Chương 448: CÔ ĐƠN
Mưa tiếp tục rơi xuống.
Đường Khả Hinh vẫn đứng ở tảng đá đầu kia, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cả người anh đã ướt đẫm rồi, nhưng vẫn nằm ở trong mưa to, ánh mắt nóng rực nhìn về phía mình, cô không lên tiếng, nuốt cổ họng khô rát, mặc cho nước mưa trút trên người của mình, giọt mưa chảy xuống, cuối cùng vẫn nhấc đuôi váy thật dài, chân trần, từng bước từng bước đi về phía anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nằm ở trong mưa, cười khẽ.
Cả người Đường Khả Hinh rét lạnh, thở hổn hển, đạp từng tảng đá đi tới trước mặt của anh, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ướt đẫm, nước mưa chảy xuống, không có cách nào, chỉ đành phải vươn tay nắm tay của anh, dùng sức, nói: “Lên.”
Trang Hạo Nhiên thở mạnh một hơi, được cô kéo lên, rốt cuộc chống mạnh thân thể, đứng lên.
Hai người đứng trong mưa nhìn nhau thêm vài lần, cũng mệt mỏi không muốn lên tiếng, cùng dắt díu, đạp lên tảng đá lớn, loạng choạng từng bước từng bước đi về phía trước.
Mưa tiếp tục xuống.
Ngoài cửa sổ ‘Phòng tổng thống’ tiếp tục truyền đến tiếng mưa rơi, ào ào ào. Không biết Du thuyền đã quay lại từ lúc nào, ánh đèn lập lòe, chiếu sáng trong bầu trời đêm.
Chỉ là, ánh đèn có chút mờ nhạt.
Bên trong nhà, ánh đèn thật ấm áp.
Trên lầu vang lên tiếng cửa mở.
Trang Hạo Nhiên mặc áo len màu trắng cổ chữ V, quần thường màu trắng, dùng khăn lông trắng, vừa lau tóc ướt đẫm, vừa đi ra phòng ngủ thiết kế kiểu mở của mình, cũng đã thấy Đường Khả Hinh mới vừa tắm xong, mặc áo thể thao màu trắng có mũ đội đầu, cùng quần short màu trắng, tóc vẫn có chút ướt đẫm, hơi ngượng ngùng đi ra phòng tắm, đứng ở bên cửa, nhìn thẳng về phía mình. . . . . .
Anh dừng lại động tác trong tay, hơi ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh chỉ ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại cúi đầu xuống.
“Tới đây. . . . . .” Trang Hạo Nhiên gọi nhỏ một tiếng, ném khăn lông đến một bên.
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, trước đó hai người còn xa lạ, trải qua cuộc Sinh và Tử, hoàn toàn biến mất, thật im lặng đi tới trước mặt của anh, nhẹ nhàng đứng đó. . . . . .
“Ngồi xuống. . . . . .” Trang Hạo Nhiên từ trong ngăn tủ, lấy máy sấy ra.
Đường Khả Hinh chỉ đành phải im lặng ngồi ở trên giường nệm mềm mại màu trắng.
Trang Hạo Nhiên mở máy sấy, tay tiếp xúc đầu gió, thấy có gió mát ra ngoài, mới ngồi ở sau lưng Đường Khả Hinh, vươn tay ngón tay dịu dàng, kéo tóc ngắn mềm mại của cô, vừa dùng máy sấy thổi sợi tóc ướt đẫm.
Đường Khả Hinh cúi đầu, cảm thụ ngón tay anh dịu dàng, quét nhẹ sợi tóc mềm mại của mình, một loại ấm áp cảm động, giống như trận gió ấp áp tràn vào lòng.
Trang Hạo Nhiên chăm chú sấy khô sợi tóc phía sau cô, lại nói: “Xoay người lại.”
Đường Khả Hinh im lặng xoay người, cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, tiếp tục vươn tay, kéo tóc trên trán cô, sấy khô sợi tóc ướt đẫm. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, cảm giác lồng ngực anh lộ ra hơi thở mãnh liệt, dịu dàng nhào về phía mình, rốt cuộc có chút cảm giác chân thật, anh đã trở lại, không nhịn được ngẩng đầu lên, mở mắt to mộng ảo, liếc anh một cái.
Đúng lúc này Trang Hạo Nhiên cúi xuống, dịu dàng nhìn cô một cái.
Đường Khả Hinh vội vàng cúi đầu xuống.
Anh không nhịn được mỉm cười, tiếp tục sấy khô tóc cho cô, ngón tay không nhịn được chạm tới vết sẹo bên má trái của cô, có chút cứng rắn, vừa chạm vào liền hoảng sợ.
Trái tim Đường Khả Hinh chấn động mạnh một cái, lập tức xoay mặt, dùng ngón tay đặt nhẹ má trái.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một cái, tiếp tục sấy khô tóc cho cô, cho đến khi tóc hoàn toàn khô, mới cốc nhẹ đầu của cô, nói: “Có thể. Dựa vào.”
Người khác đứng lên, cất máy sấy, lại đi về phía giá sách, cầm hòm thuốc, nói: “Cuốn ống tay áo lên.”
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, không lên tiếng, tựa vào trước giường, nhẹ nhàng nâng cánh tay phải trắng nõn của mình, một miếng băng keo màu nâu không thấm nước, dán trên da thịt trắng nõn.
Trang Hạo Nhiên nhìn vết thương kia một cái, mới ngồi ở bên giường, mở hòm thuốc, từ trong lấy ra nước sát trùng, bông băng, kềm, còn có thuốc mới, cùng băng gạc. . . . . .
Trong lòng của Đường Khả Hinh căng thẳng, bắt đầu lo sợ.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên bình tĩnh cầm cánh tay của cô, vươn ngón tay thon dài đẹp mắt, thật cẩn thận mở ra. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức khẽ nhăn mày.
Trang Hạo Nhiên nhìn vết thương trên da thịt trắng như tuyết, vì có vào chỗ bầm đen, thịt hơi nhăn nhẹ, anh nhíu mày, không lên tiếng, cầm kềm, nhẹ thấm nước sát trùng, quét khử trùng vết thương. . . . . .
“A!” Đường Khả Hinh hoảng sợ, thu tay lại.
Trang Hạo Nhiên lại nắm nhẹ cánh tay của cô, cúi đầu, dùng bông băng nhẹ nhàng thấm da thịt xung quanh vết sẹo, cho thuốc tê da một chút, mới dịu dàng nói: “Không phải là không sợ đau sao?”
Đường Khả Hinh sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên thừa dịp cô không lưu ý, bông băng nhẹ chậm vào vết thương. . . . . .
“A. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên bị đau đớn, kêu nhỏ.
Trang Hạo Nhiên lập tức cúi đầu, nhẹ nhàng thổi hơi ấm ở miệng vết thương. . . . . .
Đường Khả Hinh vừa đau đến nín thở, vừa nhìn anh, nói: “Làm sao anh biết. . . . . .”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua một chút đau lòng, lại nhẹ nhàng khử trùng cho cô, mới nói: “Cầm một cây kim đâm vào thịt, gây ra vết thương. Đâm vào trong thịt, cô cũng không biết đau. . . . . . Uổng công tôi thương cô rồi.”
Đường Khả Hinh nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên khử trùng xong, vứt bỏ bông băng, lấy thuốc bột, rắc nhẹ vào trên vết thương, mới nhẹ nhàng nói: “Cánh tay đẹp như thế, nếu tổn thương tới mình. Không biết đau, chính là người đã chết. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng.
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cầm băng gạc, nhẹ nhàng quấn vết thương, lại dùng ấn bố trong suốt, ấn nhẹ vị trí vết thương, mới rốt cuộc ngẩng đầu lên, im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cúi đầu, hít hít đỏ bừng lỗ mũi.
“Biết cô yêu anh ấy, biết trên mặt của cô có vết sẹo, muốn yêu một người, phải rất dũng cảm. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nhẹ nhàng nói.
Nước mắt nóng hổi lớn chừng bằng hạt đậu chảy xuống.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, đột nhiên nói.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đẫm lệ, sững sờ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười buông bàn tay nhỏ bé của cô, nhấc tấm chăn màu trắng, đắp lên trên người của cô, nói: “Tôi vẫn không có nghe chuyện tình yêu của cô, tôi xin lỗi. . . . . .”
Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi vươn tay, khẽ vuốt má trái của cô, dịu dàng nói: “Nếu như ngày ấy chúng ta không có tranh cãi, có lẽ cô sẽ không cảm thấy bị rất nhiều rất nhiều người vứt bỏ, tuyệt vọng như vậy. Đều do tôi không tốt, dễ dàng đối xử tốt với cô, lại tùy tiện đối xử không tốt với cô. . . . .”
Trong lòng Đường Khả Hinh đau nhói, cúi đầu, lau nước mắt trên mặt.
Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn cô, khẽ mỉm cười, nhẹ lau giọt nước mắt còn vương lại trên mặt cô, dịu dàng nói: “Tôi thật sự rất xin lỗi. Lúc đi khỏi, tức giận với cô, không để ý tới tình yêu của cô, tôi rất xin lỗi. . . . . . Loại tình yêu như vậy rất đau, đau đến không biết đau, còn gì tuyệt vọng hơn? Nhưng cô vẫn muốn yêu, mặc dù tôi sẽ đau lòng, nhưng tại sao tôi không thong cảm cho cô?”
Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô im lặng khóc thầm, khẽ mỉm cười, nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, tay vuốt nhẹ tóc ngắn, đau lòng nói: “Cô nhóc. . . . . . Tôi đã trở về. . . . . .”
Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, tựa vào trong ngực của anh, khẽ run rẩy.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua một chút đau đau, lại ôm chặt cô, nói: “Không sao, đều đã qua. . . . . .”
Nước mắt Đường Khả Hinh lại rơi xuống từng viên.
“Đối với Thiên Lỗi. . . . . . nên thông cảm một chút. . . . . .” Trang Hạo Nhiên chợt xúc động thật lòng nói.
Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, rơi lệ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên mở nhẹ thân thể mềm mại yếu ớt, nhìn cô, khẽ cười nói: “Cô không có cách nào hiểu đoạn ái tình của anh ấy và Như Mạt, bọn họ đã trải qua rất nhiều, thậm chí tôi cho rằng, anh sẽ vì Như Mạt mà không yêu bất cứ ai, nhưng anh ấy yêu cô, lúc tôi hiểu được, tôi rất khiếp sợ. . . . . .”
Đường Khả Hinh lau nước mắt, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lại giải thích: “Cô phải hiểu, trái tim Như Mạt không khỏe, lúc nào cô ấy cũng có thể sẽ mất đi sinh mạng, đối với một người yêu sắp sửa mất đi sinh mạng, mặc kệ anh ấy yêu hay không yêu, cũng không thể gạt bõ không để ý, đây là sự tôn trọng đối với sinh mạng. Hiểu không?”
Đường Khả Hinh im lặng cúi đầu.
“Cô tự suy nghĩ xem, nếu như anh ấy thật sự lạnh lùng vứt bỏ Như Mạt, anh ấy còn giá trị để cho cô yêu sao?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lại thật lòng nói.
Đường Khả Hinh không lên tiếng.
“Thật ra . . . . . . Thử tìm hiểu anh ấy đi, hiện tại có thể anh ấy rất khổ sở, rất đau lòng, trong thế giới tình yêu, muốn vứt bỏ một đoạn, muốn nắm lấy đoạn, đây là một quá trình rất mệt mỏi, hơn nữa cô gái kia, anh ấy đã từng rất thích rất thích, ở trong lòng của anh ấy, cô ấy đã từng giống như người nhà. . . . . .” Trang Hạo Nhiên kiên nhẫn giải thích.
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh.
“Tôi vẫn không muốn nhúng tay vào tình yêu của cô và anh ấy, mặc kệ cô chọn hay không chọn, nhưng tôi vẫn đang nghĩ, cô nhất định phải hiểu, mới có thể không oán hận. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, dịu dàng nói.
“Anh có thể hiểu tôi sao?” Đường Khả Hinh đột nhiên hỏi anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô.
“Cha tôi bị xử tù cả đời, ông ấy có thể cả đời cũng không ra được, tôi quý trọng có một người đàn ông nói với tôi, đi gặp cha của tôi, bởi vì cha của tôi thật cô đơn. . . . . .” Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, lại tiếp tục nghẹn ngào nói: “Khi đó, tôi quyết tâm muốn chia tay với anh ấy là bởi vì tôi cảm thấy yêu anh ấy, tôi càng cô đơn hơn. . . . . . Đột nhiên trở nên thật cô đơn, thật cô đơn. . . . . . cô đơn giống như cha của tôi. . . . . . Tôi không biết, tôi còn có thể hiểu anh ấy hay không, tôi còn có thể tha thứ cho anh ấy hay không, nhưng tôi cảm thấy yêu rồi cuối cùng tôi vẫn có một mình. . . . . .”
Cô đột nhiên che mặt, khẽ nức nở.
Trong lòng Trang Hạo Nhiên đau nhói, bất đắc dĩ ôm nhẹ cô vào trong ngực, tay vuốt nhẹ tóc ngắn của cô, khẽ thở dài một cái.
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, lại khóc nức nở, nói: “Thật ra, anh không hiểu, tôi cũng không cần nhiều, chỉ hi vọng lúc tôi cần nhất, anh ấy liếc nhìn tôi một chút. . . . . . Đó là yêu cầu hèn mọn nhất của tôi đối với phần tình yêu này, chỉ cần anh ấy nhìn tôi một chút, tươi cười một chút, tôi có thể chờ đợi anh ấy mỗi ngày, nhớ anh ấy, niệm tình anh ấy, ở bên anh ấy, làm món ăn ngon cho anh ấy . . . . . . tại sao anh ấy không thể hiểu tôi ? Tôi sợ nhất, chính là bị vứt bỏ. . . . . . Bởi vì tôi đã từng bị mẹ vứt bỏ, bị anh trai vứt bỏ, cho đến khi cha bị bắt đi, mặt của tôi bị phá hủy, số mạng cũng từ bỏ tôi. . . . . . Muốn sống một mình, thật sự rất khổ, thật rất khổ. . . . . . lúc đó tôi thật sự tham muốn, tôi hi vọng anh ấy nói. . . . . . người anh ấy yê là tôi . . . . . lúc anh ấy muốn lựa chọn, liếc nhìn tôi một cái, không cần nói, tôi cũng có thể hiểu. . . . . . Nhưng anh ấy không có nhìn tôi . . . . . Anh không có. . . . . . mỗi buổi tối, tôi nhớ tới lời của anh ấy đã từng hứa, sau đó im lặng, tôi cũng thật sợ hãi, thật sợ hãi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên yên lặng lắng nghe, cũng không nói gì nữa, chỉ ôm nhẹ cô. . . . . . Ôm nhẹ cô. . . . . .