Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1042 : MỘT CHÚT TẤM LÒNG

Không khí lập tức ngưng kết! !

Mọi người giật mình nhìn dáng vẻ Tiểu Nhu này kích động xuất hiện, cảm thấy nghi ngờ, mới có chút bất đắc dĩ nhìn Lãnh Mặc Hàn. . . . . .

Lãnh Mặc Hàn cũng hơi lộ ra mấy phần căng thẳng và tiều tụy nhìn Tiểu Nhu, hai mắt nhanh chóng chớp lóe, nhớ tới chén canh mình mới vừa hất, anh lập tức có chút không biết làm sao, lại ngẩng đầu, nhìn người trước cửa!

Trương Thục Dao vô tình đứng ở bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, cũng hơi lộ ra nghi ngờ nhìn Tiểu Nhu.

Tiểu Nhu như đứa trẻ bị bắt nạt, hai mắt nén lệ, đau lòng khổ sở nhìn thoáng qua Lãnh Mặc Hàn, lại đau lòng cúi đầu, nhìn chén canh sứ trắng vụn vỡ trên mặt sàn, nước bắn tung tóe, cùng vẩy vào trên mặt sàn ướt đẫm, con gà giò cũng rớt tại trên mặt sàn, làm bẩn, hai mắt của cô chớp chớp, nước mắt lăn xuống, không nhịn được mím môi, nhớ tới sáng nay nhận được nhân sâm của cha thì cô lập tức dùng cái hộp đựng vào, liền nghĩ khi nào có thể tìm một cơ hội, nấu canh cho người này uống!

Cha nói là thời tiết lạnh, thân thể của mình có chút không tốt, mới cho mình nhân sâm quý giá dùng để làm ấm người! Hàng năm vào mùa thu hoạch, đều là chị một củ, mình một củ! !.

Trong lòng của cô đau nhói, đứng ở bên cửa, không khỏi cảm thấy có chút tức giận, cũng không để ý Văn Văn đang vội vàng nói xin lỗi, trong tay cô nắm hóa đơn phòng ăn ngự tôn, như đứa bé quật cường, một mình đi vào phòng bệnh, đi thẳng tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, ngân ngô đưa hóa đơn cho Trang Hạo Nhiên! !

Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon một người, mặt lập tức lộ ra vẻ cười như không cười, nhắc mí mắt liếc Tiểu Nhu một cái, biết cô là bạn bè của Khả Hinh, không thể không có lễ phép, liền có chút không hiểu nhìn cô, ngạc nhiên nói: “Hả?”

Tiểu Nhu thở hổn hển nắm tờ hóa đơn, lại đưa về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Đây là hóa đơn phòng ăn chúng tôi! ! Có phải chữ ký của Tổng Giám đốc anh hay không! ! Một chén canh nhân sâm! !”

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức cũng không biết bày ra nét mặt gì, nhìn đứa bé tức giận đó.

Lãnh Mặc Hàn càng căng thẳng, áy náy nhìn bóng lưng Tiểu Nhu, hôm nay cô mặc áo màu trắng, váy ngắn màu đen, mang ủng ngắn, lộ ra hai chân trắng nõn thon dài, buộc tóc đuôi ngựa, trong sáng hoạt bát, trên trán rũ xuống một chút sợi tóc, rơi vào trước khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn hồng hồng, đôi mắt chớp chớp, rất tức giận. . . . . . Anh lập tức lộ ra một chút ngượng ngùng. . . . .

Lúc này Tiêu Đồng cũng có chút căng thẳng liếc về phía Tiểu Nhu, cô gái này so với Trần Mạn Hồng nói giống như con lật đật, nhiệt tình không dứt, đam mê không dứt, tức giận không dứt, hôm nay giống như tức giận thật.

“À. . . . . . Hóa đơn sao! Tôi ký!” Trang Hạo Nhiên không thể làm gì khác hơn, bật cười, liền vươn tay nhận lấy hóa đơn này, mở ra, liếc mắt nhìn hóa đơn 22 ngàn, liền không chút do dự từ trong túi của mình, lấy ra bút máy màu đen, đang muốn ký tên. . . . . .

“Chờ một chút! !” Tiểu Nhu đột nhiên sưng mặt lên, tức giận gọi! !

Trang Hạo Nhiên lập tức có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ Tiểu Nhu như giải quyết công việc chung, liền nở nụ cười thoải mái hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Nhu căng thẳng, rất cố chấp tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Hóa đơn này có vấn đề!”

“Có . . . . . . Vấn đề gì?” Trang Hạo Nhiên đầ liếc mắt nhìn mọi người một chút, mới ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhu lại lễ phép hỏi: “Có chuyện gì? Cô cứ việc nói!”

“Lúc nảy tính tiền !” Tiểu Nhu tức giận đến nguội lạnh, cứng rắn nói được nửa câu, lại nhìn Trang Hạo Nhiên, dũng cảm nói: “Tôi đã nói sai với quản lý! Đây không phải là nhân sâm mười năm! Đây là nhân sâm tám trăm năm của phòng ăn chúng tôi! ! Giá tiền không đúng! !”

Phốc! ! !

Trang Hạo Nhiên lập tức giống như nuốt một con ruồi chết, có chút không thể tin nổi trợn to hai mắt, nhìn Tiểu Nhu, gọi: “À? Bao . . . . . . Bao nhiêu?”

Lãnh Mặc Hàn lập tức cũng gấp gáp ngẩng đầu, nhìn Tiểu Nhu, trái tim như bị người cầm búa phịch một cái, đập vỡ!

Mấy người Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành, còn có Tào Anh Kiệt lập tức trợn to hai mắt, anh nhìn tôi ..tôi nhìn anh, cũng khoe trương rụt đầu rụt cổ, há miệng chàng quặc! !

“825 năm! !” Hai mắt Tiểu Nhu lại rưng rưng, tức giận đến trái tim ê ẩm, lỗ mũi đỏ bừng, nghẹn ngào ô ô nói: “Tiền này không đúng! Anh phải nhập vào số tiền một lần nữa, trên thẻ tên của anh ! !”

Trang Hạo Nhiên là một người làm ăn, dĩ nhiên phản xạ có điều kiện tính toán số tiền kia, xem rốt cuộc có đáng giá đầu tư hay không, rốt cuộc có thể đáng giá hay không, nghĩ tới nhân sâm tám trăm năm, ánh mắt của anh cũng trừng lớn, cầm bút máy, dừng ở trong hóa đơn hơn mười ngàn, như dụ dỗ đứa bé: “Vậy. . . . . . Vậy. . . . . . cái này bao nhiêu tiền?”

Anh nói xong, mặt hung tợn nhìn chằm chằm Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn cũng có chút vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Nhu!

“Tôi không biết! !” Tiểu Nhu lại ngây ngốc tức giận đáp: “Tôi làm sao biết nó bao nhiêu tiền! ? Tổng Giám đốc anh ước tính đi, tùy tiện cho một con số nguyên! Nếu không, tôi rất khó trả lời quản lý! Đây chính là nhân sâm gần chín trăm năm tại núi Trường Bạch! !”

Trang Hạo Nhiên lập tức giống như ăn con ruồi thứ hai, há hốc mồm nhìn chằm chằm hóa đơn này!

Lãnh Mặc Hàn lập tức bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Nhu, xin lỗi và đau lòng nói: “Tôi ký đi! Bao nhiêu tiền?”

Tiểu Nhu nghe nói như vậy, liền xoạt một phát, muốn cướp qua hóa đơn này, giao cho Lãnh Mặc Hàn!

Trang Hạo Nhiên lại bật cười, thu tay lại, vẻ mặt lộ ra nhẹ nhõm, giữ hóa đơn tại trong lòng bàn tay, nói: “Không cần! Tôi ký!”

Anh nói xong, liền chuẩn bị để Tiêu Đồng nói bên mua hàng ước tính nhân sâm tám trăm năm bao nhiêu tiền. . . . . .

“Là 825 năm! !” Tiểu Nhu lại nhanh chóng nhìn Trang Hạo Nhiên, như đứa bé phát giận nói! !

“Đúng, đúng, đúng! 825 năm!” Trang Hạo Nhiên lại nở nụ cười, nhìn chén nhân sâm 825 năm, vương vãi đầy mặt sàn, anh thật muốn lột giày da ném người nọ! !

“Tôi ký đi!” Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên dùng ánh mắt nói: “Canh này tôi đánh rơi đấy!”

Tiểu Nhu nghe xong lời này, không nói hai lời, xoạt một phát đoạt lấy hóa đơn trong tay Trang Hạo Nhiên, sải bước đi tới trước mặt của Lãnh Mặc Hàn, đưa hóa đơn cho anh!

Lãnh Mặc Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt Tiểu Nhu tức giận, anh hai mắt lại tràn qua một chút nụ cười.

Tiêu Đồng cầm điện thoại di động, sau khi nói chuyện với bên mua hàng, lại hơi có vẻ khó khăn quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “À. . . . . . Quản lý mua hàng nói, cái này rất khó ước tính, bởi vì lúc ấy khách sạn chúng ta mua một triệu củ nhân sâm, giống như giá tiền hơn 900 ngàn, nếu như tính theo như thị trường, càng già. . . . . . Càng đáng tiền. . . . . . Như vậy ước tính khoảng tám triệu. . . . . . đến 10 triệu!”

Phốc! !

Mạch máu mọi người lập tức cũng đông lại, cho dù bọn họ có tiền bao nhiêu, mười triệu cũng không phải là con số nhỏ! !

Lãnh Mặc Hàn nghe giá tiền này, cũng có chút giật mình ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Đồng!

Lần này Tiểu Nhu cắn răng nghiến lợi nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: “Vậy Lãnh Phó tổng anh tùy tiện cho tám triệu đi! Tôi tính cho anh con số nguyên!”

Người đàng hoàng này!

“Này! !” Trương Thục Dao nghe nói như vậy, đã không thể nhịn, nhìn dáng vẻ Tiểu Nhu hung hăng bức người, cũng bật cười, nói: “Cô nói tám triệu thì tám triệu sao! Chất lượng nhân sâm cũng có tốt, xấu! Cô chưa từng nghe nói, thật ra nhân sâm đến số tuổi nhất định, cũng không đáng bao nhiêu tiền sao?”

“Nhân sâm nhà tôi, làm sao không bao nhiêu tiền! ?” Tiểu Nhu đau lòng khổ sở ngẩng đầu, nhìn Trương Thục Dao nghẹn ngào nói: “Đây là cha của tôi vất vả thu hoạch cho tôi và chị gái! ! Vào mùa thu hoạch, mỗi người một củ! Bởi vì tôi sợ lạnh, sáng nay cho tôi, cũng không chịu ăn! !”

“Cô là một nhân viên phục vụ nho nhỏ như vậy, trong nhà có thể có nhiều vật quý giá?” Trương Thục Dao không khách sáo, sắc bén nói.

“Thục Dao!” Lãnh Mặc Hàn nghiêm túc, quát Trương Thục Dao! !

Tiểu Nhu càng nói càng đau lòng, nói: “Ở trong mắt của mọi người, lúc tâm trạng tốt, cả đĩa trái cây cũng có thể không ăn! ! Lúc tâm trạng không tốt, một chén canh sâm tám trăm năm, cứ bỏ đi! Đến cùng giàu có đến cỡ nào? Mọi người không biết, hàng năm lúc xay thóc lúa, có một ít hạt thóc rơi trong đồng ruộng, những người già trong thôn chúng tôi đều phải cúi người xuống, nhặt lại từng hạt, từng hạt! Một hạt dẻo thơm đắng cay muôn phần! ! Không có thứ lãng phí như vậy! ! Không có thứ xa xỉ như vậy! Thật quá đáng ! !”

Lãnh Mặc Hàn nghe xong, trong lòng đau nhói ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhu.

Tiểu Nhu nghe xong lời này, trong lòng đau xót, thật khổ sở nhìn cô, nước mắt từng viên rơi xuống, thật lòng nói: “Đúng vậy! ! Nó không quý! Nó được chôn ở dưới đất tám trăm năm rồi ! Cha tôi cũng không còn coi nó thành thứ quý giá gì nữa, nhưng một chút tấm lòng giữ lại cho con gái mới là vô giá! ! Tôi . . . . . Tôi . . . . . Chén canh của tôi hầm ba giờ! ! Lão đầu bếp nói, hầm cách thủy nhân sâm có thời hạn lâu như vậy, tốt nhất là dùng củi nấu, mùi thơm sẽ càng đậm hơn! Tôi đã nhặt tất cả cây củi ở bộ phận cây cảnh, cùng lão đầu bếp nhóm lửa nấu ở bên ngoài! ! Hầm ba giờ ! Tôi phải nhặt bao nhiêu củi?”

Tiểu Nhu nói xong, khóc thật đau long, xoay người, chạy như bay ra ngoài! !

“Tiểu Nhu . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn nhìn Tiểu Nhu chạy ra ngoài, tim của anh căng thẳng, lập tức nhấc lên chăn, muốn đứng dậy đuổi theo. . . . . .

“Này, anh đi đâu vậy?” Trương Thục Dao lập tức vịn chặt thân thể anh, lo lắng nói: “Anh đừng ngồi dậy, bác sĩ căn dặn, anh phải nằm nghỉ ngơi !”

Lãnh Mặc Hàn lại ngưng mặt, không để ý lời của cô…, nhanh chóng nhấc chăn lên, tay đè nơi lồng ngực đau đớn, cứng rắn đứng lên, loạng choạng đi ra phòng bệnh. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK