Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 969: CHU KÌ

Một chiếc Mercedes màu đen, nhanh chóng chạy về phía bệnh viện, Đường Khả Hinh ngồi ở sau xe, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, hai tròng mắt của cô lóe ra ánh sáng mãnh liệt sắc bén, giống như vào lúc này đang tập trung tinh thần ! !

Tiểu Vi và Tiểu Hà cảm giác kinh ngạc, nghi ngờ không hiểu nhìn cô.

Cả đoàn xe hơi Khương Vĩ và Đỗ Uy đi theo phía sau, cầm một cái máy giống như ra đa, xem hệ thống vệ tinh phát trở lại để phân tích hoàn cảnh, ba chiếc máy bay trực thăng theo sát phía sau, đội đặc chủng tinh anh ngồi ở trong phi cơ trực thăng, toàn bộ giơ súng trường bắn tỉa tầm xa, hướng về phía chiếc xe của Đường Khả Hinh quan sát, chỉ cần người, vật hoặc xe có liên quan đến gần Đường Khả Hinh, lập tức nổ súng! !

Thơ Ngữ ngồi ở chiếc xe phía sau, luôn báo cáo cho Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi hành trình của Đường Khả Hinh  ! !

Văn phòng Tổng Giám đốc! !

Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu đen, quần tây dài đen, cổ áo mở ra, hơi xắn ống tay áo, nhắc cổ tay, yên lặng nghe Thơ Ngữ báo cáo chuyện liên quan Đường Khả Hinh, hai mắt anh mãnh liệt lóe lên, sau khi do dự, liền cau mày nói: “Lúc này, cô ấy có chuyện gì phải trở lại bệnh viện? Chẳng lẽ chú Đường có chuyện muốn căn dặn?”

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên ghế sa lon một người, sắc mặt cũng nghiêm túc nói: “Lần này Khả Hinh thi đấu, thắng bại rất khó nói! Trong lòng cô ấy có áp lực, khẳng định cũng vô cùng lớn, cũng có thể muốn đi tìm cha nói chuyện một chút thi đấu! ! Nhưng tôi nghe nói, Ủy viên Lưu biết được Khả Hinh tham gia thi đấu đúng hẹn, rất quan tâm đến chuyện này và điều tra chai rượu đỏ rốt cuộc đi đâu! Ủy viên Trương lại thay chúng ta cất giữ rượu đỏ một lần nữa, cũng không biết sẽ có ngoài ý muốn hay không!”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng một lúc lâu, cũng trầm trọng nói: “Trước mắt giá cổ phiếu của Hoàn Cầu chúng ta vẫn luôn lao dốc! ! Toàn bộ đều là dư luận đưa đến vấn đề. Thậm chí còn có một số người liên quan công bố nội dung buổi họp của chúng ta lên mạng, chứng minh nếu như các loại vấn đề của khách sạn dưới nước không được giải quyết! ! Sẽ gây ra một vụ nổ nghiêm trọng!”

“Chuyện này không phải kiệt tác của cậu sao! ?” Tưởng Thiên Lỗi không khách khí nhìn Trang Hạo Nhiên, tức giận nói.

Trang Hạo Nhiên cười như không cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Làm sao chính là kiệt tác của tôi ? Đây là kiệt tác của anh muốn dùng 100 tỉ, đánh sập Hoàn Á của tôi ! !”

“Đủ rồi!” Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra căng cứng, đè nén nhìn tới một góc nào đó ở phía trước, mới chậm rãi nói: “Không cần nghĩ cũng biết, Hoàn Cầu chúng ta xảy ra nội chiến, làm cho tài liệu và tin tức bị rò rỉ ra ngoài! Đây là điểm thứ nhất! ! Hôm nay tôi cùng Tổng Giám đốc Hàn của tập đoàn Hàn thị nói chuyện, phổ biến cảm thấy, mới phát hiện Giám đốc các khách sạn, giống như vô tình hay cố ý nhằm vào Tập đoàn Á Châu của tôi! ! Giống như có người cho bọn họ lá gan, muốn dùng sức lực nho nhỏ lật đổ Hoàn Cầu chúng ta?”

Trang Hạo Nhiên nói ngay: “Chính phủ ghét nhất là công ty độc quyền! Nhưng chúng ta có thể ngửi được manh mối, có người muốn thay thế chúng ta!”

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại!

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên xoay tròn, đột nhiên nhìn dáng vẻ của Tưởng Thiên Lỗi, giống như có chút nịnh nọt, ngẩng mặt nở nụ cười nói: “Thân ái! Anh có biện pháp đúng không? Gần đây tôi bận việc yêu thương và đính hôn, thời gian thật sự không nhiều lắm!”

Anh nói xong, tay trái nắm nhẹ quả đấm, chiếc nhẫn đính hôn nơi ngón giữa chiếu lấp lánh.

Tưởng Thiên Lỗi nhíu chặt mày, im lặng nhìn chiếc nhẫn đính hôn trong tay Trang Hạo Nhiên, lạnh lẽo nói: “Người không biết xấu hổ, tôi thấy đã nhiều, người không biết xấu hổ giống như cậu, tôi thật đúng là ít thấy! Mỗi ngày đâm dao vào tim người ta, giống như cậu rất mạnh ! Chỉ hận làm người quả thật không có kiếp sau, nếu có, không biết cậu có gặp báo ứng hay không! ! Đã đến nước này rồi, còn muốn chiếm tiện nghi của tôi?”

Anh đương nhiên biết Trang Hạo Nhiên tính toán gì!

“Đừng nói như vậy mà!” Trang Hạo Nhiên lập tức không nhịn được mỉm cười, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt lại lóe ra ánh sáng sắc bén, nói: “Anh tạo thuận lợi cho người ngoài, tại sao không tạo thuận lợi cho tôi chứ? Hoàn Á chúng tôi và tập đoàn Á Châu là một nhà mà!”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng.

“Tin tôi đi! Sau này trả lại cho anh!” Trang Hạo Nhiên cố ý nói như vậy! !

“Tôi tin cậu sau này trả lại cho tôi, thì chẳng khác nào tin vợ của cậu sẽ là vợ của tôi! ! Vợ của cậu có thể trả lại cho tôi hay không?” Tưởng Thiên Lỗi không khách khí, cười hỏi anh.

“Sẽ không! !” Trang Hạo Nhiên lập tức tựa vào sa lon, hai chân vén lên, ngồi rất tao nhã, nói: “Hôm nay em họ của anh làm vợ của tôi ngã xuống nước, tôi sẽ tính sổ với cậu ta! !”.

“. . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo nhìn anh, chỉ hận anh đến ngứa răng!.

Trang Hạo Nhiên lại chuyển mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, bật cười nói: “Nhanh lên một chút! !”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi xoay tròn, lại suy nghĩ thật sâu, ngay lập tức hơi nghiêng người tới trước, nhấn điện thoại nội bộ, gọi: “Đông Anh! Đi vào một chút!”

Thời gian trôi qua một lát.

Đông Anh lập tức gõ cửa, bước nhanh đi vào, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: “Tổng Giám đốc, anh có căn dặn gì?”

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xoay người, nhìn Đông Anh, căn dặn: “Lập tức bung ra toàn bộ cao ốc văn phòng của chúng ta ở bảy thành phố trong cả nước ! Còn có bung ra 13 công ty bất động sản! Theo sát chủ tịch Lý, sau đó đầu tư vào các thành phố ở Châu Âu! ! Đến lúc đó, tự nhiên Hoàn Á sẽ có người âm thầm tiếp ứng chúng ta! Lúc tung ra tin tức, phải chú ý tới hướng đầu tư của tất cả giám đốc khách sạn gần đây nhắm vào chúng ta, nếu như bọn họ thu cổ phiếi của chúng ta, lập tức tóm bọn họ! !”

Đông Anh nghe xong lập tức gật đầu.

Trang Hạo Nhiên nghe xong, lại không nhịn được cười, hơi nghiêng người tới trước, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hưng phấn nói: “Gần đây nhà họ Lý mua hơn phân nửa khí đốt thiên nhiên của nước Anh, thiếu chút nữa lũng đoạn thị trường khí đốt thiên nhiên đất nước này! Muốn tôi giúp anh đặt tiền vào một chút hay không! ? Đến lúc đó, kiếm được hai chúng ta chia đều! !”

“Lấy tiền của tôi để kiếm tiền? Cậu có quá thiếu đạo đức hay không?” Tưởng Thiên Lỗi híp mắt nhìn người này.

“Đây không phải là vì muốn tốt cho anh sao! ! Nếu không, toàn bộ số tiền này của anh cũng vô ích!” Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Những tập đoàn khách sạn nho nhỏ, khẳng định rất nhanh sẽ bị tiêu diệt khi Tổng Giám đốc Tưởng anh ra tay mạnh mẽ!”

Tưởng Thiên Lỗi chỉ liếc anh một cái, lại nhanh chóng căn dặn Đông Anh: “Tung ra tin tức, nói Hoàn Á muốn noi theo nhà họ Lý, chuẩn bị mở thị trường khí thiên nhiên tiến quân nhiều nước, nếu như lúc bọn họ chuyển tiền bạc sang các thành phố ở Châu Âu. . . . . .”

“Tôi sẽ đem bọn họ. . . . . .” Hai tròng mắt sắc bén của Trang Hạo Nhiên chợt lóe, khẽ nở nụ cười đầy sát khí, nói: “Một lưới bắt hết!”

Lúc này Tiêu Đồng nhanh chóng đi tới, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Lão đại! ! Anh phái ra 1000 gián điệp thương mại, toàn bộ lưu đày ra ngoài, tin tưởng rất nhanh sẽ có đáp án!”

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, đồng thời hơi ngửa mặt, ngẩng đầu lên, nhìn ánh mặt trời mãnh liệt phía ngoài cửa sổ, biết chiến tranh sắp bắt đầu! !

***
Bệnh viện!

Đại sảnh một mảnh ầm ỹ, Đường Khả Hinh nhanh chóng đi xuống xe, chỉ để cho đôi song sinh đi theo, bước nhanh lên bậc thang, dựa theo phòng bệnh của cha, quẹo trái hành lang, ở phía cuối có hai cảnh sát cẩn thận trông coi phòng bệnh, cô nhìn thấy, hai mắt lập tức tràn nước mắt, nặng nề thở gấp, bước nhanh tới phía trước.

Hai người cảnh sát nhìn thấy Đường Khả Hinh, Tịnh Kỳ đã tới thông báo trước một tiếng, liền nhìn cô khẽ gật đầu, hơi tránh người ra.

Đường Khả Hinh bước nhanh đi đến trước phòng bệnh, nhìn cánh cửa phòng bệnh màu trắng, sau khi hai mắt của cô mãnh liệt lóe lên, rốt cuộc vươn tay đẩy nhẹ cửa ra, cất bước đi vào.

Bên trong phòng bệnh, càng ẩm ướt đang không ngừng phun ra hơi nước, toàn bộ không gian màu trắng, giường bệnh đặt ở trong phòng, bên cạnh cửa sổ lụa mỏng bay nhẹ, một bó hoa bách hợp đặt xuống bên cạnh giường bệnh, nở rộ vô cùng xán lạn, hương thơm nhẹ nhàng. . . . . . khuôn mặt Đường Chí Long hốc hác nằm ở trên giường bệnh, hai mắt đóng chặt lại, giống như ngủ thật say, lồng ngực phập phồng, bàn tay đầy lốm đốm, đặt xuống ở hai bên, có vẻ hơi nhúc nhích, ngủ không quá yên ổn. . . . . .

Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, nhìn cha ngủ yên như vậy, mặc dù người không thể ra tù, nhưng ở trong phòng bệnh này, ít nhất hoàn cảnh có thể thoải mái một chút, không cần dầm mưa dãi nắng, khiêng đá và may vá búp bê vải. . . . . . Cô cảm thấy đau lòng, rưng rưng vội vàng đi tới, nắm nhẹ tay của cha. . . . . .

Lúc này Đường Chí Long ý thức được một chút tiếng động, mí mắt khẽ di động, đôi tay khẽ động đây, rốt cuộc hai mắt mông lung hơi mở ra, mệt mỏi và hốc hác nhìn thấy con gái đến, trong lòng của ông khẽ chấn động, lập tức có hơi kích động, trên mặt hiện lên nụ cười, gọi nhỏ: “Khả Hinh. . . . . .”

“Cha! !” Đường Khả Hinh rưng rưng, đôi tay lập tức nắm chặt tay cha, rất đau lòng và kích động nói: “Cha đã chịu khổ! Mang cha từ trong nhà giam đi ra, là vì sợ tánh mạng của cha gặp nguy hiểm!”

Đường Chí Long nhìn con gái, hai mắt tràn lệ, lại chậm rãi gật đầu một cái.

Đường Khả Hinh chỉ cần nhìn thấy được cha, trong lòng của cô liền không khỏi chua xót, nước mắt từng viên chảy xuống, cô không kịp lau đi, chỉ nắm tay cha thật chặt, cúi đầu nghẹn ngào nói: “Từ nhỏ cha luôn dạy chúng con làm người phải có tinh thần dâng hiến, từ nhỏ cảm thấy người bỏ ra, đây là một chuyện đương nhiên, chuyện dễ dàng. Gần đây rốt cuộc mới hiểu sâu sắc ý nghĩa lời cha ngài dạy, cái gọi là tinh thần dâng hiến, tức là gom cát xây thành, nhìn như làm cho người khác, nhưng thật ra là làm cho mình!”

Khuôn mặt già nua của Đường Chí Long nhìn thấy con gái hiểu chuyện như vậy, cũng an ủi nở nụ cười, hơi gật đầu, cuối cùng chậm rãi nói: “Cha vẫn hết sức có lòng tin con tốt bụng. . . . . . Vẫn luôn có lòng tin. . . . . .”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn cha, thật lòng và biết ơn khóc nói: “Cha! Cái gọi là gieo nhân nào, gặt quả đó! Trước kia cha ở Hoàn Cầu, chịu đựng nổi oan, hôm nay rốt cuộc được minh oan rồi, thậm chí hai vị chủ tịch Hoàn Cầu đã trả lại cho con gái 20% cổ phần Hoàn Cầu!”

Đường Chí Long liền giật mình nhìn Đường Khả Hinh, nước mắt ứa ra, nghẹn ngào nói: “Thật. . . . . . Thật?”

Đường Khả Hinh chậm rãi gật đầu, nước mắt lại chảy xuống, vào lúc này, nắm chặt tay cha, cám ơn ông trời có đức hiếu sinh, không để giá trị cả đời cha bị chôn vùi ở trên đời này, cô đau đớn, lại nghẹn ngào nói: “Nhưng con gái thật không thể nhận số tiền kia, cũng không thể muốn những thứ n cổ phần! ! Hôm nay lúc con gái điều trị vết thương trên tay, trong giấc mơ, mơ thấy một cô gái đi đến cảnh tiên của trần gian, cuối cùng lấy trời làm chăn, lấy lá làm giường, trải qua cuộc sống hạnh phúc, nhưng khu rừng rậm tối tăm tràn đầy đáng sợ ở bên cạnh vẫn bất chấp kêu gọi con gái, đi nếm trải gai góc đau đớn! Lúc đó con đã không chống lại được mê hoặc, xông vào!”

Đường Chí Long chăm chú nhìn con gái.

Đường Khả Hinh thật lòng nhìn cha, khuôn mặt đầy nước mắt nói: “Cha! ! Con gái xông vào, rốt cuộc mới hiểu được, quả thật con đã lưu luyến hạnh phúc, con cũng muốn hạnh phúc dừng lại trong giây phút đó, nhưng rốt cuộc con hiểu được, khi ngừng theo đuổi, hạnh phúc cũng sẽ dừng lại! Trong giấc mộng những bông hoa sẽ không tàn, bươm bướm sẽ không chết, những làn khói xanh viễn tồn tại, không có thay đổi chu kì, càng không có thay đổi bốn mùa, thật ra nó là một bẫy rập đáng sợ, làm cho người ta hãm sâu vào trong đó, như vậy Thượng Đế có thời gian, có cơ hội thu hồi những linh hồn này! Những cánh bướm chập chờn, những cầu vòng bảy màu, chính là một số linh hồn đã rơi vào trong bẫy rập, cuối cùng ngừng lại ở trong thế giới không có thay đổi thời gian! Vốn không sống, không chết!”

Đường Chí Long hơi lộ ra một chút kích động nhìn con gái, gọi nhỏ: “Khả Hinh!”

“Cha! !” Đường Khả Hinh rơi nước mắt, thật lòng nói: “Con người khi còn sống có rất nhiều lựa chọn! Quan trọng nhất là truyền thừa! Mà không phải giữ lấy của vải vô ích, chiếm lấy thế giới hư vô, để cho chốn đào nguyên hư ảo, trở thành bẫy rập đáng sợ vây khốn mình, vây khốn cuộc sống! Mà phải để cho nó trở nên héo tàn, lại nở rộ một lần nữa, để cho chu kì cuộc sống trong tương lai nở rộ và tràn đầy hi vọng. . . . . . Mang cơ hội cho nhiều người hơn. . . . . . Con gái đã hiểu! Con gái thật đã hiểu! ! Con gái sẽ mang theo tinh thần của cha cố gắng đi về phía trước, cam tâm tình nguyện để cho cuộc sống nở rộ rực rỡ ở trên thế giới này, cũng cam tâm tình nguyện từ chối, đem lại cơ hội để lại cho nhiều người hơn! !”

Đường Chí Long nhất thời trở nên kích động nhìn con gái, nước mắt từng viên chảy xuống, run rẩy cầm ngược tay của con gái, đau lòng khóc gọi: “Khả Hinh, con gái ngoan của cha. . . . . . . . .”

“Cha! !” Đường Khả Hinh cũng rơi lệ, cúi xuống, mặt dán lưng bàn tay của cha, bật khóc nói: “Từ nay về sau, con gái sẽ buông xuống tất cả, nhẹ nhàng ra trận! ! Dùng thực lực của mình, chứng minh tất cả! Cha nhất định phải chú ý giữ gìn sức khoẻ của mình thật tốt, chứng kiến thời khắc này của con gái! Bởi vì con gái lựa chọn đi một con đường khá dài nhưng tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, mặc dù trong quá trình này sẽ thất bại, sẽ khổ sở, sẽ đau đớn, sẽ đổ máu, chết cũng không hối hận! !”

Trong lòng Đường Chí Long đau đớn từng cơn, lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con gái, đầy tự hào rơi lệ gật đầu, nghẹn ngào nói: “Cha sẽ sống thật khỏe, nhất định sẽ sống thật khỏe, chứng kiến thời khắc con gái ngoan của cha trưởng thành! Khả Hinh, rốt cuộc con đã trưởng thành rồi. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . đã trưởng thành rồi. . . . . .”

Đường Khả Hinh dán mặt vào tay cha, từng trận run rẩy khóc thút thít, nhưng cảm giác cuộc sống thật nhẹ nhàng, vui vẻ hạnh phúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK