Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 747: GIÀNH ĐÀN ÔNG VỚI TÔI

9 giờ 10 phút sáng.

Bộ dáng Trang Hạo Nhiên giống như thoả thuê mãn nguyện, đắc ý, mang theo đám người Lâm Sở Nhai thật kiêu ngạo đi ra, cùng lấy mắt kính đeo lên, ngẩng mặt nhìn bầu trời xanh thẳm, khóe miệng hơi cười, tay kéo nhẹ cửa xe Audi Pikes Peak ra, đang muốn đẹp trai ngồi vào, lại phát hiện phía trước có mỹ nhân hấp dẫn, người mặc váy ngắn màu trắng hấp dẫn bó sát người, tay cầm mắt kính, khẽ chạm khóe miệng, bộ dáng quyến rũ mập mờ, tựa vào sườn xe Ferrari, mỉm cười nhìn mình. . . . . . Anh dừng lại động tác, cũng hơi ngẩng mặt nhìn cô. . . . . .

Mấy vệ sĩ, không biết ở từ đâu nhanh chóng đi ra, bộ dạng Thần chết lạnh lùng nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhìn tình huống này, chỉ chắt lưỡi một tiếng, mỉm cười, trực tiếp ngồi vào Audi Pikes Peak của mình, đề máy, phát động xe. . . . . .

Tứ đại cầm thú cũng ngồi vào xe, đề máy, phát động xe.

Đường Khả Hinh đứng ở trước cửa sổ sát đất gian phòng lầu hai, nhẹ nhàng vén màn cửa sổ, nhìn Trang Hạo Nhiên ở dưới lầu, mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, cổ áo mở ra, ngồi ở trong xe thể thao mui trần, hết sức đẹp trai, một tay cầm tay lái, khí phách làm cho người khác tim đập nhanh, trong lòng của cô không khỏi căng thẳng, cảm giác lo lắng hít thở không thông, thì lại chăm chú nhìn phía trước xa xa, có một cô gái đẹp hấp dẫn, từ trước giờ giờ cũng chưa từng thấy, chỉ thấy thái độ cô mập mờ thưởng thức, nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Hai tròng mắt của cô chớp lóe, tay không khỏi theo đè chặt nơi ngực, có chút căng thẳng nhìn cô gái đẹp hấp dẫn ở trước mặt. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cũng không có lưu ý nhiều như vậy, một tay cầm tay lái, giày da lau cùi sáng bóng chậm rãi đạp chân ga, cho xe chạy đi phía trước. . . . . .

Cô gái đẹp hấp dẫn đột nhiên khẽ đưa tay ngăn cản, ý bảo vệ sĩ đừng đi theo, tự mình kéo cửa xe Ferrari, quyến rũ ngồi vào bên trong xe, một tay nắm nhẹ tay lái, chân đạp thắng xe, nhanh chóng quay số năm, buông lỏng thắng xe, đạp mạnh chân ga, xe như mũi tên lao thẳng tới trước . . . . .

Đường Khả Hinh hơi chút sững sờ, lập tức ngạc nhiên nhìn sang! !

Con đường núi uốn lượn! !

Trang Hạo Nhiên một tay cầm tay lái, mỉm cười đạp nhẹ chân ga, cho xe chạy thẳng tới phía trước, đang hưởng thụ gió sớm ngọt ngào, đột nhiên nghe được sau lưng tiếng động cơ Ferrari kịch liệt vang lên, anh hơi cau mày, lập tức nghiêng mặt nhìn kính chiếu hậu, chiếc Ferrari màu đỏ thẫm như tia chớp muốn vượt lên, cô gái hấp dẫn nở nụ cười mập mờ trêu đùa, phản chiếu từ trước xe cửa sổ xe, anh lập tức nói: “Tương lai! ! Tôi nhất định không để cho vợ tôi lái Ferrari! Quá rêu rao!”

Anh nói xong, sắc mặt chợt đông cứng, hai mắt chậm rãi lóe lên, tay nắm chặt tay lái, chợt đạp chân ga, chiếc Audi Pikes Peak lấy tốc độ trên thế giới không có xe có thể địch lại, xuyên qua không gian vọt thẳng phía trước! !

Cô gái hấp dẫn cầm tay lái, nhìn chiếc Audi Pikes Peak ở phía trước vèo một tiếng, biến mất, cô đột nhiên mỉm cười, biết phía trước là đường xá, đạp chân ga, lấy tốc độ 200km/h, vọt thẳng tới phía trước ! !

Trong đường núi, có một vòng xoay lớn!

Chiếc Audi Pikes Peak hướng vòng xoay lớn lao đi như tia chóp, chiếc Ferrari màu đỏ thẫm cũng theo sát phía sau chiếc Audi Pikes Peak, chạy nhanh đến, cuối cùng biến mất ở một con đường khác, muốn chặn xe của Trang Hạo Nhiên ! !

Hai tràng tiếng động cơ nhanh chóng truyền đến.

Trang Hạo Nhiên nắm chặt tay lái, để cho chiếc Audi Pikes Peak nhanh chóng vòng qua vòng xoay lớn, vừa muốn chạy tới phía trước lại phát hiện chiếc Ferrari kia nhanh chóng lái tới từ phương hướng ngược lại, lông mày của anh hơi nhảy lên, khóe miệng nâng lên nụ cười, lập tức đạp chân ga, cho chiếc Audi Pikes Peak mở hộp máy ra, một ánh lửa màu xanh dương bắn ra ngoài, lấy tốc độ 100 km/giây nhanh chóng xé không gian, xông thẳng tới phía trước ! !

Cô gái hấp dẫn nắm chặt tay lái, nhìn thấy có chút hoảng sợ, lập tức thay đổi tay lái, cho xe sang bên, luồng ánh sáng trắng vèo một tiếng vượt qua sườn xe, cô còn chưa lấy lại tinh thần thì tiếng động cơ này đã ở tại chân núi rồi ! Người đàn ông này, nếu không phải là tay đua xe, vậy lá gan của anh thật sự còn lớn hơn ông trời! Cô cảm thấy thú vị nở nụ cười hắc một tiếng, thậm chí nhắm mắt lại, nhớ lại cảm giác tuyệt vời lúc mới vừa nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, trái tim hít thở không thông. . . . . .
***

Biệt thự! !

Đường Khả Hinh còn có cuộc họp quan trọng lúc 10, cô nhanh chóng mặc đồng phục màu đen của phòng kinh doanh rượu, vừa mang giày cao gót, vừa ôm tài liệu đi ra khỏi phòng, đang muốn xuống lầu thì nhìn thấy cửa phòng thầy giáo vẫn đóng thật chặt, cô liền im lặng đi tới trước cửa, vươn tay gõ nhẹ một cái, mới dịu dàng nói: “Thầy. . . . . . Con trở về khách sạn trước, bởi vì có một cuộc họp quan trọng . . . . . . Thầy đừng nóng giận, con nhất định sẽ chuộc lỗi thật tốt để cho thầy được vui vẻ.”

Cô nói xong, liền nhanh chóng ôm tài liệu muốn đi xuống dưới lầu, nhưng giống như nghĩ tới cái gì, quay trở lại trước cửa phòng của thầy giáo, dịu dàng nói: “Ở Trung quốc chúng ta, có một câu chuyện rất cảm động, có một ông già bị câm điếc đi nhặt ve chai, một ngày nào đó, ở trên đường nhặt được một đứa trẻ, ông ấy vì đứa trẻ sơ sinh này, bỏ qua một người yêu làm bạn với mình, khổ tâm nuôi dạy đứa trẻ đó trưởng thành. Người câm điếc nhìn thấy đứa con gái mình thu nuôi, từng ngày từng ngày lớn lên, nhưng bởi vì ông không nói được, cho nên không cách nào dạy cho cô con gái gọi mình một tiếng cha. . . . . .”

Vitas lạnh lùng ngồi ở trước bàn đọc sách, chăm chú xem bách khoa toàn thư rượu đỏ ở trước mặt, lật từng tờ từng tờ.

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng chống tay ở bên cửa, nghĩ tới Thầy giáo khổ tâm dạy dỗ, cùng câu nói lúc mình bị mất trí nhớ, cô thật lòng nói: “Cố sự này, đến cuối cùng là một bi kịch, rốt cuộc đứa con gái đã biết nói, nhưng bởi vì là ngôi sao lớn, không dám nhận người cha câm điếc nhặt ve chai . . . . Cho đến khi người cha ngã bệnh, cô mới hối hận không kịp. . . . . . Cuộc đời của con rất may mắn, con có hai người cha, một là cha ruột của con, một là thầy. . . . . . Lúc thầy dạy con học rượu đỏ, cho tới bây giờ đều chấp nhất một chút tình cảm với cuộc đời, kiên nhẫn dạy bảo. . . . . . Để cho con hiểu được, rượu đỏ là máu của sự sống, càng để cho con hiểu được, sống tức là cảm ơn . . . . Con cũng đã từng mong đợi cuộc sống tương lai đi về phía giáo đường hạnh phúc, nhưng cả đời của con có lẽ không cách nào để cho cha ruột đưa con đi một đoạn đường. . . . . . Vào lúc đó, con hi vọng Thầy có thể dắt tay của con, đưa con đi một đoạn đường. . . . . . Khi đó con nhất định rất hạnh phúc. . . . . . Bởi vì tinh thần của thầy làm cho thế giới của con tươi đẹp. . . . . .”

Vitas dừng động tác trong tay, hơi nghiêng mặt.

Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng, lại nghẹn ngào nói: “Thầy nói. . . . . . Con mất trí nhớ, chuyện thứ nhất chính là quên người quan trọng nhất. . . . . . Xin tha thứ cho con . . . . .  người đó thật sự là người quý trọng nhất trong cuộc đời con, thật ra con rất may mắn có Thầy. . . . . . Nếu như thầy không chê, xin cho học trò chăm sóc thầy cả đời. . . . . .”

Vitas nghe những lời này, hai mắt lóe lên.

“Con đi trước! Sau này. . . . . .Con tuyệt đối sẽ không làm tiếp chuyện khiến thầy không vui! Cũng tuyệt đối sẽ không trộm rượu và phá vỡ đồ cổ của thầy, nhất là biết những thứ này là đồ cưới của con. . . . . .” Người cô đã nhanh chóng đi xuống lầu.

Vitas đóng mạnh bách khoa toàn thư rượu, cau mày nhìn ngoài cửa, vẻ mặt lại tức giận !.

Đường Khả Hinh vừa lau nước mắt trên mặt, vừa cười đi ra khỏi phòng, mới vừa muốn tranh thủ thời gian lên xe, lại nghe được tiếng gọi quyến rũ mà tao nhã, tiếng hi mềm mại. . . . . . Cô sững sờ, quay đầu, nhìn thấy cô hàng xóm hấp dẫn đã nhìn chằm chằm vào Trang Hạo Nhiên, đang rất xinh đẹp từ trong chiếc Ferrari đi ra, mặc dù cô nghi ngờ, nhưng vẻ mặt vẫn lộ lễ phép, cười đáp: “Hi. . . .”

Cô gái đẹp hấp dẫn nhấc bước chân dài hấp dẫn đi ra xe, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Xin lỗi, quấy rầy cô, có chuyện muốn nhờ chỉ bảo.”

Đường Khả Hinh dừng ở tại chỗ, mỉm cười nhìn cô, nói: “Xin mời cô nói.”

“Tôi mới vừa từ nước Mĩ trở lại, tên Jenny. . . . . .” Jenny mỉm cười vươn tay về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng nhìn cô, mỉm cười vươn tay, cùng bắt tay nói: “Chào cô.”

“Chào cô. . . . . .” Jenny nhìn kỹ Đường Khả Hinh một cái, cảm giác cô cùng người đàn ông hoàn mỹ vừa rồi cũng không xứng đôi, liền không cố kỵ, nói: “Tôi ở nước ngoài từ nhỏ, nhưng cũng gặp không ít người đàn ông phương tây ưu tú, nhưng người đàn ông mới vừa từ trong nhà cô đi ra lái chiếc Audi Pikes Peak, là người đàn ông phương Đông hoàn mỹ nhất tôi gặp qua. Tôi muốn hỏi một chút, anh ấy là con cái của gia đình nào? Hoặc là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn nào ?”

Đường Khả Hinh nhướng mày, trong đầu lập tức nhớ tới tối hôm qua Trang Hạo Nhiên nhảy dán sát với cô gái khác, sắc mặt của cô hơi lộ ra nụ cười hung hăng, nghĩ tới người này, đi đâu cũng trêu chọc đào hoa, một nữ phóng viên, anh đã bị hù như vậy, thêm một cô gái nữa, không phải anh muốn mình làm bạn gái của anh cả đời sao? Nghĩ tới đây, cô lập tức nhìn cô gái, cười nói: “Anh ấy là. . . . . . Tổng Giám đốc Tưởng của Tập đoàn Á Châu chúng tôi !”

Ánh mắt của Jenny sáng lên, nhìn Đường Khả Hinh, lập tức cảm thấy cái tên này, hết sức khí phách.

“Đẹp trai chứ? Hấp dẫn chứ?” Đường Khả Hinh nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười bất đắt dĩ, nói: “Tổng Giám đốc của chúng tôi nhất định được các cô gái hoan nghênh. Nhưng. . . . . . ở khách sạn anh ấy là người nổi tiếng lạnh lùng, bình thường, không muốn gặp người. . . . . . Cho nên. . . . . . Cô muốn gặp mặt anh ấy, có thể có chút khó khăn.”

Jenny chỉ mỉm cười tao nhã nhìn cô.

“Hẹn gặp lại. Chúc cô thành công.” Đường Khả Hinh nói xong, khuôn mặt liền biến mất nụ cười, ngồi vào xe màu đen của mình, chậm rãi đóng cửa lại, nhìn tài xế, nói: “Lái xe! Về khách sạn!”

Tài xế nghe vậy, liền cũng gật đầu một cái, lập tức lái xe đi khỏi.

Đường Khả Hinh tựa vào chỗ ngồi phía sau xe, cảm giác xe đã lái khỏi cửa nhà một khoảng cách, cô mới xoay người, nhìn Jenny ngoài cửa xe, cô vẫn đứng tại chỗ, rất hấp dẫn động lòng người. . . . . .”Chậc! ! Cô có bản lãnh đuổi tới Tập đoàn Á Châu à? Tìm Tổng Giám đốc Tưởng à? ! Tìm được, xem như cô thắng! Giành đàn ông với tôi! Chậc!”

Phốc! !

Cô lập tức cầm tài liệu lên, cúi mặt đắc ý nở nụ cười.

Jenny đứng ở bên đường, vẻ mặt mỉm cười giơ điện thoại lên, trực tiếp gọi điện thoại đến Dinh Tổng Thống Pháp, dịu dàng nói: “Thay tôi xử lý công việc cho anh trai. Nói cho anh ấy biết, xế chiều hôm nay, tôi muốn đến Khách sạn Á Châu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK