Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 888: ĐÀN ÔNG TỐT NHẤT (HAI)

Ban đêm, mưa phùn vẫn bồng bềnh.

Một chiếc xe thể thao màu đen dừng trước cửa hàng quần áo nào đấy, Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng mở cửa xe, đội mưa phùn rả rích, đi ra xe, lại vòng qua chỗ ngồi kế tài xế, dắt Tiểu Nhu với vẻ ngây ngốc mơ hồ không rõ, bước nhanh tới cửa hàng quần áo !

“Chúng ta muốn đi nơi nào?” Tiểu Nhu đi theo Lãnh Mặc Hàn, hơi loạng choạng đi về phía trước.

Lãnh Mặc Hàn không nói gì, chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, mang theo cô đi vào cửa hàng quần áo, nhìn về phía quản lý và nhân viên bán hàng đi tới, anh lạnh nhạt nói nhanh: “Đổi cho cô ấy bộ quần áo, chúng tôi phải tham gia tiệc từ thiện! Nhanh lên !”

Quản lý cửa hàng lập tức mỉm cười đỡ cổ tay Tiểu Nhu, cười đáp: “Vâng !”

“Ôi, tại sao ! ?” Tiểu Nhu có chút nóng nảy và xấu hổ nói xong, người đã bị mấy nhân viên bán hàng đưa vào trong phòng trang điểm mộng ảo, đầu tiên chuẩn bị tắm rửa xong, sau đó thử thay quần áo!

Lãnh Mặc Hàn cũng không nói nhiều, chỉ im lặng ngồi ở trên ghế sa lon trong cửa hàng, suy nghĩ đến lời của Uyển Thanh tối nay, vì sao dạ hành nhân ngậm miệng chặt như thế, có thể trước khi lên đường nhiệm vụ, vùng não chi phối cảm xúc nào đó của bọn họ bị thôi miên nghiêm trọng, hiện tại cô đang cố gắng tìm cách giải quyết, lúc này anh lại nghĩ tới một chuyện khác, Quản lý và Tổ trưởng của quán bar Lệ Hoa, rốt cuộc thật sự có biết, cô gái lấy đi chai rượu đỏ năm đó là ai hay không ?

Trong phòng thay quần áo!

Cả người Tiểu Nhu mơ hồ tắm rửa xong, mặc áo choàng tắm màu trắng, chỉ ngây ngốc ngẩng đầu lên, nhìn tất cả nhân viên bán hàng mở ra từng dãy hộp phấn hàng hiệu, từng hộp son, sau đó bày ra bút kẻ lông mày và cọ phấn, một nhóm nhân viên khác đẩy các loại trang phục dạ hội quản lý cửa hàng đã chọn ra, bày ở trước mặt của Tiểu Nhu, bên cạnh mặt tường màu trắng cũng chậm rãi xoay tròn ra, tất cả loại giày thủy tinh xuất hiện . . . . . .

“. . . . . . . . . . . .” Tiểu Nhu nhìn cảnh tượng trước mắt, sợ ngây người.

Thợ trang điểm lập tức nâng khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của Tiểu Nhu, phun lên nước hoa hồng của pháp cho cô, da thịt lập tức trở nên trơn mềm sáng bóng, ngón áp út quét nhẹ bột kim cương trên mắt cô, để cho hai mắt cô lập tức sáng ngời động lòng người, lại thoa một lớp phấn mỏng cho cô, gắp lông mi thật dài, quét qua mascara màu đen, nhúng qua dung dịch hoa hồng, cầm cái hộp cao trong suốt dễ ngửi. . . . . .

“Thơm quá !” Tiểu Nhu ngửi được mùi giống như mùi táo, không khỏi nở nụ cười nói.

Thợ trang điểm khẽ mỉm cười, cầm cọ môi mới tinh, thấm một chút son môi trong suốt, quét nhẹ qua đôi môi hấp dẫn hơi dầy của cô, vốn son môi trong suốt, lập tức sáng lên màu hồng bóng loáng, che giấu vân môi, mềm mại giống như trái chín, làm người ta muốn nếm thử một chút.

Tiểu Nhu cũng muốn nhấp nhẹ đôi môi, nếm thử một chút son môi.

“Ôi!” Thợ trang điểm mỉm cười nhắc nhở cô nói: “Đừng mím môi, mím sẽ có dấu son môi, khó coi.”.

“Ồ. . . . . .” Tiểu Nhu có chút ngây ngốc đáp lời, lúc ngẩng đầu lên, đã thấy mình trong gương, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn có vẻ chín chắn hơn so với bình thường, mắt to sáng ngời động lòng người, lỗ mũi cao, còn có cái miệng nhỏ nhắn màu hồng hơi dầy, trái tim cô đập thình thịch, tự nhìn mình trong kính, cũng có vẻ có chút mơ mộng. . . . . .

Quản lý đứng ở trước nhiều quần áo mình chọn lựa, liếc mắt nhìn một vòng, lập tức cầm một bộ trong đó, nói: “Lấy bộ này đi!”

Thời gian trôi qua một chút.

Lãnh Mặc Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, nhắc cổ tay, nhìn thời gian, đã qua mười lăm phút rồi, nghĩ tới buổi biểu diễn sắp bắt đầu, anh mới hơi muốn xoay người hỏi thăm còn chờ bao lâu, lại nghe được sau lưng có âm thanh giày cao gót rối loạn, anh không nhịn được xoay người, nhìn người trước mặt, đột nhiên ngẩn ra. . . . . .

Phòng thay đồ xa hoa mộng ảo đã mở rèm cửa màu trắng, Tiểu Nhu mặc váy ngắn cúp ngực màu trắng xếp hình cánh hoa, khéo léo búi mái tóc kiểu Hàn quốc đáng yêu, đứng ở trước kính toàn thân, từ nhiều góc độ nhìn sang, cũng sáng lạn, mềm mại giống như đóa hoa lài thuần khiết dịu dàng, trên đôi vai gầy tán một chút bột kim cương, lộ ra màu sắc hết sức mê người, bộ ngực đầy đặn lộ ra một chút bờ ngực khêu gợi, vòng eo sít chặt, tròn trịa mảnh khảnh làm cho người ta muốn đưa tay bóp một cái, làn váy ngắn xếp ly buông tới đầu gối, mang giày cao gót màu trắng hơn mười cm, lộ ra bắp chân thon dài hấp dẫn, cô không chút nào phát hiện mình xinh đẹp, tay cầm một tờ khăn giấy, không ngừng gấp. . . . . .

Lãnh Mặc Hàn vẫn ngơ ngác đứng ở một bên nhìn cô.

Tiểu Nhu không có phát hiện có người đang nhìn mình, chỉ kéo nhẹ đuôi váy ngắn, rất tùy ý ngồi ở trước bậc thang, nhét khăn giấy vào sau giày cao của gót mình, hơi nghiêng người, bộ ngực hoàn mỹ lại lộ ra một chút bờ ngực hấp dẫn. . . . . .

Lãnh Mặc Hàn không khỏi nhớ ngày mưa to gió lớn đó, có một cô gái mặc áo sơ mi trắng, váy đen, cả người ướt đẫm, tay nắm lấy cỏ linh chi nhét vào trước ngực của mình, rất lơ đãng, rất không phòng bị, giống như toàn bộ thế giới đều không có người xấu, thuần khiết đáng yêu giống như đóa hoa cam, nghĩ đến đây, hình ảnh chuyển tới, cô đứng ở trong rừng, treo vòng hoa cho mình. . . . . .

Tiểu Nhu vẫn còn đang ngây ngốc nhét khăn giấy vào sau gót chân!

Lãnh Mặc Hàn lại chậm rãi cất bước tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, nhìn đôi chân thật sự nhỏ, sâu kín hỏi: “Giày quá lớn sao?”

“Ừm!” Tiểu Nhu nhìn Lãnh Mặc Hàn, lập tức có chút tiếc nuối ngây ngốc nói: “Nghe quản lý nói, đây là đôi giày cao gót nhỏ nhất trong cửa hàng rồi !”

“. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn im lặng không lên tiếng, nhìn giày cao gót lộ ra khăn giấy màu trắng, còn có gót chân đáng thương, liền muốn vươn tay cởi ra cho cô, nói: “Vậy thì không mang nữa!”

“Không được!! Tôi thích đôi giày này!” Tiểu Nhu thật vui vẻ chống mặt sàn, hơi có chút không vững đứng lên, nhấc lên đuôi váy thật dài, nở nụ cười ngọt ngào, cọ nhẹ giày cao gót của mình, vui vẻ nói: “Xem đi? Hiện tại vừa chân rồi !”

Lãnh Mặc Hàn chậm rãi đứng lên, nhìn Tiểu Nhu tối nay ngọt ngào mềm mại hấp dẫn giống như trái chín, làm người ta muốn cắn một cái, hai mắt anh chậm rãi xoay di động trong nháy mắt, lại cau mày nói: “Tôi ngửi được một mùi vị rất thơm ngọt. . . . . .”

Ánh mắt Tiểu Nhu lập tức sáng lên, nhìn anh, vui vẻ nở nụ cười nói: “Anh cũng ngửi được hả!! Đó là mùi vị trên môi của tôi ! Mùi vị táo thật thơm ngọt. Tôi cũng muốn nếm thử một chút. . . .”

Lãnh Mặc Hàn hơi cau mày, nhìn cô gái thuần khiết đáng yêu trước mặt, muốn cực lực đè nén suy nghĩ trong đáy lòng của mình, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Vậy nếm thử một chút. . . . . .”

“Không được!! Thợ trang điểm nói không có thể nếm!” Tiểu Nhu lập tức ngây ngốc cười nói.

“. . . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn nhìn dáng vẻ cô ngây thơ đơn thuần như vậy, không thể làm gì khác, chậm rãi thở dài một hơi, mỉm cười gật đầu một cái, nói: “Đi thôi. . . . . .”

Anh nói xong, vừa muốn vươn tay, nắm bàn tay nhỏ bé của cô. . . . . .

Tiểu Nhu cũng đã đưa tay nắm lên túi xách ngọc trai rất đáng yêu, giơ ở trước mặt của Lãnh Mặc Hàn, rất đắc ý, rất vui vẻ, nói: “Anh xem một chút! Đây là chị trang điểm đưa cho tôi, xem được không?”

Lãnh Mặc Hàn ngừng tay trên không trung, thật sự có chút khó khăn nhìn cô gái ngốc nghếch trước mặt, không biết cô không hiểu thật, hay giả vờ không hiểu, không thể làm gì khác, khẽ mỉm cười, bất đắc dĩ nói: “Rất xinh đẹp!”

“Tôi cũng cảm thấy rất xinh đẹp! Tôi muốn giấu nó đi, không để cho chị tôi nhìn thấy!” Tiểu Nhu nói xong, người đã thật vui vẻ nắm túi xách ngọc trai của mình, một mình bước đi.

Lãnh Mặc Hàn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Tiểu Nhu thuần khiết động lòng người, anh thở dốc một hơi, lại móc ví ra, chuẩn bị đi tính tiền.

Bầu trời đổ mưa rơi hơi to !!

Lãnh Mặc Hàn cùng với Tiểu Nhu đi ra cửa hàng quần áo, mới vừa muốn kéo nhẹ bả vai của cô, chống cây dù đi về phía trước, nhưng Tiểu Nhu đã bước nhanh, chuẩn bị đi vào trong mưa, chạy tới trên xe !!

Lãnh Mặc Hàn lập tức dung sức đàn ông, nắm chặt cổ tay mềm mại của cô gái này, mạnh mẽ  kéo cô vào trong ngực của mình!!

“Ôi!” Tiểu Nhu nhất thời mang giày cao gót đứng không vững, ngã vào trong ngực Lãnh Mặc Hàn, ngẩng đầu lên, kinh ngạc hai mắt trợn to nhìn anh.

Lãnh Mặc Hàn giống như có chút tức giận, giả vờ không để ý tới cô, mà vươn tay kéo mạnh bên hông mảnh khảnh của cô, buộc cô đến gần bên cạnh mình, mới che dù cất bước đi về phía trước!!

“. . . . . . .” Tiểu Nhu tựa vào trong ngực Lãnh Mặc Hàn, trong lòng không khỏi xao động, nhưng theo bản năng, có chút hoảng sợ muốn tránh thoát ngực của anh. . . . . .

Lãnh Mặc Hàn lại bá đạo ôm chặt cô, cho đến khi đi tới bên cạnh cửa xe, nhanh chóng mở cửa xe kế bên tài xế, nhét cả người cô vào!!

Tiểu Nhu ngã ngồi vào ghế lái phụ, ngây ngốc nhìn Lãnh Mặc Hàn xếp dù, mình cũng ngồi vào ghế lái, giao cây dù cho quản lý, mình mới phát động xe, dùng tay mở máy điều hòa, lại hơi mạnh mẽ và lạnh lùng kéo dây nịt an toàn!!

“. . . . . .” Tiểu Nhu ngây ngốc nhìn anh thật lâu, có chút căng thẳng nói: “Lãnh Phó tổng, tôi làm sai việc gì sao?”

Lãnh Mặc Hàn không để ý tới cô, tay đè trên hộp số, tiếp tục kéo cần số.

Tiểu Nhu có chút vô tội, khẽ cắn môi dưới, nhìn anh.

Lãnh Mặc Hàn mới vừa muốn lái xe, lại nhìn con đường phía trước mưa to bay tán loạn, anh gài số lại, cởi bỏ dây nịt an toàn, lập tức xoay người, hai mắt nóng bỏng nhìn Tiểu Nhu, nói: “Lần trước cô nói gì ?”

Tiểu Nhu nghe Lãnh Mặc Hàn hỏi vậy, lập tức ngây ngốc nhớ lại lời mình đã nói với anh, nhưng không khỏi trợn to hai mắt, hỏi: “Lần trước tôi . . . . . Nói gì?”

Lãnh Mặc Hàn ẩn nhẫn thật lâu, mới rốt cuộc không nhịn được nói: “Cô nói. . . . . . đối tượng xem mắt đeo mắt kính chán ghét kia, tặng cho cô một con heo rừng, là đàn ông tốt nhất cô gặp sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK