Chương 1227: CHÚC NGỦ NGON
Bên trong gian phòng!
Vẻ mặt Đường Khả Hinh lộ ra một chút bối rối, tay cầm túi xách đính kim cương của mình, đứng ở trong phòng, liếc về phía ghế sa lon bên cạnh đắp áo khoác tây trang màu trắng ướt đẫm của Trang Hạo Nhiên, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào, anh giống như bị mắc mưa đang ở bên trong tắm, cô gái xinh đẹp tóc vàng lúc nảy, bởi vì dây áo lót sau vai bị bung ra, nên nhất thời căng thẳng đi vào phòng gần nhất, sửa sang lại quần áo!
Thật sự là mất hết cả mặt mũi rồi ! !
Khuôn mặt của Đường Khả Hinh thoạt đỏ bừng, đôi tay có chút căng thẳng nắm túi xách đính kim cương, nhắc mí mắt thật cẩn thận liếc cánh cửa phòng tắm một cái, cô lúng túng cúi đầu cắn chặt môi dưới, có một loại kích động muốn chạy trốn, không ngờ mới vừa muốn xoay người bước ra, lại không hiểu bị vật nào đó trên bàn đọc sách theo phong cách Châu Âu bên cạnh giường hấp dẫn. . . Khuôn mặt cô lộ ra vẻ kinh ngạc, hai tròng mắt kích động hơi lóe sáng, không nhịn được từ từ bước lên phía trước. . .
Trên bàn sách phong cách Châu Âu để một xấp tài liệu tuyệt mật logo tập đoàn Hoàn Cầu, phía trên tài liệu không ngờ dùng tiếng anh viết chữ Đường Chí Long liên quan đến cha của mình, laptop vẫn mở nhẹ ra, trong màn hình còn cho thấy chỉ có mật mã của Tổng Giám đốc mới có thể đăng nhập hồ sơ bí mật của Hoàn Cầu, mà chữ trên hồ sơ vẫn còn chậm rãi nổi lên, hiển nhiên là bên phòng thư kí có người thao tác liên tuyến, viết tài liệu có liên quan việc khôi phục thân phận chủ tịch của Đường Chí Long, còn có mang tất cả những cống hiến cho Hoàn Cầu theo thứ tự chuyển vào trong hồ sơ của Hoàn Cầu, thậm chí còn đặt chung hình của Đường Chí Long từng nhận chức vụ chủ tịch cùng với hình của hai vị chủ tịch Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ, treo ở dưới cờ của tập đoàn Hoàn Cầu vị theo trí tương ứng khách sạn và công ty, làm nổi bật công cao trọng vọng của ông! !
Đường Khả Hinh nhìn tài liệu này, hai tròng mắt nhanh chóng chảy nước mắt, kích động đến không nói nên lời, khôi phục công lao lớn vất vả của cha trước kia là chuyện mình khát vọng nhất cho tới nay, hôm nay thấy mơ ước trở thành sự thật, trên mặt của cô lộ ra nụ cười vui mừng mà đau đớn, lại muốn nhìn kỹ chi tiết bên trong tài liệu kia, nhưng lại bị một khung hình cũ kỹ bên cạnh laptop hấp dẫn, lại là hình lúc cha nhận chức vụ chủ tịch Hoàn Cầu, mặc tây trang màu đen ngồi ở trước phòng họp cả ngàn người, vẻ mặt lộ ra nho nhã lại thản nhiên, khí thế mạnh mẽ chỉ vào tài liệu, nước mắt của cô lại nhanh chóng chảy xuống, không kịp chờ đợi vươn tay cầm khung hình này lên, nhìn kỹ dáng vẻ của cha với khí thế thản nhiên ở trong tấm hình này, là con gái, lập tức nổi lên cảm giác hơi kích động tự hào, cuối cùng cô lại nghẹn ngào mỉm cười. . .
Cửa phòng tắm, nhẹ nhàng mở ra.
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi đen và quần tây màu trắng, tóc chỉ sấy sơ, tay cầm khăn lông kẻ ô màu xanh nhạt, chậm rãi đi ra phòng tắm, khuôn mặt lộ ra một chút ẩn nhẫn nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh. . .
Đường Khả Hinh vẫn rất kích động nhìn hình của cha, nói không ra lời. . .
Trang Hạo Nhiên nhìn bóng lưng cô run rẩy, khuôn mặt hơi lộ ra nụ cười đau lòng, ném khăn lông ở bên cạnh, mới đi tới sau lưng Đường Khả Hinh, cùng với cô cúi đầu chăm chú nhìn khung hình cô cầm trên tay, xúc động nói: “Có cảm giác. . . Anh rất giống như cha nuôi hay không?”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, liền nắm chặt khung hình giống như bảo bối, hơi xoay mặt bất đắc dĩ tràn lệ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cũng không nhịn được cười, khẽ vươn tay cầm khung hình, vừa nhìn vừa sâu kín nói: “Các đứa trẻ sinh ra ở một Tập đoàn lớn, bởi vì cha nhận chức Tổng Giám đốc hoặc chủ tịch, thật sự không có thời gian chăm sóc cho con cái, sẽ mời người có công cao trọng vọng đến dạy dỗ, lúc ấy ông nội Tưởng cứng rắn quyết định để cho chú Đường dạy dỗ anh. . . Mà Thiên Lỗi là do ông nội Tưởng đích thân dạy dỗ! Nhưng cho dù lúc ấy cha nuôi giữ nhiều chức vị cao, lúc ông dạy dỗ cho anh cũng rất ít dùng hết lý lẽ để làm tấm gương tốt!”
Vẻ mặt Đường Khả Hinh lộ ra kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi nói: “Ông ấy đã từng nói, người ở trên muôn người, không cần có mục tiêu tuyệt đối, chỉ cần có suy nghĩ tự do!”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng đột nhiên khẽ động.
Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên lại lộ ra vẻ tiếc nuối, sâu kín nói: “Ánh mắt của cha nuôi rất sắc bén, mạnh mẽ xuyên thấu, có lẽ lúc ông dạy dỗ con gái của mình cũng không có mạnh mẽ như vậy, nhưng đối với người thừa kế một tập đoàn, ông nhẫn nại và gánh chịu tất cả, cũng rất nặng nề, rất nặng nề! Mặc dù ông có thể trông nom mọi thứ cho anh, cũng hiểu rõ một người trẻ tuổi muốn thành tựu cuộc sống cần phải có sự kiên nhẫn và chờ đợi, nước chảy đá mòn! Ông ấy nhất định muốn im lặng dạy dỗ và trông nom, ngoài sự trông nom còn phải quan tâm đến sự nhận thức của anh đối với cái đẹp và tình yêu thế giới. Đây là một người còn vất vả hơn cả cha ruột. Hiện tại, anh nghĩ đến quá khứ, đến nay anh còn có thể giữ được tự do tưởng tượng đối với sự nghiệp cuộc đời mình, càng có thể chân thật đối mặt với chính mình, thật sự không thể bỏ qua công lao của cha nuôi! Suy nghĩ một chút bao nhiêu người đời sau của tập đoàn, phần đông là người nông nổi phù phiếm không tôn trọng cuộc sống, nhưng ông lại để cho anh rất chững chạc và kiên định nhìn thẳng vào giá trị cuộc sống và nguyên tắc!”
Đường Khả Hinh nghe nói đến đây, hai tròng mắt không khỏi đỏ thắm, trong lòng hơi chua xót và đau buồn cúi đầu nhìn hình cha. . . .
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, thật lòng nói: “Em có biết. . . Chỗ vĩ đại nhất của cha em là chỗ nào không?”
Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, không hiểu nhìn Trang Hạo Nhiên. . . .
Trang Hạo Nhiên thật thâm trầm nhìn Đường Chí Long bên trong khung hình, thật lòng nói: “Là ông ấy từng lập được vô số quy định thưởng phạt tại tập đoàn Hoàn Cầu! Một vị vua sáng suốt, nhiều nhất ông ta chỉ có thể làm cho một đất nước hưng thịnh mấy chục năm, nhưng một chế độ hoàn hảo, lại có thể làm cho đất nước này mãi mãi phát triển liên tục không ngừng, nhìn chung về mặt thăng chức và phúc lợi khen thưởng của tất cả nhân viên Khách sạn Á Châu tới tập đoàn Hoàn Cầu, cùng với qui định về chế độ và bỏ phiếu kiểu bậc thang trong cuộc họp, toàn bộ đều là cha em để lại lúc ấy. . . .”
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh lóe lên, nhìn hình của cha, lại kích động tự hào đến không thốt nên lời. . . .
Trang Hạo Nhiên nói tới đây, trong lòng không khỏi cảm thấy thật đau đớn, anh bất đắc dĩ và khó chịu nói: “Cha nuôi dưới một người, trên muôn người, tư tưởng vượt hẳn bao nhiêu người bình thường, không phải vì. . . . tức thời, mà vì tương lai! Nhưng đến cuối cùng, ông lại vì bảo vệ bí mật của Hoàn Cầu, cam lòng tình nguyện gánh chịu tiếng xấu tham nhũng. . . . Thử hỏi, thế gian có bao nhiêu người có thể làm như vậy? Mỗi khi nhớ tới ông, trong lòng của anh liền cảm thấy đau. . . .”
Đường Khả Hinh nghe Trang Hạo Nhiên nói như vậy, cô thật đau lòng nhìn cha mình. . . .
Lúc này Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, sâu kín nói: “Cho nên mới nói. . . . Em có người cha tốt nhất trên đời. . . . Giống như ông không có để lại cho em cái gì, nhưng ông ấy lại dùng thế giới của mình để lại ấm áp thật sâu cho con gái của mình. . . .”
Đường Khả Hinh cũng đồng ý với lời này, khuôn mặt lộ ra nụ cười biết ơn, chăm chú nhìn hình của cha, đó là lúc còn tuổi trẻ và hấp dẫn, lộ ra phong độ, quả thật so với hình ảnh Trang Hạo Nhiên có chút giống cha con. . . . Cô nhìn chăm chú, nhìn thật lâu, hai tròng mắt hơi run rẩy một chút ánh sáng kiên định, lúc này mới vươn tay lau nước mắt trên mặt, chậm rãi nắm khung hình xoay người, mặt nhìn Trang Hạo Nhiên, hít hít lỗ mũi đỏ bừng, mới nghẹn ngào nói: “Nói nhiều như vậy, xem ra. . . . Anh thật sự rất kính trọng cha em! Bởi vì quý trọng mọi thứ, anh cũng đối xử rất tốt với con gái của ông!”
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, lập tức rất xúc động, nhớ tới hôm nay cô biểu hiện xuất sắc trong cuộc thi đấu, liền muốn bước tới, kích động tự hào ôm cô gái trước mặt. . . .
“Cho nên. . . .” Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, không đợi anh ôm mình, khuôn mặt cô lập tức lộ ra cảm động nở nụ cười hạnh phúc, dịu dàng mập mờ nói: “Tối nay em ngủ ở chỗ này. . . .”
“À?” Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, cho rằng mình nghe lầm, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh! !
Đường Khả Hinh rất dịu dàng ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, kích động cười nói: “Em nói. . . Tối nay em ngủ ở chỗ này! Chúng ta đã vợ chồng hứa hôn rồi, thật vất vả chờ đợi cho cuộc thi đấu kết thúc! Đương nhiên phải ở cùng nhau đúng không?”
“Bảo bối!” Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, không nhịn được phì cười, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bất đắc dĩ nói: “Em đừng như vậy! ! Mặc dù anh cởi mở, nhưng em nên giữ một chút kiêu ngạo cho mình ! Chúng ta còn chưa kết hôn, em ngủ ở nhà anh ! Vậy không tốt rồi?”
“Có cái gì không tốt?” Đường Khả Hinh gấp gáp dựa vào ở trong ngực Trang Hạo Nhiên, vội nói: “Em thấy chị Trang cùng Bác Dịch ngủ chung nha!”
“Chị anh là người có hành vi không giống người bình thường, em đừng bắt chước chị ấy! Ngoan!” Trang Hạo Nhiên lập tức căng thẳng đưa hai tay ra, nắm nhẹ bả vai Đường Khả Hinh, nhanh chóng đẩy cô ra bên ngoài phòng, mới nói: “Em nghe lời, đi ra ngoài chơi trước một chút, anh thay bộ quần áo rồi ra ngay!”
“Không muốn! !” Đường Khả Hinh vừa bị Trang Hạo Nhiên đẩy ra ngoài, tâm trạng kích động vừa giãy giụa nói: “Tối nay em muốn ngủ ở chỗ này! ! Sau đó nói chúc ngủ ngon với cha mẹ của anh!”
“Được rồi! Đừng hồ đồ! Em vừa thi đấu xong, một chút nữa đám người bà George sẽ tới! Nếu như nhìn thấy chúng ta ngủ chung, như vậy làm sao được!? Trước khiêm tốn một chút! !” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền nhẫn tâm vươn tay nhanh chóng đẩy thân thể Đường Khả Hinh đang giãy giụa đi ra, phịch một tiếng, cửa lập tức đóng chặt! !
“Này! !” Đường Khả Hinh lập tức xoay người, mở to hai mắt nhìn cánh cửa ngăn ở trước mặt mình, thở gấp đè nén tức giận, rất đau lòng vươn tay, vỗ cánh cửa kia, vừa vỗ vừa kêu lên: “Em cho anh biết ! ! Em cảnh cáo anh ! Anh mở cửa cho em! Nếu không sau này anh đừng mơ tưởng vào phòng em.”
Cả người Trang Hạo Nhiên chống đỡ cửa phòng, lúc này sắc mặt khẽ thu lại, hai tròng mắt lộ ra một chút ánh sáng đau lòng. . .
“Trang Hạo Nhiên! ! Anh mở cửa cho em! !” Vẻ mặt Đường Khả Hinh rất kích động run rẩy đứng ở trước cánh cửa, vỗ cửa bộp bộp, vỗ đến tay của mình đau đớn, sau nhiều lần chờ đợi và khổ sở giãy giụa, có lẽ hiểu rõ suy nghĩ của người bên trong, rốt cuộc hai tròng mắt của cô lóe ra nước mắt, nhưng vẫn cao giọng đau lòng nghẹn ngào nói: “Hạo Nhiên! Anh mở cửa ra! Tối nay, em thật muốn ở chung với anh! ! Thật rất muốn ở chung với anh! Em không quan tâm! Em không quan tâm gì cả! Mặc kệ cha phản đối thế nào! Em cũng muốn ở chung với anh!”
Trang Hạo Nhiên vẫn đang cắn chặt răng ngăn chặt cánh cửa kia, trái tim đau đớn giống như bị xé mở. . . Đứa ngốc. . . Sự thật sắp ở ngay trước mắt, mặc kệ là lý do gì, anh cũng sẽ ở chung với em, nhưng đừng vội mang cảm giác tốt đẹp dùng ở thời khắc đau lòng như vậy. . . Thời gian hạnh phúc của em vốn cũng không nhiều. . . Anh sẽ cưới em, để cho em làm cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới, đến ngày đó. . . Chúng ta cùng nhau chúc mọi người ngủ ngon. . .