Chương 1141: CÁM ƠN ANH
“Tiểu Nhu! ! !” Mọi người cùng nhau kinh ngạc nhìn cô!
Lãnh Mặc Hàn càng cảm giác mình hơi mất hồn, cũng nóng mắt và không thể tin
nhìn Tiểu Nhu! !
Tiểu Nhu lại một mình ngây ngốc đứng tại chỗ, khuôn mặt lộ ra bi thương thật sâu, mặc cho nước mắt nóng hổi lớn chừng bằng hạt đậu, từng viên từ khóe mắt nhỏ xuống, cô lại mím chặt đôi môi, mang theo một chút đơn thuần và cố chấp, không lên tiếng…
Tất cả mọi người cũng gấp muốn chết, Chu Trường Dũng xoay người nhìn dáng vẻ con gái im lặng và buồn bã, cũng thật nặng nề hỏi: “Tiểu Nhu! Cha làm chủ hạnh phúc của con! Chỉ là cha xem Lãnh Phó tổng là một người đàn ông tốt! Nếu như cậu ấy có thể làm con rể của cha, cha sẽ rất vui vẻ! Cũng sẽ rất tự hào vì con ! Con nghĩ sao? Thật sự từ chối sao? Thật sự không muốn chuyện hôn sự này sao? Đây chính là cơ hội khó được đấy…”
Một giọt nước mắt lớn chừng bằng hạt đậu, lại chậm rãi trượt xuống. . .
Tiểu Nhu vẫn ngây ngốc đứng đó, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh thật sự chưa từng nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, gấp đến độ muốn khuyên giải, lúc này Trần Mạn Hồng, mắt lạnh đi lên trước, dùng thân phận quản lý của mình, nhìn con bé đáng chết, nói: “Tôi nói! ! Bình thường tôi mắng cô thế nào, là bởi vì tôi thương cô ! Cô cho rằng người bình thường, tôi nhìn nổi sao? Tôi không nhìn nổi, tôi sẽ không nhìn thấy cô ! Bởi vì quả thật cô khéo léo hiền lành hiểu chuyện, tôi mới có thể đặt cô ở trong lòng ! Được rồi! Tôi thừa nhận, cô đang yêu, cho nên tôi mới thương cô như em gái ! Hôm nay nghe được Lãnh Phó tổng thổ lộ với cô như vậy, tôi rất cảm động, giống như em gái sắp gả đi, người phụ nữ không hy vọng mình có thể tìm đàn ông tốt sao? Đây chính là cơ hội trời cho! Nếu như cô thật thích liền bắt lấy đi ? Hả?”
Tiểu Nhu chậm rãi mở to đôi mắt đẫm lệ, đáng thương nhìn Trần Mạn Hồng, trên mặt lại lộ ra một chút đơn giản và ngây ngô, lại cúi đầu, mang theo một chút cố chấp, lặng lẽ rơi lệ. Đây mới thật là gấp chết người! !
Lãnh Mặc Hàn lại khẩn cấp và vội vả đến gần Tiểu Nhu một bước, nhìn dáng vẻ cô như vậy, căng thẳng nói: “Tiểu Nhu! ! Có phải bởi vì… ngày hôm qua tôi nói chuyện với em ở trong phòng hay không… Thật xin lỗi! Là tôi đáng chết! Em tha thứ cho tôi, được không? Đó không phải là nói thật lòng !”
Tiểu Nhu cũng khóc sưng hai mắt, nhưng vẫn im lặng không phản ứng lắc đầu một cái…
Lãnh Mặc Hàn sững sờ nhìn cô, trong lòng đau nhói, lại vội vàng hỏi: “Vậy vì lý do gì? Em… Em đối với tôi . . . . . Một chút cảm giác cũng không có sao?”
Tiểu Nhu vẫn im lặng không lên tiếng, đôi mắt đẫm lệ chậm rãi di động, nhưng vẫn im lặng cúi đầu…
Lãnh Mặc Hàn nhìn dáng vẻ cô im lặng, anh gấp đến độ nắm chặt quả đấm, thật muốn lập tức tìm người nào đó đánh một trận, lồng ngực sắp nổ tung!
“Tiểu Nhu! !” Lúc này Tô Lạc Hoành cũng đi lên phía trước, cúi người xuống nhìn Tiểu Nhu, cũng gấp nói: “Có phải bởi vì cô chưa nghĩ xong, cho nên tạm thời không đồng ý hay không? Có phải… muốn cho cô một chút thời gian hay không?”
Mọi người cùng nhau nhìn cô.
Tiểu Nhu chỉ vẫn ngây ngốc, mặc cho nước mắt lăn xuống lắc đầu, không đồng ý. …..
Tất cả mọi người không hiểu, trợn tròn mắt, đều nhìn cô, Chu Trường Dũng càng
có chút gấp gáp nhìn con gái nói: “Tiểu Nhu! Cha sẽ không miễn cưỡng con! Cha
tôn trọng quyết định của con! ! Nhưng nếu như con thật muốn từ chối Lãnh Phó tổng, thì cho cậu ấy một lý do chứ! Nói ra lý do đi!”
Lãnh Mặc Hàn vừa nghe xong, lập tức cũng nhìn Tiểu Nhu, căng thẳng nói: Tiểu
Nhu! Nói cho tôi biết, lý do tại sao?”
Tiểu Nhu nghe nói như vậy, ban đầu yên lặng rơi lệ, đến lúc này vươn tay, nhẹ nhàng lau lệ trên mặt, hít hít lỗ mũi đỏ bừng, mới nghẹn ngào, ngây ngốc nức nở nói: “Cám ơn… Cám ơn Lãnh Phó tổng đã ưu ái tôi. . . . . Nhưng tôi xin lỗi . . . . Tôi không thể đồng ý với anh… hiện tại, tương lai. . . . . Tôi cũng không có cách nào lựa chọn anh…”
Lồng ngực Lãnh Mặc Hàn lại bị người nện mạnh một búa, mất mát khổ sở nhìn cô gái trước mặt.
Mọi người cũng rất tiếc nuối nhìn cô…
Hai mắt Tiểu Nhu nóng lên, nước mắt lại từng dòng chảy xuống, nhưng vẫn nghẹn ngào nói: “Sau này, chúng ta vẫn bạn bè tốt nhất. . . . . Cám ơn anh…” Cô nói xong, đột nhiên trong lòng đau xót, trực tiếp vừa khóc vừa chạy như bay ra ngoài, bóng dáng nho nhỏ dịu dàng giống như đóa hoa nhỏ bay đi…
Lãnh Mặc Hàn lập tức sững sờ, ngây ngốc tại chỗ, cảm thấy lúc cô đi khỏi, mang theo bi thương và kiên quyết, hai loại cảm giác này cũng làm cho lòng anh đau đớn và áy náy . . . . hai mắt anh lóe lên, đột nhiên mất mát không biết nói gì. . . . .
Mọi người cùng nhau nhìn anh, người nhà họ Chu càng xin lỗi nhìn anh, lập tức không biết nói gì…
Trang Hạo Nhiên càng không hiểu, nhưng đành phải tiếp nhận ngẩng đầu, hơi đau lòng nhìn Lãnh Mặc Hàn.
“Cám ơn… Cám ơn Lãnh Phó tổng đã ưu ái tôi… Nhưng xin lỗi… Tôi không thể đồng ý với anh… hiện tại, tương lai… Tôi cũng sẽ không lựa chọn anh…”
Những lời này, nhẹ nhàng mềm mại nói ra, bi thương giống như hoa phượng tím bồng bềnh…
Lãnh Mặc Hàn đứng tại chỗ, toàn bộ thế giới chỉ còn vang vọng lời nói bi thương, nhớ tới Tiểu Nhu từ trước đến bây giờ, thật ra tình cảm của cô đều trong sáng rõ ràng, quả thật cô cũng không chấp nhận mình cái gì, thậm chí anh không cách nào suy đoán được một chút suy nghĩ của cô… Cảm giác không còn hơi
sức ập tới, giống như đã chết, anh chậm rãi sâu kín xoay người, từng bước từng bước đi ra ngoài, mặc cho ánh mặt trời buổi trưa, chiếu rọi bóng lưng cô đơn của anh, kéo cái bóng đen thật dài, rất nặng nề, rất mất mát đi ra ngoài … . .
Đám người Lâm Sở Nhai đau lòng nhìn Lãnh Mặc Hàn, cho tới bây giờ cũng không có nhìn thấy anh ủ rũ cúi đầu như vậy, ngay cả em gái gặp chuyện không may, anh cũng chỉ đau thương áy náy rơi lệ, nhưng không có mất mát và giống người chết như vậy, tất cả mọi người cảm thấy rất ngột ngạt, rất buồn bực!
“Rốt cuộc là tại sao vậy chứ?” Tô Lạc Hoành thật sự không nhịn được, không hiểu nói ra: “Lý do từ chối là gì vậy? Rõ ràng nhìn ra hai người này rất khác thường mà?”
Chu Trường Dũng và Lâm Phượng Kiều không hiểu con gái, rõ ràng cảm thấy con gái quả thật có ý với Lãnh Mặc Hàn, nhưng cô kiên quyết từ chối vẫn là lần đầu tiên! ! Có lẽ Chu Tiểu Tình hơi hiểu em gái, nhưng không chắc chắn, chỉ tựa vào trong ngực chồng, không nói lời nào.
Lúc này Trương Hoa lên tiếng, anh kéo nhẹ vợ, xin lỗi nhìn mọi người nói: “Tôi cảm thấy… Lúc này, cô ấy có thể bị thổ lộ bất ngờ nên có chút không thích ứng được. . . . . Hơn nữa chuyện tình cảm cũng không thể miễn cưỡng. Mọi người để cho cô ấy bình tĩnh một chút đi. Xin lỗi mọi người, em vợ tôi đột nhiên như vậy…”
Mặc dù Trang Hạo Nhiên có hơi tiếc nuối, nhưng vẫn cảm thán bật cười nói: “Anh đừng nói như vậy, chuyện tình cảm, ai cũng biết không thể miễn cưỡng được. Cá tính của Mặc Hàn hết sức kín đáo, mặc dù trong lòng anh ấy nóng nảy như lửa đốt, nhưng vẫn có thể che giấu thật sâu. Sâu đến người khác không phát
hiện được… Có lẽ chính vì nguyên nhân này, Tiểu Nhu không có cách nào tìm được cảm giác chân thật ở trên người của Mặc Hàn. Có lẽ cô gái đơn giản khát vọng tình cảm trực tiếp một chút… Ôi. . . . . Tóm lại… Quả thật có chút tiếc nuối… Người anh em kia của tôi thật sự là một người đàn ông tốt!”
Chu Trường Dũng nghe nói như vậy, trên mặt càng lộ ra nặng nề, hai tròng mắt ngưng lại, sau khi suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tôn trọng ý kiến của con gái. …..
Trang Hạo Nhiên đứng ở trong nhà họ Chu, nhìn bóng lưng Lãnh Mặc Hàn, tay anh nắm bả vai Đường Khả Hinh, mới một mình đi theo ra ngoài…
***
Vườn nho, mênh mông vô tận, ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu khắp thế giới màu xanh lá, từng chùm nho Muscat trong suốt treo trên lá xanh như bàn tay, hết sức đầy đặn ngọt thơm…
Lãnh Mặc Hàn một mình, ngồi dựa vào trên ruộng bậc thang ngoài vườn nho, hai tay chống mặt cỏ xanh xanh, ngẩng mặt lên, nhìn giàn nho cao vài mét trong vườn nho, hai tròng mắt ngưng chặt, không nói lời nào… Trang Hạo Nhiên một mình đứng ở ở giữa đồng ruộng, nhìn thấy bóng dáng Lãnh Mặc Hàn cô đơn, anh hai mắt lóe lên, nhưng vẫn trực tiếp cất bước đi tới…
Lãnh Mặc Hàn nghe tiếng bước chân quen thuộc, hai mắt anh lóe lên, cũng không lên tiếng, chỉ tiếp tục đón gió mát, nhìn ngắm khu rừng mênh mông vô tận. …..
“Ôi…” Trang Hạo Nhiên thở dốc một hơi, cũng nhìn mặt cỏ sạch sẻ, ngồi ở bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, bắt chước Lãnh Mặc Hàn, hai tay anh chống trên mặt cỏ, ngẩng đầu lên nhìn vườn nho, sâu kín nói: “Không ngờ anh cũng có hôm nay… Tôi cũng không biết nên khóc hay cười…”
Lãnh Mặc Hàn không lên tiếng, mặc cho gió mát, thổi bay sợi tóc, xẹt qua đôi mắt mất mát của anh.
“Tình cảm…” Trang Hạo Nhiên hơi nhớ lại con đường tình cảm của mình, mới sâu kín nói: “Nếu như anh thật lòng bỏ ra, giống như chạy bộ 1000m mỗi ngày, chạy nước rút đến cuối cùng, mặc kệ thành công hay bị thất bại, chạy theo vẫn rất mệt mỏi… Cái loại cảm giác thở hào hển, vừa kích thích, vừa làm cho người ta rung đô ông. Trước kia tôi nhìn thấy anh lạnh lẽo, thật ra vẫn là có chút tiếc nuối, sợ anh không yêu đương sẽ bỏ lỡ một chút tâm trạng kích động quý giá. Đây chính là cảm giác rất quý giá trong cuộc sống.”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, vẫn im lặng…
Trang Hạo Nhiên quay mặt sang nhìn anh, không nhịn được cười nói: “Anh cho rằng ai cũng có thể chịu đựng được tính tình anh chết không mở miệng sao? Là một cô gái cũng sẽ chạy mất! Cũng sẽ sợ anh !”
Lãnh Mặc Hàn lại ngẩng mặt, lộ ra mất mát nhìn phương xa, sâu kín nói: “Cô ấy không biết… Cô ấy vẫn dùng cách của mình, dùng ngôn ngữ không tiếng động, rất săn sóc, rất kiên cường bảo vệ tôn nghiêm và yêu cầu của tôi. Kiên cường làm cho tôi cảm giác, nếu tôi không có sự kiên cường của cô ấy… Tôi
thật sự rất lạnh lẽo, nhưng tôi có thể dùng ngôn ngữ và cách của mình để yêu cô ấy hay không? Như vậy thật không được sao?”
“…” Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, lộ vẻ một chút mất mát và đau lòng nhìn anh.
“Đây không phải là cảm giác bị thất bại! Tôi không sợ thua!” Lãnh Mặc Hàn thở dài một hơi, mới sâu kín nói: “Nhưng tôi đã mất cô ấy, thậm chí cô ấy không có cho tôi một lý do… Chẳng lẽ, trong lòng của cô ấy, tôi nhẹ đến ngay cả một lý do cũng không có?”
Trang Hạo Nhiên thở dài một cái, suy nghĩ một lúc, cũng sâu kín nói: “Có lẽ… Trong lòng thật sự có nổi khổ không thể nói và lý do từ chối…”
Ánh mắt Lãnh Mặc Hàn âm trầm ngưng lại, nhìn Trang Hạo Nhiên, có chút không hiểu nói: “Cũng đã từ chối, nhưng trong lòng có nỗi khổ thế nào cũng không thể coi là nỗi khổ chứ?”
Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Tôi đây quả thật không hiểu rõ lắm, chuyện suy luận, anh rành hơn tôi mà !”
Lãnh Mặc Hàn nghe xong, sắc mặt hơi thu lại, nhìn người này nói: “Nếu như tôi hiểu phụ nữ, tôi chính là Tổng Giám đốc!”
“Này!” Trang Hạo Nhiên nhìn anh, không nhịn được khoa trương bật cười nói: “Đừng nói như vậy! Nếu dựa vào hiểu nhau mà có thể yêu, hai người chúng ta cũng có thể yêu nhau mấy chục năm! Thứ cảm tình này, là phải dựa vào một chút thiên phú! Nếu anh giống như hai cầm thú Anh Kiệt và Sở Nhai, không chừng anh đã sớm biết lý do! Nhưng anh lại đàng hoàng, người đàng hoàng về mặt tình yêu chưa từng chiếm ưu thế !”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, hơi cau mày.
Trang Hạo Nhiên than thở, đôi tay lại chống mặt cỏ, híp mắt, nhìn anh, vẻ mặt mang theo một chút nghiêm túc và chân thâ ôt, nói: “Chẳng lẽ… Tiểu Nhu thật sự yêu Lạc Hoành?”
Lãnh Mặc Hàn muốn đưa chân đạp anh! !
Trang Hạo Nhiên cũng cười run lên…
Lãnh Mặc Hàn tức giận xoay người, hai tay chống mặt cỏ, hai mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vườn nho phía trước, thật lòng nói: “Người anh em! Cám ơn anh!”
Trang Hạo Nhiên giữ lại một chút nụ cười, quay mặt sang nhìn anh.
Hai tròng mắt thâm thúy của Lãnh Mặc Hàn lại hiện lên một chút mất mát, anh từng chữ từng chữ sâu kín nói: “Tôi hiện tại. . . . . Quả thật có chút khổ sở…”
“… .” Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi thu lại, chăm chú nhìn Lãnh Mặc Hàn, hơi ngừng một lát, mới vươn tay vỗ nhẹ bờ vai của anh, nói: “Không có việc gì. Hai chúng ta ở chung một chỗ… Tối nay tôi ngủ với anh…”
Phốc!
Lãnh Mặc Hàn cúi đầu, không nhịn được cười khổ…
Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười.
Hai người cứ như vậy, nói một chút tâm sự, một chút vui đùa, thỉnh thoảng còn có thể thấy Trang Hạo Nhiên sảng lãng cười to, tựa vào trên bả vai Lãnh Mặc Hàn, Lãnh Mặc Hàn lại muốn đưa chân đạp anh…
“Này!” Tiêu Đồng thở hổn hển, tay cầm điện thoại di động, nhìn Trang Hạo Nhiên và Lãnh Mặc Hàn hai người đàn ông đang thương mến, tức giận kêu lên: “Điện thoại của Tổng Giám đốc Tưởng! ! Nghe nói rất gấp, rất gấp, rất gấp, rất gấp, rất gấp! !”
Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, lại nhíu mày, không nhịn được phì cười nói: “Rất gấp?”