Chương 807: LỰA CHỌN GIỐNG NHAU
Bữa trưa diễn ra.
Sau khi Tưởng Thiên Lỗi chọn món ăn, vừa mở khăn ăn, vừa mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Một dây chuyền trân quý đã lâu như vậy, sao dễ dàng đưa cho người khác, tiếc nuối không?”
Đường Khả Hinh cũng nhẹ nhàng mở khăn ăn, nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười nói: “Đời người, thật ra đồ vật giữ lại ở bên cạnh, phải dùng tới không nhiều lắm. . . . . . Nếu như cần, tặng hương hoa, mình cũng giữ lại một chút dư hương. . . . . . cuộc sống quan trọng ở truyền thừa, mặc kệ chúng ta gìn giữ như thế nào, thật ra cuối cùng có một ngày, cha mẹ cũng sẽ đi khỏi chúng ta . . . . Mà những đứa bé đáng thương kia lại xem hiện tượng tự nhiên của sinh mạng, làm tiêu chuẩn cuộc sống. . . . . . Tự ti, sợ hãi, e ngại. . . . . . Đây là điều đáng thương nhất vì bọn chúng mất đi cha mẹ. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi chăm chú nhìn cô gái trước mặt, khẽ mỉm cười.
Đường Khả Hinh cũng có chút ngượng ngùng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, bật cười nói: “Tôi làm chuyện chê cười ở trước mặt của Tổng Giám đốc Tưởng rồi. Anh đã trải qua không ít chuyện lớn, chúng ta nói đến ý nghĩa cuộc sống cũng có vẻ giả tạo.”
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, nhàn nhạt bưng ly Pinot Noir năm 00, khẽ uống một hớp, mới chậm rãi cười nói: “Sẽ không có ai dám tùy tiện đưa ra phán đoán đối với cuộc sống vô tội và đáng thương, em có lòng đồng tình, thương yêu và trợ giúp cho bọn chúng, đây là chuyện đáng khen, tại sao lại là giả tạo?”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, nhìn Tưởng Thiên Lỗi thật sâu.
“Thế nào?” Tưởng Thiên Lỗi cách ánh nến bay lơ lửng lãng mạn trên bàn, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười hỏi.
Đường Khả Hinh có chút cảm động cười nói: “Tôi không nghĩ tới, thân phận cao quý như Tổng Giám đốc Tưởng, nhìn những sinh mạng nhỏ bé này lại có đồng tình như vậy.”
Tưởng Thiên Lỗi hơi cau mày, nhìn cô cười nói: “Em cảm thấy, người có thân phận hiển hách, cũng không nhất định đồng tình sao?”.
“Ít nhất. . . . . .” Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, mới nở nụ cười nói: “Mọi người thân ở cao vị, chuyện suy nghĩ còn nhiều hơn so với chúng tôi chứ?”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi xoay tròn, nhìn cô gái trước mặt, mỉm cười nói: “Thế nào? Đối với người có thân phận địa vị như chúng tôi, cảm thấy hứng thú sao?”
Đường Khả Hinh chớp mắt, nhìn anh, lập tức có chút cười xấu hổ đứng lên nói: “Nào có? Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút. . . . . .”
“Anh biết rõ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu mỉm cười, ngón tay khẽ chạm chân ly thật dài, hai mắt bất cứ lúc nào cũng lộ ra mấy phần thâm trầm và suy tư.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, liếc anh một cái, thật lòng nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, thật ra anh và Trang Hạo Nhiên có mấy phần giống nhau. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt nhìn cô.
“Lúc nở nụ cười đều rất đẹp trai.” Đường Khả Hinh nhìn anh, lại thẳng thắn nói: “Tôi thật sự không nghĩ ra, anh ở chức vị cao, gia đình hạnh phúc, làm sao lại suy nghĩ thâm trầm như thế?”
Tưởng Thiên Lỗi hơi thu lại nụ cười, nhìn cô, chậm rãi nói: “Em biết, điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và Hạo Nhiên là gì không?”
Đường Khả Hinh không hiểu nhìn anh.
“Em gọi cậu ấy là Trang Hạo Nhiên, em gọi anh là Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói.
Đường Khả Hinh hơi giật mình.
Tưởng Thiên Lỗi hơi đổi tư thế ngồi một chút, nhìn ánh nến đang lơ lửng trước mặt, sâu kín nói: “Thân có chức vị cao ở Hoàn Cầu, cha anh đã dạy dỗ anh, gần chín tuổi liền bắt đầu ngồi ở ghế dựa bên cạnh ông nội Chủ tịch, lắng nghe họp. . . . . . Từ nhỏ đã nghe nhiều chuyện mưu mô toan tính, gió mây thay đổi, tự nhiên sẽ có tâm trạng phòng bị đối với người khác, bởi vì anh là Tưởng Thiên Lỗi, anh không phải là một đứa bé bình thường. . . . . . đứa bé không cha không mẹ, chỉ có một tiêu chuẩn đáng thương. Trong thế giới của anh có rất nhiều tiêu chuẩn, những tiêu chuẩn này sẽ là cấp dưới của anh. . . . . . Có lúc, cũng căm ghét cuộc sống như thế, không có chút nào tự do. Nhưng khi em đi khỏi vị trí kia, em sẽ không tự chủ bận lòng. Dù sao đàn ông, coi trọng quyền lực, đây là một loại chuyện đương nhiên, nhưng dần dần em phát hiện, trong cuộc sống có một số thứ bị thay thế. . . . . .”
“Cái gì?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn anh hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, cười nói: “Trách nhiệm!”
Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, chăm chú nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi thở gấp mấy hơi, lại nhìn chăm chú ánh nến lơ lửng trước mặt, mỉm cười nói: “Thỉnh thoảng em muốn nghỉ ngơi, nhưng em nghĩ có bao nhiêu kế hoạch em không có xem, có bao nhiêu tài liệu cần phê duyệt? Nếu như em không có đặt đầu bút xuống, sau lưng tất cả mọi người đều sẽ dừng công việc lại. Càng không cần nghĩ tới, một ngày nào đó mình đưa ra một quyết sách sai lầm, sẽ có bao nhiêu người, sống đầu đường xó chợ. Khách sạn là một nơi dễ dàng bị đào thải nhất, bởi vì thông tin, thiết kế, thiết bị, tất cả mọi thứ, sẽ theo lịch sử dần dần cũ đi, nó không giống như rượu đỏ, thời gian cất giữ càng dài, lại càng đáng tiền. . . . . . Nó sẽ theo thời gian, mà bị đào thải, bị quên lãng, bị lơ là. . . . . . Đây là một sự thật bất kỳ người làm nghề khách sạn đều phải thừa nhận.”
Trong lòng của Đường Khả Hinh có một chút mất mát, sâu kín nhìn anh nói: “Vậy khách sạn Á Châu. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn cô nói: “Cuối cùng có một ngày, nó cũng sẽ biến mất theo chiều dài của lịch sử. . . . . . Giống như thành phố này, có bao nhiêu tòa nhà ngã xuống, lại có bao nhiêu tòa nhà mọc lên . . . . . .”
“Cho nên anh và Trang Hạo Nhiên vẫn luôn không dám buông lỏng. . . . . .” Đường Khả Hinh hiểu ý nói.
“Hạo Nhiên và anh không giống nhau. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh nói: “Cậu ấy không giống anh, chín tuổi ngồi trên ghế dựa ở bên cạnh Chủ tịch, nghe họp, thậm chí nghe được một chút tin tức đáng sợ. Cậu ấy tự do lớn lên, vui vẻ lớn lên. . . . . . Cho nên đối với cuộc sống trong lòng có rất nhiều nhiệt tình và đam mê. . . . . . Mà anh . . . . . gánh vác cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Tưởng để lại cho mình, sớm tiến vào trong vòng tròn của xã hội, bị lây nhiễm, bị cuốn hút, thậm chí bị bổ túc. . . . . . Đợi đến khi có một ngày, anh ý thức được lúc anh còn nhỏ, trải qua xã hội kia, thật ra cũng không giống như anh đã từng thấy thì tất cả mọi chuyện cũng đã thành hình rồi. . . . . . Không thể cứu vãn. . . . . .”
Đường Khả Hinh lắng nghe, trong lòng không khỏi đau đớn, không nhịn được hỏi: “Vậy trong cuộc sống của anh vẫn luôn nặng nề như vậy sao? Cho tới bây giờ đều chưa từng có buông lỏng?”
“Có!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Đã từng có một cô gái, xuất hiện trong cuộc đời của anh, dùng một phương thức khác ở trước mặt của tôi, thể hiện sức hấp dẫn đặc biệt của cô ấy, dùng các loại lời nói khiêu khích, giễu cợt, quan tâm, từ từ đến gần anh . . . . . Lúc đầu anh kháng cự và chán ghét, lại phát hiện càng ngày cô ấy càng thú vị. . . . . . má trái cô ấy có một vết sẹo, trong mắt của anh, là một vết sẹo màu hồng đẹp nhất trong đời anh. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh không khỏi đỏ bừng.
Bữa ăn vẫn tiếp tục. Tưởng Thiên Lỗi xúc động nhìn Đường Khả Hinh, lại mỉm cười nói: “Rất khó tưởng tượng. . . . . . một người như anh sẽ xúc động đối với một cô gái nhỏ như vậy. Cô ấy đưa tay, dám xé rách cuộc đời anh ra hai nửa, tràn ngập máu tươi, lại làm cho anh lần đầu tiên ở trước mặt cô ấy, thừa nhận anh rất mệt mỏi. . . . . . Anh nhớ đó là một đêm mưa, anh chờ cô ấy thật lâu, vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng sau khi nhìn thấy cô ấy, cũng không nói ra được lời nào, chỉ muốn ôm cô ấy. . . . . . Bởi vì anh rất mệt mỏi. . . . . . một Tổng Giám đốc Hoàn Cầu như anh, gánh vác hơn 3 triệu công nhân viên, có thể tin vào bờ vai nho nhỏ đó. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh chợt hiện lệ.
“Cuộc đời của anh lựa chọn không có sai. . . . . . Anh nhìn người nhất định chính xác. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục bình tĩnh nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Anh không có tin nhầm bờ vai nho nhỏ kia, từ đó theo cô ấy vượt gió sóng, lần lượt sáng lập kỳ tích cuộc sống. . . . . Ở trước mắt của anh, nở rộ cuộc sống đẹp nhất. . . . . . Có lúc, nếu như cuộc sống chỉ là một tuồng vui, như vậy trong cuộc đời của anh, chỉ có một hình ảnh. . . . . . Chính là rừng phong trùng điệp, dư quang ánh trời chiều chiếu rọi theo hai bóng dáng. . . . . .”
Nước mắt chảy xuống. . . . . .
Đường Khả Hinh kích động nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi thở dốc một cái, chăm chú nhìn ánh nến, mỉm cười nói: “Cuộc đời của anh làm sai một chuyện, chính là anh dùng cảm giác ích kỷ từ lúc anh chín tuổi mưu mô toan tính và tràn đầy kinh hiểm đến hiện tại, muốn moi trái tim cô ấy. . . . . . Vào lúc đó, quả thật anh ích kỷ, là tàn nhẫn, cũng không than oán, bởi vì anh đối mặt với cuộc sống quyền cao chức trọng, quả thật không coi trọng thân thể. . . . . . Cũng không có tôn trọng. . . . . . Nếu như anh đấu tranh một chút, anh không phải là Tưởng Thiên Lỗi. . . . . . Nếu như anh không đấu tranh, anh sẽ không xứng làm người yêu của cô ấy. . . . . . Hai trường hợp này, anh bị xé ra hai nửa. . . . . . Anh cho rằng anh hành động như vậy, ngay cả Thượng đế cũng sẽ không tha thứ cho anh . . . . . Nhưng cô ấy tha thứ cho anh . . . . . Vào lúc đó, thật ra anh đã hiểu, cô ấy cũng không có tha thứ cho anh . . . . . Chỉ là bởi vì tình yêu của cô ấy lớn hơn sinh mạng. . . . . . Cho nên cô ấy lựa chọn tha thứ cho anh . . . . . Tự mình một mình chịu đựng tình yêu mất mát và bi thương này. . . . . .”
Trái tim Đường Khả Hinh không khỏi cảm thấy đau đớn, cô không nhịn được cúi đầu, đè chặt trái tim.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, hai mắt vẫn lạnh nhạt giống như không có tình cảm, nhưng thật ra đã cô đơn đến chết lặng, sâu kín nói: “Có một ngày, chiếc Ferrari màu đỏ lái qua, anh không nghĩ quá nhiều, liền thay cô ấy đỡ được một kiếp nạn. Lúc ấy, mắt của anh nhìn phía trước, anh cho rằng anh nhìn thấy được Thiên đường. . . . . . Nhưng xuyên qua ánh sáng thiên đường, anh nhìn thấy cũng chỉ là dư quang ánh mặt trời lặn, còn có hai bóng dáng. . . . . . Anh không ngờ, cuối cùng có một ngày cuộc đời anh lại xuất hiện hình ảnh này. . . . . . Là thiên đường hạnh phúc cuối cùng của anh. . . . . .”
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, mắt chứa nước mắt nhìn anh.
“Em có ngạc nhiên, tại sao cô ấy lại có sức hấp dẫn, đáng giá cho anh bỏ ra như vậy hay không?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, mỉm cười hỏi.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không lên tiếng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi hơi cúi đầu, rốt cuộc hai mắt lộ ra tịch mịch, thương cảm, tự hào nói: “Trên người của cô ấy có một loại cuốn hút giống như rượu đỏ, kiên cường, dũng cảm, thông minh, trí tuệ. . . . . . Lúc cắn răng đi về phía trước, em mãi mãi đều không biết, cô ấy sẽ đi được bao xa, nhưng em chỉ cần tin vào cô ấy. . . . . . Sau đó anh quen ở xa xa nhìn cô ấy thành công, từ từ lui bước. . . . . . Phát hiện, thành toàn là chuyện duy nhất anh có thể làm cho cô ấy. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhẹ nhàng cầm khăn ăn, lau nước mắt.
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, có chút thương cảm cười nói: “Chính là mấy câu nói, làm sao có thể nói xong hết chuyện xưa giữa anh và cô ấy? duyên phận đã từng rẽ sang trái sang phải, cho dù quả bóng bay như thế nào cũng không thể lay động được ngọt ngào và thâm tình. . . . . . Những con đường ray trong núi cao, những con phố lớn ngõ nhỏ tay dắt tay, những cãi vả xé rách, cũng không sánh bằng một lần hôn thâm tình. . . . . . Hiện tại thỉnh thoảng anh đi qua rạp chiếu bóng, cũng sẽ hạ cửa xuống. . . . . . Cảm thụ một chút cảm giác cô đơn lúc ấy cô ấy ở nơi đó chờ anh . . . . . .”
“Đừng nói nữa. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên cảm giác cuộc sống vô cùng nặng nề, bi thương, cầm khăn ăn tiếp tục lau nước mắt.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, rốt cuộc hai mắt lộ ra thâm tình, sâu kín nói: “Nếu như cuộc sống có thể làm lại. . . . . . Lại trải qua một lần bão táp như vậy. . . . . . Lại trải qua một lần đổi tim như vậy. . . . . . Anh có thể làm vì em, chính là kiên trì sự lựa chọn của anh . . . . . Bởi vì anh biết, em cũng sẽ lựa chọn như vậy. . . . . . Có thể trước lúc đổi tim của em, anh sẽ đi vào phòng giải phẫu, nói với em: anh yêu em. . . . . .”
Người đàn ông này, muốn nói rằng: anh yêu em, anh sẽ chấm dứt tình yêu của anh và cô ấy, một lòng yêu em, bởi vì anh muốn ở bên em, chết cũng muốn yêu. . .