Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 513: HAI CON NGỰA Ô

Âm thanh giọt nước từng giọt truyền đến.

Vách tường cong cong trống trải bốn phía, lóe lên ánh đèn nhỏ màu vàng, trên vách tường lồi lõm không bằng phẳng, thỉnh thoảng sẽ chảy xuống, một chuỗi giọt nước, hai bên con đường hầm nhỏ, lướt qua nước chảy róc rách, mùi bùn đất, mùi rượu đỏ, làm mê người đập vào mặt.

Đường Khả Hinh đi xuống cầu thang nhỏ, nhìn con đường nhỏ cong cong trước mắt, cùng vách tường cũ kỹ lâu đời, hai mắt của cô nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ tới đây rốt cuộc là một nơi như thế nào? Ôm một tia nghi ngờ, dọc theo hành lang thu hẹp, từng bước từng bước đi về phía trước, rốt cuộc đi hết con đường nhỏ, thấy trước mặt một cánh cửa gỗ màu đen mở ra, bóng dáng của Bruce đung đưa ở bên trong, cô kỳ lạ đi vào gian phòng này, sau đó nhìn thấy gần 50 thùng rượu bằng nhau nằm ở trong vách tường lồi lõm không đồng đều, bốn phía vách tường lóe lên vài chiếc đèn nhỏ cổ kính, toàn bộ không gian, không có một chút dư thừa, toàn bộ để tầng tầng giá gỗ, giá gỗ cũng đã bị phủ bụi nhiều năm, vô số rượu đỏ, tất cả đều yên lặng nằm ở trên giá gỗ, cũng hiện đầy bụi bậm, những chai rượu kia vốn tinh xảo bong loáng, mất đi ánh sáng của nó.

“Trời ạ. . . . . .” Đường Khả Hinh khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn kho chứa rượu, gần như trưng bày gần 1000 chai rượu đỏ, mặc dù bị phủ bụi, nhưng nhìn thấy vẫn hết sức nổi bật, cô không thể tin nổi đi tới trước giá rượu trong đó, tay nhẹ chống giá gỗ, lập tức cảm giác giá gỗ nhẵn nhụi như tơ, cô kinh ngạc quay đầu, vươn tay phủi mạnh lớp bụi bậm, lại trợn to hai mắt, nhìn chất gỗ này, lại là Gỗ mun? Gỗ mun?

Trời ạ! !

Đường Khả Hinh khiếp sợ đến kêu lên: “Thứ này lại có thể là gỗ mun! Đây rốt cuộc là nơi nào ? Gỗ mun này rất giá trị nha?”

Bruce đứng ở trước một giá rượu, xoay người nhìn Đường Khả Hinh một cái, không có để ý nhiều, chỉ vươn bàn tay béo mập, cầm một chai rượu đỏ, phủi mạnh rớt bụi bậm trên thân chai, nhất thời bụi bậm tung bay, ông ta ho mạnh đến mấy lần, liếc mắt nhìn thoáng qua nhãn hiệu trên chai rượu, đúng là rượu đỏ mình muốn, liền cầm nó xoay người. . . . . .

Đường Khả Hinh một tay đoạt lấy chai rượu đỏ trong tay ông ta, nhìn nhãn hiệu phía trên chai rượu, lập tức con ngươi đều muốn rớt xuống, kêu to: “Trời ạ! ! Laffey 1980! ! A . . . . . . . . . . . ”

Bruce trợn to mắt và miệng, chỉ thiếu vểnh râu ria lên, nhìn cô gái phương Đông cầm chai rượu đỏ, âm thanh tức giận khiếp sợ kêu to, ông ta cũng sợ hết hồn, kêu to: “Hey! What are do¬ing! ! Always a . . . . . . a . . . . . .this’s my wine! !”

Đường Khả Hinh tức giận ngẩng đầu lên, nhìn Bruce, đầu óc của mình chợt thông minh đối với ngoại ngữ, rống lên: “Đây không phải là rượu đỏ của ông! ! Đây là rượu đỏ của phòng ăn! ! Đây là một chai rượu đỏ Laffey 1980! ! 1980 ! Ông có biết hiện tại nó bao nhiêu tiền không?”

“Shit, I don’t know what you say! !” Bruce tức giận lại xoay người, đưa tay đến một giá rượu khác, không nói hai lời liền cầm lên một chai rượu băng Ballantine’s 1990, lưu loát cầm đồ khui rượu, muốn mở chai rượu đỏ! !

“No! ! ! ! ! !” Đường Khả Hinh tức giận đẩy ra Bruce, giành lấy chai rượu băng trong tay ông ta, ngẩng đầu lên nhìn lão ông già này kêu to: “Ông không thể uống rượu đỏ như vậy! ! !”

“What?” Bruce ngẩng đầu, tức giận nhìn về phía đường Khả Hinh rống to.

“This wine not you.” Đường Khả Hinh cũng mặc kệ mình có thể nói tiếng anh hay không, dù sao cũng cũng một nhóm, liền chỉ ông ta kêu to: “Not you. This wine is… is… is… restaurant” (ý của cô muốn nói, rượu này thuộc về phòng ăn. . . . . . )

Bruce nghe hiểu, vểnh râu ria, nóng mắt im lặng nhìn Đường Khả Hinh! !

“Go! ! ! ! Go! ! ! Now! ! !” Đường Khả Hinh tức giận nhanh chóng đặt chai rượu trở lại giá rượu, sau đó tức giận đi về phía cạnh cửa, chỉ vào bên cửa ngoài, kêu to: “Go. . . . . .”

Bruce lại im lặng nhìn Đường Khả Hinh một lúc lâu, từ lúc bắt đầu tức giận, đến buồn bực, sau đó vẫn tức giận bất bình đi khỏi khỏi hầm rượu! !

“Ầm . . . . . .” Đường Khả Hinh tức giận đóng cửa lại, xoay người lập tức, ngẩng đầu lên, kích động nhìn tầng tầng giá rượu, đang suy nghĩ một phòng ăn rách nát như vậy, tại sao có thể có nhiều rượu đỏ giá trị trân quý như vậy? Cô hết sức kinh ngạc đi về phía trước các giá gỗ, nhìn từng chai rượu đỏ đóng đầy bụi bậm, thật yên tĩnh nằm ở trên giá gỗ, giống như đang tiếp nhận số mạng đau thương mình không được quý trọng.

Đường Khả Hinh không tiếp tục suy nghĩ nữa, chỉ vươn tay, quét mạnh bụi bậm trên nhãn hiệu rượu trước mặt, nhìn rõ ràng từng chai từng chai rượu. . . . . .

“Nyack Cabernet Sauvignon 2000, Conti 1990, Deinhard Lila Riesling, Brut Rose 2001, Laffey 1998, Margaux 1987, Latour 2000, Rosemount 1995. . . . . .” Đường Khả Hinh không thể tin nổi ngẩng đầu lên, nhìn rượu đỏ trong giá gỗ một chút, sau khi được mình quét sơ bụi bậm, hiện ra màu sắc tôn quý, cô khiếp sợ nói: “Rốt cuộc đây là một nơi như thế nào? Tại sao có thể có rượu đỏ trân quý như vậy?”.

Cô gái này trái lo phải nghĩ, không hiểu được, lúc suy nghĩ tiếp tục đi về phía trước, lại phát hiện mình đạp đến thứ gì, cô chậm rãi cúi đầu, nhìn nút gỗ sồi dưới chân, thật sự có rất nhiều, rất nhiều nút, hai mắt của cô nóng lên, nhìn một cái cũng biết là ông già vừa rồi đã uống! ! Cô tức giận cúi đầu, đem mười chai rượu trên mặt đất, tất cả đều ném vào một tảng đá bên cạnh hầm rượu, mới phát hiện phía trên còn lại nhiệt kế, cô ngẩng đầu lên nhìn nhiệt độ hầm rượu, gần 14 độ, nơi này nhiệt độ lại vẫn chính xác! !

Có chút may mắn!

Đường Khả Hinh vẫn rất tức giận đi ra hầm rượu, sau đó đóng cửa lại, còn thiếu điều không có kéo chặt, xoay người đi ra ngoài, lại phát hiện hành lang bên cạnh còn có một cánh cửa khác, cô tò mò nhìn này cánh cửa gỗ hoa văn màu nâu sậm, mặc dù lịch sử đã lâu, nhưng vẫn có thể nhìn ra nó chạm trổ tinh tế, hơn nữa, giàu có một lớp bụi thật dày, giống như lộ ra truyền thuyết hấp dẫn, cô khẽ nhăn mày, có chút tò mò đi lên trước, đi tới cạnh cửa, vẫn lễ phép gõ nhẹ một cái, gọi: “Hel¬lo?”

“Không có ai. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút tò mò đưa hai tay ra, đẩy nhẹ cánh cửa kia, không nghĩ tới dễ dàng đẩy ra như vậy, cô kinh ngạc đi vào, thế nhưng phát hiện đây là một gian phòng phòng ngủ, giống như là phòng ngủ của đàn ông, có bàn đọc sách màu nâu cổ xưa phong cách England, còn có một bản văn án màu xanh dương, bên cạnh có ống đựng bút cổ xưa, phía trên cắm mấy cây bút lông chim, dựa vào tường trái bên là chiếc giường xanh đậm, nệm nhỏ hoa văn màu trắng, hết sức tinh xảo, ngay cả có thể cảm nhận một vị thân sĩ tuổi trẻ nằm trên giường. . . . .

Vẻ mặt Đường Khả Hinh sững sờ đứng ở bên cửa nhìn cái giường kia, cảm giác mặc dù bên ngoài gian phòng này lếch thếch như thế, nhưng gian phòng có thể sạch sẽ như thế? Cô kỳ quái quay mặt sang, nhìn tường bên trái, tức là bàn đọc sách bên cạnh, có một lò sưởi trong tường nho nhỏ màu đen, giống như có thể cảm thấy vị thân sĩ này từng ở nơi này, đốt lên ngọn lửa hừng hực để sưởi ấm, bên cạnh ghế nằm Hoàng thất màu tím đậm cổ xưa, để một cái áo choàng lụa màu đỏ thẫm, còn có một bản nhật ký màu trắng đã cũ kỹ. . . . . .

Cô tò mò đi về phía ghế nằm, vươn tay cầm bản nhật ký lên, nhìn ngày tháng phía trên, có một kí hiệu lông chim nho nhỏ, bồng bềnh, giống như suy nghĩ dịu dàng, cô chăm chú nhìn kí hiệu chiếc lông chim này, suy ngẫm thật lâu thật lâu, dần dần mở tờ thứ nhất ra, lập tức nhìn thấy bút tích của nam sĩ dùng mực nước màu xanh dương đậm, viết bằng chữ tiếng anh thật đẹp: To my jeane. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn dòng chữ tiếng anh này, trong lòng không khỏi mềm mại, liền lật nhẹ trang nhật kí thứ nhất, thấy một đóng tiếng anh rậm rạp chằng chịt, cô ah một tiếng, bất đắc dĩ nhìn đống chữ này, không biết lúc nào mình mới hiểu chuyện này, liền có chút nhàm chán đóng lại, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn một bông hoa màu trắng sữa trong tủ kính, xuất hiện một người đàn ông England mặc bộ quần áo kỵ sĩ màu trắng cầm chiếc roi dài màu trắng, ở trong kính nhìn mình, nở nụ cười dịu dàng hấp dẫn, hai mắt màu nâu, tràn đầy ôn nhu. . . . . .

“A . . . . . . . . . ” Đường Khả Hinh ah một tiếng, xoay người, nhìn tới trước, hoảng sợ đến mất hồn mất vía hét ầm lên: “Ai vậy! ! !”

Không có tiếng trả lời! !

Trên trán Đường Khả Hinh toát mồ hôi lạnh, trợn to hai mắt, ngẩng đầu lên nhìn cả không gian u ám, hoàn toàn không có một chút tiếng động, cũng đang vào lúc này, cô gần như khẳng định người trong gian phòng này đã qua đời, cô hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, liều mạng xông ra gian phòng, như chạy trối chết, phát điên leo lên cầu thang, lao ra mặt đất, lúc này, mới phát hiện phòng ăn một chút cũng không còn đáng sợ, một chút cũng không tối nữa, nhưng hoảng sợ đến phát run ngồi trên mặt đất, hai mắt run rẩy sợ hãi. . . . . .

Niky nhất thời ngạc nhiên đi về phía Đường Khả Hinh, kinh ngạc hỏi: “Hi? What’s hap¬pen?”

Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện, chỉ lau đi mồ hôi trên trán, đi ra khỏi hầm đất, đóng cửa lại, rầm rầm rầm đi ra phòng ăn tối tăm cũ kỹ, sau đó nhìn Bruce đang ôm con mèo, cùng một đứa bé trai vẫn không nói gì, ngồi ở bàn ăn bên ngoài hành lang, nhìn bờ sông phía trước cùng cây liễu buông xuống, đang uống Whisky, cô nhìn bóng lưng của ông ta, liền cảm giác tức giận, nhìn ông ta nói: “Tell me! ! ! ! Who are you?”

Bruce ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, có chút kỳ lạ nói: “Bluce!”

“No! ! !” Đường Khả Hinh không phải ý này, từ trong túi sách của mình nhanh chóng móc ra từ điển tiếng anh, gõ chữ chức vị bằng tiếng trung, nhìn chữ po¬si¬tion! (chức vị!) xuất hiện.

Bruce nhìn Đường Khả Hinh, ánh mắt thâm thúy, xuyên qua một chút nhàm chán, nói: “Man¬ag¬er. . . . . .”

“Man¬ag¬er! !” Đường Khả Hinh nhìn ông ta, nhạo báng kêu lên: “Quản lý có thể tùy tiện uống rượu đỏ của nhà hàng sao?”

Bruce cau mày nhìn cô, hỏi: “What?”

“You.” Đường Khả Hinh tức giận chỉ chai rượu trong tay Bruce, tức giận kêu to: “You…you can’t drink it. This wine is restaurant. Give-me.” (Ông không thể uống rượu của nhà hàng, đưa cho tôi!)

Bé trai lập tức nhào vào trong ngực ông già kia!

Bruce ôm chặt đứa bé trong ngực, tức giận lập tức đứng lên, muốn đi vào bên trong. . . . . .

“Ông không thể đi! ! !” Đường Khả Hinh tức giận chạy lên trước, tức giận ngăn Bruce, kêu to: “Ông là quản lý, lại uống rượu của nhà hàng, mặc kệ công việc! !”

Bruce nhất thời có chút ảo não nhìn Đường Khả Hinh, trầm ngưng một lúc lâu, mới cầm tự điển tiếng Trung-Anh trong tay Khả Hinh, ở phía trên nhanh chóng gõ một đống tiếng anh, chuyển thành tiếng trung, đưa về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh hồ đồ nhận lấy này tự điển tiếng anh, thấy: ba năm trước có một chuyên gia hầu rượu đã tới đây, anh đi khỏi rất nhanh.

Cô ngẩng đầu lên, im lặng nhìn Bruce.

Bruce nhìn cô một cái, lấy tự điển, ở phía trên gõ một đống tiếng anh, lại đưa về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhận lấy, nhìn một hang chữ tiếng trung trong tự điển trên tay: cô đi nhanh đi, nơi này không thích hợp với cô, không có bất kỳ người nào có thể ở nơi này, làm bất kỳ công việc gì, tôi và Niky giữ đến khi ngôi nhà gỗ này sụp đổ, tôi cũng đi.

Cô ngẩng đầu lên, im lặng nhìn Bruce.

Bruce hết sức không quan tâm xoay người, cùng bé trai đi vào, còn hát một bài tiếng anh cùng bé trai lắc lắc cái mông, thật vui vẻ.

Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, trong lòng vốn cũng không kiên định, nghe người ta nói như vậy, cô bĩu môi một cái, rất tức giận nói: “Đúng vậy! Nơi này căn bản cũng không thích hợp tôi, Đây chính là một địa phương đáng sợ! ! Làm sao có thể buôn bán? Làm sao có thể bán được rượu? Làm sao có thể?”

Cô không nói hai lời, trong lòng liền dứt khoát, cảm thấy cuộc sống có rất nhiều đường phải đi, thế nhưng con đường mình thật sự đi được rất áp lực, không nói hai lời, liền vọt vào phòng ăn, kéo hai cái rương lớn nhỏ trong phòng, trong ánh mắt yên lặng của ba người ở phòng ăn, thùng thùng thùng kéo cái rương ngẩng mặt lên, sải bước đi ra ngoài! !

Niky thật sự thật tò mò, chạy ra ngoài, đứng ở cửa bên nhà hàng, ghé đầu ra ngoài nhìn.

Đường Khả Hinh thở hổn hển, kéo cái rương, sải bước dọc theo mặt đất ướt át, nói từng câu: “Bây giờ tôi trở về nước! Tôi cũng không tin tôi không chinh phục được phòng ăn này, tôi sẽ không sống nổi, tôi sẽ bị khắp thiên hạ xem thường? Tôi chính là không cần! ! Tôi chính là không cần! ! Tôi muốn chọn cách sống mình thích! !”

Cô kéo cái rương, đón mưa phùn, đạp mặt đất ướt át, vừa muốn đi lên cây cầu nhỏ, sau đó cô nhìn thấy một người ngoại quốc trẻ tuổi, mặc áo len màu xanh dương nhạt, tây trang màu trắng, tay chống một cây dù, cúi đầu nhìn sách, hai mắt này trầm tĩnh và chăm chú, có lẽ anh đến từ một nơi nào đó trên thế giới, nhân tài ưu tú nhất, hai mắt của cô chợt lóe, nói một câu: “Tôi chính là người bình thường! ! Tôi không xứng ở nơi này!”

Không nói hai lời, Đường Khả Hinh lại kéo cái rương, đi lên cây cầu nhỏ, đứng ở giữa cầu, sắc mặt đột nhiên bình tĩnh lại, trong đầu không tự chủ thoáng qua hình ảnh gương mặt mình bị phá hủy núp ở kho hàng ẩm ướt, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ rơi xuống một chút ánh mặt trời, khi đó, ngày ngày mình nhìn một chút ánh mặt trời, nghĩ tới, đến bao giờ cuộc sống của mình có thể nhìn thẳng ánh mặt trời? Không e ngại ánh mắt quái dị của người khác?

Đường Khả Hinh đứng ở trên cây cầu nhỏ, hai mắt thâm trầm nhìn bờ song lặng im, phản chiếu bóng dáng của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to, cái miệng nho nhỏ. . . . . . Đây là quà tặng Thượng Đế trả lại cho mình  . . . . . . Hai tròng mắt của cô lại loé lên ánh sáng ướt át, quay đầu, nhìn phòng ăn này, cũ rách tồi tàn, không có một chút hi vọng, trong lòng của cô như có một tảng đá đè ép nặng nề, thế nhưng lập tức buông lỏng, đúng vậy, vào lúc này, cái gì cũng. . . . . . mất hết rồi. . . . . . Để cho cuộc tranh tài đi gặp quỷ đi, tôi không thể trở về như vậy! ! trở về như vậy, tôi mới thật sự thua! ! Quan tâm phòng ăn như thế nào! ! Tôi muốn làm cho nó sống lại ở trong tay của tôi! ! Tôi thắng bản than mình, đây mới gọi là thắng! !

Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, đột nhiên kéo mạnh cái rương một lớn một nhỏ của mình, bước nhanh trở về cổng nhà hàng, phịch một tiếng, nện hai cái rương xuống, giống như một chiến sĩ dũng cảm bắt đầu chiến đấu, nhìn một nam một nữ một đứa bé trong phòng!

Bruce và Niky ngồi chung một chỗ, ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh.

“Tôi dựa vào chính mình được chứ? Không dựa vào các người vậy được chứ?” Hai mắt Đường Khả Hinh nóng lên, nói xong câu đó, đột nhiên đi vào, không nói hai lời, liền rào rào ào ào kéo hơn mười tấm khăn trải bàn trên bàn trong phòng ăn, trong lúc bụi bậm bay đầy trời, toàn bộ ném ra bên ngoài phòng ăn! !

“Hey!” Bruce nhìn Đường Khả Hinh sợ hãi kêu!

Hai mắt Đường Khả Hinh kiên định, cắn chặt răng, đầu đầy mồ hôi, vừa kéo khăn trải bàn ra bên ngoài ném, vừa quay đầu, nhìn trong quầy bar, đoán chừng là phòng bếp, cô không nói hai lời, liền đi vào, quả nhiên là phòng bếp, cô đi sâu vào bên trong, chính là phòng rửa chén, lại có rất nhiều rất nhiều chậu lớn rửa ly chén, cô không nói hai lời, cắn răng xắn ống tay áo, đẩy hai cái chậu cực lớn ở trước mặt ra ngoài, kéo tới bên ngoài phòng ăn. . . . . .

Niky hết sức kinh ngạc chạy đến, nhìn cô gái vóc người nhỏ nhắn, đặt chậu rửa chén lớn ở trên mặt cỏ xanh biếc, sau đó đi vào quầy bar, chuyển hết rất nhiều thật nhiều ly thủy tinh ra ngoài, đặt ở trong chậu, lại chạy vào phòng ăn, không biết từ chỗ nào kéo ra một cái ống nhựa cực lớn, kéo nước từ trong phòng bếp ra ngoài, mở nước vào trong chậu. . . . . .

Bruce và Niky trợn mắt há mồm nhìn Đường Khả Hinh cứ như vậy, đứng ở trong mưa phùn mông lung, vừa che dù, vừa ngâm ly ở trong nước lạnh, đứa bé trai đột nhiên đi ra ngoài, giúp Đường Khả Hinh chống cây dù.

Niky cũng không nhịn đi vào phòng tắm phía sau phòng ăn, lấy bột giặt đi ra ngoài. . . . . .

“Cám ơn! !” Đường Khả Hinh lập tức nhận lấy bột giặt, sau khi ngâm ly xong, lại cởi bỏ áo khoác, cởi giày ra, cuộn ống quần, đầu đầy mồ hôi lại đem nước đổ đầy một chậu khác, sau đó nhét khăn trải bàn vào bên trong, đôi bàn tay nhỏ bé lạnh cứng, đưa vào trong nước lạnh lẽo, cũng không sợ lạnh chà xát rất nhiều rất nhiều bọt! !

“Girl. . . . . .” Bruce kinh ngạc đi về phía Đường Khả Hinh, mới vừa muốn gọi cô.

Đường Khả Hinh không để ý tới ông ta, mà một người rửa ly, giặt khăn trải bàn, nhớ tới Vitas đã nói một câu: ở trên con đường thành công, những tư tưởng khác đều là dư thừa! ! Hai mắt của cô chợt lóe, lại cắn răng liều mạng, liều mạng dần dần giặt sạch sẽ khăn trải bàn! !

Niky nhìn thấy không nhịn được, cũng đi vào gian phòng, thay quần áo thể thao, đi tới trước mặt cô, cùng giúp cô giặt khăn trải bàn.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Niky, biết ơn mỉm cười, tiếp tục giặt khăn trải bàn.

Bruce đứng ở một bên, nhìn cô gái nhỏ này, vóc người thấp bé, nhưng ý chí kiên định, tràn đầy năng lượng muốn làm việc, trên khuôn mặt đỏ bừng, hơi lười biếng của ông ta, hiện lên nụ cười.

Thời tiết ở Luân Đôn giống như tuổi hoa của một cô gái, nói ngừng là ngừng, sau đó theo gió xuân rộn ràng bay tới, gửi vào ánh mặt trời chói lọi.

Đường Khả Hinh giặt khăn trải bàn mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc giặt sạch sẽ khăn trải bàn màu tím đậm, cô ngồi ở trước chậu rửa, ngẩng đầu lên nhìn Bruce và Niky đã làm theo căn dặn của mình, ở trên hai than cây nhỏ trước phòng ăn, kéo thanh sắt, vừa kéo vừa cười ha ha, cô cũng bật cười, đem khăn trải bàn giặt xong, sau khi vắt khô sạch, để cho bọn họ phơi khăn trải bàn, mình lại đi nấu nước nóng, đem toàn bộ ly thủy tinh mới vừa rửa sạch, ngâm qua nước nóng một lần.

Sau khi nước sôi, Đường Khả Hinh đã cầm chổi, quét bụi bậm tràn đầy trên đất, cũng đang lúc quét bụi bậm, phát hiện đằng sau quầy bar, đặt rất nhiều tấm ván gỗ ngắn, dài chừng một cánh tay, cô suy nghĩ một chút, liền ném cây chổi, đi ra ngoài, nói với Bruce: “Hi! !”

“Come on!” Đường Khả Hinh lập tức kéo Bruce đi vào phòng ăn, sau đó cô ôm lấy tấm ván gỗ ngắn, đặt ở cạnh cửa, sau đó cầm cái cuốc lùn bên cạnh phòng ăn, tự mình cào cỏ ở cổng nhà hàng đến mấy lần, mới nhìn Bruce, gấp gáp nói: “Cào cỏ từ nơi này đến mép cây cầu cho tôi!”

Bruce vốn là một ông già dễ gần nhưng lười biếng, nhìn Đường Khả Hinh cau mày không hiểu hỏi: “What?”

Đường Khả Hinh trợn mắt nhìn bộ dáng Bruce, lại cắn răng cầm cái cuốc lên, ở cửa phòng ăn, cào một đoạn ngắn, sau đó đặt tấm ván gỗ lên đường nhỏ đã cào. . . . . .Ý của cô là muốn đào ra một con đường nhỏ, từ phòng ăn nối thẳng về phía cây cầu nhỏ trước mặt.

“Ồ. . . . . .” Bruce hiểu ra, nhưng ông ta không muốn làm.

Đường Khả Hinh trừng mắt, lập tức tiến lên, giả bộ hung hăng chỉ vào ngực Bruce nói: “You. You… you drink wine. The wine is restaurant.” (Ông, ông, ông uống rượu của nhà hàng).

Bruce khó xử nhìn về phía cô

“Now do it” Đường Khả Hinh đột nhiên phát hiện tiếng anh của mình tiến bộ nhiều!!

“Ok!” Bruce không có cách nào, chỉ đành phải cầm cái cuốc lên, nghe theo cô, cào mạnh trên mặt cỏ.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh nghiêm túc nhìn Bruce nghe lời, cô không nhịn được mỉm cười, chạy thật nhanh vào phòng ăn, xem nó như là nhà của mình, đem nước nóng, đổ vào trong hai cái chậu rửa sạch, lại bỏ ly vào, lúc này, đã hơn buổi trưa, cô lại vội vàng quét cả phòng ăn một lần, gạt rèm cửa sổ để cho Niky tiếp tục giặt sạch, mình vừa lấy nước, tưới vào cả phòng ăn, dùng cây chổi càng không ngừng chà mặt sàn, vừa chà vừa đổ mồ hôi đầm đìa!

Bên ngoài phòng ăn truyền tới tiếng cười nhiệt tình thoải mái của Bruce và Niky, Niky bị người cầm đầu chủng tộc, lấy hình thức nô lệ, mua được nước Anh, sau khi cô chạy trốn, vẫn núp ở trong phòng ăn này, cùng Bruce và đứa cháu trai xảy ra một lần sự cố không nói chuyện được nữa ở chung với nhau, chờ sau khi phòng ăn sập đổ, cùng nhau rời khỏi, nhưng cuộc sống như thế, hiện tại trôi qua không có tư vị, thật may có một cô gái Trung Quốc tới, cô nhiệt tình, thật sự làm cho người ta tò mò và thú vị.

Đường Khả Hinh mệt mỏi thở hổn hển, nhưng vẫn không chịu nổi nơi không sạch sẽ, sau khi rửa xong, lại phát điên bưng nước, xông vào quầy bar, cô phát hiện phòng ăn này đã từng hết sức được hoan nghênh, bởi vì dấu vết dưới đáy ly trong quầy bar hết sức rõ ràng! !

Đứa bé trai nghe Khả Hinh căn dặn, bò lên trên cửa sổ lau cửa sổ, ông nội đi tới, không cho nó lau.

“No. Let he do it! !” Đường Khả Hinh vừa lau quầy bar, vừa nhìn Bruce, tức giận nói: “Ông nhất định phải để cho nó làm việc! Nếu không có thể cả đời nó cũng sẽ không nói chuyện! Ông không có nhìn thấy nó rất vui vẻ sao?”

Bruce không hiểu cô nói, nhưng vẫn buông tay, để cho đứa cháu trai tiếp tục.

Đường Khả Hinh vừa lau quầy bar, vừa nhìn cả gian phòng ăn, xuyên qua màu sắc sáng ngời, cái bàn sạch sẽ, sàn nhà sạch sẽ, bệ cửa sổ cũng sạch sẽ, quầy bar rất nhanh sẽ sạch sẽ, cô đột nhiên mỉm cười, hai mắt lại lóe lên ánh sáng kiên nghị nói: “Tôi nhất định phải làm cho nơi này trở thành cao ốc¬ đấy! !”

Trung Quốc, Văn phòng quản lý Bộ rượu.

Vitas ngồi ở trước bàn làm việc, đang nghe báo cáo từ nước Anh truyền tới, tiếng gõ cửa vang lên, Laurence đi tới, mỉm cười nói: “Vitas, hai con ngựa ô tốt nhất trong cuộc tranh tài đã đến. . . . . .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK