Chương 675: TRONG CHỚP MẮT
Chiếc xe hơi màu đen chậm rãi chạy về phía trước.
Một sân cỏ khổng lồ hiện ra phía chân trời, ngôi biệt thự màu trắng hình vành khuyên giống như tòa lâu đài, hiện ra ở dưới trời xanh mây trắng, hai đài phun nước hình con rồng bằng bạch ngọc khổng lồ ngẩng mặt lên trời phun ra dòng nước tươi mát, ngay chính giữa là con đường đá trắng rộng lớn, nối thẳng cửa chính biệt thự huy hoàng đầy khí thế, hai cánh cửa mở ra, có thể thấy kiến trúc xa hoa ở bên trong. . . . . .
Cửa sổ xe nhẹ nhàng quay xuống.
Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi cổ lá sen màu trắng không có tay, váy dài xếp li màu xanh nhạt, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, mang giày đế bằng màu trắng, ngồi ở ghế phía sau tài xế, đưa đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, gió mát bồng bềnh, nhìn thấy nhà họ Tưởng rất huy hoàng, vẻ mặt cô từ từ lộ ra kinh ngạc, mặc dù cô nghe nói nhà họ Trang ở nước Anh, cũng là tòa biệt thự, nhưng dù sao không có chính mắt nhìn thấy nhà của người sáng lập Hoàn Cầu, hơn nữa Trang Hạo Nhiên vẫn ở tại ‘phòng tổng thống’, căn hộ tư nhân ở nước Anh cũng xinh đẹp, ấm áp. . . . . .
Xe tạm ngừng ở trước sân cỏ.
Tài xế xoay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Đường tiểu thư, lúc chúng tôi mới vừa tiến vào, đã thông báo cho quản gia, ông ấy sẽ lập tức thông báo chuyện này cho Tổng Giám đốc Tưởng, cô đứng ở chỗ này chờ, một chút nữa sẽ có người giúp việc đón cô. Tôi phải lái xe đi ra ngoài trước, từ trước đến giờ nhà họ Tưởng không cho phép xe bên ngoài tiến vào vườn hoa.”
“Tốt. . . . . .” Đường Khả Hinh chỉ đành phải mỉm cười đáp lời, sau đó tay ôm tài liệu, đẩy cửa đi xuống xe, đứng ở giữa sân cỏ rộng lớn, ngẩng đầu lên nhìn gian sảnh chính nhà họ Tưởng, nhìn vào như vậy, càng lộ vẻ huy hoàng.
“Grâuuu! !” Phía trước một con vật chạy tới.
Đường Khả Hinh ôm tài liệu xoay người, nhìn thấy Oscar, con chó lông vàng này oai phong giống như tướng quân, từ trong mặt cỏ rộng lớn, khoái trá phi nhanh tới, cô vui vẻ mỉm cười, lập tức ngồi xổm người xuống, đón Oscar chạy như bay đến, tay ôm nhẹ thân thể của nó, vuốt bộ lông vàng mềm mại trên người nó, vui vẻ kêu nhỏ: “Oscar, chúng ta đã lâu không gặp, tao rất nhớ mày. . . . . . Mày có nhớ tao không?”
“Nó nhất định nhớ em. . . . . .” Phía trước truyền đến một giọng nói.
Đường Khả Hinh khẽ vuốt ve cổ của Oscar, quay đầu, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen, đứng ở trong mặt cỏ, vẻ mặt đang lộ ra thâm tình, mỉm cười nhìn mình, cô cũng chậm rãi đứng dậy, nhìn người đàn ông dùng tánh mạng ngăn chặn cho một kiếp nạn, cũng mỉm cười.
Gió ngọt ngào ở trong bầu trời xanh thẳm lướt qua, từng đám mấy trắng, biến đổi thành hình dáng đáng yêu.
Tưởng Thiên Lỗi dẫn Đường Khả Hinh đi dọc theo con đường đá trắng rộng rãi của nhà họ Tưởng, trực tiếp đi vào cái sân chính nhà họ Tưởng.
Đường Khả Hinh ở bước vào gian sảnh chính của nhà họ Tưởng lập tức kinh hãi, cô vẫn cho rằng phủ Thủ tướng, nhà của Tô Thụy Kỳ cũng đã cực kỳ xa hoa, nhưng không ngờ nhà họ Tưởng, bá chủ của Châu Á lại huy hoàng như vậy, giữa đại sảnh mang phong cách Châu Âu trải tấm thảm khổng lồ, ngay chính giữa rũ xuống 999 đèn thủy tinh nhỏ, bên cạnh lan can màu trắng khắc hoa văn xây một cái đài phun nước hình chim ưng, ghế sa lon viền vàng đặt ngay chính giữa tấm thảm, phía trước chính là lò sưởi trong tường dùng tua ren màu đen bao quanh, mười hai khung cửa hình vòm màu trắng khắc hoa văn hình lưới, phát ra ánh sáng vàng rất rực rỡ, vô số người giúp việc mặc đồng phục màu đen, ở trong cánh cửa hình vòm, tay nâng khay đi tới đi lui. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên ghế sa lon xa hoa, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh vẫn còn chìm đắm trong cảnh tượng này, nổi lên có chút cảm giác kỳ lạ, cảm thấy kỹ sư thiết kế tòa nhà này nhất định trong lòng mang theo hào khí ngất trời, nếu không, làm sao tạo nên kiến trúc huy hoàng khí thế như vậy, cô nhìn từng cổng vòm, lúc này mới phát hiện ra, giữa các cổng vòm khắc hoa văn khác nhau, nhưng hết liên quan nhau, hai mắt của cô lại loé lên, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. . . . . . Cô ngẩn ra.
Diệp Mạn Nghi mặc áo sơ mi màu đen không có tay, quần màu đen ống rộng, tay vịn lan can trước cổng vòm, lạnh lùng cúi xuống, nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ lên, trái tim buộc chặt, căng thẳng nói không ra lời.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn Đường Khả Hinh căng thẳng, liền nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, hù dọa Khả Hinh đấy.”
Diệp Mạn Nghi không nói lời nào, chỉ lạnh lùng đi qua mấy cái cổng vòm, tới giữa cầu thang kim loại, đạp thảm đỏ chậm rãi đi xuống, mới nhàn nhạt nói: “Tại sao lại có thời gian tới đây? Lúc trước, phái người đi mời, cũng không chịu nhượng bước.”
Đường Khả Hinh hoảng sợ đến tim đập mạnh, vội vàng hướng về phía bóng dáng của Diệp Mạn Nghi, khẽ khom lưng, xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, chủ tịch phu nhân, tôi . . . . . lúc trước, tôi bị Thầy giáo giam lại, vẫn luôn học tập, để tăng cường phục hồi khứu giác, cho nên. . . . . .”
“Tôi có thể hiểu!” Diệp Mạn Nghi nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lướt nhẹ ở trên người của cô, phát hiện mấy ngày không thấy, thân hình cô vẫn mỏng manh, nhưng ngược lại có vài phần khí chất, vì con trai, chỉ đành phải cau mày nói: “Tại sao cô gầy như vậy? Bình thường không ăn cơm sao?”
Ánh mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, lập tức nắm chặt tài liệu, nín thở nói: “Vâng, ăn cơm. . . . . . Ăn cũng không ít. . . . . . Nhưng chỉ là. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, càng nhìn càng yêu, càng nhìn càng động lòng, trên mặt không nhịn được nhộn nhạo nụ cười. . . . .
“Tới đây có chuyện gì?” Diệp Mạn Nghi nhìn vẻ mặt con trai như vậy, không có cách nào, liền hỏi.
“Mấy ngày nữa, khách sạn chúng ta có một tiệc thưởng thức rượu, Thầy giáo gọi tôi mang tài liệu tới đây, xin Tổng Giám đốc ký tên. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng nói.
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, sắc mặt mới hơi sững sờ, bởi vì ở nhà nghỉ ngơi một thời gian dài, mới nhớ tới tổ chức tiệc thưởng thức rượu.
“Đưa Khả Hinh ra sau vườn hoa đi, tránh để cô ấy ngồi ở chỗ này, nhìn thấy chủ tịch lại căng thẳng không nói được gì.” Diệp Mạn Nghi xoay người, căn dặn quản gia nói: “Quản gia, mang chè huyết yến tôi hầm cho Tuyết Nhi từ tối hôm qua, bưng tới, sau đó nghiền nát nhân sâm trăm năm làm cho cô ấy một chút bánh ngọt đi.”
“Vâng . . . . .” Lão quản gia nghe vậy, lập tức dẫn người giúp việc xoay người đi khỏi.
“Phu nhân, bà đừng khách sáo, tôi xin chữ ký xong, lập tức đi ngay.” Đường Khả Hinh vội nói.
“Đã tới rồi thì ngồi đi.” Diệp Mạn Nghi nói xong, đã lạnh lùng xoay người đi ra khỏi đại sảnh.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn theo bóng lưng mẹ khẽ mỉm cười, mới nói với Khả Hinh: “Em không cần sợ mẹ của anh, thật ra bà ấy là người không xấu, thỉnh thoảng còn nhắc tới em, nói rất thưởng thức em nhiệt tình đối với công việc.”
Đường Khả Hinh im lặng đứng ở một bên, chỉ cười khổ.
“Đi thôi, ra sau vườn hoa.” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền dẫn Đường Khả Hinh đi lên cầu thang, đến giữa tầng, lại đi xuống bên trái chính là vườn hoa phía sau nhà họ Tưởng, đối lập với đại sảnh huy hoàng phía trước, phía sau vườn hoa lại là cây cầu cửu khúc kéo dài đến một góc hồ sen, mấy bức tượng con tiên hạc đứng ở bên cạnh rào chắn, trông rất sống động. . . . . . Từng làn gió mát thổi đến. . . . . .
Đường Khả Hinh ngửi được mùi sen, tâm trạng không khỏi bình tĩnh, lộ ra nụ cười.
“Khứu giác của em khôi phục thế nào rồi?” Tưởng Thiên Lỗi dẫn Đường Khả Hinh mỉm cười đi tới đầu cây cầu cửu khúc nhô ra giữa sân thượng là bàn ăn theo phong cách Châu Âu, ngọn đèn dầu, còn có bộ chén đũa mạ vàng, trưng bày hết sức tinh tế sang trọng, hai ghế ngồi kiểu Châu Âu, phân ra hai bên, để hai gối dựa thêu hoa, người giúp việc chia nhóm đang cầm khay, từ một nhánh cầu cửu khúc khác đi đến, đặt trên bàn bánh ngọt tinh xảo và bình ngọc đựng trà hoa hồng. . . . . .
“Ngồi đi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười đi tới chỗ ngồi trước, kéo ghế cho Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải im lặng đi tới, nói cám ơn, ngồi xuống.
Tưởng Thiên Lỗi cũng ngồi ở đối diện, lúc này quản gia cũng nhanh chóng đi đến, mang cho anh một ly trà nhân sâm trăm năm, mới cung kính nói: “Cậu chủ, bà chủ căn dặn, hi vọng cậu đừng ngồi quá lâu, điều này không có lợi cho thân thể bình phục.”
“Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đáp nhẹ.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lo lắng hỏi: “Anh khá hơn chút nào không?”
Tưởng Thiên Lỗi tao nhã ngồi đó, mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Tốt một chút rồi. Cám ơn quan tâm.”
Đường Khả Hinh chăm chú nhìn anh một cái, phát hiện sắc mặt anh khá hơn một chút, nhớ lại ngày đó anh bị xe đụng vì mình, thân thể đập xuống, khóe miệng tràn máu, ánh mắt buồn bã, lòng của cô liền hoảng sợ và khổ sở, khẽ cúi đầu, thở nhẹ một hơi.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi xoay tròn nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh, khẽ mỉm cười, nói: “Đâu, đưa tài liệu cho anh xem một chút.”
Đường Khả Hinh nghe vậy, lập tức đưa tài liệu của mình cho anh.
Tưởng Thiên Lỗi mở ra xem, cười nói: “Lần này em chủ trì tiệc thưởng thức rượu?”
“Vâng. . . . .” Đường Khả Hinh gật đầu.
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn cô, cười nói: “Có lòng tin không?”
Đường Khả Hinh nghe hỏi, khẽ mỉm cười, nói: “Không có, nhưng em sẽ cố gắng, anh cũng đừng không chịu ký tài liệu đấy. . . . . . Ủng hộ em đi, làm ơn.”
Tưởng Thiên Lỗi cười, lại yên lặng xem nội dung tài liệu, từng loại rượu đỏ, lại hỏi: “Hạo Nhiên ký chưa?”
“Chưa. . . . . .” Ánh mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, sâu kín nói: “Thầy giáo nói, ông ấy đi tìm Tổng Giám đốc, em tới tìm anh ký.”
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Hai người các người có chuyện gì không?”
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Không có . . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi chăm chú nhìn Đường Khả Hinh một cái, cũng không có nghĩ quá nhiều, lại mỉm cười cúi đầu xem tài liệu một chút, đang do dự. . . . . . .
“A. . . . . . Không phải có vấn đề gì chứ? Em sẽ cố gắng, anh tin em đi, thầy giáo nói hôm nay em tìm anh mà không ký được, em sẽ bị phạt.” Đường Khả Hinh thật có chút căng thẳng.
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới bật cười nói: “Vitas rất thông minh.”
“Cái gì?” Đường Khả Hinh không hiểu hỏi.
“Phía trên có một khoản tiền, là phân chia cho trang trại nho cỡ nhỏ, hơi nhiều, đó là bởi vì ông ấy yêu cầu đối với thể rượu quá cao, Hội đồng quản trị sẽ không phê duyệt, nhưng ông ấy cho em đến tìm anh, anh sẽ không từ chối em được. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi bật cười, nhận lấy hộp nhung đựng bút máy người giúp việc đưa tới, mở ra, thoải mái ký ba chữ Tưởng Thiên Lỗi thật to trên tài liệu, ngoài ra còn ghi ngày tháng, đây là ngày đóng dấu trên tài liệu cho cô. . . . . .
Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn cô, vừa đưa tài liệu, mới chậm rãi cười, nói: “Căng thẳng vậy?”
“Chuyện này đối với em mà nói, rất quan trọng. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng nói dứt lời, mới nhận lấy tài liệu.
“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô, một lúc lâu, mới hỏi: “Trong khoảng thời gian này. . . . . . Tại sao không sang đây một chút? Có thật bận rộn như vậy sao?”
Ngày ấy, hai người ôm nhau thật sâu, cũng chưa từng gặp mặt.
Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, suy nghĩ một chút, mặc dù biết tàn nhẫn, nhưng vẫn cắn răng đưa tay vào trong túi, lấy ra một cái hộp nhung, để lên bàn, đẩy nhẹ về phía trước, dịu dàng nói: “Chiếc nhẫn này. . . . . . Rất xin lỗi, em không thể nhận. . . . . . Em biết rõ ngày ấy anh làm như vậy cũng là vì muốn cho Như Mạt tiểu thư chết tâm. . . . . Em phối hợp với anh mấy ngày. . . . . .”
Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi thu lại, hai mắt lộ ra nhàn nhạt đau lòng nhìn cô.
Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói: “Xin tin tưởng em….em từ chối anh, thật không phải vì anh không tốt, nhưng có một số chuyện đã trở thành quá khứ, có đôi lúc, quyết tâm hình thành trong chớp mắt, dường như không có cách nào thay đổi.”
Tưởng Thiên Lỗi vẫn im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, mỉm cười nói: “Anh rất đẹp trai, tương lai nhất định sẽ có cô gái tốt đẹp hơn, làm bạn ở bên cạnh anh.”
“Anh chỉ muốn em.” Tưởng Thiên Lỗi nói lời này rất chắc chắn.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh có chút bất đắc dĩ nhìn anh, mỉm cười nói: “Em đã từng chết cũng muốn yêu, hôm nay số mạng vẫn không buông tha cảm tình của em sao?”
“Anh không có muốn tình cảm của em trong quá khứ. . . . . . Anh muốn em bây giờ, anh trao cho em cũng là anh bây giờ. . . . . . Anh cầu hôn em là bởi vì anh muốn theo đuổi em, em trả lại nhẫn cho anh hay không trả lại cho anh, hoặc tát anh một bạt tai, cũng không có ích gì.” Tưởng Thiên Lỗi quyết tâm đưa lễ vật đính hôn này.
“Vậy nếu như trong tương lai, em có người trong lòng thì sao?” Đường Khả Hinh phát hiện mình có chút chín chắn, có chút tỉnh táo xử lý vấn đề này.
“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi không nói lời nào.
Đường Khả Hinh nhìn anh cười nói: “Anh vẫn ích kỷ.”
Tưởng Thiên Lỗi lại bật cười, nói: “Anh không lên tiếng là bởi vì anh không có nghĩ qua vấn đề này, nếu em hạnh phúc, anh sẽ chúc mừng em, nhưng bây giờ, chỉ cần em còn độc thân, cho phép anh theo đuổi em được không? Anh yêu em cũng không được? Em có quá độc đoán hay không.”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh thật sự bất đắc dĩ, cười khổ.
Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, dịu dàng nói: “Thả lỏng một chút. Anh cũng không phải là sói, nhiều lắm là kiếp sau làm Oscar theo ở bên cạnh em.”
Đường Khả Hinh không nhịn được cười, nhưng vẫn đẩy chiếc nhẫn tới phía trước, nói: “Anh nhận đi. Em thật sự không thể nhận.”
Tưởng Thiên Lỗi lại vươn tay, đẩy chiếc nhẫn về phía Đường Khả Hinh, mới nói: “Giữ lại. Tương lai em nhất định sẽ đeo lên.”
“Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .” Đường Khả Hinh lại muốn đẩy chiếc nhẫn, trả lại cho anh. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, hai mắt lóe lên nóng bỏng nhìn cô, nói: “Khả Hinh. . . . . .”
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, lúc vừa muốn nói chuyện. . . . . .
“Thật sự rất ân ái . . . . . .” Một giọng nói lộ ra một chút lạnh lùng truyền đến.
Hai người đồng thời quay đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên lạnh lùng đứng ở bên cầu cửu khúc, nhìn chòng chọc qua bên này.
Đường Khả Hinh sửng sốt.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên đông cứng, đứng ở một bên, trong lạnh nhạt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ và tức giận nhìn cô.