Chương 620: MỘT LÒNG TRUNG THÀNH
Đại sảnh khách sạn truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh lộ ra nụ cười, kéo nhẹ đuôi váy, mang giày cao gót từng bước từng bước đi phía trước. . . . . .
Trang Hạo Nhiên theo ở phía sau, nhìn bóng lưng tiêu hồn của cô, chậm rãi mỉm cười, vẻ mặt cũng lộ ra mấy phần mập mờ đi về phía trước.
Hai người một trước một sau đi ra đại sảnh, cùng đứng ở trước thảm đỏ.
Sóng biển tuôn tràn, bay tới từng đợt tiếng sóng vỗ.
Đường Khả Hinh không nói gì, chỉ cười ngọt ngào đi về phía trước. . . . . .
“Chờ anh … anh đi lái xe tới đây, đưa em về. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền có chút thoải mái xoay người đi tới đầu kia. . . . . .
Trong lòng Đường Khả Hinh vừa động, lại không để ý đến anh, tinh nghịch bước đi.
Đang lúc hai người đi ngược hướng rời khỏi đại sảnh khách sạn. . . . . .
Một chiếc tắc xi màu đỏ thẫm, chậm rãi chạy nhanh tới trước đại sảnh khách sạn.
Lưu Chí Đức trả tiền tắc xi, liền nhẹ nhàng đẩy cửa xe ra, đứng ở trước thảm đỏ, nhìn đại sảnh huy hoàng, nhớ tới Đường Chí Long cho mình dặn dò, cho dù nặng nề đi nữa, nhưng vẫn cất bước đi vào. . . . . .
Sảnh tiệc.
Mọi người đang náo nhiệt cười đùa vui vẻ, Trang Tĩnh Vũ ngồi ở bên cạnh vợ, cùng bạn thân trong giới chính trị, thương mại nhiều năm không, nâng ly uống. . . . . .
Đúng lúc này, Thư kí trưởng khẽ mỉm cười đi về phía bên cạnh Trang Tĩnh Vũ, ở bên tai của ông nói khẽ mấy câu.
Trang Tĩnh Vũ hơi lộ ra kinh ngạc nhìn cô nói: “Chí Đức?”
“Đúng vậy. . . . . .” Thư kí trưởng khẽ gật đầu.
Ánh mắt Trang Tĩnh Vũ lóe lên, nghĩ tới chuyện nhiều năm trước, lập tức nói; “Để cho ông ấy đến phòng làm việc chờ tôi,”
“Vâng . . . . .” Thư kí trưởng gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Nhiều năm trước, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Chúng sẽ theo đêm tối mà biến mất sao? Hay sẽ theo ánh trăng dần dần lộ ra ánh sáng. . . . . .
Tầng chót cao ốc Hoàn Á, ánh đèn lặng lẽ sáng lên.
Lưu Chí Đức theo thư kí dẫn đường, vẻ mặt nghiêm túc đi về phía trước, đầu tiên đi qua đại sảnh khách sạn Á Châu, lại trải qua trước vườn hoa, đi vào tòa nhà Công ty Hoàn Á.
Thư kí trưởng lập tức dẫn ông đi tới trước thang máy, nhấn vị trí lầu cuối, mới dịu dàng giải thích: “Chủ tịch chúng tôi mới vừa trở về nước, phòng làm việc tạm thời bố trí ở tầng lầu Tổng Giám đốc. . . . . .”.
Lưu Chí Đức chỉ nhàn nhạt nở nụ cười.
Cửa thang máy mở ra.
Lưu Chí Đức đi vào trước, thư ký cũng im lặng đi vào, nhấn nút đóng cửa.
Thang máy nhanh chóng chạy lên cao.
Lưu Chí Đức đứng ở trong thang máy, càng lúc càng căng thẳng, trong đầu càng không ngừng lóe lên cuộc đàm thoại của ông cụ Tưởng, tràn đầy thâm ý nói với Đường Chí Long vào cái đêm tối đó, đó là lần đầu tiên ông nhìn thấy Đường Chí Long hài lòng với cuộc sống, giống như người uể oải không có hồn phách, sắc mặt tái nhợt đứng tại chỗ, hai mắt phát ra ánh sáng khổ sở. . . . . . từng hình ảnh chuyện cũ, giống như Hàn Băng đâm vào trong thân thể mình. . . . . .
Thang máy dừng ở tầng lầu cao nhất.
Thư ký đi ra ngoài trước một bước, mỉm cười dẫn Lưu Chí Đức đi về phía trước. . . . . .
Lưu Chí Đức lại càng lúc càng căng thẳng, nhất là nhớ tới mình đứng ở cửa chỗ khe, nhìn thấy ánh mắt của ông cụ Tưởng lão như dã thú, đại não của ông trở nên tê dại. . . . . .
“Mời. . . . . .” Thư ký lập tức mở ánh đèn cả tầng lầu, sau đó dẫn ông đi qua Văn phòng Tổng Giám đốc, lại quẹo trái đi về phía cuối hành lang, cánh cửa gỗ đỏ khảm hoa văn đóng lại, lại lộ ra một loại không khí quỷ dị bí ẩn.
Lưu Chí Đức vừa đi về phía trước, vừa nhìn cánh cửa kia, hai mắt lộ ra ánh sáng kích động.
Thư ký đứng ở trước cửa phòng làm việc của chủ tịch, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi. . . . . .” Tiếng của Trang Tĩnh Vũ truyền đến.
Thư ký hiểu ý, mỉm cười xoay người, nhìn Lưu Chí Đức dịu dàng nói: “Chủ tịch đã biết ngài muốn tới, cho nên tôi không tiện tiến vào. Hẹn gặp lại.”
Cô nói xong, liền nhanh chóng xoay người đi khỏi.
Lưu Chí Đức nhìn theo bóng lưng của cô, do dự một lát, nhưng vẫn còn xoay người đẩy nhẹ cánh cửa chính phòng làm việc của Chủ tịch.
Trang Tĩnh Vũ trở nên kích động xoay người, nhìn thấy Lưu Chí Đức đứng ở bên cửa, ông thật sự hưng phấn cười nói: “Quả nhiên là ông, Chí Đức!”
Lưu Chí Đức cũng kích động nhìn Trang Tĩnh Vũ, xúc động nghẹn ngào gọi: “Chủ tịch Trang. . . . . .”
“Mau ngồi! Đã nhiều năm không có liên lạc, đều do chúng ta làm không đủ tốt. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ tới ngay đến trước mặt của ông, vịn nhẹ bờ vai của ông, muốn mời ông ngồi xuống. . . . . .
“À. . . . . .” Lưu Chí Đức chỉ miễn cưỡng cười đáp, sau đó ngồi chung với ông ở trên ghế sa lon.
Trang Tĩnh Vũ ngồi ở trên ghế sa lon một người, vội vàng nhìn Lưu Chí Đức, nhớ năm đó ông đã từng hăng hái tinh thần đi theo Đường Chí Long, hôm nay đã qua 60 năm, tóc cũng hoa râm, thân hình cũng còng xuống rồi, trên mặt tràn đầy nếp nhăn sầu khổ, ông bất đắc dĩ nói: “Chí Đức . . . . . . Ông tiều tụy, tôi đã già. . . . . . Chúng ta đều già rồi. . . . . .”
Lưu Chí Đức ngồi ở trên ghế sa lon, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, mới nói: “Người luôn phải đi theo năm tháng, già rồi cũng không có biện pháp.”
Trang Tĩnh Vũ nhìn ông, không lên tiếng.
Lưu Chí Đức cũng im lặng một lúc lâu.
“Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ông cụ Tưởng đột nhiên lấy cổ phần bức ép, muốn nhà họ Trang chúng tôi và Chí Long đoạn tuyệt quan hệ, còn phải lập lời thề, tôi vẫn không hiểu được, bởi vì Hạo Nhiên đã trưởng thành, không muốn mai một tài năng của nó, nghĩ đến tương lai nó có thể vì Hoàn Cầu làm một chút chuyện, cũng chỉ phải đồng ý. . . . . . Hơn nữa mấy lần tôi có yêu cầu gặp Chí Long, ông ấy đều không muốn gặp tôi, rất kiên quyết. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ nói.
Đối với chuyện này, Lưu Chí Đức cũng cảm giác rất không hiểu.
“Hôm nay ông tới tìm tôi . . . . . là . . . . .” Mặc dù Trang Tĩnh Vũ muốn tụ họp bạn cũ, nhưng nhìn nét mặt Lưu Chí Đức, ngay lập tức hỏi chuyện chính trước.
Lưu Chí Đức nghe hỏi vậy, liền chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Trang Tĩnh Vũ, do dự mấy phần, nhưng vẫn nói: “Hai ngày trước tôi đi thăm đầu bếp trưởng, ông ấy biết. . . . . . cậu chủ Trang và Khả Hinh tiểu thư khá thân thiết, ông ấy có chuyện muốn nhờ ngài. . . . . .”
“Nói mau! !” Trang Tĩnh Vũ lập tức căng thẳng, nhận lời.
Lưu Chí Đức hơi cố đè nén, nhưng không thể làm gì khác hơn nói với Trang Tĩnh Vũ : “Đầu bếp trưởng muốn nói với ngài, xin ngài vì nể mặt trước kia ông ấy đã cứu cậu chủ Trang một mạng, mời bất cứ lý do nào cũng phải ngăn cản bọn họ yêu nhau.”
Trang Tĩnh Vũ kinh ngạc hỏi: “Tại sao? Hôm nay tôi đang muốn tìm một cơ hội thích hợp, đúng là hai người trẻ tuổi chúng nó khi còn bé đã có đính ước, mặc dù chỉ là nói đùa, nhưng tôi lại nhìn ra được hai người chúng nó đều hết sức thích đối phương. Tại sao Chí Long muốn ngăn cản?”
“Tôi cũng không rõ chi tiết cụ thể lắm, nhưng ý của đầu bếp trưởng rất kiên quyết, còn nói. . . . . . Nếu như ngài không đồng ý, ông ấy sẽ lấy cái chết để tỏ lòng!” Lưu Chí Đức bất đắc dĩ nói.
Trang Tĩnh Vũ khiếp sợ nghe những lời này, bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc có chuyện gì, phải làm nghiêm trọng như thế! ? Nếu như ông ấy lo lắng nhà họ Trang chúng tôi khi dễ Khả Hinh, tôi có thể bảo đảm, cả nhà chúng tôi nhất định thương con bé như bảo bối! ! Tôi cũng tin tưởng Hạo Nhiên, lúc nhỏ nó đã được Chí Long dạy dỗ, tâm tính đứa bé này, ông ấy quen thuộc nhất, tại sao phải đưa ra quyết định như vậy?”.
Lưu Chí Đức cũng không hiểu, chỉ phải dựa theo lời của Đường Chí Long, lập lại nói: “Xin. . . . . . Chủ tịch Trang tôn trọng ý kiến của đầu bếp trưởng, ông ấy cũng là người, không phải cỏ cây, cũng có tấm lòng trung thành của mình, ông ấy đã mang tấm lòng thành này hoàn toàn dâng hiến cho Hoàn Cầu, hôm nay ông ấy chỉ muốn nhìn con gái hạnh phúc, hi vọng ngài có thể đồng ý ông ấy, mới không làm thất vọng ông ấy đã từng cứu cậu chủ Trang. . . . . .”
Hai mắt Trang Tĩnh Vũ lóe lên, nắm chặt tay ghế không nói lời nào.
Lưu Chí Đức bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Trang Tĩnh Vũ, không nhịn được tiếp tục khuyên: “Chủ tịch Trang, xin ngài. . . . . . Giúp đầu bếp trưởng một chút. . . . . . Ngài tin tưởng ông ấy, nên hiểu ông ấy làm việc luôn có lý do của mình.”
Trang Tĩnh Vũ im lặng.
“Chủ tịch. . . . . .” Lưu Chí Đức gọi tiếp.
“Chuyện này để cho tôi suy tính một chút. . . . . .” Trong đầu Trang Tĩnh Vũ thoáng qua hình ảnh con trai nhắc tới Khả Hinh thì lộ ra nụ cười ôn nhu, người làm cha nào không hy vọng con trai của mình có được hạnh phúc? Huống chi, anh thích, còn mình hết sức hợp ý với Khả Hinh. . . . . .
“Chủ tịch. . . . . . Chuyện này không cần suy tính, thừa dịp bây giờ bọn họ chỉ mới quen. . . . . . Để cho bọn họ sớm kết thúc mối quan hệ này thôi. . . . . .” Lưu Chí Đức bất đắc dĩ nói.
Trang Tĩnh Vũ nặng nề thở ra một cái, vẻ mặt lộ ra đau lòng, ngượng nghịu, nói: “Tôi hết sức hợp ý Khả Hinh, cả nhà chúng tôi cũng hợp ý cô ấy, càng không cần phải nói Hạo Nhiên. . . . . . Đây chính là duyên phận từ nhỏ đến lớn khó được, nếu bọn họ thích lẫn nhau, chuyện này với nó mà nói, không phải quá tàn nhẫn sao ?”
“Chủ tịch!” Lưu Chí Đức lại lo lắng nói: “Xin ngài tin tưởng đầu bếp trưởng. . . . . . Xin ngài tin tưởng một người cha. . . . . . Ông ấy sẽ không phá hủy hạnh phúc của con gái, trừ khi có lý do vô cùng bất đắc dĩ. . . . . .”
“Rốt cuộc có lý do gì muốn giấu ở trong lòng! ! Nói ra, không thể giải quyết sao?” Trang Tĩnh Vũ khổ não thở dài, bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc. . . . . . Nhiều năm trước xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì vậy? vấn đề của đời trước lại tàn nhẫn ném cho bọn nhỏ. . . . . .”
Lưu Chí Đức lại im lặng. . . . . .
Trang Tĩnh Vũ lại nhìn lên bầu trời đêm, nặng nề thở dài một cái.
***
Vô số ánh sao lấp lánh, đom đóm bồng bềnh.
Bởi vì trời đã khuya, chiếc kia Audi Pikes Peak dừng ở trước cây hoa anh đào cách phòng trọ nhỏ màu trắng không xa.
Bên trong bóng người đang lay động, thậm chí truyền đến từng trận tiếng thở dốc.
Bên trong buồng xe thu hẹp mờ tối.
Trang Hạo Nhiên đè ở trên người mềm mại của Đường Khả Hinh, tay nhấn ghế xe một cái, thân thể hai người ngã xuống, ôm nhau, lại hôn cuồng nhiệt. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh đưa đôi tay ôm cổ Trang Hạo Nhiên, đón nhận nụ hôn của anh, phát ra tiếng thở dốc, luôn không có cách nào từ chối nhiệt tình dời núi lấp biển của người đàn ông này, giống như sóng nhiệt bao quanh mình, nhất là trong lồng ngực nóng bỏng của anh tỏa ra hơi nóng, mang hơi thở đàn ông mạnh mẽ bá đạo, làm mình mê muội.
“Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên khẽ gọi cô một tiếng, ngay sau đó ôm lấy thân thể thơm mát của cô, vừa nóng bỏng hôn môi của cô, tay nhẹ nhàng duỗi tới bộ ngực đầy đặn của cô, nắm chặt.
Thân thể Đường Khả Hinh lập tức bị kích thích, mặt cô ửng hồng, không nhịn được mở to mắt dịu dàng, nhìn anh. . . . . .
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra mập mờ, nhìn cô gái trước mặt, rất dịu dàng và khéo léo. . . . . . Trong lòng của anh lại kích động, chậm rãi vươn tay vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng dịu dàng nằm ở trên ghế, mỉm cười nhìn anh.
Hai người chăm chú nhìn nhau.
“Em phải đi về. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh cũng không khỏi dịu dàng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên im lặng một lúc, mới nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn cô cảm động mỉm cười nói: “Cám ơn em tối nay tới tìm anh. . . . .”
Đường Khả Hinh rũ mí mắt, nhìn ngón tay anh thon dài đẹp mắt, nắm bàn tay nhỏ bé của mình rất dịu dàng và an toàn, lập tức chút không nhịn được tựa vào trong ngực của anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên bị động tác nho nhỏ này, có chút sững sờ nhưng ánh mắt lập lòe, trên mặt hiện lên nụ cười ôn nhu, cũng ôm thân thể mềm mại của cô, hôn lên trán của cô. Thật lòng nói: “Cám ơn em. . . . . . Đường Khả Hinh. . . . . .”
“Thật ra. . . . . .” Đường Khả Hinh nói đến đây, có chút xấu hổ, nhưng vẫn dịu dàng thẳng thắn. . . . . .”Em bắt đầu thích anh gọi em là Đường Khả Hinh rồi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên khẽ cúi xuống, nhìn cô mỉm cười hỏi: “Tại sao?”
“Cô nhóc. . . . . . Giống như mãi mãi chưa trưởng thành. . . . . .” Đường Khả Hinh khẽ cúi đầu, dịu dàng nở nụ cười.
“Chưa trưởng thành càng tốt, mỗi ngày ngậm ở trong miệng. . . . . .” Anh nói xong, lại cúi xuống hôn trên môi của cô, lại vừa cười nói: “Ôm vào trong ngực. . . . . . Ngoan ngoãn nghe lời. . . . . . Làm cho người ta mỗi ngày suy nghĩ lung tung. . . . . .”
Phốc!
Đường Khả Hinh không nhịn được cười.
“Không nên cười. . . . . . Cười nữa sẽ ăn em. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vươn tay xoa nhẹ sau lưng của cô, lại hôn nhẹ bả vai trắng nõn của cô, từng nụ hôn nồng nàn phát ra tiếng . . . . . .
“Được rồi. . . . . . Em thật sự phải về. . . . . .” Trái tim của Đường Khả Hinh bị anh hôn đến mềm nhũn, không thể làm gì khác hơn, ngăn cản đẩy anh ra. . . . . .
Trang Hạo Nhiên không có cách nào, chỉ đành phải buông cô ra, săn sóc cởi dây nịt an toàn cho cô. . . . . .
Đường Khả Hinh đỏ mặt đẩy cửa xe, đi ra.
Trang Hạo Nhiên đi ra xe thể thao, vòng qua sườn xe, đôi tay đâm khẽ túi quần, đi tới trước mặt cô. . . . . .
“Em . . . . . Về nhà. . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn anh, có chút thẹn thùng nói.
Trang Hạo Nhiên vẫn nhìn cô thật sâu.
“Không nên nhìn người ta như vậy . . . . . Đi đây!” Trên mặt Đường Khả Hinh khó nhịn lộ ra nụ cười, cất bước đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên không có ngăn cản, chỉ mỉm cười nhìn bóng lưng của cô.
Đường Khả Hinh bước mấy bước, quay lại liếc anh một cái. . . . . .
“Trở về đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cũng biết đã muộn.
Đường Khả Hinh liền gật đầu một cái, mỉm cười xoay người bước nhanh đi tới cửa nhà. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lại im lặng nhìn cô đi về phía cửa nhà, lúc ấy chọn cho cô phòng trọ nhỏ này, cũng biết cô ở sẽ thoải mái. . . . . .
Đường Khả Hinh nhanh chóng về đến nhà, sau đó đoàng đoàng đoàng đoàng nhảy lên cầu thang, vọt vào phòng, lập tức kéo cửa sổ sát đất, đi ra ban công, quả nhiên thấy Trang Hạo Nhiên dịu dàng đứng ở dưới lầu, đang mỉm cười nhìn mình, trong lòng của cô ấm áp, cười ngọt ngào nhìn về phía anh vẫy tay một cái. . . . . .
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô vẫy tay một cái.
“Mau trở về đi. . . . . . Lái xe cẩn thận một chút. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn anh, nói.
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, liền không thể làm gì khác hơn là lui ra sau hai bước, vừa nhìn cô, vừa kéo cửa xe thể thao, lại lộ ra nụ cười mập mờ, mới ngồi vào xe thể thao. . . . .
Đường Khả Hinh lập tức ngắm nhìn. . . . . .
Chiếc Audi Pikes Peak mở ánh đèn, không đến bao lâu, liền lái ra khỏi chung cư.
Đường Khả Hinh tựa vào lan can, nhìn chiếc Audi Pikes Peak đi xa, trong lòng nhộn nhạo ngọt ngào. . . . . . khẽ nở nụ cười.