Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 512: CĂN PHÒNG DƯỚI LÒNG ĐẤT

Trở lại con đường nhỏ nông thôn cách thị trấn Cambridge không xa.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, hai mắt run rẩy sợ hãi, không thể làm gì, kéo cái rương, đi qua cây cầu nhỏ, đạp sân cỏ ướt át mềm mại, nhìn nhà hàng tây bại lụi và cũ kỹ, cũng có thể trong không khí truyền đến một mùi nấm mốc, cô nhíu mày, nét mặt muốn khóc, nhưng vẫn cắn chặt răng, thấp thỏm đi về phía trước, đi tới trước cửa phòng ăn. . . . . .

Phòng ăn thủy tinh giống như vẫn luôn không có khóa, cứ mở như vậy, cửa sổ mở ra, cửa mở ra, bụi đất dính ở trên bàn, trên quầy, ly, phòng ăn thật tối, sẽ có người sao? Làm sao có thể có người?

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, nhưng vẫn đành phải cắn răng, nắm rương, đi lên hai bậc thang, cẩn thận đi vào phòng ăn, chân đạp sàn gỗ, hai mắt run rẩy nhìn cả nhà hàng tây, thật tối, quầy Bar hiện đầy bụi bậm, rèm cửa sổ màu đen bay lên, bàn ăn giống như đã tồn tại mười mấy thế kỷ trước, ngổn ngang chen chúc một chỗ, vách tường phòng ăn đầu kia, có một cầu thang xoắn ốc bằng gỗ, tầng hai là ban công kiểu mở, để hai cái ghế cao phủ bụi bẩn . . . . . .

“Ev¬ery¬body here?” Đường Khả Hinh kéo hành lý, sợ hãi run rẩy bước về phía trước một bước, nhìn vào căn phòng nhỏ tối tăm bên trong quầy bar, còn có cánh cửa nhỏ bên trong tường đi xuyên ra phòng ăn, gọi nhỏ.

Mưa phùn rối rít rơi xuống, cảm giác khủng bố buồn tẻ lạnh lẽo.

“Ev¬ery¬body here?” Đường Khả Hinh kéo hành lý, phát hiện phía sau cầu thang xoắn ốc, có một cửa sổ hình vòm làm chủ khắc hoa văn rất đẹp, cô bị hấp dẫn, không nhịn được kéo rương hơi đến gần nhìn xem, thì ra là một văn văn điêu khắc hoàng hậu bị chặt đầu, tay đao phủ đang giơ cao thanh đao lớn. . . . . . . . .

Trái tim lọt vào Hàn Băng. . . . . .

Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, nhìn này hoa văn trước mặt, không khỏi lạnh run một cái, vội vàng xoay người, một cái bóng đen, đang lạnh lùng áp tới !

“A . . . . . . . . . . . ”

Đường Khả Hinh hoảng sợ sắp vỡ gan mật, cả người kéo cái rương, không nhịn được ngửa ra sau, chân đứng không vững, ngã về phía gian phòng nhỏ sau cầu thang.

Phịch một tiếng, cửa bị đụng mở ra.

Đường Khả Hinh ôm cái rương, ngã vào trong cánh cửa, đang lúc cô hoảng sợ đến kêu to thì tay không tự chủ chống được thứ gì, vẻ mặt cô run rẩy quay đầu, lui về phía sau nhìn thấy một người nằm trên giường nhỏ, nhắm mắt lại, đôi tay đắp lên bụng, giống như người chết, tròng mắt cô trừng to, dung hết huyệt Dũng Tuyền, khàn giọng kêu to: “A . . . . . . cứu mạng! ! Đừng có giết tôi, ! A . . . . . . . . . . .”

Đường Khả Hinh liều mạng ôm rương lớn của mình, tựa vào bên giường, hoảng sợ đến nước mắt tràn ra, oa oa hét to: “Không nên tới! ! Không nên tới! ! Có người chết ! ! A . . . . . . . . . ”

Một ông già to béo người Anh hơn năm mươi tuổi đứng cạnh cửa, mặc sơ mi kẻ ô màu xanh, quần jean màu nâu, khoác áo khoác màu đen bẩn thỉu, khuôn mặt đầy râu bạc, đeo mắt kính, liếc về phía cô gái Trung Quốc trên đất, dáng vẻ căng thẳng luống cuống thét chói tai khóc rống, hết sức không hiểu cau mày.

Cô gái hơn 30 tuổi nằm ở trên giường, mặc áo len màu đen, quần dài màu đen, đang ngủ mê man, ngồi dậy, khàn khàn hỏi: “What’s hap¬pen?”

Một bé trai người Anh, sáu tuổi, ôm con mèo trắng, cũng chen đến cửa phòng, con ngươi màu xanh hết sức sáng ngời nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh trên đất.

“Cứu mạng! ! Mẹ ơi . . . . . . . . . . ” Cả người Đường Khả Hinh vẫn còn hoảng sợ đến thần trí mơ hồ, ôm cái rương, cúi đầu thét lớn : “Có người chết ! ! Có quỷ ! ! !”

Cô gái da đen ngồi ở trên giường, không thể tin nổi trừng đôi mắt to tròn khác chủng tộc, há môi thật dầy, nhìn cô gái Trung Quốc trên mặt, bộ dáng muốn sụp đổ, lại mất hồn gọi cô: “Who is she? ?”

“Không nên tới! ! Không nên tới! !” Đường Khả Hinh vẫn kinh hoảng kêu to.

Cô gái da đen trên giường, nhìn dáng vẻ cô sắp điên, liền vội vàng nhảy xuống giường, đứng ở trước mặt cô, kêu to: “Hey! ! Hey! ! Hey. . . . . .”

“Cô tránh ra! ! Không nên tới! ! Đừng . . . . . .” Đường Khả Hinh kinh hoảng mới vừa muốn đẩy cô ra, nhưng khi nhìn đến cô gái da đen đứng trước cửa sổ nhỏ, ngó ngó một cái, tinh thần hết sức thoải mái, không giống người chết, cô đột nhiên nấc lên, nước mắt ngưng lại, mồ hôi lạnh lăn xuống, run rẩy nhìn Cô gái da đen!

Cô gái da đen cũng nhìn cô giống như nhìn quái vật.

Đường Khả Hinh cũng trừng mắt nhìn cô.

Sau lưng có chút tiếng động.

Đường Khả Hinh lại mất hồn quay đầu, nhìn một già một trẻ, thần sắc quỷ dị, kì quái  giống như xác chết, lạnh lùng nhìn mình, cô lại giật mình, kêu một tiếng mẹ ơi, liền ôm cái rương, co đến chân giường, há miệng run rẩy nhìn bọn họ! Vẫn không hiểu, rốt cuộc bọn họ là người hay quỷ! !

Cạnh cửa, ông già cau mày liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, vẫn tinh thần cổ hủ của England, khiến trên mặt ông già có chút bướng bỉnh của trẻ con, nhưng quen lười biếng, làm cho ông ta nhìn cái gì cũng không quan tâm, chỉ từ trong túi móc ra phong thư cuộc tranh tài Hoàn Cầu, cùng một tấm hình, ném tới trước người của Đường Khả Hinh, nói một câu: “Is you?”

Đường Khả Hinh vẫn núp ở trên cái rương, liếc mắt trên phong thư một cái, mới có chút cố kỵ nhìn ông già kia.

Lão đầu đeo kính, cúi đầu, liếc về phía Đường Khả Hinh, có chút nhàm chán nâng cằm, chỉ chỉ lá thư.

Trong lòng của Đường Khả Hinh hơi bình tĩnh, suy nghĩ quỷ sẽ không dám ra ngoài ban ngày, nuốt một ngụm nước bọt, vươn tay nắm lá thư, nhìn một đống tiếng anh, cô nhăn mày, lại thấy một trên tờ giấy A4, tự nhiên là giới thiệu vắn tắt cá nhân và ảnh chụp, cô lập tức ngẩng đầu lên, có chút hiểu ý ông già, suy nghĩ có lẽ ông ta là người phụ trách phòng ăn này, ngay lập tức bò dậy, nhìn ông ta dùng tiếng anh, nói: “You know me?”.

“Yes, I received the letter the day before yesterday. . . . . .” (Đúng vậy, ngày hôm trước tôi đã nhận được thư của Hoàn Cầu  . . . . . . ) ông già nói một câu tiếng anh, liền xoay người đi ra ngoài, bé trai cũng ôm mèo, cùng đi theo ra ngoài.

Đường Khả Hinh vội vàng chống cái rương muốn đứng lên, cánh tay bị người nắm chặt, cô lại hoảng sợ đến tốt mồ hôi lạnh toàn than, quay đầu.

Cô gái da đen nhìn Đường Khả Hinh, nở nụ cười hết sức nhiệt tình, híp mắt lại, hàm răng thật trắng, cười nói: “Hi, I’m Niky!”.

Đường Khả Hinh vẫn khoa trương kinh hoảng, thất sắc nhìn nụ cười của cô, trong lòng lại buông lỏng một chút, cũng gật đầu, đáp nhẹ: “Hi, I’m Đường Khả Hinh. . . . . .”

“Co co ?! !” Cô gái da đen há miệng cười ha ha ha, không có ai không thích Co co thơm ngon!

“No! Đường ! !” Đường Khả Hinh lại trịnh trọng nói cho Cô gái da đen! !

Sắc mặt Niky thu lại, có chút nghi ngờ nhìn về phía cô gái Trung Quốc, ai không hy vọng làm Chanel coco?

Đường Khả Hinh lườm cô một cái, mới vội vàng đè nén tâm trạng kinh hoảng, liền vội vàng đứng lên, chạy ra khỏi gian phòng nhỏ, nhìn thấy ông già hơn 50 tuổi cầm một chai rượu đỏ không biết bao nhiêu năm ở trong tay, cứ tháo nút gỗ xuống, uống một ngụm lớn, đi ra phòng ăn, trong tay dắt một con chó nho nhỏ! !

“Hi” Đường Khả Hinh lập tức đi đến trước mặt ông già người Anh, lau mồ hôi trên mặt, khẩn trương nói: “Do you know me?” (Ông biết tôi sao?)

Ông già cầm rượu đỏ, nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt lạnh nhạt lộ ra không sao cả, nói: “Yes! ! know you! !” (Đúng, tôi biết rõ cô)

“A. . . . . .” Đường Khả Hinh mới vừa muốn dùng tiếng anh hỏi ông ta là ai, nhưng nhất thời hết vốn từ ngữ, nghĩ tới nghĩ lui, sau đó căng thẳng nói: “Who are you?”

Ông già liếc cô một cái, nói một câu: “Bluce (Bruce). . . . . .”

“Bluce?” Đường Khả Hinh lặp lại chữ này.

“Yes!” ông già vừa muốn cầm rượu đỏ đi ra ngoài. . . . . .

“No!” Đường Khả Hinh lại căng thẳng ngăn ở trước mặt ông già kia, mới vừa muốn nói chuyện, ánh mắt lại liếc về phía chai rượu đỏ trong tay ông già, trên chai rượu viết: Ar¬maud de vil¬lenewe. . . . . .

“Trời ạ! !” Cô lập tức kéo chai rượu trong tay ông già, là chai rượu đỏ nổi tiếng của Pháp, Muscat Sec Arnaud de Villeneuve, năm 2001, không thể tin nổi kêu lên: “Tại sao ông có thể đem một chai Muscat Sec hơn mười năm, mở nắp uống…!!? Ông. . . . . . Ông. . . . . . Ông ! ! !”

Cô muốn mắng người!

Bruce trợn mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái, có chút tức giận vươn tay muốn kéo chai rượu đỏ của mình trở về.

Lúc này Ni¬ky đã rửa mặt, buộc tóc lên, dùng khăn trùm đầu màu xanh dương, bao chặt tóc, có chút buồn cười ôm vai, đứng ở một bên, nở nụ cười nhìn xem.

“Ông không thể uống rượu đỏ như vậy! ! Quá lãng phí!” Đường Khả Hinh tức giận muốn kéo chai rượu đỏ trong tay ông trở về! !

“What are you doing?” ông già có chút tức giận muốn kéo rượu đỏ trở về! !

“Tôi không cho ông uống! ! Lãng phí! !” Đường Khả Hinh tức giận lại muốn kéo rượu đỏ trở về! !

“Hey! ! !” Ông già tức giận lại muốn dung sức kéo rượu đỏ trở về! !

“Tôi không cho ông! !” Đường Khả Hinh tức giận lại muốn kéo rượu đỏ trở về, không ngờ dùng sức thật mạnh, kéo mạnh.

“Soảng! ! !”

Chai Muscat Sec hơn mười năm, soảng một tiếng, bể trên mặt đất, rượu bắn tung tóe khắp nơi! !

“Ồ!” Lão đầu mất mát kêu lên.

“A! !” Đường Khả Hinh nhìn chai thủy tinh và chất lỏng rượu đỏ trên đất, đau lòng kêu: “Bể rồi. . . . . .”

Bruce tức giận ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, giơ tay khoa trương nói: “You ru¬ined a bottle of red wine!” (Cô phá hủy một chai rượu đỏ! !)”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Bruce tức giận đến mặt đỏ, giống như biết ông ta đang nói gì, cũng tức giận nói: “Tại sao ông muốn uống rượu đỏ như vậy? Quá lãng phí ! ! Đây chính là Muscat Sec năm  2001! Cái phòng ăn rách nát này của ông làm sao có chai rượu đỏ đắt tiền như vậy?”

Bruce tức giận trợn mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái, lập tức xoay người, đi về phía gian phòng nhỏ thang lầu, mở cửa ra đi vào! !

Đường Khả Hinh cũng tức giận vội vàng đi theo.

Niky đứng ở một bên, nhìn mọi chuyện, có chút nhún vai.

Bruce đi vào gian phòng nhỏ, sau đó mở một tấm ván gỗ, nhìn cầu thang xoắn phía dưới lòng đất, không nói hai lời, đi xuống! !

“Ông muốn đi đâu?” Đường Khả Hinh cũng đi vào theo, nhìn thấy ông già này mở một tấm ván trên đất, đi xuống căn phòng dưới lòng đất, cô kinh ngạc nhào tới cửa vào nho nhỏ, một luồng ánh đèn ấp áp phía dưới truyền đến, một mùi rượu nồng nặc xông lên, ánh mắt của cô sáng lên, suy nghĩ tại sao dưới lòng đất có thể có mùi rượu? Cái phòng ăn rách này. . . . . . Cô suy nghĩ một chút, liền đi theo cầu thang nhỏ, đi xuống căn phòng dưới lòng đất! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK