Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1255: MỘT VẾT ĐỎ

Sau một tiếng!

Lưu Chí Đức mặc quần áo khoác màu sậm, ông đội cái mũ nỉ theo thói quen, khuôn mặt lộ ra mấy phần già nua hốc hác mệt mỏi, ngồi trên ghế sa lon ở phòng bệnh, mang theo một chút nghi ngờ và hồi hộp ngẩng đầu lên, nhìn đám người Uyển Thanh cùng Mỹ Linh ở trước mặt, hơi ẩn nhẫn, mới ngạc nhiên khàn khàn hỏi: “Mọi người. . . Mọi người. . . Có chuyện tìm tôi?”

Lãnh Mặc Hàn từ phòng khách bên cạnh, tự mình rót một ly trà Bích Loa Xuân thượng đẳng, cung kính bưng đến trước mặt của Lưu Chí Đức, khuôn mặt nở nụ cười nói: “Bác Lưu, rất xin lỗi, trời mưa xuống lạnh như thế, còn mời bác tới đây. . . Uống ngụm trà nóng trước.”

“Ôi! Được, được. . . Cám ơn. . . Cám ơn Phó tổng!” Lưu Chí Đức nghe nói như vậy, hơi yên lòng, khuôn mặt cũng lộ ra nụ cười hơi khiêm tốn vươn tay nhận lấy nước trà Lãnh Mặc Hàn đưa tới, quả thật cũng hơi khát, bởi vì nghe nói tình trạng sức khỏe của Đường Chí Long không tốt, đã nằm viện, ông liền vội vàng đón xe lửa sớm nhất, đến thăm bạn già! !

Lãnh Mặc Hàn chậm rãi ngồi ở trên ghế sa lon, chăm chú nhìn Lưu Chí Đức có vẻ khô miệng uống nước trà, bởi vì kính ông là người chú mà Đường Khả Hinh kính trọng nhất, còn là cha vợ tương lai của Lâm Sở Nhai, ngay lập tức cười nhắc nhở: “Bác trai, bác uống chậm một chút. . . Cẩn thận bị nóng. . .”

“Tôi . . . Tôi . . . Ngày hôm qua tôi chạy tới, bởi vì lo lắng. . . Đường. . . Chủ tịch Đường. . . Ở trên xe lửa, vẫn ăn ngủ không ngon!” Khuôn mặt Lưu Chí Đức nở nụ cười thật thà, mang theo vài phần lo lắng, hai tay nắm cái ly, cũng không sợ nóng, cứ nắm như vậy.

“Bác trai!” Uyển Thanh nhìn Lưu Chí Đức, cũng không nhịn được bật cười, quan tâm nói: “Bác. . . Bác nắm cái ly như vậy cũng không sợ nóng sao?”

“Không sợ! !” Trên mặt Lưu Chí Đức lại nở nụ cười thật thà, nhìn cô nói: “Chúng tôi làm đầu bếp, bàn tay đã chai sạn! Thứ mà bình thường mọi người cảm thấy nóng, chúng tôi cầm cũng không có chuyện gì, đây là công phu có được do quanh năm tay cầm muỗng!”

Uyển Thanh chăm chú nhìn ông, mỉm cười gật đầu một cái.

Lãnh Mặc Hàn cũng hết sức lắng nghe những lời này, khuôn mặt lại nở nụ cười cung kính nói: “Bác trai. . . Theo chủ tịch Đường nhiều năm rồi phải không?”

“Rất nhiều năm rồi. . .” Lưu Chí Đức nói tới Đường Chí Long, khuôn mặt ông lo lắng tang thương, lại lộ ra mấy phần mất mát, nói: “Chúng tôi là người nhà quê, kết hôn sớm, sinh con sớm, không có trình độ văn hóa, năm ấy cả nhà chúng tôi đến thành phố, bị thân thích lừa gạt, trên người cũng không có một xu tiền, liền khiêng một bao đậu phộng trốn bên hẻm nhỏ trú mưa, lúc ấy Nhã Tuệ vẫn còn rất nhỏ, có thể do bị lạnh, vừa ho vừa phát sốt, thật đúng là gấp chết chúng tôi, may nhờ gặp được chủ tịch Đường, năm đó chúng tôi gọi ông ấy bếp trưởng, vừa lúc đi ngang qua ngõ hẻm cho mèo hoang đồ ăn thừa cơm thừa, đã cứu chúng tôi . . . Bắt đầu từ khi đó, tôi liền đi theo ông ấy. Mặc dù năm đó chỉ lớn hơn tôi mấy tuổi, nhưng quả thật đã rất có phong cách người lãnh đạo, từ khi đó, tôi liền quyết định theo ông ấy học làm đầu bếp!”

Uyển Thanh nghe xong, khẽ gật đầu một cái, lại nhìn Lưu Chí Đức nói: “Vậy. . . Sự kiện rượu đỏ. . .Còn có vụ án cháy năm đó, bác có biết. . . Đúng không?”

Lưu Chí Đức nghe nói như vậy, khẽ cúi mặt, buồn bã trầm ngâm một lúc, mới bất đắc dĩ thở dài, nói: “Chuyện rượu đỏ, tôi có biết một chút. . . Nhưng vụ cháy, tôi chắc chắn có biết.”

“Là . . . Chủ tịch Đường nói cho bác hay bác tự phát hiện?” Uyển Thanh lại dịu dàng hỏi.

“Tự tôi phát hiện!” Lưu Chí Đức trực tiếp nói rất chắc chắn.

“Tại sao?” Lãnh Mặc Hàn đối với đáp án này, cũng có chút không ngờ.

Lưu Chí Đức dừng lại một lát, mới sâu kín nói: “Có lẽ tôi chỉ là một người quê mùa, không có tư cách có quan hệ dính líu với bếp trưởng Đường! Nhưng quả thật. . . Bản thân bếp trưởng Đường cũng đã nói có chút hợp ý với tôi, cho nên quan hệ của chúng tôi vẫn rất tốt, dùng người ngoài để hình dung chính là tình cảm như tay chân! Tôi theo ông ấy mười mấy năm mưa gió, cái gì cũng gặp qua! Đối với ông ấy, tôi hiểu rõ hơn so với bất cứ ai! Ông ấy là một người tuyệt đối không thể nào ở trong phòng bếp phát giận ném đồ! Cho nên lúc xảy ra vụ cháy, chúng tôi ở bên ngoài hái rau dại, lúc trở lại nghe lời khai, tôi đã cảm thấy có vấn đề! Liền trực tiếp dựa vào quan hệ anh em của hai người đi hỏi! Ông ấy cũng không có giấu giếm tôi, Biết tôi luôn hết lòng trung thành, hiểu rõ nhất! Liền kể lại vụ cháy! Có trời mới biết khi đó tôi đè nén điều bí mật này mệt mỏi đến cỡ nào! Ngậm đắng nuốt cay chăm sóc Nhã Tuệ và Khả Hinh sau khi lớn lên, tôi liền trốn về quê. Mỗi lần nhìn Bếp trưởng Đường, tôi đều có chuyện nói không hết. . . Nhưng đến cuối cùng cũng không thể nói được gì. . .”

Lưu Chí Đức nói xong, hai tròng mắt hơi lấp lánh nước mắt, đè nén nói: “Đáng thương cho bếp trưởng Đường ngồi tù mười hai năm, nếu như năm đó không có xảy ra vụ án cháy, không chừng hiện tại ông ấy cũng có thể là rồng cuốn hổ chồm rồi!”

Uyển Thanh ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Chí Đức lại nghi ngờ hỏi: “Bác trai! ! Lúc sự kiện rượu đỏ đi qua, Chủ tịch Đường vẫn không có gặp chuyện gì quá phiền phức sao?”

Lưu Chí Đức ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mặc Hàn, trực tiếp lắc đầu nói: “Không có! Ngoại trừ trong gia đình có chút tranh chấp ra, vẫn luôn rất tốt!”

“Gia đình tranh chấp!” Lãnh Mặc Hàn bắt chính xác bốn chữ này, hỏi.

Lưu Chí Đức gật đầu một cái, nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: “Nghĩ lại. . . Bếp trưởng Đường vốn phải là chủ tịch Hoàn Cầu, đây chính là thân phận rất uy phong, đột nhiên sau khi xảy ra biến cố, tất cả đều thay đổi, bao gồm tình hình cuộc sống của người nhà cũng thay đổi! Bà Đường. . . Có hơi phê bình kín đáo, điều này cũng có thể hiểu được. Bà Đường cũng không mong giàu sang tuyệt đỉnh, nhưng chẳng biết tại sao Chủ tịch Đường lại gánh chịu tai tiếng tội tham nhũng của Hoàn Cầu, có lẽ bất kỳ người vợ nào cũng có chút không tiếp nhận nổi.”

Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt gật đầu một cái.

“Vậy. . .” Uyển Thanh chăm chú nhìn Lưu Chí Đức hỏi: “Sau này trong khách sạn, Chủ tịch Đường cùng cấp dưới quan hệ như thế nào?”

“Quan hệ rất tốt!” Lưu Chí Đức trực tiếp nói rất chắc chắn: “Ông ấy là một cấp trên tốt gần như khiến cho người ta không có cách nào kén chọn! Nói chuyện bình tĩnh thong dong, tôn trọng người khác, hơn thể còn thương cảm cấp dưới. Mặc dù thưởng phạt rõ ràng, nhưng chỉ đầu bếp được ông ấy chọn lựa, ít xảy ra tình huống gì lớn! Đây cũng là bếp trưởng có ánh mắt tốt! Ông ấy đã nói, công việc đầu bếp vốn là trong lòng cháy hừng hực, nhịp độ nhanh! Cho nên không có kiên nhẫn, không có tính cách tốt đẹp thì sẽ không có cách nào nấu nướng ra món ăn tuyệt vời! Đây chính là lý do vì sao trước khi chính thức cầm muỗng, đầu bếp nhất định phải làm năm sáu món ăn phối hợp! Bởi vì. . . Phải kiểm tra kiến thức cơ bản, còn phải kiểm tra kiên nhẫn và định lực!”

Uyển Thanh nghe nói như vậy, hai tròng mắt lóe lên, nhìn Lưu Chí Đức lại sâu kín nói: “Nếu như là vậy. . . Bác cảm thấy, ở trong phòng bếp. . . Có thể xảy ra việc đầu bếp gõ đập hay không, ví dụ như cầm cái muỗng, tùy tiện gõ đâu đó …?”

“Không thể nào!” Lưu Chí Đức nói ngay!

“Tại sao?” Uyển Thanh vội hỏi.

Vẻ mặt Lưu Chí Đức rất nghiêm túc nhìn Uyển Thanh, nói: “Mọi người không thể hiểu được! ! Thật ra một phòng bếp chính của khách sạn lớn có phân công rất cụ thể rõ ràng! Mỗi đầu bếp sẽ hướng dẫn từ hai đến ba phụ bếp trông coi món ăn do mình nấu nướng! ! Mặc dù thoạt nhìn là một nhưng cũng không phải là một!”

“Ý của bác là. . .” Uyển Thanh trực tiếp nhìn Lưu Chí Đức nói: “Trong một phòng bếp, mỗi đầu bếp đều có đội ngũ của bọn họ, cho nên người nào làm sai chuyện gì, người nào chống đối chuyện gì, mọi người đều trông thấy! Không ai muốn mất mặt, ai cũng muốn thể hiện! Càng e ngại. . . Nếu như bọn họ có hành động gì không kiềm chế được hoặc không khéo léo sẽ bị đối phương nắm được nói ra nói vào!”

“Đúng vậy!” Lưu Chí Đức nhanh chóng nhìn Uyển Thanh nói: “Bọn họ đều vẫn cố kỵ lẫn nhau! Bếp trưởng Đường cũng muốn để cho bọn họ giám sát và kiềm chế lẫn nhau!”

“Như vậy. . .” Uyển Thanh chậm rãi lấy tấm hình do Mỹ Linh in ra, đứa về phía Lưu Chí Đức hỏi: “Bác trai! ! Bác nhìn xem vết trầy này do chúng tôi đã phát hiện tại hiện trường vụ cháy! Bác cảm thấy. . . Đầu bếp có thể vì tức giận mà ném thứ gì đó lung tung rơi tới ngoài tầng cửa thứ hai hay không?”

Lưu Chí Đức nhìn tấm hình đen kịt, mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng đại khái ông vẫn còn nhớ một chút bài biện cơ bản năm đó, vẻ mặt trực tiếp lộ ra kinh ngạc nói: “Vết trầy này không phải do đầu bếp chúng tôi đập bộ đồ ăn!”

“Bác biết rõ vì sao có?” Uyển Thanh lập tức cảm giác buồng tim của mình bị người chợt nện một quyền! !

“Tôi đoán chừng. . .” Lưu Chí Đức híp mắt nhìn kỹ hình ảnh rất mơ hồ, chỉ đành phải suy đoán sơ bộ nói: “Đây chính là pát sắt đóng chặt vào cái rương màu đỏ thẫm!”

“Cái rương màu đỏ thẫm! !” Uyển Thanh nghĩ kỹ năm chữ này, nhìn ông hỏi nhanh: “Phòng bếp của các người. . . Có một cái rương màu đỏ thẫm! ? Cái đó dùng để làm gì vậy?”

“Để báo cáo kiểm tra đường ống khí gas! Một lần kiểm tra tổng cộng có hai bản! ! Một bản gửi về công ty khí đốt, một bản đặt ở trong rương, mỗi khi đến cuối tháng, Văn phòng bếp trưởng của chúng tôi phải lưu giữ bản gốc! Bếp trưởng cũng có thói quen xem qua. . . Dù sao chuyện này có liên quan đến an toàn!” Lưu Chí Đức nói ngay!

“Cái rương màu đỏ thẫm. . .” Lãnh Mặc Hàn lặng lẽ suy nghĩ những lời này, hai tròng mắt  lóe lên nhìn Mỹ Linh.

Mỹ Linh lập tức xem tất cả chứng cứ, quả nhiên phát hiện một cái rương màu đỏ thẫm, cô lập tức ngẩng đầu lên, vội nói: “Quả thật có một cái rương màu đỏ thẫm! ! Bên trong còn có một số biên lai bị cháy! !”

“Cái rương kia rất dễ dàng tróc ra sao?” Lãnh Mặc Hàn chậm rãi cầm tấm hình có cái rương, hai tròng mắt nhíu lại, phát hiện manh mối một lớn nhất! !

“Không dễ dàng! Nhưng phải gõ xuống thì có thể!” Lưu Chí Đức dựa theo phỏng đoán của mình, nói ra đáp án! !

Lãnh Mặc Hàn chăm chú nhìn cái rương trong hình, trên mặt đột nhiên lộ ra một chút kích động, nhưng anh lại không nói gì mà chậm rãi đứng lên, đầu tiên đè nén cảm xúc, hết sức cám ơn Lưu Chí Đức hôm nay đặc biệt tới đây một chuyến, hiện tại mời ông đi về nghỉ trước, chờ ngày nào có chỗ nào không hiểu, có thể còn phải nhờ ông chỉ bảo một vài vấn đề. . .

Lưu Chí Đức thật thà bật cười, chỉ đành phải nói khách sáo rồi, có chỗ nào cần ông cứ việc nói là được. . .

Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh tự mình đứng dậy đưa tiễn, sau khi nhìn ông già thật thà xoay người chậm rãi đi ra. . .

Uyển Thanh mới kinh ngạc quay mặt sang nhìn anh trai!

Lãnh Mặc Hàn giải đáp vấn đề của em gái, trực tiếp lật tấm hình kia một cái, nhìn chằm chằm em gái nói: “Đáp án. . . Ở chỗ này!”

Uyển Thanh nhìn tấm hình này, vẻ mặt lập tức lộ ra kích động mong chờ, đây là một cơ hội cuối cùng! !

“Nghĩa là sao?” Mỹ Linh và Thanh Bình lập tức đi tới nhìn cái rương màu đỏ thẫm, cũng không cảm thấy có vấn đề, liền kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mặc Hàn kêu lên: “Lão đại! ! Cái rương này rốt cuộc có bí mật gì?”

Lãnh Mặc Hàn chậm rãi quay mặt sang, trực tiếp nhìn Mỹ Linh và Thanh Bình sâu kín nói: “Cô nhìn đi, cái pát của cái rương này, cùng những đồ vật khác trong phòng bếp có cái gì khác nhau?”

“Có cái gì khác nhau?” Mỹ Linh và Thanh Bình trợn to hai mắt, nhìn trái nhìn phải cái rương này cũng đen thui, nhưng ở dưới đáy phát hiện một vết đỏ, liền khó hiểu nói: “Không có gì khác nhau! ?”

“Tại sao không có gì khác nhau?” Lãnh Mặc Hàn kích động trực tiếp nhìn Mỹ Linh và Thanh Bình, nói ngay: “Cái rương này rõ ràng cho thấy bị người gõ xuống đã tạo thành vết trầy trên ống thép! ! Mà quan trọng nhất anh ta không phải đầu bếp! ! Cho nên lúc gõ xuống cái rương, anh ta không móc lại được mà đem nó giấu đi, lúc lửa cháy lên nóng hừng hực, nó không có bị cháy hoàn toàn! Cho nên dưới đáy rương. . . Còn có một vết đỏ! !”

Mỹ Linh và Thanh Bình nghe nói như vậy, lập tức trợn to hai mắt, không nhịn được kêu lên: “Nói cách khác! ! ! Quả thật có người thứ ba vào phòng bếp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK