Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1267: KHÉO HIỂU

Mưa bụi vẫn nhẹ nhàng bay quanh rừng trúc, Thúy Trúc Hiên giống như tiên cảnh ở trong ánh đèn rực rỡ lại lộ ra bầu không khí hưng phấn, nhạc cụ Trung Quốc theo không khí vui vẻ cũng hết sức vui vẻ khoái trá vang lên! !

Hơn mười cô gái mặc sườn xám đỏ thẫm, vấn búi tóc trang nhã xinh đẹp, rối rít bưng khay vàng, dọc theo rừng trúc xanh tươi, từng bước đi tới Du Long Trường Đình, chỗ trải qua nơi cửa sổ sát đất cũng in vào bóng dáng xinh đẹp rực rỡ động lòng người. . .

Sảnh tiệc cấp cung đình, nghiêm túc và long trọng rất nhiều vệ sĩ cùng đặc cảnh canh giữ khắp nơi, máy bay trực thăng vẫn đang quanh quẩn trong màn mưa, thỉnh thoảng không ngờ nhìn thấy màn cửa sổ “Vân Ảnh Thường” lộ ra bóng dáng cao quý của đám người Diệp Mạn Nghi, Ân Nguyệt Dung tự mình ôm Tuyết Nhi trong ngực ngồi ở bàn tiệc chính. . .

Mười mấy cô gái mặc sườn xám, tay nâng khay vàng, từ lúc bắt đầu tụ lại một đường, đến cuối cùng giống như cánh hoa di động đi về phía các hướng của sảnh tiệc, mà Trần Mạn Hồng dẫn ba nhân viên phục vụ cuối cùng, vẻ mặt lộ ra nghiêm túc, tự mình đi tới trước cửa sảnh tiệc chính, Phương Di, Tịnh Kỳ, bao gồm cảnh sát trưởng dẫn chó quân đội, giống như tướng quân oai phong, cẩn thận kiểm tra thức ăn vòng đầu. . .

Trần Mạn Hồng cẩn thận đứng chờ ở một bên, mà Hoắc Minh đang ở bên trong sảnh tiệc lo trong lo ngoài, tối nay Tưởng Thiên Lỗi làm chủ nhà, lúc bữa tiệc mới bắt đầu, lại rời khỏi trước, nhanh chóng trở lại tầng lầu chính khách sạn Á Châu, chuẩn bị thay quần áo tham gia bữa tiệc. . .

Đông Anh đi theo phía sau, nhanh chóng nói với Tưởng Thiên Lỗi: “Bữa tiệc cung đình tối hôm nay, tổng cộng có 32 chỗ VIP, mà hoàng tử các nước cùng bạn thân của Tổng Giám đốc Trang, bởi vì kiêng kị muốn tránh một chút, cho nên ngồi ở “Lưu Hoa Uyển”. Tổ bảo vệ khách sạn chúng ta đã bảo vệ nghiêm mật và thực hiện biện pháp cách âm!”

Tưởng Thiên Lỗi vừa đi nhanh vào đại sảnh khách sạn Á Châu, vừa gật đầu một cái, ngưng nghĩ trong chốc lát, mới hỏi: “Tổng Giám đốc Trang đâu!”

“Lúc này, đã nên ngồi vào bàn!” Đông Anh mới vừa cùng Tiêu Đồng tính toán thời gian, mới cẩn thận nói.

Tưởng Thiên Lỗi gật đầu một cái, liền muốn cất bước đi vào thang máy . . .

“Tổng Giám đốc Tưởng! ! !” Một tiếng gọi ngọt ngào trong trẻo lập tức truyền đến! !

Tưởng Thiên Lỗi dừng bước lại, vẻ mặt lộ ra nghi ngờ, chậm rãi xoay người, cùng Đông Anh tò mò nhìn trong hành lang xa hoa lộng lẫy, cô gái tóc dài mềm mại đến eo, mang giày cao gót màu trắng, cả người mặc váy ngắn vàng nhạt nhanh chóng đi tới, bên ngoài khoác áo sơ mi trắng, nét mặt cô lộ ra thở phào một cái, tay cầm một máy ảnh kỹ thuật số, nở nụ cười rất vui vẻ, giống như nhìn thấy bạn bè cũ, nhanh chóng đi tới. . .

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại, nhìn chăm chú cô gái trước mặt, giống như cảm thấy gặp qua ở nơi nào. . .

Đông Anh đối với cô cũng có ấn tượng, trực tiếp dịu dàng nói: “Cô ấy chính là phóng viên ngày trước. . . chúng ta tổ chức bữa tiệc cung đình đã ngăn anh lại!”

Cô gái không đợi Đông Anh nói xong, người đã nhanh chóng đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, nhìn anh hết sức kích động cười vui nói: “Tổng Giám đốc Tưởng! ! Anh còn nhớ tôi không? Phóng viên nhật báo XXX! Trước kia tôi muốn hẹn anh phỏng vấn, nhưng anh vẫn chưa có thời gian! ! Tôi vẫn ở nơi này chờ anh rất lâu!”

Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi căng cứng, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng sắc bén, giọng điệu rõ ràng mang theo vài phần nghi ngờ nói: “Vẫn đợi tôi?”

“Đúng vậy! Vẫn đợi anh! Tôi cũng đã ở tại chỗ này hơn nửa tháng! !” Cô gái nhìn Tưởng Thiên Lỗi kích động bật cười nói: “Ôi trời ơi! Tối hôm nay rốt cuộc tôi đã đợi được anh rồi! !”

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, vẻ mặt lại hơi lộ ra kinh ngạc và không thể tin, trực tiếp nhìn cô gái, nghiêm túc không vui nói: “Một phóng viên có thân phận xa lạ như cô, có thể ở khách sạn của tôi hơn nửa tháng, mà nhân viên của tôi cùng bảo vệ khách sạn có thể không nhìn thấy cô sao?”

Vẻ mặt cô gái mặt lộ ra ngạc nhiên, không ngờ Tưởng Thiên Lỗi sẽ nói như vậy, cô lập tức căng thẳng lắc đầu, giải thích nói: “Không phải như anh nghĩ! Mặc dù mỗi ngày tôi đều đến nhưng tôi không có ngồi không, tôi đều có uống cà phê. . . Ăn. . . Ăn điểm tâm đấy! !”

Đông Anh nghe nói như vậy, vẻ mặt cô cũng không nhịn lộ ra nghi ngờ, hơi rũ mí mắt nhìn cô gái này trước người đeo thẻ phóng viên của tòa soạn nào đó, đây là tòa soạn không quá nổi tiếng, tùy tiện một ly cà phê cùng điểm tâm của khách sạn Á Châu, bao gồm phí phục vụ rất đắt, cũng hơn một nghìn rồi. . . Mỗi ngày cô tới ăn?

Tưởng Thiên Lỗi cũng có nghi ngờ như vậy, mặc dù không tin lời của cô…, nhưng vẫn nhanh chóng đuổi khách: “Tôi mặc kệ cô là phóng viên của tòa soạn nào, từ trước đến giờ tôi không chấp nhận phỏng vấn! Nếu như không có chuyện gì, mời cô trở về đi! Đừng tùy tiện đi lung tung ở khách sạn của tôi, hoặc lung tung đưa một chút tin tình cảm nhàm chán!”

Anh nói xong, liền lập tức xoay người muốn rời khỏi. . .

Cô gái nhìn Tưởng Thiên Lỗi rất dứt khoát xoay người, cô lập tức nắm máy chụp hình, thật căng thẳng đi vòng qua người anh, xông thẳng đến trước mặt của anh, hai tròng mắt mở to, thật kích động mãnh liệt nói: “Tổng Giám đốc Tưởng! ! Tôi không phải cái loại phóng viên vì chụp tin tình cảm mà tùy ý không có quan điểm giá trị cuộc sống, không có đạo đức! Tôi là một phóng viên có lý tưởng có khát vọng, tôi chỉ muốn đưa một chút tin tức xã hội tích cực! Nhất là người có tiếng tăm lừng lẫy giống như anh, mỗi một tư tưởng hành động trên người mỗi đều là kho báu tài nguyên tri thức, anh nhẹ nhàng chỉ một ngón tay là có thể kinh ngạc rất nhiều người, hướng dẫn rất nhiều người! ! Anh là hình mẫu và điển hình của rất nhiều người! Cho nên tôi mới ngày ngày ở chỗ này trông ngóng anh, chờ anh! !”

Đông Anh nghe nói như vậy, không nhịn được ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười khôi hài nhìn cô gái trước mặt, không ngờ cô sẽ nói như vậy. . .

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lại lộ ra không kiên nhẫn, nhìn cô gái trước mặt nói: “Cám ơn cô thưởng thức! ! Nhưng trên thế giới này còn có rất nhiều rất nhiều hình mẫu và điển hình, cô từ từ đi tham thảo và phát hiện đi! Tôi không có thời gian lãng phí với cô, tránh ra!”

“Tổng Giám đốc Tưởng! Chỉ trò chuyện vài câu thôi!” Cô gái nhìn Tưởng Thiên Lỗi cố chấp, sau đó vẻ mặt cô không khỏi lộ ra nóng nảy, không nhịn được vươn tay nắm chặt một góc ống tay áo của anh, gần như muốn kéo lấy người ta, căng thẳng nói: “Chúng ta hoàn toàn không cần mở phòng, ăn một bữa cơm, uống ly trà, anh chỉ cần. . . Chỉ cần. . . Đứng trò chuyện với tôi mấy phút! ! Tôi nhất định có thể khai thác đề tài có ý nghĩa sâu sắc nhất về cuộc sống của anh! ! Hãy tin tôi.”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức không thể tin nổi cúi đầu, hai tròng mắt kinh ngạc lóe lên, nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ẩm ướt nắm chặt ống tay áo của mình, nét mặt trực tiếp lộ ra rất không vui, tức giận nói: “Con còn muốn cùng tôi mở phòng, ăn một bữa cơm, uống ly trà? Nếu như tôi từ chối cô. . . Có phải cô giống như trong phim truyền hình nào đó, vì có thể phỏng vấn người khác, biến mình thành con dơi hoặc chuột túi, bay tường vượt vách xuất hiện tại trước mặt người kia hay không! ? Tôi cảnh cáo cô, lấy tay ra! Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không chấp nhận bất kỳ phỏng vấn nào! ! Hôm nay sẽ không, ngày mai sẽ không, vĩnh viễn sẽ không!”

Anh nói xong, liền lạnh lùng tức giận ném bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo ra! !

Đông Anh nhìn cô bé này quả thật lỗ mãng, liền gọi bảo vệ, vừa nhìn cô gái ở trước mặt, hơi nặng giọng nói: “Tiểu thư! Mời cô về đi! Không nên tùy tiện không có hẹn trước, vô lễ đưa ra yêu cầu phỏng vấn như vậy! Nếu như lần sau cô còn như vậy, tôi sẽ tự mình gọi điện thoại đến Tổng Biên tập tòa soạn của cô!”

Mấy bảo vệ mặc đồng phục màu đen, nghe được lệnh, lập tức nhanh chóng bước lên trước, hai bên trái phải tiến tới cô gái trước mặt, cứng rắn kéo cô ra ngoài! Cô gái cứ như vậy bị người mạnh mẽ kéo ra ngoài, cô vẫn không cam lòng, chưa muốn buông tha, hơi cao giọng hướng vào bên trong, căng thẳng gọi: “Tổng Giám đốc Tưởng! ! Anh cho tôi một cơ hội đi! Nói không chừng hai chúng ta thật có duyên phận đấy! !”

Một tiếng kêu to như vậy, làm cho cả đại sảnh gồm nhân viên tiếp tân trước quầy, Phó Quản lý đại sảnh, cùng nhân viên PR, rối rít kinh ngạc ngẩng đầu lên thật tò mò nhìn bên này. . .

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ thở dài một cái, cau mày tức giận nhìn nữ phóng viên kia cứ như vậy bị mấy bảo vệ vô tình ném vào trong mưa, nghĩ tới tay cô còn cầm máy chụp hình giá trị không rẻ, liền thuận tiện nhắc nhỡ Đông Anh: “Cho cô ấy chiếc dù che mưa đi, đáng tiếc máy ảnh. . .”

Phốc!

Một tiếng cười thật hài hước thật dịu dàng, từ trên bậc thang truyền đến.

Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng cười kia, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn người đẹp trên cầu thang xoắn ốc, vẻ mặt anh không khỏi sửng sốt.

Đường Khả Hinh mặc váy dài đính kim cương, giống như tiên nữ nhẹ nhàng thanh thoát động lòng người, tay dịu dàng nâng nhẹ đuôi váy, từng bước từng bước tao nhã, dọc theo cầu thang xoắn ốc đi xuống, một cơn gió biển thổi tới, phất lên đuôi váy lụa mỏng màu trắng, lộ ra chân dài của cô trắng nõn hấp dẫn tiêu hồn . . . Khuôn mặt cô nở nụ cười dịu dàng, hai tròng mắt mơ mộng động lòng người, tùy thời lộ ra ánh sáng khéo hiểu lòng người, đôi môi khẽ nhấp, giống như vầng trăng thu. . .

Tưởng Thiên Lỗi yên lặng đứng phía dưới cầu thang, hai tròng mắt dịu dàng nhìn chăm chú cô gái trước mặt, trên khuôn mặt trầm tĩnh không khỏi lộ ra xúc động. . .

Đường Khả Hinh từng bước xuống lầu, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào vui vẻ, cuối cùng cất bước đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, có chút bất đắc dĩ nhìn người trước mặt, bắt chước giọng điệu của ai đó, cố ý nhíu chặt lông mày nói: “Nếu như em từ chối anh . . . . Có phải anh giống như tình tiết trong phim truyền hình, vì có thể phỏng vấn em, biến mình thành con dơi hoặc chuột túi, bay tường vượt vách xuất hiện tại trước mặt em hay không! ?, lại từng hồi không nghỉ dùng các loại phương thức chạy theo em? Em cảnh cáo anh, tất cả đều vô dụng!”

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời nói tinh nghịch này, chăm chú nhìn dáng vẻ thật đáng yêu của cô gái trước mặt, anh không nhịn được cúi đầu cười.

Bản thân Đường Khả Hinh cũng không nhịn được bật cười, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Em nói. . . Tổng Giám đốc Tưởng. . . Anh sẽ không quá vô tình chứ? Độc ác ném người ta ra như vậy, rồi đưa cho người ta cây dù, chỉ đau lòng máy chụp hình của người ta? Nếu như cô ấy biết được, hẳn sẽ đau lòng?”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, bật cười nói: “Anh đã trải qua dạy dỗ, không thể tùy tiện mềm lòng đối với bất kỳ người nào, bởi vì sau khi nói tới nói lui, cô ấy sẽ báo cảnh sát bắt anh. . .”

Ý anh chỉ chuyện ba năm trước đây.

Đường Khả Hinh lập tức nói không ra lời, vẻ mặt lộ ra một chút lúng túng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, Đông Anh đứng ở một bên không nhịn được cúi đầu nở nụ cười, chính cô cũng đành phải bật cười nói: “Cũng là chuyện xưa rồi, còn nhắc sao? Tại sao anh càng lúc càng giống Trang Hạo Nhiên rồi! Quả nhiên là chung máu mủ!”

Nhắc tới Trang Hạo Nhiên, hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xoay chuyển, mới không nhịn được cười nhìn Đường Khả Hinh, giả vờ như có chút kinh ngạc suy tư nói: “Đúng rồi, nhắc tới Hạo Nhiên, anh thật đúng là có chuyện muốn hỏi em… Rõ ràng em cùng chú ấy đã ước định cả đời, còn ở trước mặt mọi người, khiêu vũ điệu nhảy thế kỷ, tại sao hôm nay là ngày vui Hoàn Cầu chú ấy trở lại, anh lại nhìn thấy em ôm gối đầu, vẻ mặt ảo não mất mát, đi ra phòng tổng thống?”

Sắc mặt của Đường Khả Hinh chợt thay đổi, thật căng thẳng nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Này! Làm sao anh biết chuyện này? ?”

Tưởng Thiên Lỗi cố ý bày ra vẻ mặt kinh ngạc, hài hước nhìn Đường Khả Hinh nói: “Tại sao anh không biết? Người trên trái đất ai cũng biết!”

Khuôn mặt Đường Khả Hinh lập tức đỏ lên, hóa đá tại chỗ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK