Chương 1226: EM ĐANG LÀM GÌ VẬY?
Ban đêm, mưa rào rào kèm theo sóng mãnh liệt từng đợt cuốn tới, giống như đang trình diễn một giai điệu vĩnh hằng! !
Bên vách núi tối tăm, giống như bức tường nguy hiểm lấp kín cuộc đời, ngăn cách và cô lập tất cả mọi thứ! Một bóng trắng đứng ở đầu vách đá, giống như xoay tròn trong vũ trụ, nhưng khí thế mạnh mẽ sừng sững không ngã. . . . Nét mặt anh căng thẳng, đưa mắt nhìn ở một điểm nào đó biển cuộn trào mãnh liệt nơi phương xa, hai tròng mắt không ngừng nghi ngờ lóe lên, nhớ tới xế chiều hôm nay tự mình đi thăm Đường Chí Long, người cả đời cung kính nhất, nhưng ông đã từ chối gặp mình. . . .
Gió thổi càng lúc càng lớn, mưa rơi càng lúc càng lớn, mang theo từng hồi tiếng sóng biển gào thét, lao thẳng về phía trước mặt người đàn ông, thế nhưng anh lại vẫn im lìm bất động, hai tròng mắt vẫn lóe ra ánh sáng đau lòng. . . .
Một loạt tiếng bước chân, nhanh chóng truyền đến! !
Tiêu Đồng và Lãnh Mặc Hàn chống cây dù của mình, đi qua đoạn đường bùn đất, lo lắng đi về phía Trang Hạo Nhiên, nhìn anh một mình đứng ở bên vách núi đội mưa gió, cả người đã ướt đẫm, nhưng vẫn lộ ra hơi thở kiên định lại bi thương, Tiêu Đồng đau lòng chống cây dù đi lên trước gấp gáp nói với anh: “Lão đại! Sau khi anh từ bệnh viện đi ra ngoài vẫn đứng ở chỗ này. . . Mấy tiếng rồi. . . Cẩn thận thân thể!”
Trang Hạo Nhiên cũng không nhúc nhích đứng ở bên vách núi, mặc cho nước mưa bay tán loạn vỗ vào trên người của mình, nhưng anh lại nhíu chặt lông mày, nhìn sóng biển mênh mông phía trước, cuối cùng mở miệng sâu kín nói: “Tôi mới vừa đứng ở chỗ này mấy tiếng cũng cảm giác cô đơn rét lạnh thấu xương, vị trí đứng đầu quả thật đứng không tốt. . . Tôi muốn thử từ góc độ của cha nuôi giải thích hành vi của ông ấy, tôi xem xét lại mấy chục năm cuộc đời mình, nhìn hành động cả đời cha nuôi. . . Tôi thật sự không tìm được lý do ông ấy từ chối tôi!”
Lãnh Mặc Hàn che dù, chăm chú nhìn Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên mặc cho mưa lạnh vỗ trên mặt mình, anh lại hít thở thật sâu, vết thương đau đớn trên bả vai biến mất, lại chậm rãi sâu kín nói: “Nếu như tôi không tìm được lý do ông ấy từ chối tôi, tôi làm sao có thể mang con gái của ông ấy đi? Chuyện này đối với ông ấy là một loại tổn thương thật sâu, càng là một loại không chịu trách nhiệm đối với hạnh phúc của Khả Hinh! Một người là người dốc hết cả đời đối xử rất tốt với tôi, ngăn cản mưa gió cho tôi, một người là người luôn muốn làm một chiếc ô che mưa phùn, gánh chịu một chút cô đơn vì tôi. . . Tôi thật sự tình nguyện đây chỉ là nước mắt của thượng đế mà không phải nước mưa ướt đẫm. . . Bởi vì mỗi khi vào lúc này, tôi đều không tự chủ nghĩ tới hai người này! Bọn họ cùng là ràng buộc sâu xa nhất trong cuộc đời tôi! Tôi phải làm sao mới có thể làm cho bọn họ thật vui vẻ. . .”
Tiêu Đồng nghe Trang Hạo Nhiên nói như vậy, trong lòng không khỏi chua xót. . . .
Lúc này tâm trạng Lãnh Mặc Hàn cũng hơi lộ ra nặng nề, nhưng vẫn lý trí nói: “Từng bước từng bước đi thôi. . . Một người là người dốc hết cả đời đối xử rất tốt với anh, lý do muốn phản đối anh, nhất định là lý do rất khó khăn, rất gian nan. . . Nhưng. . . Nếu Chủ tịch Đường từ chối gặp anh, vậy. . . Vụ án phóng hỏa còn điều tra không?”
“Tra! !” Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người nhìn Lãnh Mặc Hàn, hai tròng mắt sắc bén lóe lên, nói: “Tại sao không điều tra! ? Tôi vẫn không tin Chú Đường là người cả đời rất cẩn thận và chuyên nghiệp lại phạm sai lầm như vậy! Cho dù chính miệng ông ấy thừa nhận, tôi cũng không tin! Tôi nhất định muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì trong mười sáu năm tôi không gặp ông ấy! ?”
Lãnh Mặc Hàn lập tức gật đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên vội nói: “Tối nay tôi sẽ bảo Lạc Hoành đánh cắp phần tài liệu cuối cùng của cục cảnh sát, chủ tịch Westin tôi sẽ để ý cho anh !”
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lại loé lên, nhưng lại âm trầm không nói gì. . .
“Được rồi!” Tiêu Đồng nhìn hai đàn ông nói chuyện đã xong, cô nhanh chóng che dù ngăn ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, căng thẳng nói: “Nếu anh có thời gian, thân thể còn có thể chịu đựng được, mau mau đi xem Khả Hinh một chút đi! Sau khi cô ấy thi đấu xong đến bây giờ anh vẫn chưa từng xuất hiện! ! Theo tính cách của cô ấy, tôi đoán chừng nhất định không vui ! !”
Trang Hạo Nhiên nghĩ đến Đường Khả Hinh, khuôn mặt vốn âm trầm dần dần lộ ra nụ cười hơi buông lỏng và mập mờ. . .
“Đi thôi, đi thôi!” Tiêu Đồng nhanh chóng thúc giục hai người bước đi, lúc này một chiếc Rolls-Royce màu bạc phiên bản dài lóe sáng từ từ lái tới, mấy chiếc xe của vệ sĩ cũng từ từ lái tới, Trang Hạo Nhiên được hai người che chắn, hơi nhanh chóng cất bước đi về phía xe riêng, chiếc xe chậm rãi dọc theo con đường bùn đất chạy nhanh về phía trước, trực tiếp trở về nhà của Trang Tĩnh Vũ ở phòng tổng thống! !
Tối nay sắp có hai bữa tiệc, một là buổi tiệc chúc mừng thật lớn do Tưởng Thiên Lỗi chủ trì ở sảnh tiệc số một, hai là Trang Tĩnh Vũ đặc biệt thương mến người con dâu tương lai Đường Khả Hinh, cố ý tổ chức bữa tiệc nho nhỏ tại nhà ở phòng tổng thống, trong đó các khách quý, ngoài Vitas tiên sinh, tự mình tham dự vì học trò, còn có danh viện thế giới, vương tử các nước cùng các vị khách cao quý, mà Tô Linh và Tô Thụy Kỳ sau khi đón tiếp các tân khách ở nhà cũng tới đến phòng tổng thống! Cho nên, tối nay thật sự là một buổi tối cực kỳ náo nhiệt! !
Một chiếc xe Mercedes màu đen, chậm rãi chạy tới phòng tổng thống!
Tối nay Đường Khả Hinh càng giống như một viên kim cương lóe sáng, mặc váy ngắn như quý tộc, tết búi tóc hết sức xinh đẹp, trang điểm tinh tế hấp dẫn, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào và mập mờ, mang giày cao gót 12 cm đính kim cương, chậm rãi đi xuống xe, Lạp Lạp và Tiên Nhi cùng đi, tay cầm túi xách MiuMiu đính kim cương, nâng bước chân tao nhã, tâm trạng khó nén hưng phấn kích động đi vào bên trong, cô vừa đi đến sảnh tiệc số một, ở lại tham gia tiệc chúc mừng một chút, biết tối nay Trang Hạo Nhiên không tới sảnh tiệc tham gia bữa tiệc mà ở lại nhà mình chiêu đãi tân khách, trái tim của cô lập tức bị níu chặt, người đã không kịp chờ đợi đi vào đại sảnh xa hoa phòng tổng thống. . . .
Lúc này phòng tổng thống, đèn thủy tinh sáng chói rực rỡ xoay tròn, khắp nơi là bầu không khí xa hoa kiểu cung đình, Ân Nguyệt Dung mặc váy ren dài màu vàng nhạt, buộc nhẹ mái tóc hơi xoăn, tay nâng ly sâm banh, mặt nở nụ cười di chuyển giữa các tân khách, trong bữa tiệc, bà vẫn luôn là người hoạt bát nhất, không giống như Diệp Mạn Nghi, thích yên lặng một chỗ, lúc này, Trang Tĩnh Vũ cùng vợ chồng Tưởng Vĩ Quốc và Vitas cùng mọi người ngồi chung ở trên ghế sa lon trò chuyện vui vẻ, mặc cho Ân Nguyệt Dung hưng phấn chiêu đãi tân khách ở nơi đó. . .
Nghe có người nói Đường Khả Hinh đến! !
Ân Nguyệt Dung bưng ly hưng phấn xoay người trước mọi người, hai mắt lóe sáng nhìn Đường Khả Hinh mặc trang phục rất xinh đẹp, buộc búi tóc thanh nhã, mang giày cao gót đính kim cương, tay cầm túi xách Mi¬uMiu, giống như viên kim cương lóe sáng xuất hiện trong bữa tiệc, trái tim của bà lập tức mềm nhũn ấm áp giống như được viên kẹo chocolate, rất hưng phấn vui vẻ mừng rỡ gọi: “Khả Hinh! ! Bảo bối của dì! Con tới rồi!”
Đám người Tưởng Vĩ Quốc cũng mỉm cười nhìn cô!
Đường Khả Hinh cũng nở nụ cười ngượng ngùng, tay cầm túi xách MiuMiu, cùng Lạp Lạp và Tiên Nhi đi vào phòng tổng thống xa hoa, trong ánh mắt tán thưởng của khách quý, đón Ân Nguyệt Dung, dịu dàng gọi: “Chào bà. . .”
“Còn gọi bà? ! Con là con dâu ngoan của dì!” Ân Nguyệt Dung lại nở nụ cười rất cảm động, nhìn Đường Khả Hinh từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng hết sức kích động nói: “Bảo bối của dì, hôm nay con biểu hiện rất tốt! ! Dì rất tự hào vì có được con ! ! ! Đến đây, dì lập tức dẫn con đi gặp tất cả tân khách, bọn họ đều là vương tử của các nước trên thế giới, cũng là bạn thân của chú Trang! !”
“À. . . Nhưng con còn chưa chào hỏi hai vị chủ tịch và thầy giáo. . .” Đường Khả Hinh vẫn chú ý đến lễ phép. . .
“Ôi chao, mỗi ngày đều gặp còn có gì chào hỏi chứ! Sau này con gả cho Hạo Nhiên, còn sợ không gặp được hai ông già đó sao?” Ân Nguyệt Dung không nói nữa, lôi kéo Đường Khả Hinh đi về phía tân khách.
Đường Khả Hinh đành nở nụ cười ngượng ngùng, theo Ân Nguyệt Dung đi vào trong, nhưng vừa đi trong lòng vừa như lửa đốt nhìn quanh khắp nơi, nghĩ xem rốt cuộc Trang Hạo Nhiên đi đâu? Thậm chí nhìn vào hành lang mạ vàng xa hoa theo phong cách Châu Âu cũng không có nhìn thấy anh, chỉ còn lại một số tân khách nước ngoài ngồi ở bên trong uống trà rượu. . . Sắc mặt của cô hơi thay đổi, có chút tức giận khẽ cắn môi dưới. . .
Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ, Vitas cùng mọi người nhìn Ân Nguyệt Dung rất hưng phấn lôi kéo Đường Khả Hinh đi về phía tân khách, cũng không khỏi có chút bất đắc dĩ bật cười. . .
“Nếu cuộc thi đấu rượu vang đã kết thúc, chuyện của mọi người cũng chấm dứt, thấy hai đứa trẻ cũng rất tâm đầu ý hợp, không bằng. . . nhanh chóng tổ chức hôn lễ cho bọn chúng đi?” Vẻ mặt Diệp Mạn Nghi nở nụ cười, nhìn Đường Khả Hinh đi ở giữa tân khách, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng và lễ phép đúng mực, bà càng nhìn càng trúng ý, nói ra. . .
Tưởng Vĩ Quốc lại chăm chú nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh, mặc dù tối nay nhìn cô dịu dàng xinh đẹp động lòng người, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ cô có chút bướng bỉnh, trực tiếp bác bỏ nói: “Vẫn nên chờ một thời gian đi. . . Em xem một chút, dáng vẻ của cô ấy còn chưa chín chắn !”
“Như vậy không đáng yêu sao?” Trang Tĩnh Vũ trực tiếp nhìn Tưởng Vĩ Quốc bật cười nói: “Như vậy trong nhà mới náo nhiệt!”
“Ông còn chê nhà ông không đủ náo nhiệt?” Tưởng Vĩ Quốc trực tiếp châm biếm nhìn Trang Tĩnh Vũ! !
” . . .” Trang Tĩnh Vũ nhìn Tưởng Vĩ Quốc, cuộc đời của ông luôn nhượng bộ Tưởng Vĩ Quốc, lúc này, liền bật cười không nói lời nào.
Vitas lại ngồi ở một bên, mặc dù thân thể khó chịu, nhưng vẫn cho một ý kiến đúng trọng tâm. . .”Nếu bọn chúng tâm đầu ý hợp, hay là tổ chức hôn lễ đi, hai đứa này ở cùng một chỗ, luôn có chuyện không tốt xảy ra! Trời sanh ngôi sao gây rối!”
Phốc!
Mọi người không nhịn được cười, cũng không nói nữa ! !
Phòng khách, Đường Khả Hinh vẫn giữ nụ cười cứng ngắc cả buổi tối, theo Ân Nguyệt Dung đi gặp tất cả tân khách, trái một câu con dâu, phải một câu con dâu, nhưng không biết đứa con trai kia chết nơi nào rồi! Không có người chồng hứa hôn nào trượt giống như con cá chạch vậy, mình làm một chuyện lớn như vậy, anh lại biến mất cả ngày! ! Cô gái này tức giận nghẹn lồng ngực, năm ngón tay nắm túi xách đính kim cương, tức giận kéo xuống từng viên từng viên, muốn giữ một chút kiêu ngạo cũng không được! Thừa dịp Ân Nguyệt Dung tạm thời buông mình ra, cô cắn răng nghiến lợi từng bước từng bước đi vào trong hành lang phong cách Châu Âu, trong miệng vừa lẩm bẩm, vừa tức giận nói: sau này kết hôn, mỗi ngày em sẽ không cho anh vào cửa phòng, mỗi ngày ngủ trên ghế sa lon! !
Cô nói xong, không ngờ lúc ngẩng đầu lên trong nháy mắt, nhìn thấy một cô gái người anh mặc váy dài đuôi cá màu xanh đi vào phòng Trang Hạo Nhiên, sau đó cửa chậm rãi đóng lại phịch một tiếng, cô trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng này, trái tim như bị người nện mạnh một quyền, lập tức khuôn mặt vặn vẹo muốn khóc, không nhịn được hơi nhanh chóng đi tới trước, vừa đi vừa đau lòng nói: “Tốt! ! Trang Hạo Nhiên! Anh dám làm loạn!”
Đường Khả Hinh không nói hai lời, ngay lập tức vươn tay, nắm khóa cửa muốn liều mạng vặn ra, nhưng khóa cửa này xoay hoài vẫn không nhúc nhích, cái tên hèn này khóa trái ở bên trong! ? Hai tròng mắt của cô trừng to, tức giận đến trái tim muốn bể ra, lại tức giận đau lòng khổ sở vặn khóa cửa, còn suýt chút nữa đập cửa rồi. . .
“Em đang làm gì vậy?” Một giọng nói nghi ngờ truyền đến.
“Ai cần anh lo! !” Đường Khả Hinh cắn răng nghiến lợi, lại muốn hung hăng vặn khóa cửa, nhưng trong nháy mắt, hai tròng mắt của cô trừng lớn, không thể tin nổi dừng động tác, quay đầu lại nhìn người trước mặt, cô hoảng sợ đến buông tay, trái tim đập thình thịch . . .
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên cũng lộ ra bất đắc dĩ, cười như không cười nhìn cô!