Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 741: BÁN RƯỢU ĐỎ CHO AI?

“Canh cách, canh cách. . . . . .”

Có người hàm răng đang đánh canh cách! !

Tiểu Nhu hoảng sợ đến cả người mất hồn mất vía, trên ghế sa lon bên cạnh bể bơi, trên trán đeo túi chườm nước đá, vẫn hoảng sợ đến mặt đỏ lên, hai mắt trợn to, cả người run rẩy đang bưng ly trà an thần, kinh hãi, hàm răng vẫn run lên, người còn chưa có hoàn hồn, thất thần sa sút nhìn phía trước, vẫn còn chìm trong thời đại Ma cà rồng!

Trần Mạn Hồng ngồi ở bên đó, rất ghét bỏ nhìn cô, sau khi nở nụ cười, mới nói: “Có nên khoa trương như vậy hay không?”

Lãnh Mặc Hàn hơi có chút đau lòng ngồi ở bên cạnh Tiểu Nhu, cúi người xuống, đôi tay đan nhau, rất xin lỗi nhìn cô.

Cả người Tiểu Nhu vẫn giống như từ trong nước vớt ra, hoảng sợ đến thần kinh đều đang run rẩy.

“Ôi chao, mẹ ơi! Có phải bị dọa sợ hay không?” Tô Lạc Hoành nhìn bộ dáng cô, vội vàng ngồi ở bên cạnh cô, vươn tay không ngừng xoa bả vai nho nhỏ của cô, mới lo lắng nói: “Chuyện này. . . . . . Phải đi gặp bác sĩ hay không ? Uống. . . . . . Thuốc an thần …?”

“Cô ấy cũng ngốc ra như vậy rồi, còn uống thuốc an thần?” Trần Mạn Hồng phốc một tiếng, nở nụ cười.

Lãnh Mặc Hàn cũng cảm thấy lo lắng nhìn Tiểu Nhu, nghĩ tới lúc nảy cô mới vừa nhìn thấy con ngươi màu lục của mình thì hoảng sợ đến hôn mê bất tỉnh, thật vất vả bấm huyệt nhân trung cứu cô tỉnh lại, ánh mắt của cô trừng to, vừa nhìn con ngươi màu lục của mình, vừa duỗi móng vuốt một cái, kêu to, lại bị hôn mê bất tỉnh! Cứ như vậy lặp đi lặp lại hôn mê bất tỉnh ba lượt. . . . . .

Tiêu Đồng cũng lập tức đi tới, vươn tay không ngừng đánh bả vai Lãnh Mặc Hàn, tức giận kêu to: “Đều tại anh! Đều tại anh! Một người cẩn thận như vậy, làm xong việc, còn mang thứ như vậy làm gì hả? Đừng bảo là cô ấy bị hù chết, có lúc tôi nhìn cũng giật mình! Còn từ trong rừng đi ra, là Ma cà rồng nữa hả?”

Lãnh Mặc Hàn cau mày, có chút oan uổng, nhưng cũng không lên tiếng.

“Hiện tại thì tốt rồi?” Tiêu Đồng lập tức khom người xuống, đưa hai tay ra xoa mạnh bả vai Tiểu Nhu, nói: “Anh làm con gái người ta sợ đến như vậy, đến lúc đó, cô ấy không bình thường, anh cưới à?”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, cảm thấy lo lắng quay đầu, nhìn Tiểu Nhu.

Ánh mắt Tiểu Nhu vẫn trợn trừng, vẻ mặt ngây ngốc cầm ly trà an thần, khuôn mặt vẫn khiếp sợ, hàm răng đánh cách, thần trí vẫn không rõ.

“Ôi! Tình huống này. . . . . .” Trần Mạn Hồng nhìn cô như vậy, mình cũng có chút lo lắng, lập tức đẩy chồng nói: “Anh Kiệt, anh xem một chút, có chuyện gì vậy?”

Tào Anh Kiệt cũng nhìn Tiểu Nhu thật sự thần kinh hơi thất thường, anh cũng bắt đầu có chút lo lắng nói: “Vậy. . . . . Vậy phải làm sao bây giờ? Xem ra, giống như thật sự bị dọa sợ.”

“Có thể không dọa hỏng sao?” Tiêu Đồng rất đồng tình với Tiểu Nhu, hơn nữa Tiểu Nhu rất đáng yêu, cô cảm giác tức giận nhìn mấy tên cầm thú, nói: “Thật đúng là cầm thú ! ! Đêm hôm khuya khoắc làm loại chuyện dọa người như vậy! !”

“Làm sao rồi? Làm sao rồi?” Trang nhu nhân bị chồng và Tưởng Vĩ Quốc quấy rầy, luôn hỏi Thị Trưởng đại nhân đi đâu, bà thật sự phiền não nói một câu, ném vàotrong rương chỡ đi rồi, người ta hỏi bà chỡ đi đâu? Bà tức giận nói, cậu ta muốn đi đâu tôi làm sao biết? Bà liền đi ra khỏi phòng, nhìn thấy rất nhiều người trẻ tuổi tụ chung một chỗ, bà lập tức đi tới tham gia náo nhiệt: “Xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Đồng nhìn thấy Ân Nguyệt Dung tới, lập tức chỉ tay tố cáo hai tấm kính sát tròng, nhìn bà, tức giận nói: “Dì Trang, dì xem! ! Lãnh Mặc Hàn mới vừa mang kính sát tròng chạy vào trong rừng dọa người, để cho Tiểu Nhu nhìn thấy bị hoảng sợ !”

Ân Nguyệt Dung lập tức khiếp sợ nghiêng đầu nhìn nét mặt Tiểu Nhu bị hoảng, bà lập tức thương tiếc, đau lòng thở dài một cái, nói: “Đứa bé đáng thương, cô phải quý trọng cơ hội này, ở nước Anh chúng tôi, nhân vật như Ma cà rồng . . . . . Có người cả đời cũng nhìn không được . . . . . Hả?”

Bà nói rất ngây thơ đơn thuần.

Mọi người không nói nên lời nhìn bà.

Tiểu Nhu vẫn chưa hoàn hồn vía, tiếp tục run rẩy nhìn tới trước, hoảng sợ đến hàm răng đánh lách cách.

“Anh nhìn đi, anh nhìn đi! Nhanh đi bệnh viện chứ?” Tiêu Đồng càng căng thẳng.

Lúc này, Nhã Tuệ cầm khăn lông nóng, cũng đang lau cho cô, vừa lau vừa nói nhanh: “Đúng, đúng, phải đi bệnh viện! Thực sự không xong rồi ! Chẳng may ngốc luôn thì làm thế nào?”

“Vậy cũng không được!” Mặc dù bình thường Trần Mạn Hồng luôn mắng Tiểu Nhu, nhưng vẫn cực kỳ thương yêu cô, nếu thật gặp chuyện không may, sau này sẽ không có người làm cho mình vui vẻ, cô lập tức đứng lên, nói: “Mau! ! Chở đi bệnh viện!”

“Đừng phiền toái như vậy, tôi có cách!” Ân Nguyệt Dung lập tức cầm lấy kính sát tròng trong tay Tiêu Đồng, cười híp mắt nhìn đám người trẻ tuổi này, hết sức mềm mại động lòng người giải thích: “Một người trúng độc, có thể dùng để độc để trị độc!”

“. . . . . . .” Mọi người im lặng nhìn bà.

Ân Nguyệt Dung xinh đẹp nhìn mọi người chớp mắt mấy cái, giảo hoạt cười nói: “Một người hoảng sợ đến choáng váng thì có thể. . . . . . . . . làm như vậy để cứu cô ấy tỉnh lại! !”

Bà nói xong, lập tức quay mặt sang, lúc vẻ mặt mọi người đang sững sờ, bà lập tức cúi xuống, xoay người lại, con ngươi màu lục nhìn chằm chằm Tiểu Nhu, đưa năm ngón gào một tiếng, vẻ mặt dữ tợn giống như nữ quỷ, vươn tay muốn bóp cổ của Tiểu Nhu ! !

Tiểu Nhu lập tức trừng mắt, nhìn nữ quỷ trước mặt, cô lại ngước mặt kêu to một tiếng ah, ngất đi! !

“Tiểu Nhu! !” Mọi người cùng nhau nhào qua cứu cô! !

Ân Nguyệt Dung lập tức đến gần, mở to con ngươi màu lục nhìn chằm chằm Tiểu Nhu bị dọa mất hồn, bà không hiểu, chớp mắt một cái, nói: “Hả? Không phải nên bị hù dọa tỉnh lại sao?”

“Dì!” Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ, lại bấm huyệt nhân trung cho Tiểu Nhu !

“Cậu không xong thì gọi con rể của tôi đến đây!” Ân Nguyệt Dung chỉ tin y thuật của con rể !

“Ai là con rể của mẹ?” Trang Ngải Lâm chắt lưỡi một tiếng, cười.

Ân Nguyệt Dung lập tức tức giận, trừng mắt về phía con gái, nói: “Con không phải là con gái của mẹ! !”

Trang Ngải Lâm không nói, nhìn mẹ một cái, nhìn bà đeo con ngươi màu lục, liền vội vàng kéo bà đi nói: “Ôi chao, mẹ, đi thôi. Nếu không, chờ một lát, cô ấy tỉnh lại, mẹ lại làm cho cô ấy hoảng sợ ngất đi!”

“Này! Tôi còn có thể nghĩ ra biện pháp khác. Tin tôi đi,” Ân Nguyệt Dung vừa bị con gái kéo đi, vừa suy nghĩ muốn cứu vớt Địa Cầu.

“Con tin mẹ! ! Mẹ giả Ma cà rồng, đã hù chết con chó nhà chúng ta rồi! Con làm sao không tin mẹ chứ?” Trang Ngải Lâm lôi kéo mẹ đi vào.

“Tiểu Nhu?” Bên này, mọi người cùng quan tâm nhìn Tiểu Nhu.

Sau khi Tiểu Nhu bị Ân Nguyệt Dung dọa một lúc, hơi tỉnh hồn, chậm rãi mở mắt. . . . . .

“Chuyện gì vậy?” Lúc này Trang Hạo Nhiên mới dẫn Đường Khả Hinh đi ra biệt thự, nhìn thấy Tiểu Nhu ngồi đó, nửa chết nửa sống, anh sửng sốt.

Đường Khả Hinh còn đắm chìm trong bi thương vẫn chưa dứt, lại mất hồn nhìn Tiểu Nhu ngồi đó, kinh hoảng mất hồn, mồ hôi đầm đìa, cô lập tức lo lắng đi tới, đứng ở trước mặt của Tiểu Nhu, nhìn cô gấp gáp hỏi: “Tiểu Nhu? Cô làm sao vậy?”

Lúc này Tiểu Nhu, rốt cuộc nhìn thấy Khả Hinh từ trước tới nay không chê cô, trong lòng của cô ấm áp, ô một tiếng bật khóc, nghiêng người tới trước, ôm cô, nước mắt ào ào chảy xuống, mếu máo nói: “Khả Hinh, tôi mới vừa nhìn thấy Ma cà rồng rồi ! Thì ra trên thế giới này thật sự có Ma cà rồng!”

Đường Khả Hinh nghe nói lung tung như vậy, đột nhiên sửng sốt.

Lãnh Mặc Hàn càng bất đắc dĩ thở dài một cái, nhìn thấy Tiểu Nhu bật khóc, rốt cuộc có chút yên tâm, lại thấy Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, chớp mắt, anh liền nhàn nhạt đứng lên, hai người cùng đi tới cạnh bể bơi. . . . . .

“Như thế nào?” Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nâng một ly rượu băng trên bàn bên cạnh, hớp một ngụm nhỏ, nhìn bạn học đại học tối nay ngủ lại trong nhà mình, khẽ nâng ly cười cười.

“Một chạy, một chết .” Lãnh Mặc Hàn nói.

Trang Hạo Nhiên mang theo vài phần kinh ngạc nhìn anh.

“Bình thường đối với dạ hành nhân, chúng ta chỉ nghe người, không nghe tiếng, thậm chí ngay cả Quỷ Ảnh cũng không có cách nào tiếp xúc, đây là lần đầu tiên tôi giao đấu với bọn họ. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn nhớ lại mới vừa giao đấu trong rừng, anh nghi ngờ nói: “Cho tới bây giờ tôi cũng không có gặp qua người có động tác nhanh như vậy! Thậm chí còn nhanh hơn so với Điệp Y. Chỉ là bởi vì anh ta mặc quần áo dạ hành, Điệp Y căn bản cũng không có biện pháp tiếp cận thân thể của anh ta, cùng anh ta một mình quay lại đọ sức, đôi song sinh cũng không có biện pháp. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, toàn bộ thế giới giống như chìm xuống băng hàn, hai mắt anh đông cứng, suy nghĩ chuyện này.

Lãnh Mặc Hàn lo lắng nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Sự kiện lần này, chính là nhằm vào Khả Hinh đấy! ! Lúc nảy anh dìu cô ấy ngồi ở trước cửa sổ sát đất, còn thiếu một giây, có thể sẽ mất mạng rồi !”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe, càng không thể tin nổi, suy nghĩ: “Rốt cuộc. . . . . . Ai muốn đưa cô vào chỗ chết như vậy ? Như Mạt?”

Anh không tin cô có năng lực này.

Lãnh Mặc Hàn nghĩ không ra chuyện này, lại cau mày suy tư một lúc, mới nói: “Chẳng lẽ trên người Khả Hinh còn có một bí mật khác ?”

Trang Hạo Nhiên nhíu chặt mày nhìn Lãnh Mặc Hàn.

“Nếu sự thật là như vậy . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn lại suy tư, thân thể đột nhiên dâng lên lo lắng nói: “Nếu ngày nào đó Khả Hinh khôi phục trí nhớ, bị phát hiện, có thể sẽ nguy hiểm hơn! Tôi muốn thừa dịp này, đi nước Mĩ một chuyến!”

“Tại sao?” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhìn anh, hỏi.

Ánh mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên nói: “Trong giới sát thủ, có phản thuê! Hoàn Cầu chúng ta có tài lực! Hoàn toàn có điều kiện dựa vào chuyện này, làm đàm phán, tôi nghĩ đàm phán sẽ đạt được một chút kết quả. Hôm nay tổ chức của bọn họ chết một người, chuyện có thể lớn, có thể nhỏ.”

Trang Hạo Nhiên im lặng do dự.

“Không có việc gì.” Lãnh Mặc Hàn xoay người tránh ra, rồi lại xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Anh chận miệng Tiêu Hào Oánh chưa?”

Đường Khả Hinh vừa muốn đứng dậy, cầm khăn lông nóng, nghe được câu này, trong lòng không khỏi bị xúc động, xoay đầu lại nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhìn anh, cười nói: “Tôi lấy cái gì chận miệng của cô ấy?”

Lãnh Mặc Hàn cũng cười châm biếm, nói: “Dùng miệng của anh?”

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn người này.

Đường Khả Hinh chậm rãi xoay người, tay cầm khăn lông, im lặng không nói.

“Khả Hinh?” Nhã Tuệ nhìn Tiểu Nhu cũng dần dần khỏe lại, mọi người liền cùng chuẩn bị đưa cô về nhà, lập tức nhìn bạn thân mỉm cười nói: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cũng phải đi. Nhưng hôm nay cô không phải đi nhà Thầy giáo sao? Để Tổng Giám đốc đưa cô một chút có được không?”

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, nhớ tới động tác mập mờ của hai người ở trong phòng lúc nảy, mặt của cô hơi hồng nói: “Không cần, tôi bảo tài xế tới đón em.”

Trang Hạo Nhiên lại cười như không cười đi tới, nói: “Đã nói đưa em trở về rồi. Tại sao có thể để cho em đi một mình? Đi thôi. Mọi người cùng nhau đi . . . . . .”

Bọn Lâm Sở Nhai nghe vậy, liền cũng rối rít đứng dậy, chuẩn bị đưa mấy cô gái nhỏ đi khỏi, Tô Lạc Hoành nở nụ cười tiến lên, ôm lấy Tiểu Nhu đi khỏi.

Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, nhìn bóng lưng Tiểu Nhu, im lặng không lên tiếng.

“Nhìn cái gì vậy? Đi thôi!” Tiêu Đồng hung ác trợn mắt nhìn anh một cái, nhanh chóng đi khỏi trước.

Trang Hạo Nhiên đi tới bên cạnh Đường Khả Hinh, chăm chú nhìn cảnh đêm phía trước, nói: “Đi thôi. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe vậy, cũng đành phải nhấc nhẹ đuôi váy, đạp cỏ xanh mềm mại, đi về phía trước.

Đêm dần lạnh.

Đường Khả Hinh mặc váy dài cúp ngực, chợt cảm thấy hơi lạnh, đưa hai tay quét nhẹ bả vai trơn bóng, nhấc váy dài đi về phía trước.

Trang Hạo Nhiên im lặng làm bạn ở bên cạnh cô, đi về phía trước.

Chiếc Audi Pikes Peak đang ở phía trước.

Đường Khả Hinh giống như nhớ ra cái gì đó, xoay người nhìn Trang Hạo Nhiên, hỏi: “Trước kia không phải anh đã đồng ý cho tôi một chiếc xe thể thao sao?”

Trang Hạo Nhiên nhịn không được bật cười, nhìn cô nói: “Không có! Có thể em lấy chuyện này ra trêu đùa.”

Đường Khả Hinh híp mắt nhìn anh, lại nghĩ tới tấm hình thân mật của hai người, nhưng không có phát hiện, lúc bước lên phía trước, đạp đuôi váy của mình, thiếu chút nữa ngã xuống. . . . . . Cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, cả người loạng choạng tới trước. . . . . . Một cánh tay mạnh mẽ lập tức bá đạo ôm chặt hông của cô, cô sững sờ ngẩng đầu. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười ôm chặt Đường Khả Hinh, nhìn cô, có chút dịu dàng nói: “Cẩn thận một chút.”

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, muốn giãy giụa mở ngực của anh.

Nhưng Trang Hạo Nhiên lập tức bế ngang cô lên, ôm chặt vào trong ngực.

“Này !” Đường Khả Hinh lập tức vươn tay ôm cổ của anh, trợn to đôi mắt ngập nước, có chút xấu hổ, có chút căng thẳng nhìn anh nói: “Tổng Giám đốc! ! Anh làm gì vậy? Mau buông tôi xuống.”

“Tránh cho em lại té ngã.” Trang Hạo Nhiên cười ôm lấy thân thể mềm mại của cô, tiếp tục cất bước đi tới phía trước.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời mất hồn nhìn anh ôm mình vào trong ngực, thái độ vẫn cười nhẹ nhõm, liền mềm mại thốt ra: “Anh đối với mỗi cô gái, đều như vậy sao?”

“Đều như thế nào?” Trang Hạo Nhiên trực tiếp ôm Đường Khả Hinh ngồi vào ghế lái phụ chiếc Audi Pikes Peak của mình đã mở mui, mới vòng qua sườn xe, ngồi vào ghế lái của mình, nhìn tới trước, cười hỏi.

Đường Khả Hinh nhớ tới cô gái vừa rồi nhảy dán người với anh, rất kích động sôi trào, hai mắt dịu dàng khẽ chớp, không lên tiếng.

Ở trong màn đêm, Trang Hạo Nhiên im lặng quay đầu nhìn cô một cái, lập tức nghiêng người tới trước, đè ở trên người của cô, bao bọc cô. . . . . .

“Ôi! ?” Thân thể Đường Khả Hinh lập tức dán chặt ghế xe, mắc cỡ mặt mũi đỏ bừng, đưa hai tay ra, ngăn nhẹ ở trước lồng ngực của anh, có chút lo sợ và căng thẳng nhìn anh, nói: “Tổng Giám đốc, anh làm gì?”

Trang Hạo Nhiên vừa im lặng cúi mặt nhìn cô, tay vừa sờ soạng đầu nút dây nịt an toàn bị váy dài của cô che kín, hai mắt lại nóng bỏng, cảm tính nhìn cô, hỏi: “Em cho rằng anh muốn làm gì?”

“Tôi không biết. . . . . . Anh làm cho người ta hiểu không rõ. . . . . .” Đường Khả Hinh chợt cảm thấy mình có chút nóng, muốn đẩy nhẹ anh ra.

Trang Hạo Nhiên lại đè nén thân thể của cô, nhìn cô dịu dàng cười nói: “Đối với mỗi cô gái, anh đều rất thân sĩ phong độ, bao gồm mẹ của anh . . . . .”

Đường Khả Hinh nhớ lại lúc anh khiêu vũ với chủ tịch phu nhân, ánh mắt lộ ra dịu dàng và cưng chiều, lại làm người ta tim đập nhanh, cô khẽ cúi đầu, lại dịu dàng nói: “Đúng vậy. . . . . . Giống như người tình của công chúng. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên cau mày nở nụ cười nhìn cô, hỏi: “Nếu như anh là bạn trai của em, em hi vọng anh làm thế nào?”

Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, bị anh giam cầm có chút hít thở không thông, cảm giác lồng ngực rắn chắc của anh phát ra khí nóng, còn có tiếng tim đập thình thịch, đập chạm vào lồng ngực của mình, cô thở nhẹ một hơi, mới nói: “Tôi đại khái không quản được anh. . . . . . Ví dụ như anh muốn chận miệng của một người phụ nữ, cũng phải dùng miệng. . . . . . Làm sao dám hi vọng để cho anh làm gì?”

Trang Hạo Nhiên bật cười thất thanh, véo nhẹ cằm của cô, nói: “Em đó. . . . . .”

“Làm gì vậy?” Trong lòng Đường Khả Hinh vừa động, cảm giác đến từ thân thể, nhẹ nhàng đẩy tay của anh ra, có chút mềm mỏng.

“Hôm nay anh khiêu vũ với người là có nguyên nhân. . . . . .” Trang Hạo Nhiên có chút dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, lại cười nói: “Về phần. . . . . . Phải làm như thế nào mới có thể chặn miệng một người phụ nữ, không để cho cô ấy có thể nói ra bí mật, có rất nhiều loại biện pháp.”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh tò mò nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên cố ý ho khan một tiếng, cài cái khóa một cái, mới hơi ngẩng đầu, cười nói: “Ví dụ như, cho cô ấy tiền xài, mua cho cô ấy ngôi biệt thự, cho cô ấy vàng bạc châu báu, cho cô ấy vô số vật chất, thậm chí. . . . . .”

“Lên giường với cô ấy! Trực tiếp chặn miệng lại.” Đường Khả Hinh nhìn anh, giúp anh nói tiếp.

Trang Hạo Nhiên im lặng nhịn cười nhìn cô.

“Nhìn cái gì?” Tâm trạng Đường Khả Hinh không tốt khó hiểu, mặt đỏ bừng.

“Biện pháp này, có tác dụng không?” Trang Hạo Nhiên cố ý hỏi cô.

“Tôi làm sao biết có tác dụng hay không?” Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch, muốn xoay mặt đi.

“Thử một chút! Nếu như không có tác dụng, phạt em.” Trang Hạo Nhiên chợt cúi người xuống, hôn chặt môi của cô.

“Ưmh. . . . . .” Môi Đường Khả Hinh bị lấp kín, đại não lập tức tê dại, mặt đỏ lên, trái tim đập thình thịch, cảm giác hơi thở nóng bỏng của người đàn ông, dời núi lấp biển nhào về phía mình, cô run rẩy muốn vươn tay đẩy anh ra, nhưng bất đắc dĩ đầu ngón tay như nhũn ra, cả người thở dốc lo lắng.

Trang Hạo Nhiên không có làm gì khác, chỉ hôn mạnh cô một lúc, ngay sau đó buông cô ra, ngồi trở lại vị trí, nở nụ cười nói: “Đúng vậy! Thì ra biện pháp này dùng thật tốt! ! Ngày mai thêm tiền lương cho Mặc Hàn!”

Cả người Đường Khả Hinh ngồi yên tại chỗ, trợn to hai mắt, thở gấp, nhớ anh mới vừa hôn, trên môi của mình còn một trận tê dại. . . . . . thật lâu cô vẫn chưa khôi phục ý thức, chỉ cảm giác trái tim bị người đưa tay đi vào bóp chặt, có loại cảm giác bị bắt làm tù binh. . . . . . Cô vẫn còn đang thở hổn hển, Trang Hạo Nhiên nổ máy phát động xe, cô mới cảm thấy lửa giận ngút trời, nhìn Trang Hạo Nhiên tức giận kêu to: “A . . . . . .”

Trang Hạo Nhiên lại vèo một tiếng, lái xe lao đi như tên bắn, không cho cô cơ hội xuống xe.

Chiếc Audi Pikes Peak màu trắng vững vàng lao trong màn đêm, gió thổi càng lúc càng lớn, nó lấy thân phận sứ giả dũng cảm, lao trên con đường núi quanh co thật lâu, cuối cùng thắng gấp ở trước cửa biệt thự của Vitas!

Đường Khả Hinh cảm giác lửa giận ngút trời, mở cửa xe, nắm túi xách, vén váy dài lên cao, đạp giày cao gót thật cao xuống xe, vẻ mặt thối đến không hịu nổi, bước đi.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô tức giận như vậy, nhanh chóng cởi bỏ dây nịt an toàn, lúc cô muốn kéo cửa rào chắn nhỏ thì nắm chặt cổ tay của cô, cười nói: “Không nên tức giận, lúc nảy chỉ là. . . . .”

Đường Khả Hinh lập tức hất tay của anh ra, nhìn anh tức giận nói: “Không nên tức giận? Có người như anh không biết thế nào lại hôn cô gái sao? Thật sự là quá đáng! ! Uổng phí tôi bỏ ra nhiều tâm tư đi mua quà sinh nhật cho anh, đừng lấy quá khứ của tôi và anh ở chung một chỗ, sau đó tùy tiện làm loạn với tôi! Ghét!”

Cô nói xong, lập tức xoay người đi khỏi.

Trang Hạo Nhiên tức lập tức từ phía sau lưng ôm chặt thân thể của cô, khẽ cúi xuống, rất cảm tính  ở bên tai của cô cười nói: “Nhưng trước kia em vẫn để cho anh ôm em như vậy!”

Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch, nhưng vẫn lập tức xoay người đẩy anh ra, tức giận nói: “Cho nên tôi mất trí nhớ! Bởi vì lúc ấy mắt tôi bị mù!”

Cô nói xong, vẫn tức giận khó hiểu, trực tiếp nâng giày cao gót, hướng trên đầu gối anh đá mạnh một cái, rất tức giận xoay người, đi vào sân.

Trang Hạo Nhiên dừng ở tại chỗ, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh tức giận xấu hổ, thế nhưng anh lại không khỏi mỉm cười, duỗi ngón tay, nhẹ nhàng trượt bên môi, cảm thấy ngọt ngào hưng phấn, giống như mới biết yêu. . . . . . Anh càng nghĩ càng đi về phía Audi Pikes Peak trước mặt, vỗ mạnh cửa xe, cười thật vui vẻ.

Đường Khả Hinh vừa mở cửa, vừa đi vào trong nhà tối đen, phịch một tiếng đóng cửa lại, vẫn tức giận khó hiểu, vểnh miệng, nói: “Làm người ta ghét! Lần sau hôn tôi nữa, xem tôi hớt tóc anh không!”

“Tách.” Một tiếng ánh đèn chợt sáng lên! !

Đường Khả Hinh lập tức dừng ở giữa phòng khách, ngẩng đầu lên nhìn thấy thầy giáo mặt đen thui, giống như tôn thần phương tây, ánh mắt đang bắn ra tia lạnh lẽo, tức giận, ngồi ở trên ghế sa lon, ôm vai nhìn cô, trái tim của cô chợt run lên, nhớ lại chai rượu đỏ kia, cô cảm thấy hai chân mềm nhũn, lại bị hù dọa vỡ mật, quỳ xuống, cúi đầu, không nói ra được lời nào. . . . . .

Vitas ngồi tại chỗ, cũng không nhúc nhích, đợi học trò ba giờ, hai mắt chặt ngưng, sắc mặt vẫn lạnh lẽo, đè nén lửa giận ở trong thân thể, giống như con rồng ở trong Spirited Away, chậm rãi nói: “Ở Trung Quốc, tôi chỉ có hai học trò, một là cô, một là Hạo Nhiên. . . . . .”

Đường Khả Hinh quỳ trên sàn, cúi đầu, hai mắt xoay tròn, run rẩy hoảng sợ đến trái tim vỡ tan.

Vitas cắn răng nghiến lợi nói: “Conti 1665, tôi có tổng cộng hai chai, sưu tầm hơn nửa đời người, vào năm năm trước, Hạo Nhiên trộm của tôi một chai, cầm đi bán! Đổi một bức tranh làm quà sinh nhật cho bạn gái!”

Đường Khả Hinh lập tức khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn Vitas! !

Vitas nhíu chặt mày, nhìn Đường Khả Hinh, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, muốn nung tan cô, thở dốc hỏi: “Tối nay cô trộm nó đi làm gì rồi hả ?”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh tê dại da đầu, lại cúi đầu, hoảng sợ đến trái tim lạnh lẽo.

“Đừng nói với tôi, lại đi mua quà sinh nhật rồi ! ! Cô bán nó đi cũng không có quan hệ! Tôi luôn có biện pháp sang tay mua lại! ! !” Vitas đột nhiên không muốn nói chuyện, bởi vì kế tiếp mới là trọng điểm, ông cắn chặt răng, nhìn Đường Khả Hinh lúc này mới ruột gan phèo phổi cùng nhau vặn chặt, tức giận nói: “Nhưng cô lại. . . . . . bán nó cho Laurence? ? Chai thứ nhất Hạo Nhiên bán cho Laurence! ! Chai thứ hai, học trò ngoan của tôi vẫn bán cho Laurence! Cái người đó tôi mãi mãi cũng không cầm rượu đỏ về được! !”

Vitas giận đến muốn chết ngất, mở trừng hai mắt, trên bầu trời tiếng sấm sét ùng ùng vang lên, lập tức đánh xuống một tia chớp, bổ cây táo tàu mới vừa mọc ra !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK