Chương 1047: THAY THẾ
“Ôi, ôi, ôi ! ! Đừng đánh! ! Đừng đánh! ! Không thể đánh eo nữa, đánh nữa sẽ gãy! !” Trang Hạo Nhiên vội vàng từ trên ghế sa lon bên này, nhảy đến trên ghế sa lon bên kia, vừa tránh gậy golf của cha, vừa nhìn thật chặt, gấp gáp kêu to: “Eo của con gãy rồi, Khả Hinh sẽ không sinh đứa bé được, cha không ôm cháu được rồi, cha! ! !”
Trang Tĩnh Vũ tức giận muốn bể phổi, giơ cao gậy golf, cắn răng nghiến lợi đi theo con trai, từ ghế sa lon bên này đi tới ghế sa lon bên kia, vừa vung gậy golf, vừa tức giận khàn khàn quát: “Ôm không được thì không ôm nữa! ! tại sao Khả Hinh phải sinh đứa bé với loại người như con? Có ai làm Tổng Giám đốc dáng vẻ như con? Cả ngày lẫn đêm, đem công ty làm sân chơi! ! Một lát lăn chỗ này, một lát lăn chỗ kia! Từ nhỏ đến lớn, không có cho cha ngừng nghỉ một phút nào! Con tới đây cho cha! Hôm nay cha muốn đánh cho con thành bánh thịt! Đánh chết con, cha cũng có thể sống lâu them hai ngày !”
Ông vừa nói, hai mắt vừa nhìn chính xác Trang Hạo Nhiên từ ghế sa lon bên này nhảy tới bên kia, lập tức đón ở bên này, muốn vung gậy golf, đập mạnh xuống trên người con trai, phẫn nộ thét gào: “Thứ mất mặt xấu hổ! !”
Trang Hạo Nhiên nhảy người lên, thất kinh hồn vía tránh qua gậy golf, nhìn thoáng qua cây gậy của cha, đánh vỡ ghế sa lon, lông lại ào ào bay lên, trái tim của anh cũng rét lạnh, vội vàng muốn chạy ra bên ngoài phòng làm việc . . . . . .
“Đóng cửa lại cho tôi! ! Ai dám cho nó ra ngoài! ! Trọn đời không vào Hoàn Cầu nữa!” Trang Tĩnh Vũ giận bể phổi rống lên rung chuyển trời đất! !
“Ầm . . . . . . . ” Cánh cửa đóng rung chuyển trời đất, trần nhà rơi xuống một chút bụi phấn! !
Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn chạy ra ngoài, lại thiếu chút nữa đụng vào trên cửa, đụng cái mũi xám xịt, sắc mặt của anh càng trắng, xoay người, nhìn cha tay cầm gậy golf tức giận giơ lên sắp nện mạnh xuống, anh hoảng sợ đến kêu to một tiếng, vội vàng tránh sang bên kia . . . . . .
Tưởng Vĩ Quốc ở trong tiếng kêu gào rung chuyển trời đất, cũng vẫn bình tĩnh đứng ở trước sa lon, hai mắt sắc bén như mũi dùi, trừng mắt nhìn Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt, còn có Tiêu Đồng và Trương Thục Dao vẫn căng thẳng bảo vệ ở một bên, mím chặt đôi môi, mặt băng bó cứng rắn, lộ ra khí thế của một chủ tịch có quyền quyết định tuyệt đối, rốt cuộc lạnh lẽo, trầm giọng mở miệng: “Cho nên tôi nói, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng! Tôi vẫn mang lòng bất mãn đối với mấy súc sinh các người! Trừ có mấy phần năng lực ra, cũng không ai giống người! Nam cũng như thế, nữ cũng như thế!”
Lời này vừa nói ra, trái tim bọn người Lâm Sở Nhai cũng ào ào run lên, hoảng sợ đến không dám thở mạnh, Tiêu Đồng và Trương Thục Dao càng đỏ mặt, không dám lên tiếng.
Hai tròng mắt Tưởng Vĩ Quốc sắc bén giống như kiếm lạnh, từng người từng người quét ngang qua súc sinh, nhìn bọn họ quần áo hỗn loạn, trên đầu buộc cà vạt, dáng vẻ thật sự chán ghét, ông lạnh lùng không nhịn được mở miệng nói: “Nói mọi người là Phó Tổng Giám đốc Hoàn Cầu chúng ta cũng không ai tin tưởng! Xem xem dáng vẻ các người kìa ! ! Có lúc Tổng Giám đốc ham chơi, vốn phải trông cậy vào mọi người nhắc nhở một chút! Các người thì tốt rồi ! ! Chẳng những không nhắc nhở tới một chút, còn cùng với nó điên khùng! Kể từ sau mấy tên súc sinh các người trở về nước, khách sạn Á Châu ngày ngày có người nói, bốn Phó Tổng Hoàn Á nửa người trên đẹp trai thế nào, nửa người dưới oai phong thế nào! Lúc tôi nghe xong, mất mặt đến muốn băm các người thành hai nửa ném ra! ! Cả phòng làm việc nuôi nhiều con chim vẹt như vậy để làm gì? Tính toán sau này chạy trở về nước Anh, cưỡi trên người bọn chúng trở về?”
Đám người Lâm Sở Nhai trong lòng hoảng sợ, nghe được ý tứ của những lời này, sắc mặt lập tức trắng bệch! !
Trang Hạo Nhiên bởi vì câu này, dừng ở trên ghế sa lon, nhìn tới bên này. . . . . .
“Bộp . . . . . . ” Trang Tĩnh Vũ đợi cơ hội, căm hận nâng gậy golf, nhắm bên hông Trang Hạo Nhiên chợt đánh mạnh xuống! !
“A . . . . . . . ” Trang Hạo Nhiên đau đến hét thảm một tiếng, tay vịn bên hông, vội vàng chạy trái, chạy phải, một lát ở sau lưng Bác Dịch, một lát ở sau lưng Tiêu Đồng, cuối cùng nhảy đến sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, không chịu đi nữa, đôi tay nắm hai tay của anh, lắc lắc thân thể của anh, trốn cây gậy cha muốn vung tới, kêu to: “Cha! Đừng đánh! ! Thiên Lỗi, cứu tôi.”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức cảm thấy bất đắc dĩ cau mày đứng ở trước người Trang Hạo Nhiên, nhìn Trang Tĩnh Vũ lại vung cây gậy muốn xông tới, trong lòng của anh mâu thuẫn, theo Trang Hạo Nhiên di chuyển sang phía trái, thân thể hơi chuyển sang bên trái, nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nói: “Chú Trang! Chú đừng nóng giận! Có chuyện gì nói cho rõ ràng! Đánh chết cậu ấy ! 7giờ tối nay con còn có một cuộc họp phải cùng cậu ấy quyết định! Chú ra tay nhẹ một chút !”
“Đúng, đúng, đúng! !” Trang Hạo Nhiên đứng chặt ở phía sau Tưởng Thiên Lỗi, lắc lắc thân thể anh, vừa tránh cha của anh, vừa căng thẳng nói.
Dáng vẻ Trang Tĩnh Vũ lại tức giận không nể tình, giơ cao gậy golf, nói: “Thiên Lỗi, con tránh ra! ! Chờ Trang chú đánh chết súc sinh này, giang sơn của chú Trang sau này sẽ là của con!”.
“Cha! Cha đừng như vậy!” Trang Hạo Nhiên vừa trốn cha của anh, vừa muốn kêu la: “Hôm nay giang sơn còn không phải của con đấy! Con vẫn lãnh lương! Con cũng có công lao mà ?”
“Ông đây cho con mười năm tiền lương, hiện tại cút ra khỏi Hoàn Cầu cho cha!” Trang Tĩnh Vũ vừa cực kỳ tức giận giơ gậy golf, vừa kêu to: “Dáng vẻ của con, bảo cha làm sao yên lòng giao Khả Hinh cho con! ? Dù sao chú Đường của con không đồng ý hai người các con ở bên nhau, cha đem Khả Hinh gả cho Thiên Lỗi thôi! Đây cũng là ý của chú Đường con ! !”
“Không được! ! !” Trang Hạo Nhiên lập tức từ sau lưng Tưởng Thiên Lỗi nhảy ra, căng thẳng gọi: “Chú Đường không phải không thích con ! Ông ấy có lý do! Chú Đường làm sao có thể thích Thiên Lỗi làm con rể? Anh ấy không biết làm cơm, phong cách mặc quần áo không đẹp! ! Tính tình cứng rắn, không biết đàn dương cầm, không biết bơi lội, không biết ca hát! ! Thậm chí còn không hài hước vui vẻ! Anh ấy trừ nuôi chó, cũng chỉ biết bắt cá hai tay! !”
Cho tới bây giờ Tưởng Thiên Lỗi cũng không biết mình có nhiều khuyết điểm như vậy, khuôn mặt anh cả căng cứng, tức giận đến lồng ngực muốn nổ tung, quay mặt sang nhìn Trang Hạo Nhiên cười trào phúng một tiếng, nói: “Cậu nói bản thân mình giống như biến hình kim cương ! ! Cậu lợi hại! Cậu đi ra ngoài cho tôi xem một chút! !”
Anh không nói hai lời, liền cảm thấy tức giận đứng tránh người ra ! !
Trang Tĩnh Vũ lại chờ cơ hội, dáng vẻ giống như con cọp hung dữ, nâng gậy golf nhào qua, chặn Trang Hạo Nhiên ở trong góc bình hoa tại cửa sổ sát đất, đánh cho đến chết . . . . .
“Ôi, ôi, ôi, ôi!” Người Trang Hạo Nhiên tránh trái, tránh phải, một lát đưa tay, một lát vươn tay, bị cha đánh cho cả người đau đớn, anh vừa đỡ gậy golf vừa kêu to: “Cha! Đừng đánh! Được rồi, con biết rõ sai rồi!”.
“Con biết sai cái gì? Cổ phiếu của công ty, bởi vì con ngất đi mà truyền ra tin đồn con sống không bao lâu, nhảy giống như vũ điệu hoang dã, cha còn tưởng rằng con xảy ra chuyện gì? Thì ra con ở nơi này nuôi vẹt! Bình thường con hồ đồ ở nhà, ở công ty cha mặc kệ, thậm chí con dám làm ầm ĩ ở phủ Thủ tướng! ! ?” Trang Tĩnh Vũ lại vung gậy golf lên, không ngừng nện mạnh trên người con trai ! !
“Ôi, ôi, đừng đánh, đừng đánh! ! Con biết rõ sai rồi! Một chút con đi ra ngoài giải thích! Con đi bơi mùa đông chứng minh thân thể con khỏe mạnh! !” Trang Hạo Nhiên bị bức đến không có cách nào, chỉ đành phải rúc ở trong góc, đứng thẳng! !
Không khí lập tức ngưng kết! !
Toàn bộ mọi người lập tức dừng lại tất cả động tác, quay mặt sang, bày ra các loại vẻ mặt nhìn Trang Hạo Nhiên! !
Cả người Trang Hạo Nhiên rúc ở trong góc, đau đến mệt mỏi, thở hổn hển, trên cánh tay, trên cổ, nơi nào cũng sưng đỏ, thế nhưng anh vẫn bất đắc dĩ, ngẩng mặt khổ sở, thở gấp, chấp nhận nói: “Con . . . . . Con. . . . . Một chút nữa trước khi hoàng hôn, con ở trước mặt truyền thông. . . . . . thông báo bơi mùa đông! !”
Phốc!
Tưởng Thiên Lỗi nhịn cười, vẻ mặt cố nén, ánh mắt lóe lên, liếc Trang Hạo Nhiên! !
Trang Tĩnh Vũ cũng mệt mỏi thở hổn hển, nắm chặt gậy golf, chỉ vào con trai, quát lớn: “Con nói chuyện thì giữ lời! ! Chờ một lát, con tuyên bố bơi mùa đông ở trước mặt truyền thông! ! Từ bên khách sạn Á Châu nhảy xuống, bơi tới du thuyền bên Câu lạc bộ cho cha! Ngay cả có cá mập tới ăn con, cũng không được nhảy lên cho cha ! Súc sinh đáng chết!”
Tưởng Vĩ Quốc cũng không đồng tình quay mặt sang lạnh lẽo nhìn Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên vừa thở hổn hển vừa nuốt cổ họng, chậm rãi gật đầu một cái, hai mắt không tự chủ liếc LCD đối diện ghế sa lon, đang lặng lẽ phát tin tức, nữ biên tập viên dùng ngôn ngữ nhẹ nhàng thông báo, hôm nay không khí lạnh xuôi nam, rốt cuộc rét lạnh thật sự đã đến. . . . . . Anh bất đắc dĩ thở dốc một cái, nhận mệnh!
“Nhìn thấy con liền phiền! Choáng váng đầu! !” Trang Tĩnh Vũ thở hổn hển một cái, vứt bỏ gậy golf, hung ác trừng con trai một cái, ánh mắt tức giận quay đầu nhìn mấy người Lâm Sở Nhai, lấy dáng vẻ chủ tịch Hoàn Á, căm hận ra lệnh: “Mấy súc sinh các người cũng không được nhàn rỗi cho tôi! Không phải các người thích nuôi vẹt sao? Tốt! ! Tối nay dạy bọn chúng hát một bài cho tôi! ! Hát moon-riv¬er! Thiếu một chữ, trừ các người một tháng tiền lương! !
Đám người Tô Lạc Hoành giống như bị trúng tên, máu chảy đầm đìa, khiếp sợ trợn to hai mắt, trong lòng đang gào thét, hát bài hát tiếng anh? ? ? ? ?
“Hừ! !” Trang Tĩnh Vũ không để ý tới bọn họ, một mình lạnh lùng đi ra phòng làm việc, hai mắt Tưởng Vĩ Quốc cũng như kiếm lạnh nhìn chằm chằm bọn cầm thú khốn kiếp này một lát, mới xoay người đi ra ngoài, Tưởng Thiên Lỗi cũng nén cười, liếc dáng vẻ Trang Hạo Nhiên bị đánh thê thảm, chế giễu mỉm cười, cũng đi ra ngoài. . . . . .
Cả phòng làm việc lập tức giống như cơn gió thu cuốn hết lá vàng, thở phì phò bình tĩnh lại, toàn bộ mọi người mệt rã rời ngã trên sàn. . . . . .
Chỉ có một mình Bác Dịch, mặt bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên còn đang thở hổn hển, muốn đồng tình với anh, nhưng vẫn không nhịn được bật cười, biết anh cần chuẩn bị tinh thần bơi lội mùa đông, liền không quấy rầy xoay người, mới vừa muốn đi ra ngoài. . . . . .
“Đợi một chút…!” Trang Hạo Nhiên lập tức gọi anh lại! !
Bác Dịch ngạc nhiên quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên hơi giật mình hỏi: “Hả?”
Mặc dù Trang Hạo Nhiên bị đánh đến mắt nổ đom đóm, nhưng cũng không có quên hôm nay là ngày trọng đại của chị gái, mình không có rảnh rỗi, liền nhìn bó hoa hồng xanh tươi đẹp chói mắt Tiêu Đồng đã chuẩn bị xong, nói: “Bây giờ bị đánh thành thế này, không đủ đẹp trai, không muốn đi gặp chị của tôi, anh giúp tôi mang hoa đưa qua cho chị ấy! Hôm nay là show trình diễn thời trang quan trọng của chị ấy!”
Bác Dịch hơi ngưng mặt, nhìn anh, hai mắt lóe lên. . . . . .