Chương 556: MÙA NÀY ĐỪNG TỚI
Mấy chiếc xe hơi màu đen từ thị trấn nhỏ Cambridge chậm rãi chạy đến, dần dần chạy tới Phòng ăn Bách Hợp, làm cho người đi đường rối rít ghé mắt. . . . . .
Ngồi trong xe dẫn đầu là quý ông người anh chừng sáu mươi tuổi, Johnson, Trưởng Giám sát viên cuộc so tài rượu đỏ lần này, chuyên gia rượu đỏ được hoan nghênh nhất trên thế giới, mặc tây trang màu đen, thắt nơ màu bạc, khuôn mặt lạnh lùng, ngồi ở sau xe, xoay mặt nhìn đường phố náo nhiệt của Cambridge. . . . . .
Một chiếc xe Rolls-Royce chậm rãi từ con đường nhỏ Cambridge khác lái tới, sắp đụng đầu với chiếc xe phía trước, nhưng đột nhiên xuất hiện hai người mặc đồng phục màu đen đi ra ngăn cản ở trước xe.
Chi . . . . . . chiếc xe Rolls-Royce thắng gấp ở trước hai người, tài xế chỉ thiếu chút nữa tức miệng mắng to: “Ai dám cản đường?”
Trang Ngải Lâm và Ân Nguyệt Dung hai người ngạc nhiên ghé đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Hai người đàn ông áo đen, nhanh chóng đi tới chỗ ngồi sau xe, thấy Trang Ngải Lâm cung kính gọi một tiếng đại tiểu thư, liền cúi đầu xuống, ở bên tai của cô nói gì đó, cô nghe xong, ngay lập tức gật đầu.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Ân Nguyệt Dung lập tức nhìn con gái, ngạc nhiên hỏi.
Trang Ngải Lâm không lên tiếng, chỉ căn dặn tài xế nói: “Hiện tại chúng ta đi khỏi, trở về Luân Đôn!”
“À?” Ân Nguyệt Dung nghe vậy, đột nhiên kinh ngạc nhìn con gái hỏi: “Ngải Lâm! ! Con nói cái gì ? Chúng ta thật vất vả tới một chuyến, hiện tại muốn đi về? Mẹ muốn tới tìm con dâu của mẹ !”
“Ôi chao, mẹ! !” Trang Ngải Lâm lập tức kéo bả vai của mẹ, lại ngẩng đầu lên căn dặn tài xế, gấp gáp nói: “Mau! Chúng ta trở về Luân Đôn, lập tức!”
“Vâng!” Tài xế nghe xong, lập tức chuyển tay lái, quay xe chạy về Luân Đôn!
Mấy chiếc xe hơi màu đen lập tức quẹo cua lái về phía Phòng ăn Bách Hợp, chiếc Rolls-Royce chợt biến mất ở trong đường lớn.
Johnson ngồi ở sau xe, giống như nhìn vào trong kính chiếu hậu, xuất hiện chiếc xe nào đó anh hết sức quen thuộc, nhưng bởi vì phương hướng chạy về phía trước quá nhanh mà không thấy rõ, ông ta cũng không truy cứu, ánh mắt nhìn phía trước một lần nữa, tranh tài rượu đỏ vòng cuối cùng về doanh thu sắp hoàn thành, hôm nay ông ta theo quy định cuộc thi đấu đến kiểm tra kết quả cuối cùng.
Phòng ăn Bách Hợp.
Chuông điện thoại vang lên, Bruce chạy vào phòng ăn nhận, không đến bao lâu, liền có chút gấp đi ra ngoài, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Khả Hinh! Giám sát viên cuộc tranh tài đến rồi!”
Đường Khả Hinh đứng ở bàn ăn ngoài trời, đang chuẩn bị trải khăn trải bàn, chuẩn bị buôn bán, nghe được câu này, lập tức rất gấp gáp nói: “Mau! Chúng ta phải nhanh dọn dẹp phòng ăn.”
Bruce và Niky cùng Sophie, Ellen, Gordon, bọn họ rối rít kiểm tra phòng ăn của mình, Đường Khả Hinh cũng rất căng thẳng, đôi tay sửa lại tóc một chút, sửa sang đồng phục của mình một chút, còn muốn đi xuống hầm đất kiểm tra khu rượu đỏ nhưng nhìn thấy nơi xa mấy chiếc xe hơi màu đen chậm rãi lái tới bên này, hai tròng mắt của cô chợt lóe, lập tức bước nhanh tới, đi qua cây cầu nhỏ, đứng lối vào phòng ăn, đối với xe hơi dẫn đầu nhẹ khom lưng gật đầu.
Johnson lạnh lùng từ trong xe đi ra, hai mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng sắc bén, nhìn Đường Khả Hinh một cái.
Trong lòng của Đường Khả Hinh không khỏi chấn động, cũng không dám nói chuyện.
Johnson không nói gì, mà dẫn một đoàn người giám sát viên mặc đồng phục màu đen, nghiêm túc, cẩn thận đi qua cây cầu nhỏ, đạp cỏ xanh mềm mại, ngẩng đầu lên nhìn Phòng ăn Bách Hợp ngày xưa cũ rách không chịu nổi, hôm nay rực rỡ hẳn lên, hơn nữa khắp nơi cây cối, hoa cỏ hương thơm chim hót, hoàn cảnh hết sức tuyệt đẹp, ông ta im lặng không lên tiếng, đeo bao tay trắng, đi tới trước một bàn ăn, cầm lên một ly cao cổ trong đó, nghiêm túc giơ lên, hướng về phía ánh mặt trời soi. . . . . .
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, động không dám động.
Rốt cuộc Johnson để ly thủy tinh xuống, quay mặt sang nhìn Đường Khả Hinh một cái, vẫn không có buông lỏng, mà im lặng cất bước đi vào phòng ăn, trải qua hành lang, liếc ghế nằm màu tím bên cạnh, còn có cành hoa Kiếm Lan và Hỏa Liệt Điểu cắm trong bình, không nói hai lời tiến vào phòng ăn, nói một câu: “Sổ sách đơn rượu đỏ!”
Đường Khả Hinh vừa nghe, lập tức đi về phía quầy bar, từ bên trong rút ra đơn rượu đỏ phòng ăn tiêu thụ.
Johnson nhìn cô một cái, im lặng nhận lấy đơn rượu đỏ, hai mắt sắc bén lật xem, sau lưng nhân viên làm việc, lập tức cầm máy ảnh, chụp lấy toàn bộ mỗi một góc Phòng ăn Bách Hợp, có một số nhân viên thậm chí muốn đi vào hầm rượu kiểm tra tình hình hầm rượu, sau đó thông qua đơn rượu, tài liệu rượu đỏ còn sót lại, kiểm kê một lần cuối cùng.
Đối với chuyện này, Bruce rất ngạc nhiên bởi vì liên quan đến doanh thu phòng ăn, trong quy định của cuộc thi đấu không có giám sát, cũng không có chuyên gia trông coi, chẳng lẽ bọn họ không sợ trong quá trình này, Đường Khả Hinh báo cáo khống số lượng, hoặc dùng thủ đoạn?
Johnson im lặng xem sổ sách một lúc, mới ngẩng đầu lên, dùng tiếng trung lưu loát nhìn Đường Khả Hinh hỏi: “Trong quá trình cô hầu rượu, có tiến hành mua bán rượu đỏ không thích hợp hay không? Hoặc báo cáo khống đơn rượu?”
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn ông ta căng thẳng nói: “Không có!”
Johnson nghe xong, sắc lạnh lẽo hỏi: “Cô có thể bảo đảm lời nói của cô, tất cả là thật sao? Nếu trong quá trình này, chúng tôi điều tra được, cô có bất kỳ hành động sai trái, cô không chỉ sẽ bị thua cuộc thi đấu lần này, còn có thể bởi vì cô không thành thực, mà tiếp nhận trừng phạt rút lui khỏi cuộc tranh tài!”
“Tôi bảo đảm!” Đường Khả Hinh nói nhanh.
Johnson vừa nghe, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, đột nhiên kêu nhỏ một tiếng: “Ellen!”
Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, bọn Bruce và Niky cũng nhìn nhau, thật ngạc nhiên.
Không đến bao lâu, trong phòng bếp đi ra một người, Ellen mặc đồng phục đầu bếp màu trắng, cầm khăn tay trắng, vẻ mặt lộ ra mấy phần ẩn nhẫn đi ra ngoài, nhìn mọi người.
Đường Khả Hinh vẫn không hiểu nhìn Ellen, ngạc nhiên tại sao Johnson lại kêu tên của anh nhẹ nhàng như vậy.
Johnson lại không chút lưu tình nhìn Ellen hỏi: “Ellen, trong lúc buôn bán và làm việc ở phòng ăn, chuyên gia hầu rượu Đường có thực hiện mua bán rượu đỏ phi pháp và báo cáo khống đơn rượu hay không?”
Trong não Đường Khả Hinh nổ ầm một tiếng vang dội, khiếp sợ quay đầu, nhìn Ellen! !
Ellen đứng ở một bên, mặc dù hai mắt hiện lên ánh sáng mấy phần đau lòng, nhưng vẫn lặng lẽ lắc đầu một cái, nói: “Không có. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng nhìn anh, trái tim lập tức tan vỡ, chẳng trách mình ở nơi nào cũng có thể gặp anh, thì ra anh muốn tới giám sát mình! ! Cô cảm thấy khổ sở, nắm chặt quả đấm, căng thẳng nhìn anh.
“Trong lúc hầu rượu, chuyên gia hầu rượu Đường có gặp gỡ bất kỳ người hướng dẫn rượu đỏ hay người phụ trách chủ yếu hay không?” Johnson lạnh lùng hỏi tiếp.
Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt căng thẳng, nhớ lại tất cả mọi chuyện liên quan đến Trang Hạo Nhiên trong hai ngày này, khuôn mặt của cô lập tức trắng bệch, nhìn Ellen, thở hổn hển, nói không ra lời.
Ellen đứng ở trước cửa phòng bếp, nhắc mí mắt sâu kín nhìn Đường Khả Hinh, trên mặt lộ ra vẻ nhàn nhạt so với vẻ dịu dàng và ngượng ngùng trước kia có chút khác biệt.
Đường Khả Hinh nắm chặt quả đấm, hai mắt lay động nước mắt nhìn anh.
Bọn Bruce và Niky cũng im lặng nhìn anh!
“No. . . . . .” Ellen đột nhiên nhìn cô, khẽ lắc đầu nói.
Trái tim Đường Khả Hinh chợt rơi xuống, vẫn vì chuyện này, thật khiếp sợ nhìn Ellen.
Johnson nghe xong lời này, sắc mặt ngưng lại, nhìn nhân viên làm việc đã thu góp tất cả tài liệu chỉnh tề, liền nhận lấy tài liệu trợ lý đưa cho mình, lại đưa về phía Đường Khả Hinh nói: “Hôm nay là 12 giờ trưa Luân Đôn, ngày 27 tháng 3, thời gian hầu rượu của cô bắt đầu kết thúc từ bây giờ, bên trong có vé máy bay khoang hạng nhất ngày mai trở về Trung quốc, còn có 100 ngàn tiền mặt, cùng với 60% cổ phần Phòng ăn Bách Hợp thuộc về cô!”
Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn Johnson, không thể tin nổi nói: “Cái gì? Cổ phần của tôi?”
“Đúng! Đây là Chủ tịch Trang và Chủ tịch Tưởng, cùng tất cả giám khảo cuộc so tài, nhất trí quyết định đưa cho cô 60% cổ phần, trong đó còn có 10% cổ phần của Bruce và Niky!” Johnson trầm giọng nói.
Bruce và Niky lập tức kinh ngạc kêu lên.
Đường Khả Hinh không thể tin nổi cúi đầu, nhìn phần tài liệu kia, nhớ tới mình mấy tháng gian khổ, hai tròng mắt của cô chợt tràn đầy kích động chảy nước mắt.
“Nhiệm vụ của Ellen đã kết thúc, bây giờ lập tức đi theo chúng tôi, chúng ta sẽ cử đầu bếp xuất sắc nhất tới chịu trách nhiệm là đầu bếp phòng ăn, về phần cô, tương lai sẽ quay lại Phòng ăn Bách Hợp hay không, tất cả phải chờ cuộc tranh tài rượu đỏ kết thúc mới quyết định! Bruce tiếp tục quản lý phòng ăn, có quyền đưa ra quyết định lợi nhuận đối với phòng ăn! Bắt đầu bây giờ cô tự do! Chúc cô đạt được thành công trong cuộc so tài lần này !” Johnson nói xong, liền lạnh lùng nhìn cô hơi gật đầu, liền dẫn tất cả nhân viên làm việc đi ra ngoài, bao gồm cả Ellen. . . . . .
Đường Khả Hinh ôm tài liệu, thật kích động nhìn đám người Johnson đi khỏi, lại nhìn thấy Ellen đi ra cửa nhà hàng thì xoay đầu lại nhìn mình, giống như anh dịu dàng và quan tâm, giống như có trăm ngàn lời muốn nói nhưng không kịp nói, trong lòng của cô đau nhói, muốn gọi anh, nhưng đột nhiên nói không ra lời.
Bruce và Niky, còn có Sophie và Mick, bọn họ rối rít im lặng nhìn anh, mọi người cùng nhau chung sống mấy tháng, giống như người nhà.
Ánh mắt Ellen dịu dàng nhìn mọi người một vòng, cuối cùng nhìn Đường Khả Hinh.
Hai mắt Đường Khả Hinh đã rưng rưng.
Anh nhìn cô, đột nhiên mỉm cười, cho cô một chút ánh mắt khích lệ, liền quyết tuyệt xoay người đi khỏi phòng ăn, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chủ tịch Trang giao phó.
Còn nhớ rõ sao? Đã từng có một ông chú, đáp ứng cho cô gái này một đầu bếp ưu tú nhất.
Đường Khả Hinh đột nhiên thật kích động cùng bọn Bruce đi theo ra ngoài, Ellen đã theo nhân viên làm việc ngồi xe hơi màu đen, cửa phịch một tiếng đóng lại, thậm chí anh tự trách không dám quay đầu, liếc mắt nhìn cô gái phía ngoài. . . . . .
“Ellen! !” lúc xe chuyển hướng đi phía trước, Đường Khả Hinh đột nhiên chạy như bay ra ngoài, đau lòng kêu to: “Ellen! ! Wait! !”
Ellen ngồi ở bên cửa xe, lập tức thò đầu ra, đau lòng nhìn cô.
“Cám ơn anh! ! Cám ơn anh! ! I love you!” Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy, muốn dùng phương thức người Anh, chào tạm biệt anh, cô khóc, vừa theo đuổi xe, vừa gọi: “I love you!”
Hai mắt Ellen hiện lên nụ cười vui vẻ và cảm động, khẽ mỉm cười, nghẹn ngào nhìn cô gái chạy như bay ở giữa đường, kêu nhỏ: “I love you. . . . . .”
Đường Khả Hinh thật sự rất đau lòng, rất hận biệt ly, cô vừa đuổi theo vừa kêu to: “Thank you! ! Ellen! I love you!”
Xe chậm rãi chạy về phía xa.
Đường Khả Hinh đứng ở giữa đường, nhìn chiếc xe hơi màu đen, đau lòng rơi lệ, đứng nơi đường nhỏ Hoa anh đào đã từng cùng Ellen đi tản bộ, nhìn tài liệu trong tay mình, cô vừa khóc vừa lấy ra từng phần tài liệu, nhìn phía trên là sổ quyền cổ phần, 100 ngàn đôla, còn có cổ phần của Bruce và Niky, cô đột nhiên cảm thấy khổ sở lại khóc thút thít, loại cảm giác buồn vui lẫn lộn, cô đột nhiên thật muốn chia sẻ với một người, muốn nói với anh, thời gian hầu rượu của mình cuối cùng cũng đã kết thúc, hôm nay không nên đuổi anh đi, bởi vì mặc kệ có xảy ra quan hệ hay không, nhưng anh vẫn làm bạn bên cạnh mình, không có lấy bất kỳ lý do gì đi khỏi, loại tình nghĩa này, so tất cả mọi thứ đều quan trọng hơn. . . . . .
Hôm nay là ngày vui mừng, cũng chính xác là ngày bi thương.
Đường Khả Hinh cùng mấy người Bruce cùng nhau ăn mừng tranh tài hầu rượu kết thúc, bởi vì thiếu đầu bếp Ellen, cho nên bọn họ tạm ngừng buôn bán một ngày, lúc màn đêm buông xuống, tạm thời mang tất cả thức ăn trong phòng bếp ra ngoài, thật vui vẻ mở một chút bia và rượu đỏ rẻ tiền ở ngoài phòng ăn, ăn uống…, ngay cả Mick vui vẻ vây quanh mọi người cùng nhau chạy khắp nơi.
Bruce và Niky cùng mọi người cũng cười ha ha, nói đến tất cả chuyện ba tháng qua, còn có sau khi Khả Hinh tranh tài xong trở về nước, lập tức quay lại, nhất định sẽ làm cho phòng ăn càng ngày càng tốt.
Bọn họ cũng chưa có nghĩ tới, Đường Khả Hinh sẽ không quay lại.
Đường Khả Hinh mặc váy yếm màu đen, bên ngoài khoác áo khoác len màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, ngồi tại chỗ, nghe Bruce hơi say nói chuyện, khuôn mặt dịu dàng của cô khẽ thu lại, nhưng vui vẻ cười nói: “Đúng vậy! Tôi sẽ quay lại rất mau, cho nên ông nhất định phải quản lý tốt phòng ăn của chúng ta, Tổng Công ty sẽ rất mau phái chuyên gia hầu rượu mới và đầu bếp mới tới đây, nhất định không thể lười biếng!”
“Yes.” Mọi người lại nâng ly cười vui kêu to.
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười giơ bia lên, cùng mọi người cụng ly, uống một hớp nhỏ, ánh mắt lơ đãng liếc thời gian trên cổ tay, đã tám giờ ba mươi phút, cô không tự chủ nhớ tới Trang Hạo Nhiên nói chín giờ tới đón mình, trong lòng của cô không khỏi căng thẳng, có lẽ vào lúc này, thật sự mình hi vọng nhìn mặt anh một lần, nhớ tới sáng nay vô tình, theo như mình hiểu, anh nhất định rất gấp gáp, cô liền nhìn mọi người bật cười nói: “Mọi người từ từ uống…, tôi lui xuống trước.”
Cô nói xong, đẩy nhẹ ghế ra, nhìn thời gian đã 8g35, cô liền im lặng đi trở về phòng, đơn giản tắm một cái, thay lại một chiếc áo len màu trắng lộ vai, váy ngắn màu đen, mang đôi giày trắng chuồn chuồn, cười khẽ nhìn vào gương, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, tiềm thức buông lỏng tâm trạng đi ra phòng ăn, thấy mọi người đang náo nhiệt rối rít uống rượu, cô nhìn thời gian đã 8 giờ 58 phút, liền mỉm cười đi qua bên cạnh bọn họ, đi qua cây cầu nhỏ, đứng ở trên con đường hoa nguyệt quế tỏa hương thơm, nhìn ánh đèn đường màu xanh soi con đường nhỏ uốn lượn, trong lòng không khỏi xúc động, tâm trạng kích động. . . . . .
Trên con đường tiến về phía trước, vẫn cám ơn anh, em mới có thành tựu hôm nay, hôm nay là ngày đáng nhớ và vui mừng như vậy, em hi vọng có thể chia sẻ với anh. . . . . . .
Lời nói sâu kín, giống như từ trong mùi hoa nguyệt quế bay ra.
Đường Khả Hinh đứng ở trên con đường, vẫn mỉm cười thoải mái chờ đợi. . . . . .
Thời gian từng phút trôi qua, không ngờ mùa hè đã lặng lẽ tới, đôm đốm màu xanh đỏ giống như từ trong tư niệm, nhẹ nhàng vây lượn bên cạnh cô gái. . . . . .
Đường Khả Hinh thật yên tĩnh mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn con đường phía trước chờ đợi, thời gian đã 9 giờ 45 phút rồi, cô vẫn tràn đầy tự tin. . . . . .
Một cơn gió nhẹ thổi qua, trăng sáng lẩn vào trong tầng mây.
Bọn Bruce nhìn thời gian đã hơn mười giờ, uống sạch sẽ, rối rít giải tán, cũng không có phát hiện Đường Khả Hinh đứng ở trên con đường nhỏ ở đầu kia đang chờ đợi một người, mà từ người tự giải tán.
Đường Khả Hinh lặng lẽ đứng ở trên con đường ngô đồng, rốt cuộc hai mắt chuyển tới con đường đầu kia nhìn mấy phần không rõ.
Lại một cơn gió mát thổi tới, vô số mưa phùn tí tách rơi.
Toàn bộ thế giới, lập tức ướt đẫm, khắp nơi tràn ngập ưu thương thật sâu.
Thời gian đã mười hai giờ, coi như cái thế giới này thật sự có hoàng tử, cô bé lọ lem cũng phải tỉnh.
Đường Khả Hinh che dù, vẫn sâu kín đứng ở trong mưa bay, nghe tiếng mưa rơi tí tách, vẫn cố chấp nhìn con đường uốn lượn ở đầu kia, nhớ tới mỗi lần cùng Trang Hạo Nhiên đi trong mưa, anh cũng kéo mình đi bên trong, nhìn mình nở nụ cười rất dịu dàng. . . . . . Rốt cuộc cô tuyệt vọng nhìn tới trước, nước mắt chảy xuống, lòng bàn tay mềm nhũn, cây dù rơi xuống trên mặt đất ướt đẫm . . . . . .
“Hôm nay em đối với em có phải rất tàn nhẫn hay không? Nhưng em không muốn anh chịu trách nhiệm, chị Giai Giai dũng cảm buông tay, là hy vọng anh có thể tìm được người yêu, có được hạnh phúc. . . . . . Ông trời làm chứng, em rất hi vọng anh có thể hạnh phúc. . . . . . Cho dù anh không đến, nói với em một tiếng, không để cho em gặp lại nổi đau. . . . . . Thật sự rất đau rất đau. . . . . . Em đã từng nghĩ qua cho dù ai bỏ rơi em, nhưng em không có nghĩ qua, có một ngày anh sẽ buông tay. . . . . . Sớm biết hôm nay thì mùa này đừng tới, cũng không cần để cho cuộc sống của em cố gắng vì anh mà hồi sinh. . . . . .”
Tiếng khóc từ trong con đường tối tăm, ướt đẫm truyền đến.
Mưa phùn bồng bềnh, tiếp tục bay tán loạn, cô gái nhỏ đứng giữa đường, rốt cuộc khó nhịn tuyệt vọng, che mặt thất thanh khóc rống lên.