Chương 938: PHÓNG TÚNG
“Cao một chút, cao một chút! Thấp một chút, thấp một chút ! !”
Tiếng nói từ trong mặt cỏ truyền đến! !
Không đến bao lâu, Os¬car liền bị người dùng sợi dây, cột hai chân tách ra, hai vệ sĩ nhà họ Tưởng chậm rãi nắm sợi dây thừng trong tay, đứng ở dưới một gốc cây táo duy nhất trong mặt cỏ, dần dần treo ngược Os¬car lên, con súc sinh đáng thương này, đầu chó giơ lên, thật đáng thương nhìn ông chủ ở trước mặt, chưa từng bị ủy khuất như vậy, ở trước mặt rất nhiều vệ sĩ, đưa cậu nhỏ của nó ra, vẫy đuôi, muốn kêu cũng không dám kêu ! !
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trên sân cỏ, rất đau lòng nhìn con chó yêu của mình, gấp đến độ cau mày thật chặt, nhưng không làm gì được! !
Ghế sa lon màu đỏ thẫm đặt ở trước cây táo ! !
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên đè nén tức giận, trong tay cầm một quả táo, rất thoải mái ngồi ở trên ghế sa lon, vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm con súc sinh đáng chết ở trước mặt bị treo ngược lên, vừa đưa quả táo vào miệng cắn mạnh một cái, cạch một tiếng, giống như âm thanh vặn gảy cổ người, anh vừa đẹp trai nhai táo, vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm con os¬car bị treo ngược lên, dáng vẻ làm cho người ta ghét bỏ, hơi cắn răng, từng chữ từng chữ nói: “Súc sinh đáng chết! Lại dám đem móng vuốt phá hủy bức tranh ông đây vất vả hơn mấy tháng, ghép lại! Tao xem mày sống phiền rồi! Chẳng lẽ mày không biết, vào cửa nhà tao, không phải làm người nhà tao, chính là làm quỷ nhà tao?”
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, không nhịn được nhìn Trang Hạo Nhiên, vẫn bảo vệ con chó cưng của mình, nói: “Cậu cũng vậy! ! Một bức tranh lớn như vậy, cũng không biết lấy keo cao su dán vào! Gió vừa thổi cũng sẽ rớt xuống!”
Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, vẻ mặt tràn đầy tức giận quay đầu, hai mắt trợn to, đè nén lửa giận bùng lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi! !
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Trang Hạo Nhiên trợn to mắt, liền không nhịn được hắng giọng một cái, biết anh thật sự tức giận, nên khó mà nói.
Trang Hạo Nhiên quay đầu lại, nhìn con Os¬car bị treo ngược lên, kiên quyết không chịu dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn mình, anh nở nụ cười hừ một tiếng, nhướng mày, tay cầm quả táo, thoải mái cắn mạnh một cái, tức giận nói: “Cái móng vuốt đáng chết của mày ! ! Vặn cửa nhà tao! Vặn khóa lật tung kho rượu của tôi! ! Ngay cả cọng lông cũng không tìm ra, vô dụng như vậy, còn dám rất oai phong? Mày tin tao vặn gãy răng mày hay không? Súc sinh! !”
“Grâuuu! !” Os¬car không phục nhìn Trang Hạo Nhiên rống lên một tiếng giận dữ! !
Cả người Trang Hạo Nhiên lại hoảng sợ đến đập mạnh xuống, tức giận trợn trừng mắt nhìn os¬car, cắn răng nghiến lợi, kêu to: “Súc sinh đáng chết! ! Móng vuốt của mày làm vỡ bức tranh của tao và vợ tao, còn dám sủa tao ?”
Anh không nói hai lời, liền cầm quả táo, nhắm bụng os¬car ném tới! Ngay giữa cậu nhỏ của nó!
“Oẳng! !” Os¬car kêu một tiếng ! !
“Trang Hạo Nhiên! !” Tưởng Thiên Lỗi đau lòng quay đầu, gào lớn Trang Hạo Nhiên: “Cậu đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ?”
“Nếu tôi không nể mặt chủ của nó, anh xem tôi sẽ đem nó hầm bột ngũ vị hương ăn hay không! !” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên hung tợn nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Anh biết cô gái này, là tôi khổ cực theo đuổi không! Cô ấy đã trải qua bao nhiêu chuyện? Cô ấy xoay người một cái, mất trí nhớ liền quên tôi! Cả mấy tháng tôi dựa vào bức tranh này, an ủi nỗi khổ tương tư! Anh biết tôi quý trọng bức tranh này cỡ nào không? ! Thế nhưng con súc sinh này duỗi móng vuốt một cái, liền làm hỏng đồ tôi khổ cực mấy tháng ráp thành! ! Có lúc tôi thật muốn xem một chút trong óc con súc sinh đáng chết này có phải gắn cơ quan hay, ống nghe hay không, ngay cả một chút nguyên tắc làm chó cũng không có! ! Ông chủ mày thất tình, liên quan gì đến tao, cứ muốn trả thù như vậy? ! ! Vặn lỗ tai nó cho tôi! !”
Vệ sĩ vừa nghe nói, lập tức tiến lên, đôi tay vặn lỗ tai con os¬car, vặn thành bánh quai chèo, bộ lông vàng thật dài cũng đánh thành cái nơ, rất tàn nhẫn, hết sức lăng nhục! !
Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy rất đau lòng, lập tức cúi đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, bây giờ không có biện pháp nói: “Được rồi ! ! Tôi thay nó nói xin lỗi được chưa?”
Trang Hạo Nhiên hừ một tiếng, sau khi nở nụ cười, mới ngẩng đầu lên, thái độ phách lối, kêu lên: “Tại sao anh không thay nó ăn thức ăn của chó? Tại sao nó không thay anh cầm đũa ăn cơm? Anh nhìn nó một chút, anh dạy con súc sinh đáng chết này, đi theo anh bao lâu, bên cạnh ngay cả một bạn gái cũng không có! ! Chỉ biết lén dùng trò ám muội! !”
Anh liền mắng luôn cả Thẩm Quân Dụ ! !
Thẩm Quân Dụ đứng ở một bên, hơi cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên liếc anh một cái, tức giận quay mặt đi, lại hừ một tiếng, lập tức đứng lên, vừa cậy vào chiều cao 1m90 của mình, vừa đi về phía cây táo thấp thấp, cứng rắn bẻ gảy một cành cây, vừa phủi sạch lá phía trên, trong miệng vừa lầm bầm: “Tôi à! Tôi à! Đời tôi, cho tới bây giờ có thù phải trả! ! Cho tới bây giờ cũng không có nghĩ quan chuyện lấy đức thu phục người như vậy! ! Càng không thể nào lấy đức thu phục chó! ! Anh thấy đúng không? Nó càu hỏng bức tranh của tôi, nếu như không dạy dỗ cho nó một chút, nó còn tưởng rằng cái nhà này là nhà họ Tưởng của nó đấy! Còn chưa tới phần kia! Dám phách lối!”
“. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi thật sự bất đắc dĩ nhìn anh, lại cầu xin tha thứ nói: “Được rồi. . . . . .”
“Được em gái anh ! !” Trang Hạo Nhiên phủi sạch lá, để một cây roi thật dài, vung vung lên nói: “Hôm nay nếu như tôi không xử lý nó, tôi sẽ không phải là người! ! Tôi cùng làm chó với nó! !”
Anh không nói nữa, đi đến trước mặt của Oscar, quất mạnh lên cái mông của nó!
“Oẳng ! !” Oscar giãy giụa tay chân, muốn cắn Trang Hạo Nhiên.
“Ôi chao, con súc sinh đáng chết này! ! Treo ngược lên còn dám lớn lối như vậy!” Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, thật giơ roi lên, quất lên cái mông Oscar ! !
“Oẳng!” Oscar lại kêu một tiếng!
“Mày kêu sao! ! Mày kêu đến chết cũng không ai để ý mày! ! Mày cho rằng chủ của mày bảo vệ được mày à? Anh ấy dung túng tội của mày, anh ấy thêm tội một bậc! !” Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, lại vung tay lên, quất cái mông của Oscar, mới hung hăng nói: “Muốn ông đây treo mày ở chỗ này ba tháng! ! Mỗi ngày muốn mày dầm mưa dãi nắng, chỉnh thành nho khô! ! Tao xem mày còn dám phách lối với tao không! !”
Anh nói xong, lại hung hăng quất lên cái mông của Oscar ! !
“Oẳng ! !” Oscar thật đau, lập tức ngẩng đầu chó, trợn to hai mắt, tội nghiệp nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi thật sự không có biện pháp, nhìn Trang Hạo Nhiên, bất đắc dĩ nói: “Được rồi! ! Rốt cuộc cậu muốn như thế nào mới có thể bỏ qua cho nó? Nó cũng chỉ là súc sinh, dĩ nhiên không hiểu tình cảm của con người !”
“Cho nên nó mới vẫn không có bạn gái! ! Nó không hiểu cảm tình con người, nó là quái vật! !” Trang Hạo Nhiên hung tợn, có chút ăn vạ, sau khi mắng xong, đột nhiên ném roi, tức giận xoay người, đánh cho mệt mỏi ngồi trở lại trên ghế sa lon, lồng ngực phập phồng thật mạnh, cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi muốn đối với nó hết sức ô nhục! ! Nhất định phải hết sức ô nhục! !”
“Cậu. . . . . . Cậu. . . . . . Cậu muốn làm gì?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn dáng vẻ của anh, thật sự rất tức giận, nhất thời không có cách nào nói: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Hừ! !” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên tràn đầy lưu manh, hừ một tiếng, đôi tay nắm chặt ghế sa lon, kêu to: “Lấy tới! !”
Hai vệ sĩ nghe xong, lập tức mang theo một cái cái rương nho nhỏ, đi tới! !
Tưởng Thiên Lỗi giật mình nhìn cái rương kia. . . . . .
Hai vệ sĩ mở rương ra, không ngờ từ bên trong rút ra một cái váy nhỏ màu hồng, còn có cái mũ bé gái màu trắng tinh, giơ lên trên không trung.
Tưởng Thiên Lỗi mở trừng hai mắt, không thể tin nổi nhìn váy nhỏ, hỏi ngay: “Cậu. . . . . .”
“Mặc vào cho nó! !” Trang Hạo Nhiên không nói hai lời ra lệnh ! !
“Dạ !” Hai vệ sĩ đáp lời, lập tức đem váy chuẩn bị xong, kéo dây khóa, sau đó đi tới trước mặt Oscar bị treo ngược lên vẫn rất oai phong, nhanh chóng mặc vào cho nó, hơn nữa còn giúp nó kéo tay áo ren màu hồng nơi bả vai, chải vuốt sợi lông vàng nơi bả vai nó, lấy thêm cái mũ của cô gái vắt sữa bò, đội lên cho nó, đôi tay ở cái cằm của nó thắt lại một cái nơ con bướm, lúc này mới hài lòng tránh ra! !
Người cả trong biệt thự cũng trơ mắt nhìn Oscar luôn luôn oai phong như Tướng quân, mặc cái váy nhỏ màu hồng, đội mũ renmàu trắng, giống như con chó mẹ vắt sữa, bị treo ngược ở không trung, rất quyến rũ, phong thái rất trác tuyệt! !
Tưởng Thiên Lỗi nhìn con chó cưng của mình bị dày vò thành dáng vẻ kia, mặt của anh vặn vẹo tới lui, hai mắt thoáng qua một chút ánh sáng khó nói ra tư vị gì ! !
Hai vệ sĩ khác, thậm chí nhanh chóng lấy ra máy chụp hình có thể ra hình ngay, đứng ở trước mặt của Oscar, rắc, rắc, rắc đè xuống power, chụp đủ loại dáng vẻ của con súc sinh này!
“Chụp nhiều một chút! !” Đôi tay Trang Hạo Nhiên nắm chặt tay ghế, nhìn vệ sĩ của mình, chỉ huy : “Tôi muốn đem những tấm hình này, toàn bộ dán vào trên bảng tranh tuyên truyền của Khách sạn Á Châu, tìm bạn trai cho nó !”
Tưởng Thiên Lỗi thật sự thật sự không cách nào, nắm chặt quả đấm, nhìn Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt tức giận nói: “Đây chính là nguyên nhân từ nhỏ đến lớn tôi chán ghét cậu! ! Không có làm được một chuyện đứng đắn đàng hoàng! Đối với người như thế này, cậu đối với chó cũng như thế! !”
Người tao nhã như vậy, đột nhiên muốn mạnh mẽ chửi thề! !
“Đứng đắn đàng hoàng lại không thể làm gương! Làm được việc, đây mới gọi là bản lãnh! !” Lúc này Trang Hạo Nhiên mới vô cùng phách lối đứng lên, ỷ vào chiều cao tương đồng Tưởng Thiên Lỗi, nhìn thẳng vào anh nói: “Hôm nay tôi muốn treo ngược con súc sinh đáng chết này hết ba tháng! Nếu như anh dám thả nó ra, ngày mai tôi đút thuốc chuột cho nó, tôi nói được làm được! !”
Người này nói xong, liền thái độ tràn đầy phách lối, xoay người đi vào bên trong biệt thự ! !
Cả người Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trên sân cỏ, biết anh thật sự thật sự tức giận, lại đau lòng liếc mắt nhìn Oscar, vẫn còn bị người chụp hình khiêu dâm, thật sự không cách nào, liền xoay người, nhanh chóng, gọi: “Trang Hạo Nhiên! !”
Trang Hạo Nhiên không để ý tới anh, trực tiếp lạnh lùng đi vào phòng khách, quay người đi lên lầu, chuẩn bị trở về phòng chuẩn bị ngủ một giấc, trở lại bệnh viện! Phải nhìn chằm chằm con súc sinh này không để Tưởng Thiên Lỗi mang đi! !
Tưởng Thiên Lỗi cũng nhanh chóng theo sát bóng dáng của anh đi lên trên!
***
Bên ngoài biệt thự! !
Trang Hạo Nhiên đi chân trần, nằm nghiêng ở trên giường, vừa giả vờ đưa tay lật xem một quyển Hậu Hắc Học, vừa không để ý tới người kia ! !.
* Chú thích : “Hậu Hắc Học” chế giễu một cách sâu cay sự đen tối của một số chế độ chính trị với những bệnh tật, thói hư tật xấu trong chốn quan trường của xã hội Trung Quốc cũ.
Tưởng Thiên Lỗi thật sự bất đắc dĩ đứng ở bên cửa, nóng mắt nhìn dáng vẻ Trang Hạo Nhiên thật tức giận, không thể làm gì khác hơn, hạ thấp giọng nói, nói: “Được rồi, chuyện hôm nay là tôi có chút kích động! Tôi không phải! Thật không có quan hệ với súc sinh đó! Tôi trịnh trọng thay nó nhận lỗi với cậu ! !”
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, tiếp tục lật sách, không để ý tới anh!
“Trang Hạo Nhiên! ! Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh, chỉ vào anh, thật sự không nhịn được rống giận nói: “Cậu đừng cho rằng một bức tranh nho nhỏ bị phá hư liền phách lối đến mức đó! ! Đoạn tình cảm của tôi cũng bị cậu phá hủy! ! Món nợ này làm thế nào nói hết! ?”
“Tình cảm của anh bị tôi phá hủy?” Trang Hạo Nhiên nhất thời bật cười ngồi dậy, nhìn anh nói: “Đây là bản thân anh không biết quý trọng! Tôi cho anh bao nhiêu lần cơ hội hả?”
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, liền tức giận bước lên phía trước, một phát níu chặt cổ áo Trang Hạo Nhiên, vặn cả người anh, hỏi: “Cậu cho tôi bao nhiêu cơ hội?”
“Buông tay! !” Trang Hạo Nhiên cảm thấy tức giận, muốn vung hai tay của anh, không ngờ dùng sức quá mạnh, hai người đàn ông đột nhiên ngã mạnh xuống, cùng ôm nhau! !
“Hạo Nhiên. . . . . . Anh không sao chứ?” Đường Khả Hinh mỉm cười nắm vặn khóa cửa, đi vào phòng, lập tức nhìn thấy trên giường nằm xa xa, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên ôm nhau lăn ở trên giường, rất mập mờ, rất kịch liệt, sắc mặt của cô lập tức trắng bệch, nhớ tới có một thời gian, từng thấy qua cảnh tượng này, cô khiếp sợ kêu to: “Các người . . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên ôm ở trên giường, quay đầu, không ngờ nhìn thấy Đường Khả Hinh đứng ở trước cửa, lập tức chột dạ lo lắng đứng lên, đều muốn gấp gáp giải thích . . . . . .
“Các người thật sự quá ghê tởm ! ! !” Đường Khả Hinh lập tức cảm thấy cả người nổi da gà, đi vào, sụp đổ kêu to xong, mới xoay người đi khỏi, nhưng không ngờ nhìn thấy bức tranh ghép hình trên tường toàn bộ tan nát dưới sàn, cô lại cảm thấy đau lòng bật khóc chạy đi! !
“Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên gấp gáp đuổi chạy ra . . . . . .
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lại xoay tròn, trả thù cho Ocar, đưa chân móc một cái, cả người Trang Hạo Nhiên ngã mạnh trên mặt sàn, đụng phải vết thương nơi trái tim, anh cảm giác khổ sở đưa tay che lồng ngực, đau đớn kêu lên . . . .