Chương 1202: ĐẾN ĐÒI LẠI
Trong rừng rậm, mưa bay lấp lánh! !
Hách Dục Hải giống như mãnh thú lao ở trong rừng rậm tối đen, đám thuộc hạ ông ta chạy theo phía sau giống như quái thú, tạo thành đoàn đoàn bóng đen lao ở trong rừng, lúc này, rất nhiều loài chim thú trong rừng kinh hoảng lập tức rối rít bay vọt lên, từng đàn quạ màu đen cất tiếng kêu thê lương đập cánh bay thẳng lên bầu trời mưa to gió lớn. . .
“Đến rồi! !”
Rốt cuộc một giọng nói ở trong rừng rậm tối tăm, lạnh lùng vang lên.
Trong khu rừng rậm rạp nào đó che giấu xe SUV quân dụng màu xanh đen, Tịnh Kỳ vẫn mặc đồng phục màu đen của cô, chải mái tóc đen trang nhã, nghe được tiếng nói đến rồi, khuôn mặt của cô lập tức lộ ra vẻ nguội lạnh của quân nhân, không nói hai lời, liền trực tiếp rút súng lục bên hông ra, hơi nghiêng mặt nhàn nhạt nhìn vào kính chiếu hậu phía ngoài cửa sổ, bóng dáng di chuyển trong rừng rậm, nở nụ cười lạnh lùng.
Cửa một chiếc xe khác mở ra!
Phương Di vẫn mặc áo sơ mi trắng và váy ngắn, buông mái tóc dài đặc trưng của cô, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, cầm súng trường bắt tỉa, vừa lạnh lùng chăm chú nhìn phía trước, vừa lên đạn trong nháy mắt, chậm rãi chờ đợi. . .
Một nơi khác trong rừng rậm! !
Bóng dáng Hách Dục Hải giống như Linh Thú lao thẳng tới phía trước, cuối rừng có người tiếp ứng và giao dịch với mình, chỉ cần giao tài liệu vào trong tay của người, có thể nhận được con gái của mình và kế hoạch rửa tiền, nghĩ tới đây, hai tròng mắt sắc bén của ông ta lóe lên, thân thể lao nhanh về phía trước, sau lưng Điệp Y giống như bóng ma đuổi theo, cô giống như biến thành con mèo chín đầu, bóng người nhanh đến nổi làm cho người ta kinh khủng. . .
Hách Dục Hải cảm nhận được Điệp Y đuổi tới sau lưng, ông ta dùng ánh mắt ra hiệu để cho ba thuộc hạ dừng bước ngăn cản cô! ! Hai nam một nữ lập tức vâng lệnh, chợt xoay người, lúc Điệp Y ở trong rừng xông tới, lập tức vung phi tiêu độc, ném về phía Điệp Y đang chạy như bay đến, một cô gái khác căm hận giơ súng lục lên, nhắm ngay Điệp Y bắn liền hai phát . . .
Điệp Y theo tiếng súng vang lên , thân thể lập tức giống như tia chớp, giống như chim yến xoay vòng 360 độ trên không trung, thậm chí đôi tay kẹp lấy bốn cây phi tiêu độc bay lấp lánh qua mặt mình, lúc rơi xuống đất lập tức ném ra, một trong dạ hành nhân trúng tiêu phun máu ngã xuống đất, hai dạ hành nhân trong lòng hoảng sợ, nhanh chóng chạy về phía trước. . . Khuôn mặt Điệp Y lộ ra lạnh băng, đứng ở trong mưa bụi, hai tròng mắt màu tím híp sâu, lại từ từ cất bước đuổi tới. . .
Hách Dục Hải nhìn thấy sắp đến bờ hồ cuối bìa rừng rậm, hai tròng mắt ông ta nóng lên, lập tức lao người đi, thậm chí khóe miệng phát ra tiếng chim hót kì lạ ! !
Bên hồ, những người nào đó trong mấy chiếc xe ô tô màu đen nghe tiếng chim hót, lập tức phái đội lính đánh thuê mặc quần áo màu đen xông thẳng ra ngoài, cầm đầu chính là người tiếp xúc với Hách Dục Hải, chỉ thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, nhanh chóng đạp đá cuội bên bờ hồ, khuôn mặt lộ ra tàn nhẫn, hai tròng mắt sắc bén vừa đi, vừa gọi: “Hách Dục Hải! ! Giao tài liệu cho chúng tôi ! Đây là nơi con gái ông ẩn náu! !”
Tài liệu kia bay ở trong mưa ! !
Hách Dục Hải giống như mãnh thú bay người ra ngoài, vừa tiếp nhận tài liệu trong không trung, vừa ném cái hộp của mình lên không trung về phía người tới, người đàn ông này được lính đánh thuê bảo vệ, khuôn mặt anh ta lộ ra vẻ âm hiểm giống như quỷ dữ, trong nháy mắt tiếp được cái hộp, cũng không để ý mưa to mờ mịt bay tán loạn, lập tức mở hộpra, thế nhưng bên trong đều là chứng cứ phạm tội của Hách Dục Hải ở các nước trên thế giới, hai tròng mắt anh ta lập tức chợt lóe, lạnh lẽo ngẩng đầu, nhìn về phía Hách Dục Hải quát to: “Ông dám đùa với tôi?”
Tay Hách Dục Hải cầm địa điểm con gái ẩn náu, nghe được câu này, khuôn mặt lập tức âm trầm! !
“Rầm . . . ” Một tiếng súng xẹt qua chân trời bắn thẳng về phía lính đánh thuê bên hồ, tiếng của Phương Di lập tức từ trong rừng truyền đến: “Hách Dục Hải! ! Lần này! Chúng ta hợp tác rất tốt! !”
Hách Dục Hải lập tức hơi giật mình, đang lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên không trung bay tới rất nhiều máy bay trực thăng, mà Phương Di và Tịnh Kỳ nhanh chóng từ trong rừng xông thẳng ra ngoài, nhắm ngay mấy chục tên lính đánh thuê rầm rầm rầm bắn tới, hai bên lập tức vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt, người đàn ông kia vừa ẩn núp, vừa căm hận kêu to: “Hách Dục Hải. . . chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông ! ! !”
Trong tay Hách Dục Hải cầm tài liệu ẩn thân của con gái, tức giận run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn quân đội hai bên đánh nhau, ông ta cảm thấy bị trúng kế, điên cuồng rống lên, nhìn rất nhiều lính đánh thuê bị súng máy trên máy bay trực thăng quét loạn, mười thuộc hạ trung thành nhất của mình lập tức ném đạn khói ra, theo tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên, nhìn về phía ông ta kêu to: “Ông chủ! ! Đi mau! ! !”
Hách Dục Hải nóng mắt nhìn thấy mười thuộc hạ rối rít trúng đạn ngã xuống, ông ta lập tức xông thẳng vào trong khói mù, lập tức biến mất ở trong rừng rậm . . .
“Muốn chạy! ! ?” Lúc này Mỹ Linh và Thanh Bình lao ra khỏi rừng, muốn đuổi theo! !
“Chậm đã!” Lúc này Lãnh Mặc Hàn mới từ trong khói mù, vẻ mặt lộ ra căng thẳng đi ra, mặc dù các bộ phận trong thân thể trong thân thể đau đớn giống như vỡ ra, nhưng anh vẫn bình tĩnh nhìn theo phương hướng Hách Dục Hải biến mất, bình tĩnh nói: “Để cho ông ta đi đi! Nơi đó tự nhiên sẽ có người chờ ông ta ! !”
Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành thở hổn hển đi ra ngoài, nhìn Lãnh Mặc Hàn khiếp sợ kêu lên: “Này! ! Lần sau anh muốn diễn trò, có thể thông báo trước một tiếng hay không? Chơi đùa chúng tôi còn tưởng rằng, con hạc giấy này thật sự là Như Mạt treo lên! ! Không ngờ cũng là quỷ kế của anh !”
Lãnh Mặc Hàn không nói gì, hai tròng mắt chỉ là sắc bén , dừng lại một lát, mới lạnh lùng căn dặn: “Đi! !”
***
Mưa to gió lớn giống như muốn làm cho biển rộng mênh mông cuộn trào lên, mang đến từng đợt bọt sóng mạnh mẽ, xông thẳng về phía vách đá vạn trượng, mấy con chim ưng đội mưa vỗ cánh bay qua, giống như dũng sĩ đối kháng trời đất, vách đá vạn trượng giống như không chịu đựng nổi tiếng nước mưa điên cuồng gào thét, từng hồi từng hồi trượt xuống rất nhiều tảng đá, nện thẳng vào trong đợt sóng bắn lên . . .
Trên đỉnh vách đá kín gió giữ chặt Như Mạt, đứng mấy cái người áo đen, tay bọn họ cầm súng máy, đứng ở trong mưa bụi, nghiêm túc và cẩn thận ngắm nhìn khắp nơi, nhưng lúc bọn họ đổi vị trí, trao đổi vị trí canh gác, lại nghe được tiếng súng vang lên chấn động đất trời, khi một người áo đen nào đó vác súng theo âm thanh nhắm ngay người tới thì thân thể của mình đã trúng đạn, máu tươi tràn ra ngã xuống đất. . .
“Như Mạt . . . ” Tiếng rống giận dữ vang lên rung chuyển trời đất! ! Nước mưa điên cuồng gào thét cũng không đủ ngăn cản tiếng người kia điên cuồng gào thét rống giận, kẻ thua làm giặc, không đến bao lâu, trong làn mưa trắng xóa, rốt cuộc đi ra một bóng đen, khuôn mặt ông ta gầy gò tàn nhẫn, thân thể giống như dã thú tính, nhanh như tia chớp nhảy đến, lúc ông ta nổ súng bắn trúng người áo đen cuối cùng ngã xuống đất, ông ta lập tức kéo dây thép bên hông mình ra, móc câu bạc cắm mạnh vào mặt đất, lập tức thân thể rơi xuống phía dưới, theo vách đá vạn trượng lồi lõm, hai tròng mắt lộ ra sáng rực, tìm kiếm cửa động bị hòn đá lấp kín con gái, rốt cuộc khi thân thể ông ta rơi tới bên cạnh một bụi cây thạch lựu, khuôn mặt ông ta ướt đẫm lộ ra ánh mắt khiếp sợ, tay vỗ mạnh cửa động đã bị bùn nhão đóng chặt, lập tức nhớ tới cảnh tượng kinh khủng lúc mình đã từng bị người chôn sống, trái tim của ông ta mãnh liệt đau đớn như bị xé nứt, hai tròng mắt giống như rắn độc lúc này tràn ra nước mắt kích động, nghĩ tới con gái có thể còn sống, ông ta lập tức kêu lên một tiếng giận dữ, vung quả đấm, nhắm về phía cửa động bị bùn nhão đóng chặt, đập mạnh một quyền, kêu to: “Như Mạt . . .”
Đáp lại chỉ có tiếng sóng biển mênh mông cuộn trào, chỉ có tiếng mưa điên cuồng gào thét!
“Như Mạt . . . Con gái của tôi . . .” Hách Dục Hải lại giơ quả đấm lên, dùng hơi sức lớn nhất trong đời, đập mạnh vách đá, vừa đập vừa đau lòng kích động phẫn nộ kêu to: “Như Mạt . . . ”
Máu tươi từ nắm tay bắn ra, thậm chí lộ ra xương trắng! !
Hách Dục Hải lại tuyệt nhiên không chú ý, để cho thân thể treo ở giữa không trung, giơ quả đấm lên, cắn răng điên cuồng nện vào mặt đá từng hồi, mặc cho mu bàn tay lòi ra xương cốt bị vỡ trên vách đá bén nhọn, máu tươi theo nước mưa rơi ra. . . Ông ta vừa đập vừa đè nén thân thể kịch liệt đau đớn, hai tròng mắt tràn lệ gọi to: “Con gái của tôi . . . ”
Từng hồi âm thanh giống như tình cha và con gái lẽ ra nhận được trời cao đồng tình, nhưng bị mấy con chim ưng bay qua ngửi được mùi máu tươi, rào rào bay tới, không ngừng mổ thân thể Hách Dục Hải, người đàn ông đã từng thống lĩnh cả thế giới bóng tối lại tuyệt đối không chú ý đến, tiếp tục vung quả đấm cứng rắn như sắt vào mặt vách đá . . .
Từ từ, trên đỉnh núi xuất hiện một nhóm người. . .
Trang Hạo Nhiên dẫn đầu, Tiêu Đồng che dù, vẻ mặt lộ ra kích động mà oán giận, vừa che mưa cho Trang Hạo Nhiên, vừa nhìn về phía vách núi kia, mà Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, Lãnh Mặc Hàn, Tào Anh Kiệt, Tịnh Kỳ, Trương Thục Dao cùng đám người Phương Di cũng rối rít đứng ở trên đỉnh núi, nhìn về phía bóng người ở giữa vách núi giống như điên cuồng. . . Điệp Y cũng theo mệnh lệnh của Lãnh Mặc Hàn từ từ đứng ở đỉnh núi. . .
Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng, bên trong phối áo sơ mi màu xanh dương, vạt áo trước cài đóa hoa cài áo tơ tằm màu đỏ thẫm, giống như màu máu tươi Hách Dục Hải phun ra nhìn rất kinh khủng, khuôn mặt của anh lạnh lẽo cúi xuống nhìn về phía người điên cuồng ở giữa vách núi, vẻ mặt của anh ngưng chặt, giống như xuất hồn, hai tròng mắt thâm thúy khẽ xoay tròn, chợt nhớ lại khi còn bé, mình bị treo ở vách núi thật lâu. . . Anh giống như lập tức biến thành người vô tình, nhìn Hách Dục Hải dưới vách núi, từng chữ từng chữ lạnh lẽo mở miệng: “Tôi đã nói . . . Trước kia tôi nhận lấy tất cả, hôm nay. . . Tôi muốn đòi lại gấp bội. . .”
Anh nói xong, hai tròng mắt đột nhiên khẽ run run, lại nhớ tới lúc ấy Tưởng Thiên Lỗi vì cứu mình mà rơi xuống vách núi, bị sóng biển cuốn đi trong nháy mắt, trái tim như bị xé rách, cả người phát ra kích động phẫn nộ thật sâu. . . Vừa tàn nhẫn vô tình nhìn Hách Dục Hải trong vách núi, vừa nhớ lại chuyện cũ, lúc này trái tim bắt đầu trở nên vừa lạnh vừa cứng. . . Dần dần, khuôn mặt của anh quả nhiên lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Dẫn cô ấy ra ngoài!”
Một loạt tiếng bước chân gấp rút truyền đến! !
Như Mạt mặc áo tơ tằm cũ kỹ, cả người ướt đẫm, mái tóc rối loạn cuốn trên vai, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt và khóe miệng tất cả đều là mồ hôi và máu lại bị người nhét một mảnh vải trắng, đẩy mạnh tới vách đá, khi cô kích động run rẩy hoảng sợ quỳ gối nơi vách đá, đội mưa gió nhìn một bóng dáng nào đó trong vách núi không ngừng vung mạnh quyền vào cửa động vốn là nơi mình bị nhốt, vừa vung quyền vừa đau lòng kích động phẫn nộ gọi to: “Như Mạt! ! Con gái của tôi . . .”
Một quyền nặng nề đấm xuống, xương cốt trắng dã lòi ra, nhất thời vỡ vụn ở trên vách đá! ! Hách Dục Hải lại đau lòng rơi lệ vung quả đấm khác lên, không ngừng đập mạnh vách đá, vừa đập vừa kêu to: “Con gái của tôi . . . . Như Mạt. . .”
Hai tròng mắt của cô lập tức tràn nước mắt, nhìn cha ở trong vách núi, lúc này cả người cô giống như phát điên, từng hồi kích động, sụp đổ, đau lòng, căm hận, hối tiếc, bất đắc dĩ, nghi ngờ. . . Tất cả tất cả tình cảm loài người cần dùng đến, toàn bộ nện vào trong thế giới của cô, cô không chống đỡ nổi Thượng Đế vô tình im lặng hành hạ như vậy, không khóc nổi, đau đến tan lòng nát dạ, đôi tay úp vào mặt đất vách núi, đau đến co quắp, linh hồn giống như vỡ tan tành. . .
“Con gái của tôi . . . ” Hách Dục Hải lại vung quyền từng hồi, đập mạnh mặt vách đá, mặc cho xương cốt vỡ vụn, lại dùng đầu đụng vào mặt đá, vừa đụng vừa kích động phẫn nộ đau lòng kêu to: “Trả con gái cho tôi . . . ”
Từng trận tiếng khóc lặng lẽ ! !
Như Mạt cuộn tròn thân thể run rẩy, miệng bị nhét vải trắng, nhưng vẫn đội mưa gió khổng lồ, đưa hai tay đầy máu, bò đến bên vách núi, khuôn mặt lộ ra kích động lại đáng thương đau lòng sụp đổ, nhìn cha của mình cứ vung quyền đập mạnh vào cửa động nhốt mình, lần đầu tiên. . . Lần đầu tiên. . . Cảm thấy mình vẫn là một người có máu có thịt. . . Lần đầu tiên cảm thấy mình là đứa bé có cha. . .
“Cha. . . Cha. . .”
Từng trận ngôn ngữ không tiếng động, theo thân thể run rẩy truyền đến trên người mình, cô không ngừng bò ở bên vách núi, đau lòng rơi lệ nhìn cha của mình vì mình như vậy, nhưng cô vẫn nghi ngờ bất đắc dĩ, đau xé lòng hỏi ông trời, lúc chào đời. . . Cha. . . Cha đã quý trọng con gái như vậy, lúc ấy tại sao muốn lợi dụng con. . . . Hôm nay con đi tới bước này, cũng là do cha ban tặng, cha tới cứu con, cha cứu được người của con, nhưng cha cứu được linh hồn của con sao. . .
Cô lại lặng lẽ rơi lệ. . .
Trang Hạo Nhiên thật lạnh lùng nhìn Như Mạt cuốn rúc trên mặt đất, nhìn thân thể cô run rẩy, bởi vì nhìn thấy cha nên càng lộ vẻ khổ sở, nhưng anh lại rất lạnh lùng nói: “Tôi vẫn có một nghi ngờ, chính là người cha giết người khát máu của cô, rốt cuộc có là một người coi trọng mạng sống con người hay không! Vì tìm kiếm đáp án này, hai cha con các người phải đi con đường này, đi thật khổ đấy! ! Trên thế giới này. . . Chuyện tàn nhẫn nhất, chính là lợi dụng người thân nhất của mình để tổn thương người khác. . . Quá khứ cô đã từng dùng biện pháp này để làm tổn thương bao nhiêu người? Như chân với tay, đây là duyên phận khó được nhất trên đời ! ! Cô nhìn đi, cha của cô chỉ vì cô, nện vào mặt vách đá kia, ngay cả xương cũng vỡ nát! Đây là một loại đau đớn như thế nào! Cô hiểu chưa? ! !”
Như Mạt nằm ở trên mặt đất ướt đẫm, nghe Trang Hạo Nhiên nói vậy, lại đau lòng nhìn về phía vách núi, nhìn mình cha vẫn rất kích động phẫn nộ đau lòng nện mặt đá, máu tươi từng hồi trượt xuống vách đá vỡ tan, nhiễm đỏ hoa thạch lựu. . . Cô lại cúi người đau lòng rơi lệ nức nở. . .
“. . .” Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn Như Mạt cuộn tròn thân thể, rơi lệ khổ sở nhìn cha của mình, anh không nhịn được nhớ tới người anh trai cùng mình không thể nhận nhau, hai tròng mắt kịch liệt lóe lên, lại cười lạnh nói: “Tôi vì tìm đáp án huyết thống, con đường này cũng đi thật khổ. . . Tất cả những thứ này đều là do hai cha con cô ban tặng! Hôm nay rốt cuộc lại để cho tôi nhìn thấy tất cả, rốt cuộc tôi nên cho hai cha con cô một cơ hội gặp nhau một lần! ? Hay để cho các người vĩnh viễn chia cắt hai thế giới! ! Sự lựa chọn này. . . Tùy thuộc vào cô ! !”
Thân thể Như Mạt càng không ngừng run rẩy, rơi lệ nhìn cha bị treo ở bên vách núi, giống như đã dùng hết hơi sức, hai đầu quả đấm bị nện đến máu thịt be bét nát nhừ, nhưng thân thể run rẩy, vẫn muốn đưa tay ra bới mặt đá lơ lững ở cửa động. . . Trái tim của cô lại đau đớn từng hồi, một linh hồn khác vốn ẩn nấp trong thân thể của mình, giống như cuối cùng tỉnh lại, hai tròng mắt kích động tràn lệ ngẩng đầu, buồn bã nhìn Trang Hạo Nhiên. . .
Hai tròng mắt sắc bén của Trang Hạo Nhiên lóe lên nhìn cô! !
Trương Thục Dao lập tức tiến lên, nhìn Như Mạt, lạnh lùng nói: “Như Mạt! ! Cô dấu riêng chìa khóa tài sản kếch xù cùng danh sách quan chức nhận hối lộ ở nơi nào! ! ? Nói ra, chúng tôi lập tức cho hai cha con cô có cơ hội gặp nhau! ! !”
Hai tròng mắt Như Mạt không ngừng chảy nước mắt, nhìn Trang Hạo Nhiên. . .
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn Như Mạt, hai tròng mắt lạnh lẽo, mới ra lệnh: “Kéo vải trắng trong miệng cô ấy ! !”
Lãnh Mặc Hàn lập tức bước lên trước, nhanh chóng kéo vải trắng trong miệng cô, mới vừa buộc cô giao ra danh sách quan chức thì giữa không trung lập tức truyền đến tiếng súng khủng bố, làm xoay chuyển cả thế giới ! ! ! !