Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 873: BỊ CẢM (HAI)

Đường Khả Hinh mới vừa đứng ở bên cạnh Thầy giáo, nói gì đó, Vitas khe khẽ dặn dò mấy câu, cô khẽ gật đầu nói: “Con biết rồi.”

Vitas liếc cô, liền im lặng xoay người đi khỏi.

“Thầy! !” Đường Khả Hinh lập tức nắm nhẹ cánh tay thầy giáo, nở nụ cười ngây thơ, nói: “Hôm nay con xinh đẹp không?”

“Khó coi!” Vitas xoay người đi khỏi.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời im lặng mỉm cười, nhìn chằm chằm vào bóng lưng thầy giáo, không nhịn được nở nụ cười, mới xoay người, lại thấy Hi Văn ngồi ở bên cạnh Thủ tướng, đang không khách khí nhìn mình, tròng mắt cô cũng hơi híp, cũng không khách khí nhìn cô bé, nghĩ xem con bé đáng chết này, một lát nữa tiệc tối sắp bắt đầu, tại sao nó còn ở chỗ này ăn cái gì! Không đi tập luyện?

Hi Văn nhìn ánh mắt cô, liền cố ý ho khan một tiếng, hết sức lễ phép và thuỳ mị hướng về phía Thủ tướng nói xin lỗi phải đi liên rời khỏi bàn tiệc trước, cố ý giả vờ như lơ đãng đi tới. . . . . .

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, ánh mắt nghi ngờ quét nhìn cô bé, có chút không khách khí.

Hi Văn tay nâng một ly Cocktail công chúa Bạch Tuyết thích hợp với tuổi của cô, ngẩng mặt lên có chút kiêu ngạo đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, lại nhìn lồng đèn hoa bằng sứ thanh hoa đang xoay tròn, ho khan một tiếng, mới bày dáng vẻ thục nữ Pháp, cao ngạo, nói: “Được rồi! Em đồng ý với chị !”

“. . . . . . . .” Đường Khả Hinh giật mình nhìn Hi Văn, ah một tiếng nở nụ cười không hiểu nói: “Đồng ý với tôi? Đồng ý với tôi cái gì?”

Vẻ mặt Hi Văn lập tức ghét bỏ nhìn Đường Khả Hinh, nhanh chóng cao giọng nói: “Đồng ý để cho chị làm bạn của em, ! Sau này mỗi tuần em sẽ phái người tới đón chị một lần, đến nhà em uống trà chiều, sau đó nói thời sự trong nước và thế giới ! Nếu như chị muốn tìm người đi dạo phố, lúc em rãnh rỗi, cũng có thể đi với chị, nhưng thời gian không nên quá lâu!”

“. . . . . . . .” Đường Khả Hinh không nói nên lời nhìn Hi Văn một lúc lâu, cuối cùng, phốc một tiếng, bật cười nhìn cô, lại khi dễ, vô lễ nói: “Em làm như bình thường chị nhàn rỗi không có việc gì à? Làm bạn bè của em !”

Hi Văn lập tức ngẩng đầu lên, mắt to lóe sáng nhìn Đường Khả Hinh, vội nói: “Em để cho chị làm bạn của em, đây là cho chị mặt mũi!”

Đường Khả Hinh nghe xong lời này, muốn giơ tay đánh cô!

“A?” Hi Văn có chút hoảng sợ quay đầu kêu nhỏ.

Hàn Trung Trí lập tức nhìn sang. . . . . .

Đường Khả Hinh đã rất yêu thích ngồi xổm người xuống, mặt nhìn Hàn Trung Trí không xa, nở nụ cười thật ngọt ngào quan tâm, vươn tay nắm mạnh khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của Hi Văn, giống như chị gái, thân mật nói: “Chị nói. . . . . . Hi Văn ! Chị không nhịn được lại muốn dạy em đạo lý làm người rồi. Con người sống trong một quần thể xã hội, phải cần bạn bè, hiểu chưa? Bởi vì thế giới của em có lớn hơn nữa, cũng chỉ là thế giới nho nhỏ của em, ánh mắt con người có giới hạn. Thảo luận chuyện lớn của đất nước, mục đích chủ yếu nhất không phải trò chuyện linh tinh, cũng không phải vì khoe khoang, càng không phải vì cho rằng mình có năng lực hiểu biết rộng, mà là vì quan tâm, còn có trong người có chứa đựng cảm giác sứ mạng và ý thức trách nhiệm đối với con người! Sau này không nên tùy tiện mang chuyện như vậy nói đùa biết không? Có thời gian, không bằng chuẩn bị một chút thức ăn ngon, cùng ăn chung với các bạn nhỏ cùng nhau tập luyện! Còn tốt hơn em ở nơi này khoe khoang! Cho dù em ngồi ở bên cạnh ông Thủ tướng thì có gì đặc biệt hơn người? Bọn họ nói chuyện, em có thể tham gia sao? Nếu không tham gia được thì phải đi làm chuyện mà đứa bé mình nên làm! !”

“. . . . . . .” Hi Văn lại một trận cắn chặt môi dưới, nhìn cô chằm chằm.

“Có nghe hay không?” Đường Khả Hinh lại trừng mắt uy hiếp, nhìn cô nói: “Nếu như nghe được, dùng cơm nước xong, lập tức đi luyện tập!”

“. . . . . . . .” Hi Văn bảy tuổi rồi, cuộc sống cũng chưa có mất mặt như vậy, nhưng bởi vì người này nói có lý, không thể làm gì khác hơn, nặng nề thở gấp, không nhịn được nói: “Nghe rồi!”

Hai mắt Đường Khả Hinh thoáng qua một chút nụ cười, lại liếc thấy Hàn Trung Trí xoay người, mỉm cười nói chuyện với Thủ tướng, cô nhẹ nhàng tiến tới bên tai Hi Văn, hơi nhướng mày, nửa uy hiếp nói: “Còn có! ! Em cách xa chú đẹp trai đó một chút! ! Nghe chưa?”

Hi Văn mím môi, vẻ mặt không phục.

Đường Khả Hinh nhìn cô bé muốn đổi ý, lại muốn giơ tay muốn đánh cô! !

Hi Văn né mặt sang một bên, lầu bầu nói: “Nghe rồi ! !”

“Nếu như em hoàn toàn nghe lời, chị có thể suy nghĩ lại để cho em làm bạn bè của chị . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời có chút phách lối đứng lên, cúi xuống liếc về phía Hi Văn, hả hê nói.

Hi Văn chớp mắt, lại liếc chị gái này một cái, mới hừ một tiếng xoay người, nhưng vẫn hiểu lý lẽ, nói với ông nội, một chút nữa mình dùng bữa tối xong, bảo đầu bếp chuẩn bị một chút món bánh ngọt các bạn nhỏ thích ăn, mời các bạn nhỏ ăn, rồi đi luyện tập.

Thủ tướng cùng Tô Linh và mọi người nghe được Hi Văn hiểu chuyện như vậy, rối rít khen cô bé đáng yêu, làm cho người cảm động, lại hiền lành.

Hàn Trung Trí càng cảm thấy tự hào, nở nụ cười.

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nhìn Hi Văn hiểu chuyện ngồi ở bên đó, rất vui vẻ nói chuyện với Thủ tướng, cô khẽ mỉm cười, xoay người, lại nhìn thấy Tô Thụy Kỳ đang cầm rượu băng bươm bướm, hơi mỉm cười đầy thâm ý nhìn mình, cô cũng hơi giật mình, không nhịn được đỏ mặt cười xấu hổ . . . . . .

Tô Thụy Kỳ cũng không nhịn được lắc đầu một cái, bật cười.

Đường Khả Hinh hiểu ý của anh, liền không thể làm gì khác, lúng túng nhận lấy ly rượu băng, cất bước đi tới trước mặt của Tô Thụy Kỳ, có chút ngượng ngùng nói: “Có phải em rất ngây thơ hay không, so đo với một cô bé?”

Tô Thụy Kỳ đứng gần bên cạnh cô, nhìn lồng đèn sứ thanh hoa xoay tròn ở trước mặt, chỉ cười khẽ, uống một ngụm rượu.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn dáng vẻ của Tô Thụy Kỳ, nhất thời có chút lúng túng nói: “Không nên như vậy, ghét!”

Phốc!

Tô Thụy Kỳ không nhịn được phì cười, nói: “Em làm như vậy để cho anh không khỏi nhớ tới một y tá nhỏ ở bệnh viện chúng tôi, mới đến khoa của anh thực tập không đến bao lâu, ngày ngày giả vờ dụ dỗ một số bệnh nhân, còn phải bị mẹ người ta mắng một trận, nói cô không nên cho bảo bối ăn kẹo, y tá nhỏ của chúng tôi rất uất ức không thốt nên lời, có thể thấy được đối xử với một đứa bé, là một chuyện rất khó khăn và rất có áp lực.”

Đường Khả Hinh hơi lộ ra một chút dịu dàng nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ cũng dịu dàng nhìn cô, cảm giác hai mắt tinh nghịch của cô lộ ra một chút ẩn nhẫn, liền quan tâm hỏi: “Tâm trạng của em không tốt sao?”

“Em ?” Đường Khả Hinh hơi giật mình nhìn Tô Thụy Kỳ, bật cười nói: “Không có đâu.”

“. . . . . . . . . . . .” Tô Thụy Kỳ im lặng nhìn cô.

“Thật không có. . . . . .” Đường Khả Hinh nói xong, đột nhiên cảm thấy khó chịu, nâng nhẹ ngón tay ngọc thon dài, xoa trước cánh mũi, khẽ hắc hơi một cái.

“Bị cảm?” Tô Thụy Kỳ nhất thời quên mất, tay nắm nhẹ bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô, quan tâm hỏi.

“Không có việc gì. . . . . .” Đường Khả Hinh nở nụ cười nói: “Có thể lúc tổ chức bữa tiệc, bị ướt mưa một chút.”

“Em luôn như vậy, chưa bao giờ biết chăm sóc mình thật tốt. . . . . .” Vẻ mặt Tô Thụy Kỳ lộ ra mấy phần lo lắng, cầm điện thoại di động lên muốn gọi điện thoại. . . . . .

“Anh muốn làm gì?” Đường Khả Hinh vươn tay đặt nhẹ ở trên điện thoại của anh, lo lắng hỏi.

Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn cô nghiêm túc nói: “Gọi 120 !”

Phốc! !

Đường Khả Hinh không nhịn được cúi đầu phì cười.

Trang Hạo Nhiên đang ngồi tại chỗ, cùng Thủ tướng thảo luận sự nghiệp khách sạn hiện nay, nghe được nơi xa truyền đến một tiếng cười, anh không nhịn được quay đầu, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ cùng Đường Khả Hinh, hai người đang nâng ly, trò chuyện vui vẻ, không biết Tô Thụy Kỳ nói gì, Đường Khả Hinh thiếu chút nữa che miệng cười to, vai không khỏi dựa vào bên cạnh anh, Tô Thụy Kỳ khẽ luồn tay đỡ hông của cô, tâm trạng cũng vui vẻ nở nụ cười . . . . . .

Khuôn mặt anh hơi thu lại, nâng rượu băng lên, uống một hớp lớn.

“Cậu cũng có ngày hôm nay. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi vừa ăn một phần gan ngỗng hấp rượu đỏ, vừa lạnh nhạt nói.

“Cái gì?” Trang Hạo Nhiên Có chút không khách sáo nhìn anh, hỏi.

“Ghen đấy. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhai nhẹ gan ngỗng, uống một ngụm Pinot Noir, nhất thời mùi thơm tràn ra, liền hơi thõa mãn uống một hớp lớn. . . . . .

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn anh một lúc lâu, mới cười như không cười nói: “Đêm hôm đó, ở trong phòng làm việc của anh, tôi quên nói cho anh biết một chuyện, bởi vì tôi hận anh khi còn bé không chơi với tôi, ở nước Anh, tôi cố ý nuôi một con chó to vừa mập vừa khỏe, long màu nâu sậm, tên là Lỗi Lỗi! ! Mọi người nhìn thấy nó đều rất ghét bỏ! !”

Phốc! ! !

Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được phun Pinot Noir ra, nhưng bởi vì nhanh tay che lại, rượu dọc theo cổ tay nhỏ xuống . . . . . .

Mọi người cùng nhau mất hồn nhìn anh.

“Ôi, Tổng Giám đốc Tưởng, anh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên rất tự nhiên, phóng khoáng cầm khăn ăn, lau một chút cho anh trước, cũng hơi lau trước ngực áo mình, mới cười nói: “Tại sao không cẩn thận như vậy?”

“Xin lỗi các vị, hơi bị sặc. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nghiêng mặt trợn mắt nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, mới hơi nhận lấy khăn ăn, lộ vẻ lúng túng, lau trong lòng bàn tay.

Trang Hạo Nhiên mượn cơ hội đứng lên, muốn lên toilet, lúc xoay người, lại búng ngón tay, vẫy gọi chuyên gia hầu rượu đưa tới một ly rượu băng của Bác Dịch, chậm rãi đi về phía Đường Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ. . . . . .

“Tối nay tại sao anh khôi hài như vậy?” Đường Khả Hinh bị Tô Thụy Kỳ trêu chọc, không nhịn được cười ngọt ngào nói.

“Không biết. . . . . .” Tô Thụy Kỳ cũng có chút ngạc nhiên nâng ly rượu lên, nhìn dịch rượu vàng óng ánh trong suốt, cảm thán cười nói: “Rượu vang sủi bọt này hết sức êm dịu ngọt ngào, có một loại xúc động xông thẳng vào trái tim, cảm giác hết sức kinh ngạc. . . . . .”

Một giọng nói truyền đến!

“Thì ra là Cậu chủ Tô cũng là cao thủ bình phẩm rượu. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, đang cầm ly rượu đi tới, đứng ở trước mặt hai người, đầy nhiệt tình nói.

Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, khuôn mặt hơi thu lại, khẽ chớp mắt, im lặng không lên tiếng.

Tô Thụy Kỳ cũng nhìn Trang Hạo Nhiên, bật cười nói: “Nghe nói rượu ngon chân chính có một tác dụng chỉ dẫn đối với tâm trí con người, sẽ mang người ta đi tới cảnh giới không biết, cũng nghe nói, tâm trí con người vốn chính là cảnh giới như vậy, cần có một chút dịch rượu vi diệu dẫn dắt. . . . . . Nhưng mặc kệ như thế nào, đây chính là một loại rượu ngon. . . . . . Làm người ta buồn man mác!”

“Nghe nói như vậy, xem ra Cậu chủ Tô cũng là người lãng mạn!” Trang Hạo Nhiên hơi liếc Đường Khả Hinh ẩn nhẫn không lên tiếng, nhớ tới xế chiều hôm nay ở văn phòng mình từ chối nụ hôn của cô, cô rơi lệ đi ra, dáng vẻ đau lòng, hơi dừng lại một chút, mới nở nụ cười nhìn Tô Thụy Kỳ, nói: “Nhưng mặc kệ rượu ngon như thế nào, đều phải tìm được người hiểu nó, mới có thể phát huy mùi thơm đến cực hạn. Cũng có thể nói, Cậu chủ Tô vốn chính là người có cảnh giới cực cao, lĩnh ngộ mùi rượu không giống người khác.”

“Tối nay Tổng Giám đốc Trang cũng say, tâng bốc tôi như vậy. . . . . .” Tô Thụy Kỳ nói xong, liếc về phía Đường Khả Hinh hơi bối rối, sắc mặt không vui, tự nhiên có chút thấu hiểu, liền quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Trang xin lỗi, lúc tôi mới vừa đến đây, nhìn thấy mấy người bạn quen thuộc, xin lỗi không tiếp được. . . . . .”

“Được !” Trang Hạo Nhiên lập tức nở nụ cười nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ cũng nhìn Đường Khả Hinh một cái, tay nắm nhẹ cánh tay cô có chút tay lạnh lẽo, nói: “Em bị cảm, nên uống rượu ít một chút, ăn một ít món ăn có gừng.”

“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ liền im lặng đi ra ngoài.

Còn sót lại hai người, tương đối nhàn nhạt, chỉ có ánh đèn lồng hoa lãng mạn xoay tròn, mê hoặc lòng người.

“Bị cảm?” Trang Hạo Nhiên có chút lo lắng nhìn cô, đau lòng dịu dàng hỏi.

“À. . . . . . Có một chút. . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhàn nhạt nói xong, liền cầm ly rượu xoay người, muốn đi khỏi. . . . . .

“Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vẫn vươn tay, nắm nhẹ cánh tay trắng nõn của cô, đau lòng gọi.

Hai mắt Đường Khả Hinh thoáng qua ánh sáng mơ hồ, quay mặt sang, đè nén bất mãn nói: “Tổng Giám đốc Trang, anh còn có việc?”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cảm nhận lòng bàn tay Trang Hạo Nhiên nắm cánh tay của mình, lập tức truyền đến một chút mềm mại ấm áp, làm cho trong lòng của mình không khỏi kích động, cô lập tức tránh thoát cánh tay của anh, vẻ mặt lộ ra lạnh lùng nói: “Trang Hạo Nhiên, nếu như không có chuyện gì, xin buông em ra! Em muốn trở về chỗ ngồi !”

Cô nói xong, lại muốn xoay người.

Trang Hạo Nhiên biết cô tức giận, lập tức nắm cánh tay của cô, dịu dàng gọi: “Khả Hinh. . . . Không nên như vậy. . . . .”

“Không nên thế nào?” Đường Khả Hinh lạnh lùng, hai mắt chợt đỏ bừng, nghẹn ngào khe khẽ nói: “Em là một cô gái, ngay cả dè dặt cuối cùng cũng không cần, chỉ muốn một nụ hôn! Anh cũng không muốn cho, còn muốn như thế nào? Em lại không dám xa cầu điều gì, Tổng Giám đốc Trang!”

Cô nói xong, lập tức xoay người kích động đi khỏi. . . . . .

“. . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhất thời đau lòng nhìn cô vén nhẹ đuôi váy, rất đau lòng nghẹn ngào đi khỏi, hai mắt anh mãnh liệt lóe lên, vẻ mặt thoáng qua bất đắc dĩ, thở dài một cái.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh vẫn đầy oán trách nghẹn ngào, tựa vào bên cạnh thầy giáo, ngồi xuống, lấy khăn giấy, lau nhẹ nước mắt nơi khóe mắt. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, nhìn bộ dáng Tô Thụy Kỳ vừa nói chuyện với bạn bè bên cạnh, vừa hết sức quan nhìn Đường Khả Hinh, anh hai mắt mãnh liệt lóe lên, liền búng nhẹ ngón tay, vẫy gọi Tiêu Đồng. . . . . .

Tiêu Đồng lập tức im lặng mỉm cười đi tới.

Trang Hạo Nhiên khẽ cúi đầu nói khẽ câu gì đó ở bên tai Tiêu Đồng. . . . . .

Tiêu Đồng chậm rãi lắng nghe, liền gật đầu mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK