Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1240: CÓ VẤN ĐỀ

Đêm qua tám giờ! !

Phòng bệnh bệnh viện, nước mưa theo gió đánh vào cửa sổ sát đất, vang lên âm thanh rào rào.

Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi đen cùng quần tây đen, khuôn mặt lộ ra thâm trầm bình tĩnh, ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, nhận lấy một phần tài liệu cuối cùng của cục cảnh sát mà Trương Thục Dao đưa cho mình, mở ra tất caả, trước mặt để ba chiếc máy vi tính, màn hình chính là hình ảnh vụ án cháy trước kia, còn có một bóng trắng vô cùng kì lạ giống như bóng ma!

Sắc mặt Uyển Thanh tái nhợt tiều tụy ngồi trên xe lăn, trên tay cũng nắm một phần tài liệu vụ án cháy trước kia, nhìn kỹ tấm hình, Trương Thục Dao lại im lặng đặt toàn bộ hình ảnh ra vào thang máy và đại sảnh trước sau mấy giờ xảy ra vụ cháy ở trước bàn trà, cô vừa bày hình ảnh, vừa sâu kín nói: “Kiểm tra như vậy, không phải rất khó khăn sao? Năm đó người ra vào thang máy và khách sạn rất nhiều!”

Khuôn mặt Uyển Thanh lộ ra nụ cười, nhàn nhạt nhìn Trương Thục Dao nói: “Cô từng nghe qua một câu chuyện này chưa? Đã từng có một bà cụ đưa con trai ra cửa đi xa, nhưng khi bà cụ đưa con trai chuẩn bị lên xe, bà cụ nhìn thấy người trên xe, bà đột nhiên kéo con trai không cho lên xe nữa! Vừa kéo vừa khóc!”

“Đó là tại sao?” Trương Thục Dao ngạc nhiên nhìn Uyển Thanh hỏi.

Uyển Thanh mỉm cười nhìn Trương Thục Dao nói: “Suy luận là thông qua từ đơn giản đến phức tạp, hoặc từ phức tạp đến đơn giản, hoặc có thể… Ở trên vấn đề giả thiết, sắp xếp thay vào nhiều kết quả! Đây là thế giới thứ ba! Thế giới thứ ba tràn đầy thời gian, lo lắng, thậm chí xảy ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng! Giống như bà cụ kia, bà nhìn thấy người trên xe, sắc mặt tất cả mọi người tĩnh lặng, ấn đường gần như biến thành đen, bà có dự cảm mãnh liệt không tốt! Cho nên bà kéo con trai không cho lên xe, quả nhiên! Khi chiếc xe lái rời khỏi trạm một lúc liền tự động nổ tung!”

“Thật à?” Trương Thục Dao nhìn Uyển Thanh, gần như kinh ngạc kêu lên.

Uyển Thanh mỉm cười nhìn Trương Thục Dao, nói: “Đúng vậy. Cho nên dự cảm cũng chính trực giác! Đến từ kinh nghiệm cuộc sống và tích lũy từng chút một, đến từ chuyện xảy ra trước đó, phát ra từ trường! Chỉ cần cô cẩn thận chú ý, cô sẽ phát hiện chuyện thú vị mà rất nhiều người bình thường không thể phát hiện! Ví dụ như mục đích của chúng ta hôm nay chính là dùng dự cảm cũng chính là trực giác, phán đoán, cảm thấy Đường Chí Long không thể nào là thủ phạm vụ cháy! Tại sao như vậy? Bởi vì hai ngày nay tôi vẫn không ngừng điều tra Đường Chí Long từ lúc trưởng thành đến khi ông ấy vào nhà giam, thậm chí trộm lấy hình trong nhà giam! Tôi phát hiện một bí mật rất thú vị!”

“Bí mật gì?” Trương Thục Dao nhanh chóng nhìn Uyển Thanh, hỏi!

Uyển Thanh hơi nghiêng người, cầm hình ảnh và tất cả tài liệu vụ án Đường Chí Long phóng hỏa mình điều tra gần đây, chậm rãi nói: “Cảnh sát làm việc theo chứng cứ! Chúng ta suy luận theo Logic, tình người, dự cảm, trực giác! Nếu càng không chân thật thì càng chân thật hơn! Tôi làm một bảng điều tra về Đường Chí Long, tôi phát hiện từ lúc ông ấy bắt đầu làm việc đến mấy chục năm, ông ấy phạm sai lầm tỉ lệ 8%! ! Cô phải hiểu rằng, một người phạm lỗi với tỉ lệ 8%, ông ấy nhất định là một người cẩn thận, có trách nhiệm, tỉ mỉ, hơn nữa thông minh cơ trí! ! Đây là kết quả thứ nhất! Kết quả thứ hai! ! Lúc ông ấy từng nhận chức vụ chủ tịch Hoàn Cầu xử lý hơn 12 vụ việc gần như là vấn đề khó khăn của khách sạn thế giới, bao gồm sự kiện một nhóm khách hàng bị ngộ độc thức ăn vào năm 1890 tại khách sạn! Ông ấy gần như gặp nguy không loạn, xử lý hết sức chu đáo thỏa đáng! Khó trách Tổng Giám đốc Trang không tin chủ tịch Đường là thủ phạm vụ cháy, ngay cả tôi xem xét lại cuộc đời của ông ấy, tôi cũng không tin! Tại sao? Bởi vì một người gặp nguy không sợ như vậy, tuyệt đối sẽ không giống như lời của cảnh sát, gặp bất cứ chuyện gì sẽ bị kích động đến quên đi trách nhiệm của mình!”

“Kết quả thứ ba!” Trương Thục Dao nhìn Uyển Thanh, cảm thấy thần kinh của mình cũng hưng phấn, liền vội vàng hỏi.

Uyển Thanh nhìn Trương Thục Dao mỉm cười nói: “Kết quả thứ ba càng thú vị hơn ! ! Cô phải hiểu rằng, một người mang tội giết người, lần đầu sau khi giết người xong, nếu ông ấy áy náy, cuộc sống của ông ấy sẽ sợ hãi, hoang mang, lo lắng, không yên, suy sụp! ! Nếu như ông ấy có đồng cảm, như vậy ông ấy sẽ run rẩy, hai tròng mắt lộ ra ánh sáng kích động, sau đó là mâu thuẫn, chấn động! !”

Trương Thục Dao nghe nói như vậy, vội nói: “Điều này cũng không chính xác! ! Nếu như sau khi ông ấy giết người xong, có thể trong lòng đã nguội lạnh như tro tàn, không có hơi sức, cảm thấy sống không còn ý nghĩa, ông ấy sẽ bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh!”

“Thông minh!” Uyển Thanh mỉm cười nhìn Trương Thục Dao, nói: “Cho nên mặc kệ ông ấy áy náy hay ông ấy đồng cảm, ông ấy bình tĩnh, cũng tuyệt đối sẽ không giống như Đường Chí Long! Cô nhìn dáng vẻ ông ấy vào nhà giam! ! Ông ấy bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, thậm chí không có bất kỳ gợn sóng! ! Nhưng nếu người lòng như tro tàn, hai tròng mắt không thể nào có ánh sáng kiên định! Thậm chí suy nghĩ của ông ấy không có một chút sai lệch! Dường như đối với tất cả chuyện mình làm, không oán trách! Không hối hận! ! Dĩ nhiên, đây chỉ là phán đoán theo trực giác, không phù hợp suy luận Logic! Như vậy chúng ta tiếp tục xem hành vi của ông ấy ở trong nhà giam! Sau khi ông ấy đi vào nhà giam, cuộc sống cũng không có vì vậy mà sai lệch đức tính và tác phong làm người! Lúc ông ấy mới vừa vào nhà giam, được đánh giá rất tốt, thường xuyên như có như không giúp đỡ một số phạm nhân, thậm chí thỉnh thoảng lộ ra thủ đoạn giao tiếp mạnh mẽ, còn có một khoảng thời gian được Trưởng nhà giam khen ngợi và quan tâm! Cô suy nghĩ xem, một người có trách nhiệm, cẩn thận, tỉ mỉ, quý trùng sinh mạng, giết đồng nghiệp ngày đêm chung sống cùng mình, phản ứng của ông ấy có thể quá bình thường hay không? Có lẽ như cô nói, xem như ông ấy giết người cũng sẽ không mất đi bản tính! ! Nhưng mọi người phải hiểu rõ, một người làm một chuyện, từ khi hoàn thành đến bình tĩnh, ông ấy cần thời gian giảm xóc mới có thể trở nên bình tĩnh! ! Có một số người cần một tiếng đồng hồ, có một số người cần mấy tiếng, có một số người. . . . . Thậm chí cần cả đời! ! Nhưng tuyệt đối! Sẽ không! Về mặt tình tiết, gần như hoàn toàn không có thời gian giảm xóc! ! Xử lý chuyện còn rất hoàn chỉnh, bình tĩnh, có trách nhiệm! Như vậy chỉ có một cách giải thích, chính là ông ấy bị oan! Hơn nữa ông ấy biết rõ sự thật của vụ án! Trong lòng ông ấy không hổ thẹn!”

Mỹ Linh và Thanh Bình ngồi trước máy vi tính, cũng hết sức kinh ngạc xoay người lắng nghe! !

“Ý của cô là. . . . .” Trương Thục Dao híp mắt, nhìn Uyển Thanh nói: “Chủ tịch Đường hiểu rõ sự thật vụ cháy! Chuyện này có lẽ không có quan hệ với ông ấy, nhưng ông ấy không nói ra lý do! ?”

“Có thể!” Uyển Thanh mỉm cười nhìn Trương Thục Dao nói.

“Vậy chúng ta nhanh theo phương hướng này tìm hiểu lý do?” Trương Thục Dao vội nói.

Uyển Thanh trực tiếp nhìn Trương Thục Dao, mỉm cười nói: “Một chuyện xảy ra! Không thể nào do một kết quả tạo nên! ! Nó do nhiều kết quả tạo nên!”

“Lời này tôi không hiểu!” Trương Thục Dao trực tiếp cười nói.

Uyển Thanh mỉm cười nhìn Trương Thục Dao nói: “Cô đi bộ không cẩn thận vấp ngã! Cô cho rằng không có mắt là được?”

Phốc! Thanh Bình và Mỹ Linh không nhịn được cười! !

Ánh mắt Trương Thục Dao sáng lên, suy nghĩ một chút, mới nhìn Uyển Thanh cũng không nhịn được bật cười nói: “Ôi, cô đang quanh co mắng tôi?”

Uyển Thanh không nhịn được mặt nở nụ cười nhìn Trương Thục Dao nói: “Bởi vì theo như cô nói, đáp án gần như sắp sáng tỏ! Chuyện không có đơn giản như vậy! Cô nghĩ xem, cô vấp ngã một cái, mất hồn là một chuyện, nhưng ít ra cũng phải có điều kiện vật chất để cô té ngã, ví dụ như một sợi dây thừng! Một tảng đá! Một cái hố! ? Còn phải kết hợp lúc cô té ngã bị mất hồn, suy nghĩ lung tung! Một bước này đạp xuống, mới có thể tạo thành, đúng không?”

Trương Thục Dao gật đầu một cái.

“Như vậy!” Uyển Thanh trực tiếp nhìn Trương Thục Dao mỉm cười nói: “Đưa đến té ngã cũng đã có rất nhiều rất nhiều lý do! Ví dụ như cô mất hồn, thất thần! Suy nghĩ cái gì, khiến cho một người cẩn thận có thể như vậy? Đây là điểm thứ nhất! Thứ hai, sợi dây này ai giăng? Khối đá này ai bày? Cái hố này ai đào? Điều này có phải lại phát sinh rất nhiều rất nhiều lý do hay không? ! Vụ cháy này có thể do một người làm ra, cũng có khả năng do rất nhiều người cùng làm ra! Nó thậm chí không liên quan tới con người, chỉ là vấn đề điều kiện vật chất đưa đến!”

Trương Thục Dao suy nghĩ một chút, liền nhìn hướng Uyển Thanh bật cười nói: “Ôi! Cô nói như vậy, giống như chưa nói, có gì khác nhau đâu!”

“Tại sao không có khác nhau?” Uyển Thanh nhìn Trương Thục Dao mỉm cười nói: “Cô cho rằng suy luận chính là ngồi ở chỗ này uống ly trà, đơn giản suy nghĩ một chút tình người là đủ rồi! ? Chúng ta cần phải có thời gian, sự kiện, vật chất để chứng minh chuyện này, dựng lại hoàn chỉnh những thứ phù hợp Logic ! ! Bản thân vụ án chính là một manh mối, một manh mối truy ra ngọn nguồn! ! Nhưng ít nhất, kết quả điều tra hai ngày nay của tôi nói rõ chủ tịch Đường có thể bị oan! ! Có mục tiêu, chúng ta có điểm xuất phát! ! Ít ra tốt hơn nhiều so với không có manh mối!”

“Tôi muốn hỏi một câu!” Thanh Bình xoay người nhìn Uyển Thanh nói: “Chị vẫn đưa ra ý kiến của mình! Như vậy. . . vì sao chị không xem xét đến manh mối của Cục cảnh sát?”

“Tôi tạm thời không xem xét tới !” Uyển Thanh nhìn Thanh Bình vội nói.

“Tại sao?” Thanh Bình nhìn Uyển Thanh hỏi!

“Bởi vì mục đích của chúng ta và mục đích của bọn họ trái ngược nhau ! Tôi tạm thời sẽ không chạm đến manh mối của bọn họ, để tránh ảnh hưởng đến phán đoán lý trí cùng Logic của tôi ! Nếu bản thân tôi không rõ, có lẽ tôi sẽ mượn xem chứng cứ của bọn họ!” Uyển Thanh nói thẳng.

Thanh Bình nghe xong, gật đầu một cái.

Lãnh Mặc Hàn vẫn ngồi ở trên ghế sa lon, không lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn kỹ một phần tài liệu trước mặt, bên trong tài liệu thể hiện từng câu nói của Đường Chí Long lúc ông ngồi trong cục cảnh sát khai báo sự việc. . .

Trương Thục Dao nhìn Lãnh Mặc Hàn, trực tiếp tò mò hỏi: “Lãnh Phó tổng. . . Anh vẫn không lên tiếng, vì sao vậy?”

Uyển Thanh cũng chậm rãi quay đầu, nhìn anh trai của mình.

Lãnh Mặc Hàn nhìn phần tài liệu trước mặt, sâu kín nói: “Chứng cứ Chủ tịch Đường nhận tội có vấn đề!”

“Vấn đề gì?” Uyển Thanh nhìn anh trai hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK