Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 565: NHẢY MỘT BẢN

“Tổng Giám đốc Trang. . . . . .” Chúng tân khách và mọi người nhìn Trang Hạo Nhiên, nâng ly hoan hô.

Trang Hạo Nhiên tự nhiên nhanh chóng đi tới, thò tay tiếp nhận Laffey năm 1982, nhanh chóng cất bước đi tới, nâng ly hướng chúng tân khách nở nụ cười nói: “Bởi vì bên Pháp có chuyện vướng bận cho nên không thể đích thân đến hiện trường chứng kiến hình ảnh tuyệt vời của các chuyên gia hầu rượu, thật sự tiếc nuối, hi vọng tối nay có thể chơi thật tận hứng rồi về, đồng thời cũng cám ơn tất cả chuyên gia rượu đỏ, đích thân tới hiện trường Khách sạn Á Châu, cùng chung ăn mừng khoảnh khắc kích động này. Cám ơn các vị.”

“Chess. . . . . .” Chúng tân khách thấy Trang Hạo Nhiên, rối rít nâng ly nở nụ cười.

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười khẽ uống một hớp rượu đỏ, trước tiên, nhanh chóng đi qua mọi người, đi tới trước mặt của Tưởng Vĩ Quốc, cung kính gọi: “Chú! !”

Tưởng Vĩ Quốc ngồi ở trên ghế sa lon, lạnh lùng nói: “Tới trễ như thế, không cần tới nữa!”

Trang Hạo Nhiên lập tức cười ha ha ha nói: “Như vậy sao được? Để Thiên Lỗi một mình chống đỡ cả cục diện, quá cực khổ!”

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, cười nhạt một tiếng nói: “Cậu nói cũng không biết xấu hổ!”

“Ôi!” Trang Hạo Nhiên lập tức đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, dùng ly rượu trong tay của chính mình, chạm vào ly rượu của anh, mới nở nụ cười nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, anh ngồi vị trí quan trọng, chủ trì đại cục nho nhỏ, cũng thật sự không cần tôi, nếu không có anh khổ cực ở Tập đoàn Á Châu, tôi cũng không thể ngày ngày vui đùa! Đều là anh làm hư tôi rồi !”

Tưởng Thiên Lỗi không muốn nói chuyện với anh!

“Anh trai !” Tưởng Tuyết Nhi không nói hai lời, liền ném búp bê, đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, nhào vào trong ngực của anh.

“Tuyết Nhi của anh có ngoan không?” Trang Hạo Nhiên ôm Tưởng Tuyết Nhi, tay nhẹ vuốt tóc xoăn của cô, cười hỏi: “Gần đây có uống thuốc đúng hạn hay không?”

“Có!” Tưởng Tuyết Nhi lại chôn mặt ở trên ngực anh trai, bàn tay dịu dàng chống tại vị trí trái tim của anh, cảm giác chỗ đó giống như bị lửa thiêu, hai mắt của cô lập tức lộ ra ánh sáng trong suốt thấy đáy.

“Tuyết Nhi!” Tưởng Vĩ Quốc ngồi tại chỗ, lạnh lùng nói: “Để anh trai đi chào hỏi khách!”

Tưởng Tuyết Nhi không nở, vẫn ôm Trang Hạo Nhiên.

“Tuyết Nhi ngoan! Một chút nữa anh trai tới chơi với em!” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười đỡ Tưởng Tuyết Nhi ngồi ở trên ghế sa lon, đưa búp bê vải tới trong tay của cô, thương yêu nhìn xuống cô một cái, mới đứng lên, tiếp tục bưng qua một cái ly rượu khác, đi tới chúng tân khách. . . . . .

“Lão đại! !” Bọn Lâm Sở Nhai lập tức đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, khiếp sợ hỏi: “Khoảng thời gian này anh đi đâu? Anh không xuất hiện nữa, chúng tôi đều cho rằng anh mất tích!”

“Nói nhảm!” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười cầm ly rượu đỏ giơ về phía Trang Chủ Pháp, hớp một ngụm nhỏ! !

“Vậy anh đi đâu vậy? Anh có biết Khả Hinh thi đấu rất kinh hiểm không? Tô Lạc Hoành lại căng thẳng nhìn anh nói.

“Tôi biết rõ! Xem trong TV!” Trang Hạo Nhiên nói xong, ánh mắt tìm kiếm đám người cả hội trường.

“Đang tìm Khả Hinh à?” Tào Anh Kiệt bật cười nói: “Anh lo lắng cô ấy nhất định sẽ đâm chết anh!”.

“Không có!” Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên nhìn thấy Thiên Thiên hôm nay mặc váy ngắn thấp ngực màu bạc phao phao, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, đang mcâ ly sâm banh nhiệt tình tán gẫu với một thân sĩ Anh, anh lập tức giơ tay cười gọi: “Thiên Thiên? Tới đây!”

Thiên Thiên quay đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đứng ở trong đám người, rất đẹp trai và rất cưng chiều gọi mình, cô lập tức thật vui vẻ lên tiếng chào với vị khách bên cạnh, liền cười rất ngọt ngào đi tới, nói: “Tổng Giám đốc, ngài gọi tôi?”

“Thi đấu hầu rượu lần này biểu hiện rất tốt!” Trang Hạo Nhiên nhẹ kéo hông của cô, nở nụ cười cùng với cô đi về phía trước, nói: “Tôi dẫn cô đi gặp tất cả chuyên gia rượu đỏ và Thầy giáo, phải tiếp tục phát huy tinh thần vốn có, biết không?”

“Biết rồi!” Thiên Thiên thật vui vẻ đáp.

Trang Hạo Nhiên liền đỡ hông của cô, dẫn cô đi gặp tất cả tân khách, dùng tiếng anh, tiếng pháp, tiếng Đức, tiếng Italy rối rít giới thiệu Thiên Thiên với tất cả khách, Thiên Thiên càng thêm vui vẻ nâng ly với khách, có vẻ tự nhiên thanh thản.

Đường Khả Hinh nắm chặt ly rượu đỏ trong tay, trợn tròn mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, tác phong nhanh nhẹn và đẹp trai nghiêm nghị nhẹ đỡ hông của Thiên Thiên, dẫn cô đi giới thiệu cho chuyên gia rượu đỏ và khách quan trọng, thậm chí còn từ có thể nghe hiểu tiếng anh, nói Thiên Thiên là ngôi sao mới trong giới rượu đỏ, tương lai vô hạn, cô đột nhiên mỉm cười, xoay người, hai mắt mãnh liệt xoay tròn khó hiểu, đôi tay gần như muốn vặn gảy cái ly cao cổ giống như sợi dây! !

“Khả Hinh . . . . . .” Tiêu Đồng mặc váy dài màu đen hở ngực, buộc đuôi ngựa thật cao, đến gần Đường Khả Hinh có chút lo sợ nói: “Cô ngàn vạn lần không được để ý, lão đại là Tổng Giám đốc, Thiên Thiên là học trò giỏi đầu tiên của anh ấy, huấn luyện nhiều năm, rốt cuộc để cho cô ấy tỏa sáng trong khoảng thời gian này, cho nên phải đưa cô ấy giới thiệu cho mọi người, đây là điều cần thiết!”

Đường Khả Hinh thở dài một cái, xoay người nở nụ cười nhìn Tiêu Đồng, để cho mình giọng nói tận lực tự nhiên lưu loát nói: “Chị nói gì vậy? Tôi không phải ở đố kỵ, chỉ là ở nước Anh trở lại lâu như vậy, cũng không có tin tức của anh ấy, cho nên. . . . . . anh ấy không phải lên tiếng chào hỏi tôi một tiếng sao?”

“Lập tức tới ngay!” Tiêu Đồng nhìn Đường Khả Hinh nhanh chóng cười nói.

Đường Khả Hinh liếc về phía Trang Hạo Nhiên đã đỡ hông của Thiên Thiên, đi tới trước mặt của đám người Laurence, nâng ly hướng mọi người mỉm cười tạ lỗi, thậm chí lấy thân phận của chủ nhà, mời tất cả mấy ông già bậc thầy, cùng ông chủ vườn nho Pháp cùng nhau ngồi vào ghế Vip màu tím, để Thiên Thiên dựa sát vào bên cạnh mình, cùng các tân khách khác nói chuyện trên trời dưới đất, nói đến chuyện Hoàn Á có gần mười hai tuyển thủ trúng tuyển, anh càng bật cười sảng khoái, tràn đầy nhiệt tình, vẻ mặt hớn hở, cô tức giận uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, bộp một tiếng, nện trong khay một người phục vụ rượu, liền xoay người đi khỏi! !

Tiêu Đồng kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh dắt đuôi váy thật dài đi tới bên kia, cô lại căng thẳng nghi ngờ quay đầu, thấy bên kia Trang Hạo Nhiên hoàn toàn xem Đường Khả Hinh như trong suốt, đang suy nghĩ có chuyện gì ?

“Tổng Giám đốc Trang. . . . . . Trong khoảng thời gian này, vẫn luôn ở Pháp?” Johnson ngồi ở trên ghế sa lon, tay nâng Conti 2000, nhìn Trang Hạo Nhiên nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy!” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nói.

Johnson im lặng không lên tiếng, hai mắt thâm thúy nghiêm nghị nhìn anh chòng chọc.

Trang Hạo Nhiên nâng ly nhìn tất cả tân khách, bật cười nói: “Tranh tài rượu đỏ lên cấp lần này, thật sự là quá kinh hiểm! Thật tiếc nuối, tôi không thể đích thân tới hiện trường!”

Vitas lạnh nhạt nói: “Johnson tiên sinh là nhà bình thẩm chuyên nghiệp nhất trong giới rượu đỏ, rất nhiều cuộc tranh tài ở trong tay của ông ấy cũng có thể cực kỳ kinh hiểm!”

Những lời này có chút không vui và châm chọc!

Lão Johnson lạnh lùng, nhìn Vitas, hai người này không thích đối phương đã lâu rồi, một người đa nghi, một người bảo thủ, một người khó chịu, một người quá quái dị!

Trang Hạo Nhiên cảm giác hai người này có mùi thuốc súng, anh cười hai một tiếng, mới sảng khoái nói với Thiên Thiên nói: “Thiên Thiên, nếu như muốn cô chọn Laurence tiên sinh, Vitas tiên sinh, Johnson tiên sinh, ba vị tiên sinh làm Thầy giáo, cô muốn chọn người nào?”

Ba ông già cùng nhau nhàn nhạt nhìn Thiên Thiên.

Thiên Thiên lập tức tựa vào bên cạnh Trang Hạo Nhiên, cười nói: “Tôi đương nhiên chọn Laurence tiên sinh! !”

“Tại sao?” Trang Hạo Nhiên nhịn cười, ngạc nhiên hỏi.

“Ngày ngày ăn gừng sống, ai chịu nổi?” Bình thường Thiên Thiên cùng Trang Hạo Nhiên hay tán gẫu, học giọng điệu của anh.

“Ha ha ha ha ha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên tay nắm bả vai của cô, cười lớn.

Ba ông già cũng cùng nâng ly, sắc mặt  hơi dịu lại, mút nhẹ rượu đỏ.

“Đúng rồi.” Vitas nhìn Trang Hạo Nhiên, nhàn nhạt nói: “Tối nay Khả Hinh cũng tới, tại sao không đi gặp?”

“Cùng mọi người trò chuyện một lát, lần này cô ấy biểu hiện tốt làm tôi bất ngờ, tỏa sáng lấp lánh, để cho cô ấy hưởng thụ thời khắc tuyệt vời này!” Trang Hạo Nhiên khẽ nhấm một hớp rượu đỏ, rốt cuộc ánh mắt quét nhìn Đường Khả Hinh, tối nay cô mặc váy dài trắng tao nhã, chải búi tóc kiểu cổ điển, tay nâng ly cao cổ, đang cùng một chuyên gia hầu rượu Italy mỉm cười nói chuyện phiếm, ánh mắt của tuyển thủ này nhìn Đường Khả Hinh hết sức mập mờ. . . . . .

“Tổng Giám đốc! !” Thiên Thiên lập tức cười ngọt ngào nhìn Trang Hạo Nhiên!

“Hả?” Trang Hạo Nhiên mỉm cười quay đầu, nhìn Thiên Thiên, hỏi: “Thế nào?”

“Lần này thành tích của tôi không được tốt lắm. . . . . .” Thiên Thiên nhìn Trang Hạo Nhiên, vẫn có chút mất mát nói.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười vươn tay, véo nhẹ cằm của cô, dịu dàng cười nói: “Đứa ngốc, cô bất quá mới hơn 20 tuổi, có thể có thành tích như vậy, cũng đã là rất kinh người rồi.”

Thiên Thiên yên lòng bật cười, nhìn anh nâng ly nói: “Đây còn không phải là ngài bồi dưỡng sao?”

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười không lên tiếng, cũng nâng ly cụng ly với cô, nói: “Tất cả đều do cô tự cố gắng có được!”

Hai người cụng ly, nhìn đối phương, nhẹ ngẩng đầu uống sâm banh.

Đường Khả Hinh đứng ở đầu kia, lơ đãng nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy Trang Hạo Nhiên cùng Thiên Thiên hai người nhìn đối phương uống rượu, rất thâm tình chân thành nhìn đối phương, cô ah một tiếng, không hiểu lắc đầu một cái, nhưng không nhìn thêm nữa, mới vừa muốn cất bước  đi về phía trước, lại cảm giác hội trường tối sầm lại, cô sửng sốt ngẩng đầu, nhìn thấy mình đang đứng ở trong sàn nhảy, tất cả tân khách không khiêu vũ từ từ thối lui ra khỏi ánh đèn sàn nhảy màu đỏ, cô cũng vội vàng muốn nhấc đuôi váy đi khỏi. . . . . .

“Đường Khả Hinh tiểu thư, có thể mời cô nhảy một bản không?” Có một giọng nói truyền đến.

Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thiên Lỗi đã đứng ở trong sàn nhảy, bóng dáng cao lớn kiêu ngạo nghiêm nghị, khí phách động lòng người nhìn mình, cô sửng sốt. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, tối nay rất xinh đẹp và trang nhã, anh lại nhìn cô, nhẹ nhàng vươn tay nói: “Có thể mời nhảy một bản không?”

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở ghế sa lon bên cạnh, hai mắt lóe lên, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK