Chương 808: NHỮNG BÔNG HOA NHỎ
Sau bữa trưa.
Hai người nặng nề chậm rãi từ phòng ăn biển đi ra ngoài, đón ánh mặt trời mãnh liệt, hai bóng dáng kéo thật dài, thật sâu. . . . . .
Đường Khả Hinh vẫn chưa ngưng nước mắt, đón một chút gió nhẹ nhàng khoan khoái, dừng ở trong sân cỏ, cúi xuống, cũng không biết nhìn chăm chú cái gì. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cũng dừng bước chân, sâu kín nhìn cô gái trước mặt.
“Tại sao muốn nói với tôi những chuyện này? Thật ra tôi đã quên mất. . . . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được, sâu kín nói.
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn cô, nói: “Trong cuộc đời có một số chuyện đều vô cùng quan trọng đối với em và anh. . . . . . thời gian này, là giai đoạn hết sức quan trọng trong đời của em ở khách sạn, vứt bỏ rất đáng tiếc. . . . . . Chủ yếu nhất. . . . . . Chính là khó được em đối với rượu đỏ có tình cảm và quyết tâm phát triển như vậy. . . . . Có lẽ Thượng Đế khát vọng cho em nghỉ ngơi một thời gian, nhưng cuộc sống không thể quá lười biếng, nó sẽ trở thành một loại thói quen đáng sợ. . . . .”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, mang theo vài phần đau lòng nhìn anh, nghẹn ngào hỏi: “Vậy còn anh?”
Tưởng Thiên Lỗi chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Không nên quá dễ dàng bị sự buồn bã của đàn ông làm cảm động, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh vẫn Tổng Giám đốc của Hoàn Cầu, tiếp tục gặt hái trong cuộc sống, sẽ tiếp tục nhận được vinh dự và thành tựu, những điều này cũng hết sức quan trọng. . . . . . có đôi khi bị cô đơn là tất nhiên, bởi vì con người chỉ có một trái tim. . . . . . Em chỉ cần tự chăm sóc mình tốt là đủ rồi.”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh lại giống như có chút vội vàng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi giống như hiểu ánh mắt cô, vươn tay, vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, mới sâu kín nói: “Từ nhỏ anh bắt đầu gánh trách nhiệm. . . . . . Sẽ không dừng lại ở một thời gian nào. . . . . . thời gian quen biết em là thời gian thoải mái nhất trong cuộc đời của anh, đó cũng là quà tặng của Thượng Đế dành cho anh. Nhưng cuối cùng chúng ta cũng không thể quá lười biếng, bởi vì có chút một sứ mạng chưa hoàn thành. . . . . .”
Đường Khả Hinh không nhịn được rơi lệ, cúi mặt, mới nghẹn ngào nói: “Hi vọng anh có thể tự chăm sóc mình thật tốt. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng gọi như thế, đáy lòng dâng lên một chút ấm áp, hai mắt không nhịn được ướt át, tay vuốt nhẹ khuôn mặt của cô, hưởng thụ một chút ấm áp từ da thịt cô truyền tới. . . .
“Chuyện nặng nề nhất trong cuộc sống chính là phải có cảm giác sứ mạng. . . . . . Khi anh chịu đựng nổi hai chữ này thì bản thân mình cũng đã không thể là mình nữa. . . . . . Loại cô đơn này có lẽ chỉ có bản thân mình mới có thể hiểu được. . . . . . Em tin tưởng quá khứ em tha thứ cho anh là bởi vì có thể thông cảm nổi vất vả và mệt mỏi của anh, dù sao dùng tình yêu lớn hơn sinh mạng để tha thứ cho anh, đó là cô ấy thật sự rất quan tâm đến tinh thần của anh. . . . . . Anh đừng có gánh nặng, anh đáng được tha thứ và mong đợi. . . . . .” Đường Khả Hinh lại đau lòng rơi lệ nói.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lại kích động lay động nước mắt, tay phủ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khuôn mặt khẽ co quắp và run rẩy. . . . . .
Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu lên, đau lòng nhìn người đàn ông trước mặt khổ sở như vậy, lại rơi lệ nhìn anh, nói: “Xin sống nhẹ nhõm một chút. . . . . . Xin anh nhất định phải hạnh phúc, đừng nghi ngờ lời của tôi . . . . . Anh xứng đáng được mong đợi và tha thứ. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi cúi xuống, không để cho rơi nước mắt.
Đường Khả Hinh nắm chặt tay của anh, nhìn anh, lặng yên, buồn bã rơi lệ.
***
Trong mặt cỏ!
“Nóng chết rồi! Đi họp lâu như vậy! ! Làm cho tôi bị nóng đến ngu!” Trang Hạo Nhiên đã nóng đến gần như cởi tây trang xuống, chỉ mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, quần tây màu trắng, tay cầm một áo khoác tây trang, cùng Tô Lạc Hoành và Lãnh Mặc Hàn mới vừa đi làm, mọi người cùng nhau đi tới phòng ăn biển !
“Vậy tại sao anh muốn đi phòng ăn biển ăn cơm?” Tô Lạc Hoành cũng nhanh chóng buông lỏng áo sơ mi đen của mình, nóng đến mồ hôi đầm đìa, cũng bước đi theo.
“Tôi thích ăn cơm dứa nơi đó! Ngọt ngọt, chua chua, thơm thơm. . . . . Giống như hương vị tình yêu. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, lại nhìn ánh mặt trời gay gắt, nghĩ tới Đường Khả Hinh hôm nay ở công ty, làm tất cả vì mình, tim của anh không khỏi ấm áp.
“Nhìn bộ dạng của anh kìa!” Lâm Sở Nhai liếc anh một cái, chắt lưỡi mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn phòng ăn biển đang ở phía trước, lại thấy hai bóng dáng quen thuộc, anh lập tức ngẩn ra, kêu lên: “Trời ạ!”
Trang Hạo Nhiên nghe anh kêu lên, liền cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn tới trước, sau đó trơ mắt nhìn thấy Đường Khả Hinh và Tưởng Thiên Lỗi, hai người đang xúc động nhìn nhau. . . . . . Ánh mắt của anh nhíu lại! !
Đường Khả Hinh vẫn đứng tại chỗ, cúi đầu rơi lệ.
Tưởng Thiên Lỗi vẫn đau lòng lau lệ cho cô. . . . . .
“. . . . . .” Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi thay đổi, hai mắt rất lạnh lùng nhìn hình ảnh trước mặt!
Tưởng Thiên Lỗi lại săn sóc vươn tay, lau nước mắt trên mặt cho cô.
“Ơ? Đây là thế nào?” Một giọng nói truyền đến.
Hai người sững sờ xoay người, nhìn người tới.
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười đi tới, tiện tay ném tây trang trong tay cho Tô Lạc Hoành ở bên cạnh, mình rất tự nhiên cùng thoải mái đứng ở hai người giữa, ánh mắt xoay tròn, đầu tiên liếc Đường Khả Hinh một cái, quay đầu lại, dáng vẻ mập mờ thâm tình, nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi lập tức cau mày nhìn Trang Hạo Nhiên.
Đường Khả Hinh có chút lúng túng hơi xoay người, nhanh chóng dùng khăn tay trắng nhẹ nhàng lau nước mắt. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh khóc đau lòng như vậy, liền có chút nghi ngờ nở nụ cười hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Khóc như hoa lê đẫm mưa. . . . . .”
“Ai cần anh lo! !” Đường Khả Hinh không khách khí đáp trả anh! !
“Sáng hôm nay em mới vừa trải đường hoa hồng cho anh, hiện tại liền không quan tâm đến anh rồi?” Trang Hạo Nhiên ngẩng mặt nở nụ cười nhìn cô, nói.
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, im lặng nhìn Đường Khả Hinh.
Mặt của Đường Khả Hinh thoạt đỏ bừng, lập tức nóng mắt phẫn uất nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên!
“Làm gì dùng ánh mắt này nhìn anh? Anh nói sai sao?” Trang Hạo Nhiên không nhịn được duỗi ngón tay ra, chạm nhẹ nước mắt trên mặt cô, mới nói: “Thật ra hôm nay anh rất cảm động, nhưng kỹ thuật diễn hơi kém một chút, nếu như diễn giống như thật một chút, có lẽ anh sẽ đưa vé số cho em rồi.”
“Trang Hạo Nhiên! !” Đường Khả Hinh đỏ bừng mặt, cất bước đứng trước mặt của anh, cảm thấy lúng túng mất mặt tức giận nói: “Anh đừng quá mức! Tôi nói muốn vé số của anh lúc nào?”
“Không muốn à? Vậy anh tặng nó cho người khác?” Trang Hạo Nhiên lại nhìn cô, cười nói.
“Tốt nhất là anh ăn nó đi! ! Thứ làm cho người ta chán ghét! ! Anh chính là tên khốn kiếp khiến người khác ghét nhất trên đời này ! ! Ngày hôm qua tôi thật sự bị mù, mới an ủi anh!” Đường Khả Hinh nói xong, đôi tay chống lồng ngực của anh, đẩy anh mấy bước, muốn nhấc đuôi váy thật dài, cất bước đi khỏi. . . . . .
Một sức lực mạnh mẽ, bàn tay cứng rắn giống như sắt, lập tức nắm chặt cổ tay của cô, để cho thân thể cô ngã trở về! !
“Anh làm gì thế?” Cả người Đường Khả Hinh lui về phía sau loạng choạng một cái, thiếu chút nữa ngã xuống, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, tức giận nói! !
Trang Hạo Nhiên hơi cắn răng, cúi đầu, hai mắt bắn ra ánh sáng mạnh mẽ, nhìn cô sâu kín nói: “Anh nói để cho em đi rồi chưa?”
“Tại sao tôi không thể đi? Anh là gì của tôi? Anh dựa vào cái gì yêu cầu tôi?” Đường Khả Hinh nhìn anh kích động kêu to!
“Em là thư ký của Trang Hạo Nhiên anh! ! Anh có quyền yêu cầu em làm bất cứ chuyện gì! ! Trừ khi em không muốn sống ở Hoàn Cầu! !” Trang Hạo Nhiên thở dốc, nóng mắt nhìn Đường Khả Hinh rơi nước mắt còn chưa khô!
“Anh. . . . . .” Trong lúc nhất thời, Đường Khả Hinh không nói nên lời nhìn người này.
“Trang Hạo Nhiên! !” Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt cánh tay còn lại của Đường Khả Hinh, muốn cô kéo đến bên cạnh, nhìn anh tức giận nói: “Cậu làm đau cô ấy! !”
“Người làm đau cô ấy là ai ?” Trang Hạo Nhiên nói xong, lập tức dùng sức ôm Đường Khả Hinh vào trong ngực! !
“Anh buông tôi ra! ! Nếu anh cảm thấy tôi đang diễn trò, vậy anh còn quấn lấy tôi làm gì?” Đường Khả Hinh bởi vì câu nói kia mà đau lòng, liều mạng vươn tay, đập lồng ngực của anh! !
“Anh biết rõ em đang diễn trò! ! Nhưng anh vẫn cảm động!” Trang Hạo Nhiên nhất thời nắm chặt bả vai Đường Khả Hinh, tức giận nói: “Trên thế giới này, không có ai như anh, biết rõ em đang diễn trò, anh cũng cảm động! ! Trên thế giới này, không có ai như anh, biết rõ em không có cảm giác đối với anh, vẫn cố chết xông về phía trước! ! !”
Đường Khả Hinh mở đôi mắt đẫm lệ nhìn người này, tức giận gọi: “Nếu như anh cảm động, cũng không cần nói tôi diễn xuất kém! ! Anh là kẻ chán ghét ! ! Anh buông tôi ra! !”
Cô lại giãy giụa thoát khỏi ngực của anh. . . . . .
Đôi tay Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt bả vai của cô, mới gầm nhẹ: “Em không thể để cho loại cảm giác này, ở trong thế giới của anh lâu một chút sao? Mới vừa mang cho anh vui vẻ, được bao lâu?”
“Trang Hạo Nhiên! !” Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy tức giận đi lên trước, đẩy mạnh bờ vai của anh một cái, gầm nhẹ: “Tại sao cậu lại ép buộc một người mất trí nhớ như vậy?”
“Anh không có ép buộc một người mất trí nhớ sao! !” Trang Hạo Nhiên lập tức giống như mãnh thú, nổi giận đẩy mạnh bả vai anh ra, nhìn anh, tức giận đau lòng nói: “Trước kia cô ấy có một chút chuyện, tôi chạm tới cũng không chạm được! ! Đó là bởi vì trước kia cô ấy có quá nhiều nước mắt! ! Anh ở trước mặt cô ấy nói chuyện gì để cho cô ấy khóc như vậy! Nếu như anh thật muốn xoay người, làm phiền anh nhanh một chút!”
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, hai mắt lập tức phát ra ánh sáng như mắt hổ trong đêm tối, nắm chặt quả đấm, tiến tới gần Trang Hạo Nhiên, vươn tay nắm mạnh lồng ngực của anh, ngửa mặt nói từng chữ từng câu: “Trang Hạo Nhiên! Nếu như tôi thật muốn tranh, cậu cảm thấy tôi . . . . . Không có cách nào trở thành đối thủ của cậu sao? Một người, đại não ngay cả kí ức cũng có thể lãng quên! ! Cậu cảm thấy chuyện đã qua, có thể có ảnh hưởng gì ở trong thế giới của tôi?”
Trang Hạo Nhiên híp mắt, đè nén lửa giận nhìn anh!
Trong lòng Đường Khả Hinh nhất thời có chút lo sợ, nhìn hai người bọn họ.
Tưởng Thiên Lỗi lại bị lửa giận dần dần thiêu đốt, hai mắt thâm thúy thoáng qua ánh sáng, lại điểm lồng ngực của anh, không uý kị tí nào nói: “Cậu đừng cho rằng tôi đã đi xa. . . . . . Hạnh phúc của cô ấy là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời tôi! Nếu như bất kì ai để cho cô ấy bị thương rơi lệ. . . . . . Tôi nhất định sẽ không bỏ qua người đó! ! Đừng dựa vào một chút tình cảm vĩ đại của cậu, đã cảm thấy cậu có gì đặc biệt hơn người? Chẳng lẽ cậu cảm thấy, tình yêu chết cũng muốn yêu giữa tôi và cô ấy cũng có thể biến mất theo duyên phận, cậu dựa vào cái gì cảm thấy số mạng đang quan tâm cậu? Cậu đã làm gì cho cô ấy? Cậu có tư cách gì yêu cầu cô như vậy?”
Trang Hạo Nhiên lập tức giống như chim ưng điên cuồng, nâng quả đấm lên, nhanh như chớp vung tay lên đánh mạnh một quyền vào cằm của anh! !
Tưởng Thiên Lỗi rên lên một tiếng, cả người té lăn trên đất, khóe miệng chảy máu! !.
“Tưởng Thiên Lỗi! !” Đường Khả Hinh cảm thấy đau lòng, vội vàng nhào tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, ngồi xổm xuống tay vịn bờ vai của anh, nhìn miệng của anh chảy máu, lập tức quay đầu, tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên, kêu to: “Anh làm gì vậy?”
Trang Hạo Nhiên thở hổn hển, chỉ vào Tưởng Thiên Lỗi, tức giận nói: “Tôi cho anh biết, tôi đã sớm muốn đánh anh rồi! ! Nếu quả thật muốn cho một người vui vẻ! ! Nên nghĩ biện pháp, để cho cô ấy cười trước, mà không phải khóc trước! Số mạng cũng không chút nào quan tâm tôi, nếu như quan tâm tôi, hôm nay cô ấy cũng sẽ không đứng ở trước mặt của anh, hướng về phía anh khóc! !”
“Tôi căm ghét loại người như cậu, lấy danh nghĩa tình yêu không ngừng thay đổi cuộc sống của người khác! Giống như chỉ có một cậu có thể mang cho cô ấy hạnh phúc tuyệt đối! ! Tôi cũng không tin, cậu không có tổn thương cô ấy?” Tưởng Thiên Lỗi đỡ Đường Khả Hinh ra, mãnh liệt nhanh chóng đứng lên, trợn mắt muốn xông tới Trang Hạo Nhiên. . . . . .
“Đừng! !” Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng ngăn ở trước mặt của anh! !
“Em tới đây cho anh! !” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh ngăn ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, anh đau lòng gọi! !
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đánh người là không đúng! ! Anh là một Tổng Giám đốc, tại sao có thể xúc động như vậy?” Đường Khả Hinh chỉ sợ Tưởng Thiên Lỗi xông lên trước, đầu tiên ngăn ở trước mặt của anh, nhìn Trang Hạo Nhiên! !
“A!” Trang Hạo Nhiên đau lòng nở nụ cười, nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt tràn ra ánh sáng tức giận, nói: “Xúc động? Nếu như anh là một người xung động! Trước kia anh đã giết anh ấy rồi! !”
Anh nói xong, nhất thời tức giận móc ví tiền của mình, từ bên trong rút ra tờ vé số, đứng ở trước mặt của Đường Khả Hinh, ánh mắt tràn đầy giễu cợt nói: “Không phải em muốn vé số sao? Đây là phần thưởng hôm nay em biểu diễn, diễn giống như thật! Anh cho em! !”
“Soẹt! ! !”
Trang Hạo Nhiên nói xong, tức giận nhìn cô, soạt một tiếng, xé tờ vé số trúng 30 triệu thành hai nửa! !
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh hít vào một ngụm khí lạnh, khiếp sợ đau lòng nhìn tờ vé số này, cứ như vậy mất sạch!
Tưởng Thiên Lỗi cũng cảm giác tức giận trừng mắt về phía anh.
Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn Đường Khả Hinh, nhanh chóng xé vé số trong tay thành từng mảnh nhỏ, toàn bộ tung lên không trung giống như bông hoa nhỏ. . . . . . Anh lạnh lùng nhìn cô nói: “Muốn à? Lượm hết lại đi, xem có thể dán thành hình dạng ban đầu hay không! Sau này đừng bày ra vẻ dịu dàng !! Cái đó đều là lừa gạt kẹo que !”
Anh nói xong, liền nhanh chóng xoay người đi khỏi! !
“Trang Hạo Nhiên! !” Tưởng Thiên Lỗi tức giận gầm anh: “Cậu thật quá đáng! !”
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, cúi đầu, hai mắt lay động nước mắt, đau lòng nhìn mảnh vụn trên đất, nhớ lời nói sau cùng của anh, lửa giận tràn lên, nắm chặt quả đấm, ngẩng đầu lên nhìn anh kêu to: “Tên khốn kiếp này! Đó là ba mươi triệu đấy!”
Trang Hạo Nhiên không nói gì, tiếp tục cất bước đi khỏi. . .