Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1258: ĐẶT

Mưa vẫn rơi rào rào.

Lúc này đã nửa đêm, ngoài cửa sổ mưa gió mãnh liệt bay qua, gõ vào cửa sổ sát đất lộp bộp từng hồi nặng nề vang dội!

Cả người Lãnh Mặc Hàn mệt mỏi hốc hác không chịu nổi ngồi ở ghế sa lon, hai tròng mắt gần như ngẩn ra ngắm nhìn hạt mưa rơi ngoài cửa sổ, tay cầm tấm hình, vẫn từ từ suy nghĩ tới lui, nghĩ xem rốt cuộc người thứ ba này là ai? Anh ta đi vào phòng bếp có mục đích gì. . . Mắt cảm thấy đau nhức xốn ngứa, anh không khỏi phiền não nhắm lại, để cho mình nghỉ ngơi một chút, suy nghĩ được rõ ràng.

Uyển Thanh ngồi trên xe lăn, người cũng đã mệt mỏi tiều tụy không chịu nổi, cô vẫn chăm chú nhìn chằm chằm cái cái rương màu đỏ thẫm này, còn có cái muỗng inox, hơi thở phì phò nặng nề, nghĩ tới vụ án này, rốt cuộc còn có lối thoát nào hay không, rốt cuộc người thứ ba này vào phòng bếp là làm gì? Nếu như anh ta có liên quan đến vụ cháy, không thể nào để lại chứng cứ ở hiện trường rõ ràng như vậy!

Có lẽ. . . Anh ta cho rằng mình đã tạo ra chứng cứ vắng mặt! Nhưng anh ta không ngờ lại lỗ mãng như thế?

Thanh Bình và Mỹ Linh cũng đã mệt mỏi ngủ mất, Trương Thục Dao bởi vì nhớ tới Trang Hạo Nhiên, cả người vẫn lặng lẽ đưa mắt nhìn phía trước, một mình lo lắng rơi lệ. . .

Lãnh Mặc Hàn nhắm chặt hai mắt nhưng vẫn có thể cảm thấy con mắt anh đang di động từng hồi, không nhịn được vươn tay gát nhẹ ở trước trán, lại rất mệt mỏi nặng nề thở dốc. . . Hơi thở gần như đã tuyệt vọng. . . Dựa vào sự thật ở trước mắt, muốn mạnh mẽ xen vào một manh mối, nhưng làm thế nào xen vào. . .

Hôm nay cả ngày đều tra tìm người ra vào khách sạn, gần như không có tìm thấy được bất kỳ người nào đáng nghi, mà trong hệ thống cameras cũng không có phát hiện bất kỳ điều gì nữa! !

Uyển Thanh cũng cảm thấy hai tròng mắt đau nhức xốn ngứa, cô chậm rãi nhắm mắt lại, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi lấy hơi. . .

Lúc này, cả phòng một mảnh yên tĩnh, rốt cuộc trôi nổi hơi thở bi thương nặng nề, bất đắc dĩ.

Trên bàn trà một chiếc điện thoại di động màu đen đang nhấp nháy ánh sáng màu xanh dương, có tin nhắn từ từ gửi tới.

Lãnh Mặc Hàn nhắm mắt tựa vào trên ghế sa lon, không muốn quan tâm bất cứ chuyện gì, nhưng tin nhắn này lại gửi tin này đến tin khác, anh cảm thấy có chút phiền não khó hiểu, liền hơi buông tay, nghiêng người tới trước mệt mỏi cầm điện thoại di động của mình lên, mở ra xem. . . Không ngờ nhìn thấy trong màn hình xuất hiện hình ảnh của Tiểu Nhu ngọt ngào mặc áo sơ mi màu hồng kết hợp váy ngắn màu vàng nhạt, bên ngoài khoác áo ghi lê màu trắng, xuất hiện ở sân trường của mình, trong hình đôi mắt to của cô vẫn sáng ngời động lòng người, lúc nở nụ cười rất ngọt ngào, rất ngọt ngào. . .

Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn chậm rãi di động, xem hình của Tiểu Nhu, trong lòng hơi ấm áp, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ. . .

Từng tấm hình được gửi tới, tất cả đều là hình Tiểu Nhu chuẩn bị nhập học trường dạy làm bánh ngọt của Pháp, tấm hình cuối cùng cô mặc áo len màu đen và quần short trắng, buộc búi tóc nhỏ, đứng ở phong cảnh mô phỏng phòng bếp nhà hàng tây của Pháp ở trường học, chụp được, trong hình cô vẫn ngọt ngào động lòng người, đưa ngón tay làm dấu Yeah, nhìn về phía ống kính, cười thật đáng yêu. . .

Lãnh Mặc Hàn chăm chú nhìn tấm hình cuối cùng của cô gái này, khuôn mặt anh lại lộ ra mệt mỏi không còn hơi sức nở nụ cười nhàn nhạt, lúc mới vừa thở dốc một cái, muốn tắt hình, chuẩn bị nhắn lại cho cô thì vẻ mặt của anh cũng hơi giật mình, hai tròng mắt mãnh liệt lóe lên, không thể tin nổi cúi xuống nhìn kỹ hình ảnh sau lưng Tiểu Nhu, anh giống như tìm được manh mối quan trọng, kích động gọi em gái: “Uyển Thanh! ! Uyển Thanh, em mau tới đây nhìn một chút!”

Uyển Thanh lập tức mở hai mắt đau nhức, lộ ra một chút mệt mỏi ngẩng đầu, nhìn Lãnh Mặc Hàn hơi khôi phục tinh thần, âm thanh khàn khàn hỏi: “Có chuyện gì. . .”

Lúc này Trương Thục Dao cũng nghe được tiếng gọi thật kích động của Lãnh Mặc Hàn, cô cũng hơi tỉnh táo, cũng lập tức kích động đi tới, căng thẳng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Phát hiện ra cái gì?”

Lúc này Thanh Bình và Mỹ Linh cũng chậm rãi mở hai mắt đau nhức, cả người lim dim mệt mỏi hỏi: “Phát hiện cái gì vậy?”

Uyển Thanh tạm thời không trả lời bọn họ mà im lặng cầm lấy điện thoại của anh trai, mở tấm hình cuối cùng của Tiểu Nhu, nhìn vào, hai tròng mắt của cô cũng lập tức sáng lên, không thể tin nổi nhìn chằm chằm bộ đồ ăn sau lưng Tiểu Nhu, cũng chợt cảm thấy máu cả người cũng đang kích động sôi trào. . . Thậm chí hai tròng mắt cô nhanh chóng nhìn thoáng qua bộ đồ ăn đặt ở phía sau lưng tất cả đầu bếp, trong đó bao gồm các loại muỗng canh, cô lập tức cảm giác mình sắp nuốt cả lưỡi rồi, trên mặt hơi lộ ra nụ cười vui mừng! !

“Này! !” Trương Thục Dao cũng lại gần nhìn hình chụp của Tiểu Nhu, cô gái này ngoài khuôn mặt ngọt ngào cùng đôi mắt xinh đẹp cực to, cô đố kỵ nên không nhìn thấy được gì, nhìn bọn họ căng thẳng hỏi: “Rốt cuộc mọi người phát hiện ra cái gì? Nói mau đi! Hình này có gì đặc biệt, đây chính là phòng ăn ở Pháp à? Như vậy mọi người cũng có thể nhìn ra manh mối?”

Thanh Bình và Mỹ Linh nghe Trương Thục Dao căng thẳng kêu lên như thế, bọn họ cũng tò mò vội vàng lại gần, híp mắt nhìn nửa khuôn mặt ngọt ngào của Tiểu Nhu trên điện thoại di động, giơ tay làm dấu yeah, cũng nghi ngờ nói: “Đúng vậy! tôi nhìn tấm hình này rất bình thường! Có gì đặc biệt đâu?”

“Mọi người nhìn đi!” Uyển Thanh nhanh chóng giơ điện thoại di động lên, nhìn về phía ba người Trương Thục Dao chỉ vào hình ảnh sau lưng Tiểu Nhu ở bên trong màn hình điện thoại di động nói: “Đây là mô hình nhà hàng tây của trường dạy nấu ăn nổi tiếng ở Pháp! ! Mọi người nhìn thấy không? Phía sau Tiểu Nhu đặt muỗng canh rất không trật tự cũng không đồng đều?”

Ba người nghe nói như vậy, hai tròng mắt lập tức trợn to, rất kinh ngạc nhìn bộ đồ ăn đặt sau lưng Tiểu Nhu, quả nhiên các bộ đồ ăn bên trong không hề giống nhau! ! Bọn họ đều chậm rãi gật đầu, nói: “Đúng thế. . . Vậy thì sao?”

“Vậy mọi người nhìn ra phía sau!” Uyển Thanh đưa hai tay ra, chậm rãi phóng to một hình ảnh gần như mơ hồ ở trong một góc khác bị che khuất sau lưng Tiểu Nhu, căng thẳng nói.

Ba người lại mở to hai mắt, nhìn một hình ảnh mơ hồ sau lưng Tiểu Nhu, gần như có thể nhìn ra trên kệ thủy tinh trong suốt đặt một chiếc muỗng canh, vẻ mặt bọn họ lập tức lộ ra nghi ngờ, sâu kín nói: “Bên trong kệ thủy tinh cũng có một cái muỗng canh, nhưng. . . Thế thì sao? Có gì kì lạ?”

Uyển Thanh bất đắc dĩ nhìn ba người các cô, nói ngay: “Ôi trời! Như vậy cũng không nhìn ra được? Đây chính là lý do vì sao chúng ta điều tra vật phẩm hư hao hoặc mất mát của tất cả phòng bếp cũng không thể tra ra được! ! Bởi vì muỗng canh này căn bản cũng không thuộc của bất kì người nào trong phòng bếp!”

“À? Không thuộc của bất kì người nào trong phòng bếp? Vậy là của ai?” Ba người nghe nói như vậy, khiếp sợ kêu lên.

Uyển Thanh thật kích động nhìn bọn họ, nhanh chóng nói: “Cả khách sạn chỉ có một người có tư cách được đặc biệt hưởng thụ nghi thức đặt cái muỗng canh đầu bếp lên kệ thủy tinh! ! Người đó chính là Đầu bếp Trưởng phòng ăn hoặc khách sạn cao cấp. . .!”

“Trời ơi!” Trương Thục Dao lập tức kích động, gần như muốn khóc nhìn Uyển Thanh, nghẹn ngào bật cười nói: “Ý của cô là. . . Nếu như năm đó phòng thu mua của khách sạn hoặc các bộ phận khác có kiểm kê nghiêm túc, chúng ta tạm thời không tìm ra ghi chép rõ ràng chi tiết có liên quan đến mất mát hoặc hư hao muỗng canh, là vì cho rằng muỗng canh này chính là của đầu bếp trưởng năm đó, chủ tịch Đường! ! Đúng vậy! Sau khi ông ấy nhận chức đầu bếp Trưởng, ngoài bữa tiệc đặc biệt lớn, ông ấy gần như cũng không cần nấu nướng nữa! Như vậy. . . Sau đó ông ấy đặt muỗng canh ở nơi nào ?”

Lãnh Mặc Hàn gần như kích động ngồi dậy, nhìn phía ngoài cửa gọi nhanh: “Điệp Y! !”

Cửa phịch một tiếng mở ra, cả người Điệp Y ướt đẫm đứng ở trước cửa phòng bệnh, nhìn chằm chằm Lãnh Mặc Hàn! !

“Lập tức! !” Lãnh Mặc Hàn căng thẳng nhìn Điệp Y, nói nhanh: “Lập tức đi mời Lưu Chí Đức!”

Điệp Y lập tức xoay người rời khỏi, đi tìm người! !

Uyển Thanh dựa theo manh mối này, cô lại nhanh chóng phân tích tiếp: “Tốt! ! Hiện tại chúng ta sắp xếp lại manh mối kia một lần nữa! ! Giả thiết muỗng canh đó thật sự là của chủ tịch Đường, như vậy. . . Vụ án cháy ngày đó, ông ấy muốn nấu nướng! ! Nhưng. . . Sau khi ông ấy trở lại phòng làm việc thay quần áo, có phát hiện không còn cái muỗng canh ở chỗ đặt muỗng canh hay không?”

Lãnh Mặc Hàn cũng nhanh chóng đứng lên, bước nhanh đến trước cửa sổ sát đất, nương theo nước mưa bay qua ngoài cửa sổ, anh càng lúc càng bình tĩnh, sâu kín nói: “Một đầu bếp chú trọng nhất là dụng cụ nấu nướng tượng trưng cho thân phận của mình! Tôi nghi ngờ cái muỗng canh đó rất có thể đặt ở trên kệ thủy tinh trong phòng làm việc của ông ấy! !”

Mỹ Linh và Thanh Bình nhanh chóng ngồi xuống, đôi tay nhanh chóng đặt ở trên bàn phím máy tính, vừa gõ bàn phím, vừa tìm camera phòng làm việc của Đường Chí Long, nhưng bọn họ lại phát hiện phòng làm việc đơn giản, ngoài đặt mấy cái giá sách, gần như không có bất kỳ kệ thủy tinh tượng trưng vinh dự, bọn họ lập tức ngẩng đầu nhìn Lãnh Mặc Hàn thất vọng nói: “Trong phòng làm việc của Chủ tịch Đường không có bất kỳ dấu hiệu nào chứng minh có nơi ông ấy đặt muỗng canh! Thật ra. . . Tại sao chúng ta không đích thân hỏi chủ tịch Đường đặt muỗng canh ở nơi nào?”

“Tạm thời không thể hỏi chủ tịch Đường!” Lãnh Mặc Hàn lập tức cứng rắn, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng sắc bén nói: “Chủ tịch Đường và Hạo Nhiên cũng đã cho rằng chính bọn họ là sự thật! Như vậy đáp án rất có thể sẽ bị sai lệch!”

Mỹ Linh và Thanh Bình cũng hiểu được.

“Thừa dịp bác Lưu chưa tới! !” Uyển Thanh nhanh chóng nhìn Mỹ Linh và Thanh Bình nói: “Mọi người chuyển toàn bộ hình ảnh điều tra cùng cameras đến trên người của chủ tịch Đường, tra xem trong lúc xảy ra vụ cháy ông ấy đã làm chuyện gì, gặp người nào! Không chừng có thể tra ra tung tích muỗng canh kia! !”

“Được!” Mỹ Linh và Thanh Bình nhanh chóng gật đầu! !

Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh lập tức kích động nghĩ tới manh mối này khó có được, từng người nắm chặt thời gian phân tích khả năng có thể xảy ra của vụ án! !

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, lúc gần rạng sáng, bầu trời mưa to gió lớn vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, chỉ là sợi mưa trên cửa sổ sát đất càng lúc càng chảy rào rào xuống thật nhanh . . .

Cửa phịch một tiếng mở ra! !

Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh căng thẳng xoay người, nhìn Điệp Y ướt đẫm, lại mời được Lưu Chí Đức đến cửa phòng bệnh. . . Lưu Chí Đức còn mặc áo ngủ, cả người đang ngủ mơ màng bị Điệp Y mạnh mẽ mời đi, lập tức phái mấy người che dù đưa đến nơi này, lúc này khuôn mặt ông vẫn hốc hác mệt mỏi nhìn ba người trước mặt, kinh ngạc hỏi: “À. . . Các cô, cậu. . . Đã trễ thế này mọi người. . . Mọi người tới tìm tôi có chuyện gì?”

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi tới trước mặt của Lưu Chí Đức, vì tranh thủ thời gian, cũng không khách sáo nữa, nói thẳng: “Bác Lưu! Rất xin lỗi, trễ thế này mới mời bác tới đây, nhưng tôi lại có chuyện muốn mời bác xác nhận một chút! Xin hỏi. . . Cái muỗng đầu bếp của Chủ tịch Đường có phải giống với truyền thống nhà hàng tây, đều có kệ thủy tinh để đặt lên hay không?”

“Đúng vậy!” Lưu Chí Đức nhanh chóng trả lời vấn đề này!

“Vậy. . .” Lãnh Mặc Hàn khó nén được vẻ mặt kích động của mình, lại nhìn Lưu Chí Đức nói: “Vậy. . . Nếu như muỗng canh của đầu bếp Trưởng bị hư hỏng hoặc đánh mất, hẳn là cũng không ghi chép hư hao vào trong phòng thu mua hoặc phòng hành chánh chứ?”

“Bếp trưởng chúng tôi sẽ không đánh mất muỗng canh!” Lưu Chí Đức lập tức nói những lời này! !

“Vì sao?” Bản thân Uyển Thanh cũng kích động nhìn Lưu Chí Đức hỏi nhanh.

“Bởi vì. . . muỗng canh tượng trưng đầu bếp Trưởng đặt ở trên kệ thủy tinh, cho dù bình thường ông ấy muốn nấu nướng cũng sẽ có muỗng canh dự bị cho ông ấy!” Lưu Chí Đức nói ngay: “Muỗng canh dự bị sẽ được ghi chép vào trong vật phẩm hư hao!”

“Vậy. . .” Uyển Thanh căng thẳng nhìn Lưu Chí Đức, giọng lại kích động hỏi: “Vậy muỗng canh của chủ tịch Đường đặt ở nơi nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK