Chương 892: QUẢ NHO
Ban đêm, một đêm không yên tĩnh!!
Khách sạn Á Châu, vô số nam nhân viên mặc đồng phục màu đen, dẫn quản lý bộ phận cây cảnh dựa theo chỉ đạo bắt đầu nhỏ giọt dầu trị rắn dọc theo tứ phía hiện trường bữa tiệc, lại dẫn nhân viên và bác sỹ thú y đi ra bên ngoài, bắt đầu pha chế bột lưu huỳnh, theo như phân lượng vẫy vào trong bụi cỏ, cùng bụi rậm, vô số bảo vệ, tay mang bao tay màu bạc, bắt đầu ở tất cả chỗ vui chơi, nghỉ ngơi, rãi bột đuổi côn trùng, lại nhanh chóng giao cho quản lý các bộ phận, chuyện có rắn xông vào khách sạn Á Châu, cùng đồng nghiệp nam bắt đầu dỡ thảm lông tìm kiếm và kiểm tra từng nơi. . . . .
Bộ phận lễ tân!
Mấy nhân viên đứng ở trước quầy, nhìn rất nhiều bảo vệ, sắc mặt nghiêm túc đi đến trước quầy, nói gì đó với Từ Trạch, lại nhanh chóng đi vào bên trong, bắt đầu tìm kiếm.
Mấy nữ nhân viên tiếp tân đứng ở một bên, rối rít nghi ngờ không hiểu nhìn quản lý, sau khi nghe được người tới nói chuyện, sắc mặt nghiêm túc, lạnh lùng, liền tò mò đi tới, hỏi: “Quản lý, xảy ra chuyện gì?”
Từ Trạch Minh đứng ở một bên, biết nữ đồng nghiệp nhát gan, nhưng bởi vì con rắn nhỏ màu vàng kim có kịch độc, nên phải nói trước để đề phòng, ngay lập tức hơi trầm giọng nói: “Nói rõ tình huống cho mọi người, đừng căng thẳng. Bên tiệc từ thiện phát hiện có rắn độc, mà trong bụi cỏ cũng có mấy con, hiện tại cả khách sạn đang toàn lực tìm kiếm, không có việc gì, nhưng mọi người phải cẩn thận là hơn.”
Mấy nữ nhân viên tiếp tân nghe nói như thế, nhất thời toàn thân run lên, hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch, nhưng thái độ vẫn chuyên nghiệp như thường ngày được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ đành phải mạnh mẽ dù hoảng sợ, chậm rãi gật đầu, nói: “Biết rồi!”
Từ Trạch Minh lập tức cầm điện thoại lên, nghiêm túc thông báo cho trợ lý: “Lập tức đi ra bên ngoài kiểm tra một chút, xem có bao nhiêu đồng nghiệp nam đã tan việc hoặc nghỉ ngơi, toàn bộ quay trở lại, làm thay cho nữ đồng nghiệp, lá gan của các cô nhỏ, không chịu được giày vò như vậy.”
Trợ lý đáp lời, lập tức đi kiểm tra bộ phận.
Từ Trạch Minh đứng ở trước đại sảnh khách sạn, nhìn tân khách đi qua đi lại, sắc mặt nghiêm túc thở dài, hai mắt nhấp nháy đang suy nghĩ, tại sao gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Tưởng Thiên Lỗi bước nhanh đi đến bên cạnh Thủ tướng, tận lực mỉm cười khom người, nhỏ giọng nói ra đầu đuôi, vì lý do an toàn, mời ông nên đi khỏi trước.
Thủ tướng ngồi ở vị trí cao nhất, hai mắt thâm thúy lóe lên, mặt không đổi sắc, mỉm cười chậm rãi nói: “Nếu hôm nay là từ thiện tiệc, mỗi người chúng ta cũng nên ủng hộ đến cuối cùng, xem hết buổi biểu diễn, mới có thể đi khỏi. . . . . .”
Sắc mặt Tô Thụy Kỳ trầm tĩnh, im lặng không lên tiếng.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt lóe lên, hiểu ý của Thủ tướng, anh lập tức hơi khom người nói: “Thủ tướng, ngài yên tâm, tôi nhất định bảo đảm tất cả tân khách an toàn rời khỏi!!”
Thủ tướng hơi cười, vẫn bình tĩnh xem biểu diễn.
Trang Hạo Nhiên ở phía dưới, vừa nghe bảo vệ và đặc cảnh công bố phương án một chút nữa tân khách rời khỏi, còn có tất cả tình huống các bộ phận rối rít truyền tới, quản lý bộ phận PR cũng đã theo chỉ đạo, tạm thời mở họp báo tại hiện trường!!
Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh từ lầu phụ nhanh chóng chạy xuống, sắc mặt nghiêm túc và thở hổn hển đi tới căn phòng bí mật!!
Thanh Bình cũng đã không có hơi sức, đứng ở cửa phòng bí mật, bất đắc dĩ nhìn Lãnh Mặc Hàn và Uyển Thanh chạy tới, ý bảo bọn họ đừng tiến vào. . . . . .
Lãnh Mặc Hàn và Uyển Thanh dừng ở bên ngoài phòng bí mật, nhìn Thanh Bình.
Thanh Bình bất đắc dĩ thở hổn hển nói: “Sau khi tôi biết rõ hiện trường xảy ra sự cố, lập tức đi tới phòng bí mật trước, phát hiện người ở bên trong. . . . . . Đều bị rắn cắn chết rồi. . . . . .”
“. . . . . .” Hai mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, phẫn uất nắm chặt quả đấm, đấm mạnh vào mặt tường!!
Uyển Thanh cũng mệt mỏi tựa vào bên tường, nắm tay lau nhẹ tay mồ hôi trên trán, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Thật sự là bọn họ!! Thật sự là bọn họ! Ngay cả rắn cũng nghe lời như vậy! Ngay cả rắn cũng nghe lời như vậy!!!”
***
Soảng!! Một cái ly rơi mạnh trên mặt đất!!
Tử Hiền hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn người giúp việc, căng thẳng nói: “Cô. . . . . Cô . . . . Cô nói cái gì? Chị Trang thiếu chút nữa bị rắn cắn?”
“Vâng!!” Người giúp việc tự mình nói xong, cũng cảm giác toàn thân tê dại, giống như muốn khóc nói: “Thật sự rất đáng sợ, nghe nói con rắn kia có kịch độc, cắn chết ngay!”
Trái tim Tử Hiền cũng run rẩy vỡ nát, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, không khỏi nghĩ đến có người hãm hại mình, bởi vì rắn thích ăn nho nhất. . . . . . Cô đè chặt ngực, hai mắt thoáng tràn nước mắt, lần này Trang Ngải Lâm nhất định sẽ không bỏ qua cho mình!!
Như Mạt ngồi ở phòng bên cạnh, dường như mới vừa kinh sợ xong, nghe được phòng sát vách, Tử Hiền hoảng sợ nặng nề thở gấp, trên mặt của cô hơi lộ ra một chút thương xót, giống như hết sức đồng tình.
***
‘Phòng tổng thống’.
Cả tòa nhà cao sang, toàn bộ đèn đuốc sáng rực, khắp các cửa sổ đều đóng lại, bên ngoài vẫy đầy bột lưu huỳnh, lại mời chuyên gia tới nhìn xung quanh và tìm kiếm, mới mời chủ tịch Trang, Tổng Giám đốc, tiểu thư yên tâm vào ở!!.
Một chiếc chiếc Rolls-Royce màu bạc thắng gấp ở trước cửa biệt thự!!
Ân Nguyệt Dung mặc váy dài trắng, chỉ búi tóc đơn giản, liền nhanh chóng đi xuống xe, vẻ mặt đau đớn, hốt hoảng, vừa chạy vào bên trong vừa hoảng hốt gấp gáp gọi nhỏ: “Bảo bối!! Bảo bối!!”
Khi còn bé Trang Ngải Lâm đã từng bị vô số rắn độc đã bị bẻ răng quấy lấy, cho nên đối với rắn hết sức kinh hoàng và sợ hãi.
Trong phòng!!
Trang Tĩnh Vũ cùng Trang Hạo Nhiên mới vừa chạy về, cùng căng thẳng đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm, Bác Dịch cũng lo lắng trên người dính nước nho, cũng vội vàng tắm rửa xong, mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, trầm mặt tựa tại một bên.
Cửa phòng tắm mở ra.
Trang Ngải Lâm được hai người giúp việc và dì Lý cùng đi, tắm rửa xong, sắc mặt vẫn tái nhợt, mặc áo ngủ tơ tằm màu trắng dài quá gối, mái tóc buông thẳng, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo như thường ngày, chỉ run rẩy tựa vào trên người của hai người giúp việc, trong đầu không ngừng nhớ tới dáng vẻ con rắn kia bò trên người của mình, hai mắt của cô lập tức nổi lên hơi nước, hoảng sợ đến cả người tê dại, không còn hơi sức. . . . . .
Bác Dịch hơi cau mày nhìn cô.
“Chị!!” Trang Hạo Nhiên lập tức đi tới, đỡ chị đi về phía giường lụa màu xanh đậm, nằm xuống
Trang Tĩnh Vũ đau lòng lập tức nhấc chăn lên cho con gái, cũng cẩn thận đỡ con gái nằm xuống.
Trang Ngải Lâm hoảng sợ đến cả người không còn hơi sức nằm ở trên giường, mới vừa nuốt một hơi. . . . . .
“Bảo bối!!” Tiếng của Ân Nguyệt Dung truyền đến!!
Mọi người cùng nhau nhìn ra phía ngoài.
Trang Ngải Lâm nghe được tiếng của mẹ, cũng lập tức mở mắt!!
Ân Nguyệt Dung bước nhanh, xông vào phòng, nhìn thấy khuôn mặt con gái tiều tụy nằm ở trên giường, dáng vẻ giống như khi còn bé, hai mắt tràn đầy hoảng sợ và nước mắt, trong lòng bà lập tức đau nhói, hai mắt tràn lệ đi tới, kêu to: “Bảo bối!”
“Mẹ!!” Trang Ngải Lâm lập tức khó chịu ngồi dậy, nhào vào trong ngực mẹ, hơi nghẹn ngào tràn lệ gọi: “Mẹ đi đâu vậy?”
Ân Nguyệt Dung ôm chặt thân thể run rẩy của con gái, không ngừng dùng đôi tay quét sau lưng cô, gấp gáp và căng thẳng nói: “Mẹ không có đi đâu! Mẹ vẫn luôn ở đây!”
Trang Tĩnh Vũ đứng ở một bên, đã một ngày không nhìn thấy vợ, đau lòng gọi: “Bà xã. . . . . .”
Ân Nguyệt Dung không có nghe được chồng nói, chỉ đau lòng bưng mặt con gái, căng thẳng hỏi: “Bảo bối, có bị rắn cắn hay không? Hả?”
Trang Ngải Lâm sâu kín lắc đầu một cái.
Trang Hạo Nhiên đau lòng ngồi xuống, tay vịn nhẹ bả vai Trang Ngải Lâm, nhìn mẹ, mặc dù trong lòng vẫn còn sợ hãi, lo lắng an nguy của chị gái, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Không có việc gì, mẹ, mẹ yên tâm. Thật may có Bác Dịch phát hiện kịp thời, không có bị rắn cắn.”
Ân Nguyệt Dung lập tức biết ơn xoay người, nhìn Bác Dịch, lộ ra biết ơn và cảm động, nghẹn ngào nói: “Bác Dịch! Cám ơn con đã cứu con gái của dì !”
Bác Dịch đứng ở một bên, nhìn Ân Nguyệt Dung khiêm tốn mỉm cười, nói: “Dì đừng nói như vậy, đây là chuyện đương nhiên.”
Ân Nguyệt Dung gật đầu mỉm cười, lập tức xoay người ôm chặt con gái, nghẹn ngào nói: “Bảo bối của mẹ, con ngàn vạn lần không được vì rắn mà xảy ra chuyện nữa, mẹ không chịu nổi chuyện như vậy. . . . . .”
Trang Tĩnh Vũ đau lòng ngẩng đầu lên, nhìn vợ.
Trang Ngải Lâm dựa sát vào trong lòng mẹ, mặc cho tóc dài xõa ra, che hết nửa khuôn mặt tuyệt mỹ, vẫn run rẩy tựa vào trong ngực mẹ, nói không ra lời. . . . . .
“Bác sĩ nấu thuốc an thần đến rồi!” Lúc này, dì Lý đang bưng nước thuốc đi vào, căng thẳng nói.
“Tới đây!!” Ân Nguyệt Dung lập tức đặt con gái tựa vào trước giường, tự mình nhận lấy thuốc an thần, múc lên chút nước thuốc, thổi nhẹ, mới đưa tới bờ môi cô nói: “Đây, uống một chút đi. . . .”
Sắc mặt của Trang Ngải Lâm tái nhợt, nhưng vẫn nghe lời khó được, cúi xuống uống hết muỗng thuốc an thần.
Bác Dịch đứng ở một bên, nhìn Trang Ngải Lâm tẩy son phấn, mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng có vẻ có chút đơn thuần và xao xuyến lòng người, hai mắt hiện lệ khẽ chớp, có một chút đáng yêu, ánh mắt anh hơi lóe lên nụ cười, nhưng vẫn im lặng, đôi tay cắm túi quần, cúi đầu xuống.
Bác sĩ theo dõi quá trình sắc thuốc xong, sau khi rửa tắm tay, mới đi vào, nhìn Trang Ngải Lâm hoảng sợ lo lắng như vậy, cũng mỉm cười nói: “Cô hai uống xong thuốc an thần, đoán chừng có thể bình tĩnh lại, chỉ cần châm cứu thêm cho cô ấy một chút, có thể sẽ ngủ yên ổn hơn.”
Ân Nguyệt Dung nghe xong, lập tức để chén thuốc xuống, gấp gáp và căng thẳng nhìn bác sĩ nói: “Vậy ông nhanh lên một chút!”
Bác sĩ nghe nói như vậy, mỉm cười nói: “Nếu nói đến châm cứu, vẫn là tay nghề của Bác Dịch tiên sinh giỏi nhất, nổi tiếng trong và ngoài nước.”
Bác Dịch tựa ở trước cạnh giường, hai mắt khẽ lóe lên, ngẩng đầu im lặng nhìn Trang Ngải Lâm.
Trang Ngải Lâm cũng ngồi ở một bên, im lặng không lên tiếng.
Ân Nguyệt Dung thấy tình huống của hai người này, lập tức đứng lên, nhìn Bác Dịch nói: “Bác Dịch ! Con mau châm cứu cho Ngải Lâm một chút, từ nhỏ nó rất sợ rắn, cực kì sợ hãi! Vừa đụng đến thứ kia, cũng sẽ gặp ác mộng cả ngày! Giúp dì một chút !”
Bác Dịch nghe nói như vậy, liền mỉm cười gật đầu nói: “Dì, dì yên tâm đi, con biết rồi.”
“Cậu vất vả rồi.” Trang Tĩnh Vũ cũng biết ơn nói.
Bác Dịch lại gật đầu.
“Bảo bối! Bảo bối của mẹ, không có việc gì! Một chút nữa mẹ tới đây với con !” Ân Nguyệt Dung nói xong, lại ôm chặt con gái.
Trang Tĩnh Vũ cũng khẽ vuốt tóc con gái, mới đau lòng cùng vợ đi khỏi.
Trang Hạo Nhiên không cần nói gì thêm, vừa cùng đi mẹ đứng lên, tay vừa vỗ vỗ nhẹ bờ vai của anh, liền im lặng đi ra ngoài, hỏi khẽ: “Mẹ, tối nay mẹ đừng đi, ở nhà đi, làm bạn với chị. Con còn có việc bận rộn, sẽ phải lập tức đi ra ngoài. . . . . .”
“Mẹ ngủ phòng khách!” Ân Nguyệt Dung nói xong, liền lạnh lùng đi ra ngoài.
Trang Tĩnh Vũ lập tức căng thẳng đi theo vợ đi khỏi. . . . . .
Cả căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Bác Dịch đứng tại chỗ, liếc Trang Ngải Lâm một cái. . . .