Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1203: ĂN BỮA CƠM

Buổi trưa!

Tưởng Thiên Lỗi mới vừa dự xong một cuộc họp quan trọng, tay cầm một phần tài liệu, trở lại văn phòng của mình, anh hơi dừng lại đứng ở bên cửa, không ngờ nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang ngồi ở bàn ăn bên cạnh cửa sổ sát đất phòng mình, khuôn mặt lộ ra trầm tĩnh, tay trái đang cầm một chén cơm, tay phải cầm đôi đũa, đối diện cả bàn món ăn ngon Trung Quốc, gắp một cọng rau, nhai rất bình tĩnh. . .

Tưởng Thiên Lỗi hơi cau mày, rất chăm chú nhìn vẻ mặt và động tác kì quái của người này, đang suy nghĩ anh lại bị phát điên cái gì, dừng lại một lát, rốt cuộc anh vẫn phải cất bước đi tới. . .

Trang Hạo Nhiên giống như đang chăm chú hưởng thụ món ngon, lại nghe được tiếng bước chân trầm bổng, anh hơi giật mình, quay mặt sang nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đã cất bước đi tới, anh đột nhiên ngẩng mặt mỉm cười, nói: “Trở về rồi? Ăn cơm không?”

Giống như đây là chỗ của anh.

Tưởng Thiên Lỗi tức giận liếc nhìn anh một cái, mới chậm rãi đi đến trước bàn ăn, nhìn thoáng qua một bàn món ăn Trung Quốc, có cần tây cuộn mực tươi, sò điệp bơ, mắt cá hầm đậu hũ. . . Anh vừa nhìn món ăn này, vừa chậm rãi buông lỏng cúc áo tây trang của mình, cởi ra tùy ý khoác lên sau ghế, lúc này mới mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, ngồi ở trên bàn ăn, giống như lơ đãng trầm mặt hỏi: “Văn Phong lại làm sai chuyện gì rồi hả ? Hôm nay không phải 50 món ăn vặt, lại hát tuồng gì?”

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra nhàn nhạt, chăm chú nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, mới có chút bất đắc dĩ và bật cười nói: “Đừng nói như vậy! Mỗi ngày chống đối với anh, không thể có một chút hài hòa? Trên bàn này không phải bày toàn món ăn anh thích ăn sao?”

“Cho nên mới cảm thấy kinh khủng!” Tưởng Thiên Lỗi lập tức đôi tay hơi ôm vai, cau mày chăm chú nhìn Trang Hạo Nhiên, theo thói quen hơi châm biếm và nở nụ cười nói: “Từ trước đến giờ cậu luôn không làm chuyện tốt! ! Làm nhất định có mục đích!”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, vừa cười gắp một khối cá tuyết bỏ vào trong miệng nhai, vừa nhìn Tưởng Thiên Lỗi, không nhịn được trêu chọc anh, nói: “Có rõ ràng vậy sao?”

“Nói đi! ! Xảy ra chuyện gì?” Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp lạnh lùng nhìn anh, không muốn nói nhảm!

Trang Hạo Nhiên lại bất đắc dĩ bật cười một tiếng, dùng đôi đũa gắp một chút mắt cá đậu hũ bỏ vào trong miệng khẽ mím môi, nếm mắt cá trơn mềm và thơm ngon, lúc này mới giống như có chút nhớ lại chuyện cũi, lạnh nhạt nói: “Có thể có chuyện gì? Chỉ muốn ăn một bữa cơm với anh thôi. Nhưng lúc tôi mới vừa ăn cơm, đột nhiên mới nhớ tới. . . giống như là anh dạy tôi dùng đôi đũa đấy!”

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, khuôn mặt lập tức nở nụ cười trào phúng, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Đừng nhắc tới chuyện này! Nhắc tới tôi liền hối hận! Tôi dạy cậu dùng đôi đũa, tôi gắp cái gì, cậu liền gắp cái đó! Sau đó tôi liền không có ăn!”

Trang Hạo Nhiên không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười.

Tưởng Thiên Lỗi không để ý tới anh nữa, mà trầm mặt, tay bưng một chén cơm đặt ở trước mặt mình, cầm đũa lên, hơi cúi người gắp mắt cá đậu hũ mình thích ăn, bỏ vào trong miệng nhấp nhẹ . . .

“Người luôn có một ngày sẽ trưởng thành !” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lại bật cười nói: “Làm sao có thể ngày ngày giành đồ của anh? Huống chi quan hệ của chúng ta cũng không có ác liệt đến mức này. Một đôi đũa, hai người, số mạng giữa chúng ta vốn bất đắc dĩ quấn lấy nhau, giống như anh em. Bởi vì Hoàn Cầu, nhất định không có cách nào chia quá rõ ràng được !”

“Anh em?” Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp lạnh lùng nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Từ nhỏ đến lớn! Cha vẫn dạy dỗ tôi phải đối xử tốt với cậu! Dạy dỗ tôi phải dễ dàng tha thứ cho cậu ! Giám sát cậu ! Lúc tôi chín tuổi đã ngồi ở trong phòng họp nghe phát biểu! Cậu lại cùng các bạn bè chơi trốn tìm! Điên khùng ngày ngày chạy đuổi theo con thỏ! Tôi không có nghĩ qua cậu sẽ là đối thủ của tôi! Hơn nữa còn là đối thủ quan trọng trong đời! Mặc kệ từ sự nghiệp đến tình yêu, vận mệnh của tôi luôn vô tình cột chung một chỗ với cậu, vạn bất đắc dĩ nhẫn nhịn cậu, nhân nhượng cậu ! Bị cậu xâm lấn thế giới của tôi, để cho tôi tức giận và phát điên! Chỉ có một chuyện tôi cảm giác mình an toàn! Chính là tôi và cậu không có liên hệ máu mủ! !”

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên khẽ run, khuôn mặt từ từ trầm xuống, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, vẫn mang theo nghi ngờ hỏi “Thật. . . Hận tôi như vậy sao? Tôi cho rằng. . . Ít nhất tôi đối với anh. . . có ý nghĩa làm bạn. . .”

“Làm bạn?” Tưởng Thiên Lỗi châm biếm nở nụ cười xong, mới nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Cho nên hôm nay để cho tôi cô độc như vậy sao?”

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra thâm trầm, hai tròng mắt xoay tròn nhớ tới tiếng súng nơi vách đá, hai tròng mắt anh hơi run rẩy, cả suy nghĩ giống như nhẹ nhàng bay đi, lại buộc cuộc sống của anh có vẻ rất nặng nề, rốt cuộc. . . Giọng anh khàn khàn, giống như từ hầu kết rất khó chịu xé rách ra một chút sự thật, sâu kín nói: “Quả thật tôi là một người tàn nhẫn, vì có thể trở thành đối thủ của anh, tôi vẫn không ngừng cố gắng. . . Cố gắng quên đi một chút kí ức quá nặng nề trong quá khứ!”

Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại, nghi ngờ thâm trầm nhìn Trang Hạo Nhiên.

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên hơi cứng rắn, lại lộ ra một chút cảm xúc cười khổ, đôi tay đan nhau, sâu kín nói: “Tôi tình nguyện là người rơi vào vách đá nhiều năm trước là tôi, như vậy tôi sẽ không cần đứng ở đỉnh núi, nhìn thấy rõ mọi chuyện trước mặt của tôi! Tôi tình nguyện bị sóng biển vô tình mơ hồ đóng cuốn đi, như vậy cuộc đời của tôi có thể cũng rõ ràng như anh ! Tôi hâm mộ anh đối với tình yêu thù hận rất tự nhiên ! Tôi hận sự thật đẩy anh rơi xuống vách đá! Tôi hận người để cho tôi chịu đựng nặng nề và áy náy hơn hai mươi năm! Tôi vì sự thật này, bước đi thật khổ sở. . . Nhưng tất cả mọi thứ xảy ra hôm nay, tôi mới hiểu được. . . Tất cả những nỗ lực vẫn không quan trọng bằng ăn bữa cơm với anh. . .”

Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi kịch liệt lóe lên, hơi lộ ra nặng nề nhìn Trang Hạo Nhiên. . .

Trang Hạo Nhiên khẽ cúi đầu, đè nén đau lòng và suy nghĩ xông tới, muôn ngàn lời muốn nói đều giống như hóa thành vô hạn hư không. . .

“Trang Hạo Nhiên! ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tưởng Thiên Lỗi lập tức hơi có vẻ nặng nề nhìn Trang Hạo Nhiên! !

Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra mấy phần bi thương, có một số việc muốn làm thay anh, có vài người, muốn giải quyết thay anh, muốn vì anh cất giữ tâm trạng hoàn chỉnh. . . Nhưng mình thật nỗ lực. . . Vẻ mặt anh lại ẩn nhẫn mấy phần đau lòng và bi thương, chậm rãi. . . Chậm rãi. . . Anh im lặng im lặng đứng lên. . .

“Hạo Nhiên! ! !” Tưởng Thiên Lỗi lập tức đứng lên, vươn tay nắm chặt chặt tay của anh, căng thẳng và nặng nề hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Trang Hạo Nhiên thật sâu quay đầu nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi thâm trầm và lo lắng, anh hơi đè nén, cuối cùng chậm rãi lắc đầu, nói: “Không có việc gì. . . Tôi chỉ có chút cảm khái. . . Cảm khái hơn hai mươi năm trước, tôi lỡ tay đẩy anh rơi xuống vách đá. . . Tạo cho chúng ta thù hận cả đời! Nếu. . . Nếu. . . Khi đó, tôi từ từ giải thích với anh hiểu lầm của tôi, tôi tin tưởng anh sẽ hiểu rõ. Nếu trong cuộc sống tương lai, tôi từ từ giải thích với anh, lý tưởng của tôi, khát vọng của tôi. Tôi tin tưởng, anh sẽ cùng tôi cùng chung tiến lùi. Rõ ràng có nhiều thời gian để hiểu nhau. . . Nhưng nhất định đợi đến lúc anh chịu đựng tuyệt đối cô độc thì mới nghĩ đến điểm này. . . Mặc kệ anh hận tôi như thế nào, anh yên tâm, mặc dù tôi hèn hạ vô sỉ đi nữa, cũng tuyệt đối sẽ không. . . Cũng không có tư cách tiến vào gia đình của anh, cướp đoạt một chút ấm áp cuối cùng của anh !”

“. . .” Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cổ tay Trang Hạo Nhiên, vẫn chăm chú nhìn anh.

“. . .” Trang Hạo Nhiên thâm trầm nhớ tới tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, muôn ngàn lời muốn nói nữa nuốt ở trong cổ họng, không cách nào nói ra sự thật cho trước mặt người ta. . . Bởi vì anh đã từng rất yêu người phụ nữ kia. . . Người phụ nữ kia cho anh tình yêu lớn nhất trong cuộc đời. . . Cũng cho anh đau khổ lớn nhất trong cuộc đời. . . Chính vì vậy, nhớ lại cũng chỉ nặng nề và mệt mỏi. . .

Lúc này Tưởng Thiên Lỗi cũng chỉ là đau lòng và im lặng, vẫn nghi ngờ nhìn Trang Hạo Nhiên! !

Trang Hạo Nhiên không muốn nói nữa, chỉ chậm rãi im lặng xoay người, kéo tây trang màu trắng của mình, phía trên còn che dấu vết máu, trên vai của mình còn chứa một viên đạn, đó là viên đạn anh vốn nên đỡ cho Như Mạt. . . Không vì cái gì khác, chỉ hoàn chỉnh một chút tâm trạng cho anh trai. . . Nhưng cuối cùng anh không còn hơi sức cứu vãn. . . Sâu kín, sâu kín. . . Anh hơi có vẻ mệt mỏi và không còn hơi sức, tay cầm tây trang, che giấu một chút vết máu, chậm rãi đi ra cửa chính phòng làm việc. . .

“Hạo Nhiên! !” Tưởng Thiên Lỗi lại nghi ngờ và lo lắng nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên! !

Trang Hạo Nhiên không muốn nói chuyện, mà rất nặng nề và bất đắc dĩ đi ra ngoài. . .

Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ đứng ở bên cửa, nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên, cuối cùng không còn hơi sức nói bất luận điều gì. . .

***

Mưa to gió lớn bay lấp lánh tới vách đá, trận tiếng súng rung chuyển trời đất vang lên. . .

Trang Hạo Nhiên bị trúng đạn, lập tức lại ôm chặt Như Mạt bị trúng đạn, cúi xuống, đau lòng và lo lắng nhìn cô, kêu to: “Như Mạt . . . ”

Sắc mặt Như Mạt tái nhợt, miệng tràn máu tươi, hai tròng mắt phát ra ánh lệ ngày đó, sâu kín nhìn Trang Hạo Nhiên, vươn tay run rẩy nắm một góc tây trang của anh, thân thể lại co giật một lần cuối cùng, chịu đựng đau khổ kịch liệt, rơi lệ khóc thút thít nhìn Trang Hạo Nhiên, rất khổ sở hối tiếc. . . Run rẩy, từng chữ từng chữ nói: “Nói cho Thiên Lỗi. . . Nói tôi yêu anh ấy. . . Tôi yêu anh ấy. . . Tôi sẽ dùng linh hồn đời đời kiếp kiếp đổi một chút cô đơn và trắng vắng cho anh ấy. . . Xin từ nay về sau làm bạn tốt của người đàn ông này. . . Tôi sai rồi. . . Tôi . . . Sai rồi. . . Chỉ mong tôi và anh ấy trong vạn kiếp luân hồi, cũng không cần gặp gỡ nữa. . .”

Cô đã nói hết kiếp này, cuối cùng khóe mắt chảy xuống nước mắt, tay cứ như vậy rũ xuống ở trong nước mưa. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK