Chương 1207: GÁNH VÁC
Sáng sớm hôm sau, “Phòng tổng thống’!
Một ly trà nóng, đập mạnh trên mặt sàn, miểng thủy tinh kịch liệt văng lên! !
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hoàn toàn trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh, nửa nằm ở trên giường, trong áo sơ mi trắng che giấu băng gạc dán chặt vết thương trên bả vai, hai tròng mắt anh đỏ bừng lại lóe ra ánh sáng sắc bén, mang theo sát khí và tức giận giống như dã thú ẩn núp, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt, từng chữ từng chữ sâu kín hỏi: “Anh. . .Anh. . .Anh nói cái gì?”
Trương Thục Dao và Tiêu Đồng, còn có đám người Lâm Sở Nhai, im lặng đau lòng đứng trước mặt của anh, do dự một lúc lâu, vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn mới đầy bất đắc dĩ trầm giọng nói: “Lúc Khả Hinh. . .Về nhà nghỉ ngơi, bả vai không may bị trúng đạn! Động tác của bọn họ quá nhanh, phá vỡ hệ thống thông tin liên lạc trong vài giây, người cũng đã xông vào bên trong chung cư! Đôi song sinh không có nhận được tín hiệu thông báo trước cho nên bị đánh lén ! Điệp Y cũng không rõ tung tích! Lúc Khả Hinh trúng đạn, đề phòng thuốc tê làm cho bắp thịt bị tê liệt tạm thời và để lại di chứng, cô ấy nhịn đau để Tô Thụy Kỳ cắt thịt gọt xương lấy viên đạn độc trên bả vai ra, cuối cùng đau đến ngất đi, từ tối hôm qua đến nay vẫn hôn mê chưa tỉnh!”
“. . .” Trang Hạo Nhiên nửa nằm ở trên giường, khuôn mặt thay đổi trở nên âm u lạnh lẽo, thậm chí khuôn mặt co giật có chút kinh khủng, hai tròng mắt bắt đầu nổi lên màu đỏ lộ ra đằng đằng sát khí, cả lồng ngực nặng nề thở dốc dần dần muốn hủy diệt tất cả, đôi tay chậm rãi níu chặt ga giường màu trắng, mu bàn tay dần dần nổi lên gân xanh, vết thương đạn độc lập tức bởi vì tức giận bắp thịt bị mở ra, máu tràn ra kịch liệt, lập tức nhuộm đỏ băng gạc trắng tinh! !
“Lão đại!” Tiêu Đồng đau lòng nhào tới, muốn xử lý vết thương cho anh. . .
Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên cứng rắn, tức giận giơ tay ngăn cản, hai tròng mắt lộ ra một chút ánh sáng đau lòng và lửa giận, mặc cho bả vai tuôn máu, anh lại từng hồi nặng nề thở gấp kéo dài mạng sống, từng chữ từng chữ lạnh lùng trầm thấp nói: “Ngày hôm qua, trực tiếp lấy viên đạn từ trong xương của tôi ra. . . . Cho nên tôi hiểu rõ đau đến cỡ nào !”
“. . ..” Mọi người cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên cảm giác lửa giận sắp bùng lên cùng cảm giác đau đớn hiện tại xông tới làm cho đầu óc mình hôn mê, vẻ mặt run rẩy chỉ cần anh nhớ tới Đường Khả Hinh chịu đựng đau đớn gọt xương, cả người cứng rắn giống như pho tượng muốn trả thù, khuôn mặt lại lộ ra sát khí khủng bố ! !
“Trước hết anh bình tĩnh một chút!” Lãnh Mặc Hàn hiểu Trang Hạo Nhiên, nhanh chóng gọi anh! !
“Tôi không thể bình tĩnh! ! Người bình tĩnh là vì xử lý công việc tốt hơn, bây giờ không có chuyện gì có thể ngăn cản tôi muốn xử lý bọn họ cho rõ ràng! !” Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên chớp lóe, lại nhớ tới Khả Hinh chịu đau đớn như vậy, khuôn mặt anh căng thẳng, dáng vẻ kích động có chút đau lòng đè nén, lập tức kéo tây trang màu đen đắp ở bên cạnh mặc vào, đè nén đau đớn, lập tức muốn đi thăm Khả Hinh, anh vừa thở dốc đi xuống lầu, vừa lạnh lẽo hỏi: “Đối phương là ai. . .”
Đám người Lãnh Mặc Hàn theo anh cùng nhau xuống lầu, đi ra ngoài, mới nói: “Lính đánh thuê quốc tế! Ngày hôm qua Đỗ Uy và Khương Vĩ đánh nhau với bọn họ, phát hiện mỗi người bọn họ gần như đều là cao thủ hàng đầu! Mà tất cả súng lục và vũ khí võ trang sử dụng đều là khoa học kỹ thuật cao nhất thế giới ! Hiển nhiên là không đạt mục đích không bỏ qua, nhất định phải lấy tánh mạng Đường Khả Hinh! Đoán chừng đã có người phát hiện kế hoạch che giấu bên trong cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu lần này! Muốn thông qua cách này ép Khả Hinh dừng thi đấu!”
Cửa phịch một tiếng mở ra! !
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lạnh lẽo, hai tròng mắt kịch liệt run động mấy phần ánh sáng giết người, nhanh chóng đi ra ngoài, nhớ tới Khả Hinh chịu đựng đau đớn, tim của anh cũng rỉ máu. . .Vừa cất bước đi vào thang máy, trong lòng vừa căm hận nói: “Tôi muốn băm thành toàn bộ bọ họ thành thịt vụn! Giống như Hách Dục Hải, bọn họ cho rằng tôi có thời gian từ từ chơi đùa với bọn họ! ?”
“. . ..” Lãnh Mặc Hàn cũng đi theo ở sau lưng Trang Hạo Nhiên, nhớ tới đôi song sinh và Điệp Y, trong lòng anh cũng chợt đau nhói, cả người cũng nổi lên hơi thở cuồng nộ, nắm chặt quả đấm, vang lên răn rắc, thật nặng nề nói: “Mặc kệ như thế nào! ! Tôi và anh đấu với bọn họ tới cùng!”
“Đúng vậy! ! Nhất định phải đấu tới cùng! Cho dù bọn họ nếm trải đau đớn gấp trăm lần Khả Hinh, cũng không bù đắp được mối hận này!” Đám người Tô Lạc Hoành cũng căm hận nói.
Trang Hạo Nhiên vừa nắm chặt quả đấm, cắn chặt răng để cho suy nghĩ không ngừng hoạt động, vừa nghĩ đến Đường Khả Hinh chịu đựng đau đớn, trái tim của anh lại như bị xé rách, bị đè nén và tức giận.. . .
Cửa thang máy chợt mở ra! !
Trang Hạo Nhiên dẫn đầu, dẫn mọi người đi ra thang máy, lại xoay người đi về phía lầu phụ, vẻ mặt lộ ra gấp gáp và đau lòng, đi qua từng hàng cây phong và con đường đá cuội nhỏ, muốn đi vào đại sảnh lầu phụ, lại nghe được một tiếng quát lớn, hai tròng mắt anh nhấp nháy, mặc dù muốn nhanh chóng bước đi, nhưng vẫn hít sâu một hơi, ngừng lại. . .
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi cũng dẫn mấy mấy Phó tổng nhanh chóng đi qua đường lớn cây phong, đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, gào lớn: “Cậu muốn đi đâu?”
Cả người Trang Hạo Nhiên chợt run rẩy, hai tròng mắt bắn ra ánh sáng sắc bén kiên quyết, chậm rãi tức giận xoay người, khuôn mặt căng thẳng nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . .
Tưởng Thiên Lỗi nóng mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, anh cũng mới vừa biết tin tức Đường Khả Hinh trúng đạn, trái tim của anh cũng đau đớn và tức giận, nhưng vẫn giữ một chút bình tĩnh cuối cùng, đến gần Trang Hạo Nhiên gấp gáp nói: “Khả Hinh xảy ra chuyện như vậy, tôi hiểu cảm nhận của cậu ! Nhưng ngày mai cô ấy sẽ thi đấu, còn thiếu một bước! Nhịn một chút! ! Chuyện lớn quan trọng hơn! Bình tĩnh một chút!”
Cả người Trang Hạo Nhiên chợt đau đớn, cảm thấy vết thương trên bả vai mình giống như ngọn lửa sắp cháy lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, trên mặt lộ ra ý muốn giết người, cắn chặt răng đến gần anh nói: “Tưởng Thiên Lỗi! Anh thật có thể hiểu được cảm nhận của tôi sao? Nếu như hiện tại tôi không bình tĩnh, tôi sẽ không tới nơi này trước! Tôi sẽ phá hỏng tất cả! Có lẽ những người đó thấy Trang Hạo Nhiên tôi không có bản lãnh này! ? Bây giờ không có gì có thể ngăn cản tôi đi vào thăm Khả Hinh! ! Một người. . .Gọt xương lấy đạn, chuyện này đau đớn đến cỡ nào? ! Cô ấy chỉ là một cô gái đơn giản, mặc dù có mang bao nhiêu mơ ước, cô ấy cũng cũng chỉ là người bình thường ! Tôi muốn vào thăm cô ấy một chút ! Tôi nhất định muốn vào thăm cô ấy một chút! Mặc kệ đây là cuộc thi đấu lớn đến thế nào, có trách nhiệm lớn đến cỡ nào, tôi cũng muốn vào thăm cô ấy một chút ! Tôi biết rõ cô ấy cần tôi ! Anh đừng ngăn cản tôi, lần này cho dù ai cũng không ngăn cản được tôi, Lạc Hoành! ! Chuẩn bị hủy bỏ tất cả cameras lầu phụ ! !”
Anh nói xong, lập tức tức giận đi vào trong! !
“Trang Hạo Nhiên! ! !” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên tức giận gọi Trang Hạo Nhiên lại, thậm chí nhanh chóng đi tới trước mặt anh, tức giận nói: “Đừng tưởng rằng toàn thế giới chỉ có một mình cậu lo lắng cho cô ấy! ! Chúng tôi biết sự thật này cũng rất khổ sở, rất đau lòng! ! Tôi biết rõ cậu có bản lãnh đi vào gian phòng kia mà không bị bất cứ ai phát hiện! Nhưng cậu xem như tôi ích kỷ cũng được! Vô tình cũng được! Cậu rõ ràng hơn tôi, một tuyển thủ đứng đầu khi đối mặt với một trận đấu lớn như vậy là dựa vào dũng khí trong lòng ! ! Cô ấy vì mọi người mà cố gắng thi đấu! Cô ấy càng vì cậu mà cố gắng thi đấu! Lúc này mặc kệ có đau đớn đến cỡ nào cũng nhất định sẽ một mình cắn chặt răng vượt qua ! ! Hiện tại cô ấy hoàn toàn không cần bất cứ ai, cô ấy chỉ cần chính mình! Hiện tại cô ấy chỉ có thể dựa vào thật ra chỉ có bản thân mình! Bởi vì đây là cuộc thi đấu của một mình cô ấy! !”
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên kịch liệt đỏ bừng, khuôn mặt run rẩy, đôi tay kiềm chế tức giận, đau lòng nắm chặt, vết thương lại nứt ra, máu tươi dọc theo cánh tay chảy xuống, theo quả đấm nắm chặt, từng giọt từng giọt nhỏ xuống. . .
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng kinh ngạc cúi đầu nhìn máu trượt xuống nắm tay Trang Hạo Nhiên, hai tròng mắt anh kịch liệt thoáng qua nước mắt, bất đắc dĩ ẩn nhẫn nói: “Tôi biết rõ ngày hôm qua Như Mạt chết rồi. . .”
Trang Hạo Nhiên chuyển mắt nhìn anh. . .
Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy mình thân thể chợt run rẩy, nhưng anh vẫn còn do dự mâu thuẫn đè nén vươn tay chậm rãi nắm được cánh tay Trang Hạo Nhiên, sâu kín nói: “Bây giờ tôi không nói ra được ngàn vạn cảm xúc, toàn bộ chỉ cần chạm nhẹ vào tôi một cái, giống như có thể đánh ngã tôi, nhưng cuộc đời không chỉ có tình yêu! ! Tôi với cậu không thống nhất làm sao vượt qua đây? Cuộc thi đấu lần này liên quan thật lớn ! Thành bại toàn bộ đều dựa vào Khả Hinh ! Chúng ta còn có trách nhiệm của chúng ta, cậu quên sao?”
Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên căng thẳng, nhìn Tưởng Thiên Lỗi! !
Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên, đè nén gấp gáp đau lòng nói: “Cho dù là thương nhân hay nhà chính trị ! ! Muốn đấu trí đấu dũng mới khó khăn hơn ! Muốn chơi mờ ám thì phải chơi sảng khoái một chút, điều này căn bản không cần trí tuệ! Vào lúc này! Làm chúng ta làm chuyện đàn ông nên làm! Đừng vào lúc quan trọng lại do dự nữa! Nếu không phản kích sẽ chậm trễ! !”
Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên vẫn căng thẳng, đôi tay cố kiềm chế tức giận nắm chặt quả đấm, mặc cho máu tươi theo quả đấm, từng giọt tí tách rơi xuống bụi cỏ nhìn rất kinh khủng, mặc dù muốn cất bước, nhưng trách nhiệm nặng nề giống như đôi tay thượng đế đè nén bả vai mình. . .
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Trang Hạo Nhiên đã giảm bớt xúc động, anh lập tức thở phào một cái, lại căng thẳng vươn tay nắm nhẹ cánh tay của Trang Hạo Nhiên, nặng nề nói: “Trở về đi. . .Trước hết lo vết thương một chút, mới sửa sang kế hoạch của chúng ta một chút, còn thiếu một bước! Khả Hinh chịu đựng đau đớn này, chúng ta sẽ đòi lại !”
Trang Hạo Nhiên đè nén nổi lòng, hai tròng mắt nhanh chóng chớp lóe, tự nhiên hiểu lời nói của Tưởng Thiên Lỗi, nhưng cuối cùng vẫn cố kiềm chế tức giận và đau đớn trong lòng, chậm rãi không nở, xoay người. . .
“Mọi người đang nói cái gì? Thi đấu lần này, trên người Khả Hinh còn gánh vác kế hoạch gì?”
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Bọn họ cùng giật mình ngẩng đầu, không ngờ nhìn thấy khuôn mặt Vitas lộ ra lạnh lẽo nghiêm túc, đứng ở dưới cây phong, tức giận nhìn sang. . .