Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1169: NÓI CHO ANH BIẾT LÝ DO

Màn đêm kéo dài, khắp vườn nho từ từ yên tĩnh lại, chỉ là ánh lửa hừng hực vẫn chiếu sáng phía chân trời, rất nhiều người làm vườn, tiếp tục trò chuyện vui vẻ tăng thêm củi đốt trong tháp sưởi ấm, từng chùm nho vàng tươi cũng đang vui vẻ được che chở, giống như đi vào trong giấc ngủ ấm áp, bắt đầu từ từ yên ổn sinh sôi…

Bên ngoài biệt thự, mấy người giúp việc, còn có bọn vệ sĩ, yên lặng đứng ở trong sân nhỏ coi chừng, không dám lên tiếng…
Bên trong biệt thự, cánh cửa phòng vẫn đóng thật chặt, không có một chút tiếng động.

Lúc này vẻ mặt Tiểu Lỵ lộ ra một chút căng thẳng, đứng ở trong gió giá rét, hơi nhắc cổ tay xem thời gian, đã gần rạng sáng, theo như ông chủ và bà chủ căn dặn, hi vọng nhanh chóng đưa cô chủ về nhà, nhưng mặc dù trong lòng nóng nảy, lại không dám thúc giục, chỉ ngẩng đầu lên, đè nén mấy phần cảm xúc, nhìn cửa phòng đóng chặt bên trong phòng khách, chỉ phải cúi đầu, lẳng lặng chờ đợi…

Có lẽ, cho dù thời gian trôi qua như thế nào, nhưng bởi vì còn có trách nhiệm chưa xong, cho nên một chút ngọt ngào không thể kéo dài đến bình minh.

Bên trong phòng.

Một mảnh u ám, gian phòng vốn gọn gàng, khắp nơi đắp áo sơ mi trắng rũ xuống, hoặc váy dài màu đen, áo lót màu đen khêu gợi cũng chỉ tùy tiện ném trên ghế sa lon bên giường, cánh cửa sổ sát đất đóng chặt, mặc dù xuyên qua một chút ánh lửa, nhưng không có ảnh hưởng người nghỉ ngơi và triền miên ở bên trong chút nào, cả không gian từng mảnh từng mảnh yên tĩnh, cho đến khi điện thoại di động bên giường, sáng lên ánh sáng xanh, đó là cài thời gian rạng sáng lên đường…

Vóc người to lớn màu đồng của Bác Dịch, khoác chăn nệm màu xanh, nằm nghiêng ở trên giường, từ phía sau ôm lấy Trang Ngải Lâm trần truồng, cánh tay to lớn khoác lên trên thân thể của cô, mỗi người đều nhắm mắt, giống như ngủ thật say,  nhưng lại biết, trải qua cuộc mây mưa vừa qua, thời gian tách ra không ngắn, cho nên chỉ thiêm thiếp nghỉ ngơi một chút, có lẽ Trang Ngải Lâm thật sự mệt mỏi, nằm nghiêng ở trên giường đang ngủ say…

Bác Dịch lại theo luồng ánh sáng điện thoại di động sáng lên, mà lặng lẽ tỉnh lại, chỉ thấy anh khẽ mở hai mắt ra, nhìn Trang Ngải Lâm đang đưa lưng lại mình đang ngủ say, sợi tóc thơm mềm mại rũ xuống cổ, bả vai bóng loáng tiêu hồn vẫn phát ra ánh sáng trắng nõn mê người, khuôn mặt anh mệt mỏi căng thẳng, hơi nở nụ cười có chút mập mờ, tay lơ đãng đang từ từ trong ý thức tỉnh lại, đưa nhẹ đến bả vai của cô, vén nhẹ sợi tóc mềm mại rũ xuống ngang lưng, biết đã đến giờ rồi, liền hơi nghiêng người, thân thể trượt khỏi nệm, truyền đến âm thanh cảm tính mập mờ “Sột soạt”, bắp thịt lồng ngực rắn chắc nóng bỏng của anh lộ ra sức hấp dẫn tuyệt đối của đàn ông, chỉ thấy anh mê đắm cúi đầu hôn nhẹ ở trên vai của cô, giọng khàn khàn, cưng chiều gọi: “Ngải Lâm. . . . . Đã đến giờ rồi, em có thể phải đi về…”

Trang Ngải Lâm nhàn nhạt, mệt mỏi tỉnh lại, đưa lưng về phía Bác Dịch, trong u ám nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, cảm thấy khắp nơi trong thân thể vẫn còn nhồn nhột Bác Dịch mới hôn qua, thậm chí cao trào kích thích vẫn còn cuộn lên trong tim, người đàn ông này quả thật có bản lãnh, anh dùng phương pháp mạnh mẽ bá đạo mà hấp dẫn chơi đùa đến cả người mình không còn hơi sức, cô khẽ chớp hai mắt lim dim, hơi quay mặt sang, trong bóng tối nhìn người đàn ông này, âm thanh khàn khàn lộ ra một chút trêu chọc, nói: “Anh không trở về sao?”

Bác Dịch khẽ mỉm cười, hơi xoay người, trước hết mở đèn bàn nơi mép giường, ánh đèn lập tức chiếu sáng hai người cùng triền miên trên giường, còn có quần áo xốc xếch, dĩ nhiên còn có ly thủy tinh vỡ tung tóe, cũng lộ ra một chút đam mê kích thích người, chỉ thấy người đàn ông này hơi đưa cánh tay ra, ôm người phụ nữ vào trong ngực mình, bàn tay thô nhám xoa nhẹ bả vai bóng loáng của cô, ngọt ngào hôn ở trên mặt của cô, mới lặng lẽ, cảm tính nói: “Chúng ta cùng nhau trở về… Ở trên xe, anh ôm em ngủ tiếp…”

Trang Ngải Lâm tựa vào lồng ngực rắn chắc nóng bỏng của anh, nghe tiếng tim đập vững vàng nhưng không mất ngọt ngào, khuôn mặt khó được hơi lộ ra dịu dàng thong dong, không lên tiếng…

Bác Dịch cũng đang cúi mặt, hôn nhẹ bả vai bóng loáng của cô thì nhìn thấy hai mắt cô đóng chặt, dáng vẻ ngủ thật say, vẫn xinh đẹp đến hít thở không thông, chỉ là cảm giác lim dim, càng làm cho hơi thở người ta sôi trào, anh nổi lên kích động khó hiểu, đưa tay nắm nhẹ bả vai của cô, hơi lật thân thể của cô, lại hôn nhẹ môi ngọt đầy đặn của cô, cảm nhận được mùi hoa ngọt ngào của rượu Chateau d’Yquem, vẫn dừng ở phần môi của cô, anh cũng không đè nén được nữa, thở nhẹ khí nóng, bá đạo đẩy đôi môi của cô ra, đầu lưỡi xông vào cùng với đầu lưỡi cô triền miên quấn lấy…

Thật ra cả buổi tối Trang Ngải Lâm bị anh muốn ba lần, mỗi lần cũng rất rung chuyển trời đất, đã rất mệt mỏi, nhưng khi cô phát hiện mình bị động tiếp nhận nụ hôn của anh như thế, lại bị từng đợt sóng tình của anh hấp dẫn, không nhịn được đưa hai tay ra, kéo nhẹ cổ của anh, đón nhận nụ hôn của anh, cùng anh chậm rãi ở trên giường nệm mềm mại, xoay tròn, ôm ấp, thậm chí lúc chăn nệm trượt xuống thì nửa người trên của cả hai cũng gần như trần truồng…

Bác Dịch nhanh chóng cúi xuống, ngậm bộ ngực của cô ưỡn lên, mút đầu ngực màu hồng của cô, giống như nơi đó sẽ tiết ra sữa, nuốt sâu…

Tiếng thở dốc nặng nề truyền đến.

Trang Ngải Lâm hơi xoay người, nâng nhẹ chân dài trắng nõn hấp dẫn, ngẩng mặt hổn hển, hưởng thụ anh thật dịu dàng mút liếm, gần như muốn mở miệng gọi tên của anh…

Bác Dịch dường như cảm nhận được, môi lại mút đốm nhỏ màu hồng, tay nắm bên kia, không ngừng vân vê, chính anh đã hơi dời người ra, cúi mặt nhìn khuôn mặt Trang Ngải Lâm say mê ửng đỏ, rất cưng chiều dịu dàng nói: “Mệt không? Tối hôm qua vẫn không ngừng gọi tên của anh . . . . . Cũng giống như cầu xin tha…”

Trang Ngải Lâm hé mở hai mắt, vẻ mặt giống như không thay đổi, lại khó được dịu dàng bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt.

Vẻ mặt Bác Dịch lộ ra cảm giác thỏa mãn hạnh phúc và ngọt ngào, mỉm cười nói: “Thật… Anh không ngờ được, em chấp nhận ở lại… Loại vui mừng này giống như nằm mơ… Anh thích em gọi tên anh…”

Trang Ngải Lâm không lên tiếng, chỉ xoay người, thái độ lại lộ ra nhàn nhạt hờn dỗi khó được. . . . .

Bác Dịch nở nụ cười, lại cúi đầu hôn nhẹ bả vai của cô, tay không ngừng xoa bộ ngực đầy đặn của cô, rất cảm tính cưng chiều nói: “Anh đi trước tắm, lấy quần áo cho em hả?”

Trang Ngải Lâm nhắm mắt lại, một lát, mới nói: “Ừm…”

Bác Dịch nhàn nhạt mỉm cười, mình xoay người, dừng ở nơi ánh đèn chiếu rọi không tới, cầm khăn tắm khoác dưới người, sau đó từng bước đi vào phòng tắm. . . .

Sau đó không lâu, Trang Ngải Lâm nghe được phòng tắm truyền đến âm thanh bọt nước nhẹ rơi vãi, khuôn mặt của cô lại lộ ra một chút nụ cười nhìn không thấu, hai mắt nhắm lại, tay đặt xuống gối đầu mềm mại, ngủ tiếp, thật rất ngạc nhiên, mình ngủ rất chọn giường, chọn đến nổi có lúc ngay cả cha cũng không chịu nổi mình, thậm chí lần này từ nước Anh trở lại, cái giường thường nằm ở nhà, trực tiếp vận chuyển đường hàng không theo mình trở về, hay có lẽ vì mệt mỏi? Tối nay cũng ở trên chiếc giường xa lạ, ngủ rất thoải mái, còn muốn ngủ nướng…

Thời gian trôi qua một chút.

Bác Dịch tắm xong, dùng khăn tắm bao ở nửa người dưới, đi ra phòng tắm thì cũng đã thấy Trang Ngải Lâm đã mặc vào váy dài màu đen cổ chữ V của cô, quay lưng đối với mình, đứng ở trước gương, hơi sửa sang lại tóc dài che ở trong cổ, tấm lưng kia đã đầy đủ uyển chuyển và mê người, mặt của anh lại lộ ra thỏa mãn và nụ cười hạnh phúc, từng bước đi tới phía sau của cô, ôm chặt người phụ nữ này, nghiêng mặt ngửi nhẹ bên tai của cô, mới khàn khàn nói: “Đã tỉnh rồi hả ? Anh còn tưởng rằng em muốn ngủ nướng.”

Trang Ngải Lâm nghe nói như vậy, lông mày cũng nhướng lên, xoay người nhìn Bác Dịch, cười như không cười nói: “Làm sao ngủ? Tôi quen giường…”

Bác Dịch khẽ mỉm cười, đưa hai tay ra ôm chặt hông của cô, nhẹ nhàng hôn trên môi của cô, mới nói: “Em thích giường thế nào, anh mua cho em…”

Trang Ngải Lâm không nhịn được bật cười…

Bác Dịch đưa tay nắm nhẹ cằm của cô, hôn chóp mũi của cô, mới nói: “Em chờ anh một lát, anh đi thay quần áo.”

Trang Ngải Lâm nghiêm mặt, không lên tiếng, xoay người đi ra khỏi phòng, lại phịch một tiếng đóng cửa lại cho anh.

Bác Dịch nhìn cánh cửa đóng chặt, anh khó được mỉm cười ngọt ngào, sau đó mới xoay người đi tới trong tủ áo, vẫn chọn một bộ tây trang màu đen, còn có áo sơ mi trắng, nhanh chóng mặc vào, khi anh khoác tây trang đen đứng ở trước kính toàn thân, hơi sửa sang lại cổ áo thì nhớ tới chỗ Trang Ngải Lâm mới vừa đứng, anh lại nghiêng mặt liếc mắt nhìn cái giường triền miên xốc xếch, có lẽ so với vườn nho, Trang Ngải Lâm càng giống như một giấc mộng không thực tế, lại hạnh phúc ngọt ngào…

Cảm xúc kích động khó hiểu.

Bác Dịch thở dài một hơi, tiếp tục hơi sửa sang lại tây trang, đối với trang phục anh không có yêu cầu cao, đơn giản trực tiếp là được… Anh mới vừa vội vàng muốn vươn tay tới trước bàn, muốn cầm điện thoại di động, không ngờ tay lơ đãng đụng phải túi xách màu đen trước bàn, nó cứ như vậy ngã xuống sàn, bên trong giống như có thứ gì đó rơi ra … Anh hơi giật mình, ngồi xổm người xuống, mới vừa muốn cầm túi xách lên cho Trang Ngải Lâm thì lại trợn mắt nhìn thấy khối ngọc bích vỡ thành hai nửa, cứ như vậy lộ ra một chút bi thương và bất đắc dĩ nằm ở trên sàn…

Trái tim bị người nện mạnh một búa! !

Sắc mặt Bác Dịch chợt thay đổi, không thể tin nổi trợn mắt nhìn khối lục ngọc bảo kia! !

Trang Ngải Lâm một mình đứng ở bên vách tường phòng khách, đã khoác áo lông thú màu đen, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn từng tấm hình của Bác Dịch tham quan vườn nho thế giới, nhìn anh rất trí tuệ, mặt của cô hơi nở nụ cười khó hiểu, mình quả thật thích đàn ông trí tuệ…

Cửa lặng lẽ hơi mở ra, bóng dáng của Bác Dịch thật thâm trầm xuất hiện, nửa khuôn mặt của anh lộ ra quá nhiều đau lòng. . . .

Trang Ngải Lâm mỉm cười nghiêng mặt, cũng đã nhìn thấy nửa khuôn mặt anh thâm trầm mà đau lòng, cô hơi nghi ngờ…

Hơi thở trong lồng ngực Bác Dịch nặng nề phập phồng, tay nắm chặt khối ngọc bích gảy lìa, nhớ tới lúc kia mẹ đeo dây chuyền này trên cổ của mình, vẻ mặt hiền hòa dịu dàng, thậm chí khẽ vuốt ve mặt của mình, nói với mình, đó là báu vật gia truyền mấy trăm năm của nhà họ Bác để lại, tương lai con phải tặng nó cho người quan trọng nhất trong cuộc đời con, dĩ nhiên mẹ hi vọng con có thể giao cho người vợ mà con yêu nhất. . . . . Trái tim lại như bị người nện một búa, anh hai mắt không nhịn được tràn ra ánh sáng đau lòng, chậm rãi quay mặt sang, mang theo vài phần đè nén, đau đớn, thậm chí vẻ mặt không thể tin chắc, nhìn Trang Ngải Lâm…

Trang Ngải Lâm cũng ngạc nhiên nhìn anh, không hiểu vẻ mặt của anh. . . . .

Bác Dịch nề nặng, thở dốc thật lâu, lúc này mới chậm rãi ở trước mặt cô, đau lòng giơ lên khối lục ngọc bảo mình mang theo hơn hai mươi năm, lúc này nó vỡ ra hai nửa, anh đau lòng nắm khối lục ngọc bảo gảy lìa, tất cả hạnh phúc tối nay như lập tức bị đánh nát, không thể tin nổi, từng chữ từng chữ hỏi: “Nói cho anh biết… lí do em ở lại tối nay, có phải bởi vì nó hay không?”

Trang Ngải Lâm giật mình ngẩng đầu nhìn khối khối lục ngọc bảo vỡ thành hai nửa, trái tim chợt căng thẳng! ! Bỏng rát!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK