Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 904: KIẾP SAU

Đêm tối, mưa vẫn rơi ! !

Một chiếc xe thương vụ màu đen, ở trong mưa đêm lao đi, chạy về phía chung cư biệt thự! !

Uyển Thanh ngồi ở trong xe, đỡ chặt Lý Tú Lan, nhìn xe chạy gấp chạy vào cổng khu chung cư, lòng của cô khẽ bình tĩnh lại.

“Bây giờ chúng ta phải đi nơi nào?” Lý Tú Lan cũng ngồi yên, trong long không khỏi cảm thấy hoảng sợ, ngẩng đầu lên ngắm nhìn đoạn đường tối đen ở phía trước, vẫn hết sức lo lắng cho con gái của mình, nói: “Tìm được Khả Hinh chưa?”

“Tìm được!” Uyển Thanh lập tức nói: “Bà yên tâm, bây giờ cô ấy đã an toàn!”

Lý Tú Lan nghe nói như vậy, nhưng vẫn có một loại dự cảm xấu, tay không khỏi nắm chặt lồng ngực, nặng nề thở gấp nhìn tới trước, hai mắt sâu kín lộ ra ánh sáng run rẩy.

Xe thương vụ lập tức thắng gấp trước biệt thự, Uyển Thanh lập tức mở cửa xe, trong nháy mắt bị một viên đạn bắn trúng lòng bàn tay, cô kêu to một tiếng, lập tức đóng cửa xe, cũng không quan tâm máu tươi tuôn ra, lạnh lùng gọi to tài xế: “Mau! ! ! Lập tức lái xe đi khỏi! !”

Tài xế lập tức đề máy, đạp mạnh chân ga, nhanh chóng xoay tay lái, quay sườn xe chạy thẳng nhanh đi phía trước! !

“Pằng, pằng, pằng, pằng, pằng, pằng! !” Từng trận tiếng súng lục giảm thanh, lập tức bắn vào trước cửa sổ thủy tinh trong suốt, làm vỡ cửa sổ xe, tài xế chợt không kịp nắm giữ, làm cho xe lao thẳng về phía đường lớn Anh Đào! !

Hai bóng đen trực tiếp xông vào từ trước xe cửa sổ, lập tức cầm dao sắc bén, lướt qua cổ tài xế, giải quyết tánh mạng của anh! !

“Bảo vệ cho bà Đường! !” Uyển Thanh lập tức đẩy Lý Tú Lan ra sau, cả người lập tức tiến lên, thuận tiện vung hai tay, đè nén đau đớn cùng hai dạ hành nhân đánh nhau, chưởng pháp vô cùng nhanh chóng, tất cả do Lãnh Mặc Hàn huấn luyện nhiều năm, ba người áo đen cũng lập tức từ trong xe nghiêng người tới trước, ở trong không gian nhỏ hẹp tham gia đánh nhau! !

Có một người áo đen muốn kéo mở cửa, bảo vệ Lý Tú Lan đi khỏi! !

“Không được mở cửa xe! !” Uyển Thanh lập tức tay rút ra dao ngắn bên hông của mình, lạnh lùng kêu to: “Đi ra ngoài sẽ phải chết! ! Nhất định không thể mở ra cửa xe! !”

Cô nói xong, dốc hết toàn lực, quát to một tiếng, giận dữ bức hai dạ hành nhân ra khỏi cửa sổ xe trước, sau đó mình nhanh chóng đẩy tài xế ra, trong lòng đau nhói, vẫn cắn răng đẩy anh xe cửa ra, tay nắm chặt tay lái, cắn chặt răng, nhanh chóng quay tay lái, cho xe thay đổi phương hướng, nhanh chóng chạy thẳng phía trước. . . . . .

Mười mấy tên dạ hành nhân nhanh chóng xông về trước biệt thự kia, đồng loạt rút súng lục ra, cùng đánh nhau với mười mấy người áo đen canh giữ tại biệt thự, một dạ hành nhân cầm đầu, người mặc áo choàng màu đen, ánh mắt cô ta lóe lên ánh sáng như linh thú, nhanh chóng tiến lên, người giống như tia chớp, ở trong làn mưa đạn muốn lách mình vào bên trong biệt thự, nếu Đường Khả Hinh là cô gái lấy đi chai rượu đỏ, nhà của cô nhất định có giấu chai rượu đỏ kia! !

“Nhìn thấy mỗi người bên trong nhà, giết ! !” Cô ta lạnh lùng nói xong, vừa muốn nâng súng lục lên, xông người vào bên trong. . . . . .

Mấy chiếc máy bay trực thăng từ phía trên không trung hạ xuống, một loạt tiếng súng quét về phía đám người dạ hành nhân ! !

Cô ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn đám người trong máy bay trực thăng sắp hạ xuống, cô ta khẽ lộ mấy phần kinh ngạc, kêu to: “Rút ! !”

Mấy chục dạ hành nhân, còn thừa lại chết bên ngoài, toàn bộ ẩn mình đi khỏi! !

Hơn mười người cường tráng mặc đồng phục màu đen giống như quân trang, từ máy bay trực thăng đu dây thừng xuống, nhìn người áo đen cầm đầu, bọn họ cũng chỉ là lộ ra ánh mắt lạnh lùng, cũng không có chào hỏi, cùng quay mặt nhìn căn biệt thự nhỏ, tạm thời bảo đảm an toàn, anh lập tức gọi điện thoại, sau khi nối máy, cung kính nói: “Trong biệt thự, mỗi người tạm thời an toàn! ! Xin yên tâm! Chúng tôi cũng sẽ tiếp tục phái người bảo vệ an toàn cho bà Đường!”

***

Tòa nhà sang trọng.

Thư ký cầm ống nghe, nghe người báo cáo xong, liền nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn người trong ghế da, cung kính nói: “Người tới báo cáo, nói bà Đường và toàn bộ người trong biệt thự đều an toàn, xin ngài yên tâm.”

Ánh đèn bàn yếu ớt, ánh sáng chậm rãi rơi vào trên ghế da, nhưng ông cũng không có xoay người. . . . . .

***

Mưa vẫn tí tách rơi xuống.

Đường Khả Hinh và Trang Hạo Nhiên, hai người vẫn chăm chú nhìn đối phương.

“Em đi đâu vậy?” Lúc này Trang Hạo Nhiên mới khẽ lộ một chút đau lòng và lo lắng, không nhịn được hỏi: “Mọi người tìm em cũng sắp phát điên rồi!”

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, chỉ chống cây dù trong suốt, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, khẽ nở nụ cười.

Trang Hạo Nhiên rất thâm tình và vội vàng nhìn cô.

“Chỉ đi ra ngoài dạo. . . . . .” Tối nay Đường Khả Hinh tiếp nhận quá nhiều tin tức, dịu dàng nói dứt lời, đột nhiên cảm thấy mắt hoa, lòng bàn tay mềm nhũn, cây dù liền rơi xuống, cả người giống như muốn ngã. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức ôm chặt thân thể của cô, đau lòng gọi: “Khả Hinh!”

Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ lập tức muốn tiến lên, đau lòng nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh lại tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, rất mệt mỏi, giống như đã ngất đi.

Trang Hạo Nhiên cảm thấy gáp gáp, đau lòng vội vàng bế ngang Đường Khả Hinh, im lặng đi vào biệt thự. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ đứng ở một bên, nhìn bóng dáng nghiêm nghị của anh cùng cô gái xinh đẹp, lúc này mới có chớp mắt mát mát, bọn họ giống như là tình nhân đã định từ kiếp trước đến kiếp này.

Bong trúc ảnh quét qua từng trận gió, lạnh lẽo thấu tim! !

Cửa phòng nhanh chóng mở ra.

Trang Hạo Nhiên ôm ngang Đường Khả Hinh, bước nhanh đi vào phòng, bước qua không gian yên tĩnh, cuối cùng thật cẩn thận đặt cô ở trên giường mềm mại, nhìn dáng vẻ cô rất tiều tụy và mệt mỏi, không nhịn được ôm cô vào trong ngực, hôn kín tóc cô, giống như thở dài nói: “Em làm anh rất lo sợ! ! Không phải đã nói với em, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng đừng dễ dàng đi khỏi tầm mắt của anh sao? Anh tìm em cả buổi tối, sắp phát điên rồi! !”

Đường Khả Hinh tựa vào trong lồng ngực rắn chắc của Trang Hạo Nhiên, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, hưởng thụ nhiệt độ ấm áp của anh, hai mắt cũng không khỏi rưng rưng, đưa hai tay ôm chặt hông của anh, không nhịn được để cho mình rúc vào trong người của anh.

Trang Hạo Nhiên cảm thấy Đường Khả Hinh khát vọng mình như vậy, anh có chút nghi ngờ buông cô ra khỏi lồng ngực, bưng mặt của cô, hai mắt xoay tròn, nhìn kỹ vẻ mặt cô có chút tiều tụy và muốn nói lại thôi, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Dáng vẻ như thế này?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên thật sâu, dừng lại một lát, rốt cuộc sâu kín cười nói: “Không có việc gì. . . . . . Chỉ cảm thấy bữa tiệc đi qua, sau đó còn có năm ngày đến tranh tài rượu đỏ, trong lòng của em bị áp lực trở nên có chút nặng nề, nếu. . . . . . Nếu. . . . . . Em không thể thông qua vòng tranh tài thứ ba, có thể cũng không có biện pháp lấy thân phận chuyên gia hầu rượu chính thức, để cho thế giới nhìn thấy được trí tuệ tột cùng của em. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn cô, đột nhiên mỉm cười, nói: “Đứa ngốc. Lần này tranh tài không được, còn có lần sau!”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, hai mắt xoay tròn, khẽ nở nụ cười khổ nói: “Nhưng em. . . . . Em . . . . . Em thật sự vô cùng muốn mình có thể thông qua vòng tranh tài cuối cùng, giới thiệu rượu đỏ của nước ta với thế giới. . . . . .”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhấp nháy, hiểu lời của cô…, đau lòng khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Đứa ngốc, cuộc sống là một cuộc hành trình, em đang đi theo dòng thời gian đi về phía trước, sẽ đi đến nơi mơ ước của chúng ta. . . . . . Không cần gấp gáp nhất thời.”

Đường Khả Hinh lại cầm lòng bàn tay của anh, rất thật lòng nói: “Có lẽ, chúng ta nhiệt tình yêu thương rượu đỏ, hơn nữa bởi vì một chút hoài cảm, một chút mùi rượu thay đổi thất thường, nếu như anh không chống đỡ được, anh cũng sẽ bị mê hoặc, nếu anh chống đỡ được, anh sẽ cô đơn, bởi vì đứng ở chỗ cao, căn bản sẽ không có ai có thể xứng với anh! ! Em mãi mãi đều nhớ lời anh đã nói, khi chúng ta đứng ở đỉnh núi, phải nhanh chóng xuống núi! Chính vì vậy, anh mới có cuộc sống phóng khoáng và trí tuệ như vậy! Em tự hào vì có cấp trên như anh, em kiêu ngạo vì có đàn ông như anh! ! Em cảm thấy rất may mắn vì Hoàn Cầu người lãnh đạo như anh !”

Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên có chút nghi ngờ nở nụ cười nói: “Khả Hinh! Em làm sao vậy ?”

Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống xuống, thật lòng nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Có lẽ vừa mới bắt đầu em đã bị anh hấp dẫn, là bởi vì anh ngồi ở trước phòng họp, hiên ngang khí phách, anh là loại người hấp dẫn trên thế giới, làm cho em mê luyến thật sâu. Em vẫn cảm thấy mình phải đi con đường thật xa mới có thể đi đến trước mặt của anh, bởi vì anh trí tuệ như thế, nhưng em không ngừng, không ngừng đi tới đi tới, phát hiện mình cách anh càng ngày càng gần. . . . . rốt cuộc mới hiểu lời của anh, để cho em đi ở trước mặt của anh có ý nghĩa là. . . . .”

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên không nhịn được lộ ra thâm tình, rất cảm động nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh chậm rãi ngồi dậy, đôi tay kéo chặt cổ Trang Hạo Nhiên, ngẩng đầu lên, khóe mắt chảy xuống nước mắt, rất thâm tình nghẹn ngào nói: “Anh nói để cho em đi ở trước mặt của anh, là bởi vì anh hứng chịu bóng mây đen cho em, khát vọng em đón lấy ánh mặt trời đi về phía trước, nhưng nếu như có một ngày, em có chuyện xoay người, anh mãi mãi ở trước mặt của em. . . . . Anh hiểu cuộc đời của em nhất định phải một mình đi về phía trước, mới có thể đặc sắc, cho nên cam tâm tình nguyện chịu đựng tịch mịch! ! Trang Hạo Nhiên! ! Rốt cuộc anh yêu em bao lâu rồi?”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hai mắt đột nhiên run rẩy nước mắt, kích động nhìn Đường Khả Hinh.

Đôi tay Đường Khả Hinh cũng run rẩy ôm chặt Trang Hạo Nhiên, lại rơi lệ hỏi: “Nói đi! ! Rốt cuộc anh yêu em bao lâu rồi? Lúc đó anh rất khát vọng em đi tới trước mặt anh, anh yêu em bao lâu rồi?”

Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn cô gái trước mặt, tay sờ nhẹ chút sợi tóc trên trán cô, mới thật lòng, xúc động tràn lệ nói: “Giống như rất lâu, từ lần đầu tiên nhìn thấy em đã không khỏi bị em hấp dẫn. . . . . . Có loại dự cảm ông trời sắp đặt, em sẽ quấy nhiễu thế giới của anh . . . . .”

Trong lòng Đường Khả Hinh cảm thấy đau đớn, đưa môi ngọt của mình, rất thâm tình hôn lên môi mỏng của anh.

Trang Hạo Nhiên ôm chặt cô gái trong ngực, rất khát vọng hôn môi ngọt ngào của cô, nước mắt cũng run rẩy chảy xuống. . . . . .

Đường Khả Hinh vừa cuồng nhiệt hôn Trang Hạo Nhiên, thật lâu thật lâu sau, mới chảy nước mắt, nhìn anh, rất xúc động nói: “Trang Hạo Nhiên, anh là một người như vậy, là người bỏ ra tất cả, số trời đã định anh là người lãnh đạo của Hoàn Cầu, số trời đã định anh thuộc về rất nhiều người, cho nên mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cứ đi về phía trước. . . . . . Đừng chú ý tới em, đi về phía trước. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên càng kích động nhìn cô, gọi nhỏ: “Khả Hinh. . . . . . . . .”

Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên chảy xuống, rất thâm tình nhìn Trang Hạo Nhiên, thật lòng nghẹn ngào nói: “Tin tưởng em, em sẽ cố gắng đến gần anh, đứng ở sau lưng anh. . . . . . Mặc kệ anh làm bất cứ chuyện gì, nhớ lấy Hoàn Cầu làm chủ. . . . . . Em không oán anh, em không trách anh! Em tin tưởng anh! Em ủng hộ tất cả quyết định của anh ! !”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, trong lòng chợt dâng lên mênh mông, lập tức ôm chặt Đường Khả Hinh, vừa rơi nước mắt, vừa hôn môi của cô, hôn rất khát vọng.

Đường Khả Hinh cũng nửa quỳ, đôi tay kéo mạnh cổ của anh, cùng anh triền miên hôn cuồng nhiệt, khóe mắt lại chảy xuống lệ nóng, trong lòng nghẹn ngào gọi nhỏ: Trang Hạo Nhiên, mặc kệ bên trong chai rượu đỏ kia đến cùng có bao nhiêu bí mật, nhưng nếu nó đi tới thế giới của em, em có quyền mở nó ra, em muốn vạch trần lũ ma quỷ đã từng giết hại hơn ba trăm thôn dân cống hiến vì sự nghiệp rượu đỏ, mang bí mật cuối cùng của Hoàn Cầu và chai rượu kia uống vào trong người em, như vậy không còn có người bị thương.

Kiếp sau, em tiếp tục làm hoa nho cho anh. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK