương, nhìn thời gian cũng không còn sớm, liền cúi mặt, khẽ chớp đôi mắt đẫm lệ, giống như hời hợt nói: “Được rồi. Chính tôi ở đây cũng đã quấy rầy cô một chút thời gian rồi. Ngày mai còn phải thi đấu, đừng căng thẳng… .nghỉ ngơi sớm một chút… Chúng tôi đều ở bên cạnh của cô…”
Bà nói xong, liền hơi lộ ra suy yếu đứng lên…
“Dì! ! Chờ một chút…!” Đường Khả Hinh đột nhiên vươn tay, nắm nhẹ cổ tay của bà, vội nói. Diệp Mạn Nghi dừng lại động tác, hơi lộ ra nghi ngờ nhìn cô.
Đường Khả Hinh cố nén nước mắt vào đáy lòng, ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ Diệp Mạn Nghi rất cô đơn tiều tụy nhưng lại làm người khác ấm lòng, đáy lòng của cô tràn lên xúc động, do dự một lát, vẫn nhanh chóng nói: “Dì khát nước không? Con rót cho dì ly trà nóng…”
Diệp Mạn Nghi liền giật mình nhìn cô.
Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, đau thương khó hiểu thúc giục cô làm như vậy, cô lại kích động, giọng run rẩy hỏi: “Dì khát nước không? Con rót cho dì ly trà nóng…”
Lần này rốt cuộc Diệp Mạn Nghi nghe rõ, hai mắt nhất thời tràn đầy nước mắt, lộ ra thật rất bi thương, rất vui vẻ nhìn cô gái trước mặt… Bà ẩn nhẫn thật lâu thật lâu, mới giống như cho phép mình kích động hỏi: “Tôi . . . . . Tôi có thể uống một hớp trà nóng của cô sao?”
“Đây là vinh hạnh của con !” Đường Khả Hinh nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, đích thân đi tới bàn trà trước sa lon, rót một ly trà lài Thơ Ngữ mới vừa pha xong, dùng ly sứ trắng chứa đựng, đôi tay cung kính bưng lên, hai mắt lại tràn đầy nước mắt, nhìn Diệp Mạn Nghi giống như mẹ chồng, tối nay căn dặn cho mình một đêm, cô chậm rãi đi đến trước mặt bà, do dự một lát, cuối cùng hai đầu gối quỳ xuống đất, giơ cao trà nóng, kích động, nghẹn ngào gọi: “Dì . . . Mời uống trà.. . . .”
Rốt cuộc hai tròng mắt Diệp Mạn Nghi chảy nước mắt, trái tim
giống như bị xé ra, đau đớn đến nói không ra lời, mừng vui đến nói không ra lời, nhìn cô gái hiểu chuyện trước mặt. . . . .
“Dì… Dì uống trà…” Đường Khả Hinh lại nghẹn ngào rơi lệ gọi. . . .
Diệp Mạn Nghi ngồi ở giữa ghế sa lon, nhìn ly trà nóng, rốt cuộc không nhịn được nhớ tới đứa con trai mình nhớ nhung ba mươi năm, cúi mặt đè nén run rẩy nghẹn ngào khóc…
“Tương lai… Con nhất định sẽ chăm sóc Hạo Nhiên thật tốt … Dì yên tâm…” Đường Khả Hinh lại kích động bưng ly trà, khóc nói.
Thân thể Diệp Mạn Nghi run rẩy nói không ra lời, nhưng vẫn để mặc cho nước mắt lăn xuống, gật đầu một cái…
“Dì uống trà…” Đường Khả Hinh lại giống như con dâu, khóc mời trà…
Diệp Mạn Nghi vừa khóc vừa cười, kích động gật đầu, lúc này mới nhận lấy ly trà nóng hổi, khẽ uống một ngụm trà nóng hổi mà ấm lòng, lại khóc không thành tiếng, giống như mẹ chồng, gật gật đầu, nghẹn ngào vui mừng nói: “Ngoan. . . Ngoan. . . .”
Đường Khả Hinh cũng nở nụ cười, nhưng chẳng biết vì sao lại đau thương, thân thể dần dần nhích tới gần, đầu tựa nhẹ vào trên đùi Diệp Mạn Nghi, khóe mắt chảy xuống nước mắt…
Diệp Mạn Nghi cũng rất nhẹ nhàng, kích động, tay vỗ nhẹ trên mặt cô gái khéo léo, cũng không còn tiếc nuối, rơi lệ nở nụ cười…