Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 864: OXI HÓA CHÌ

Cửa phịch một tiếng bị mở ra! !

Lãnh Mặc Hàn bước nhanh vào, nhìn Uyển Thanh nói nhanh: “Mới vừa chúng ta tiếp thu được băng tần mini?”

Uyển Thanh mỉm cười, nhìn Lãnh Mặc Hàn thở phào nhẹ nhõm, mới gật đầu nói: “Đúng vậy!”

Lãnh Mặc Hàn híp mắt nhìn cô!

Hai mắt Uyển Thanh cũng lóe ra ánh sáng đầy thâm ý, mỉm cười nhìn anh.

Vẻ mặt Mỹ Linh cũng thoải mái nhai kẹo cao su, vừa nhìn trong màn hình, băng tần bắt đầu khôi phục bình thường, mới cười nói: “Bọn họ cho rằng chúng ta ngu ngốc ! Một chiếc máy bay của đứa bé trai, làm sao có dữ liệu can thiệp mạnh như vậy! ! Không cần phải nói, người này mới vừa đến gần kho rượu! Nhưng anh ta đến gần kho rượu để làm gì?”

Lãnh Mặc Hàn chống hai tay ở trên mặt bàn, nhìn đường tọa độ nhảy lên trong màn hình máy vi tính, hai mắt mãnh liệt lóe lên hỏi: “Có thể hạ độc ở trong rượu hay không?”

Uyển Thanh hơi quay đầu, nhìn Lãnh Mặc Hàn, hơi giật mình nói: “Không thể nào? Những loại rượu này không phải được giám sát nghiêm mật, sau đó mới vận đến kho rượu sao? Vẫn có bảo vệ theo dõi sao ! Hơn nữa, sau đó lúc ra rượu đều có chuyên gia hầu rượu kiểm tra trước, mới đưa ra ngoài cho khách!”

Lãnh Mặc Hàn im lặng không lên tiếng, nhìn chòng chọc tất cả hình ảnh hiện trường bữa tiệc ở bên trong màn hình máy vi tính, hai mắt mãnh liệt lóe lên, đang suy nghĩ thì điện thoại di động đột nhiên rung lên, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra, đáp: “Chào anh ! !”

Tô Thụy Kỳ cầm điện thoại di động, đi ra khoa xét nghiệm, tay cầm tài liệu, vừa đi về phía trước, vừa nói: “Tôi bảo bệnh viện tăng tốc độ, vì vừa qua mọi người đưa tới ba nhân viên, xét nghiệm chất độc, đã có kết quả đầu tiên!”

Lãnh Mặc Hàn lập tức căng thẳng ngẩng đầu lên, hỏi: “Là cái gì?”

“Quả thật không sai phỏng đoán của tôi lúc ấy, ba trong nhân viên này bị nhiễm oxi hóa chì ở dạng lỏng!” Tô Thụy Kỳ vừa bước đi, vừa nói.

“Oxi hóa chì ở dạng lỏng!” Hai mắt Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng lóe lên! !

“Mọi người chỉ cần điều tra rõ ngày hôm qua và ngày hô nay, ba nhân viên này uống loại nước nào, là có thể phân tích nguồn gốc chất độc!” Tô Thụy Kỳ nói xong, đã đi vào phòng làm việc của mình, lấy mắt kính xuống, ngồi ở trước bàn làm việc mình, lại mở báo cáo trước mặt, xem lần nữa mới lạnh nhạt nói: “Người này, cũng không muốn nhân viên này chết! Phân lượng chỉ đủ nhắc nhở mọi người!”

“Nhắc nhở chúng tôi,” Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, nghĩ tới Trang Hạo Nhiên suy đoán như vậy, anh do dự một lúc, mới nghi ngờ nói: “Tại sao anh ra muốn nhắc nhở chúng tôi?”

Tô Thụy nhàn nhạt cười nói: “Có thể là một loại uy hiếp. . . . . . Có thể là nhắc nhở. . . . . . Rất nhiều khả năng. . . . . .”

Lãnh Mặc Hàn cầm điện thoại di động, xoay người, nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Chúng tôi ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Lần này rượu, nước uống, kể cả trái cây, điểm tâm, tất cả đều trải qua phòng thí nghiệm kiểm tra, mới có thể được đưa vào hiện trường bữa tiệc, trong bên ngoài toàn bộ đều có đặc cảnh, vệ sĩ, bảo vệ, còn có người của tôi canh giữ thật chặt ! Bọn họ làm thế nào đưa người vào?”

Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt ngồi tại chỗ.

Ngoài cửa sổ bóng cây lay động, quả đào nhẹ nhàng tỏa ra mùi thơm, trong truyền thuyết quả đào có thể trừ yêu ma, chỉ là không có người phát hiện, ở phía xa có một bóng đen, đang nhoáng qua tầng chót cao ốc bệnh viện! !

Tô Thụy Kỳ đang suy nghĩ vấn đề này, liền hơi xoay người, cầm điện thoại di động nói: “Lãnh Phó tổng, bữa tiệc hôm nay tôi có chút lo lắng cho Khả Hinh, xin anh nhất định phải bảo vệ cô ấy! Còn có ba giờ, tôi sẽ sang đó, tôi muốn nhìn thấy cô ấy, tôi mới yên tâm ! !”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, lặng lẽ gật đầu, nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy !”

Tô Thụy Kỳ mỉm cười gật đầu một cái.

Một lỗ mắt mèo ở đối diện nhắm chính xác bóng lưng màu trắng của Tô Thụy Kỳ, từ phần lưng chậm rãi dời lên trên, rồi đến đầu!

Trên không trung gió rất lạnh lẽo, quét qua từng trận mơ hồ quỷ dị! !

Một người áo đen cầm trong tay súng trường bắn tỉa màu đen, cúi người xuống, khuôn mặt dữ tợn, đằng đằng sát khí nhắm ngay bóng lưng Tô Thụy Kỳ, tay chậm rãi cài chốt, nhắm ngay não của anh, hai mắt lộ ra vô tình sâu lạnh, cười âm hiểm, sâu kín nói: “Cậu chủ Tô! Cháu trai tốt của Thủ tướng! ! Đi chết đi! !”

Anh ta nói xong, ngón trỏ lập tức muốn bóp cò !

Tô Thụy Kỳ cầm tài liệu, tiếp tục  phân tích cùng Lãnh Mặc Hàn! !

“Ầm . . . . . . . ”  Một tiếng động vang lên ! !

Tô Thụy Kỳ sửng sốt quay đầu lại, nhìn thấy có một đứa trẻ đang cầm một quả bóng nhỏ, gõ cửa sổ của mình, anh đột nhiên mỉm cười, tiếp tục xoay người lại xem tài liệu, chờ báo cáo phân tích lần hai, đại khái có thể biết, ba nhân viên trúng độc bởi vì nguyên nhân gì ! !

Bầu trời gió thổi sưu sưu lạnh lùng! !

Bóng người lạnh lùng đó, vóc dáng như ma quỷ giơ súng bắn tỉa lên, lạnh lùng nhìn một cửa sổ tòa nhà đối diện, cầm điện thoại gọi thoại, lắng nghe giọng nói trầm lạnh của đối phương, anh ta mới sâu kín nói: “Tôi đã tìm đúng phương hướng, tối nay chỉ cần sâm banh nổ tung, đâm vào mặt của Hàn đại tiểu thư, thừa dịp đám người hỗn loạn, tôi sẽ nhân cơ hội giết Cậu chủ Tô! ! Trả thù cho boss! !”

Đối phương cúp điện thoại ! !

Tô Thụy Kỳ nhìn nội dung trên tài liệu, thở dài một hơi, nhắc cổ tay nhìn thời gian đã đến lúc, liền cầm ống nghe bệnh, chuẩn bị kiểm tra phòng bệnh lần thứ hai! !

***

Bác Dịch nhàn nhạt ngồi ở trước bàn trang điểm‘phòng tổng thống’, vẻ mặt lạnh lẽo, hai mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, nhìn mình trong kính, rất âm trầm quỷ dị, giấc mộng sáng nay giống như vén lên một bức màn đáng sợ, hình ảnh hiện trường cúng tế vô số người mấy chục năm trước giống như chiêu hồn truy điệu vẫn còn lấp kín trong linh hồn của mình, anh sâu kín nhớ lại câu nói sáng nay của Trang Ngải Lâm: Lý do anh không thể yêu tôi có quá nhiều !

Hai mắt anh mãnh liệt lóe lên ánh sáng đáng sợ, sau khi nặng nề thở gấp mấy hơi, cúi xuống, mặt lộ ra vẻ quái dị, rất bình tĩnh giống như âm hồn, kéo nhẹ ngăn kéo, nhìn vô số sách chứa ở bên trong, còn có một laptop cũ kỹ! ! Anh chậm rãi nhẹ mở laptop cũ ra, một bình thủy tinh trong suốt nho nhỏ ở bên trong, giấu ở nơi kẽ hở, anh sâu kín đưa ngón tay thô cứng, nâng nhẹ bình thủy tinh kích cỡ tương đương ngón cái, đặt ở lòng ngón tay xoay nhẹ, rốt cuộc xoay tròn tới chữ ở phía sau, phía trên rõ ràng là ba chữ “Ôxi hóa chì”! !

Anh im lặng không lên tiếng, hai mắt phát ra ánh sáng mờ mịt lại hơi chứ đựng tức giận, nhìn chằm chằm ba chữ ôxi hóa chì trong bình . . . . . .

Tiếng gõ cửa lập tức vang lên! !

“Mời vào. . . . . .” Bác Dịch nhàn nhạt đẩy ngăn kéo lại, chậm rãi mở tài liệu ra.

Dì Lý mỉm cười đi tới, nhìn Bác Dịch nói: “Bác Dịch tiên sinh, lúc nảy cậu chủ gọi điện thoại nói cậu không có nhận, nên gọi điện thoại về nhà nói hi vọng cậu có thể tham gia bữa tiệc từ thiện tối nay. Còn nói chúng tôi chuẩn bị cho cậu mấy bộ tây trang, không biết lúc nào cậu có thời gian mặc thử?”

“Tùy tiện đi, chọn một màu đen là được rồi. . . . . .” Bác Dịch nói xong, nhàn nhạt lật một tờ tài liệu, lại căn dặn: “Tôi có chút chuyện bận rộn, dì đi ra ngoài trước đi, chờ đến thời gian bữa tiệc, dì thông báo cho tôi là được.”

“Vâng!” Dì Lý không thể làm gì khác hơn là đóng cửa, chuẩn bị đi khỏi. . . . . .

“Đúng rồi. . . . . .” Bác Dịch nhàn nhạt nghiêng mặt hỏi: “Bà Trang đâu?”.

“À. . . . . . Bà chủ của chúng tôi vẫn chưa về, có thể là đi nhà của cậu chủ, bởi vì hộ chiếu và rất nhiều đồ, bà ấy không có mang theo. . . . . .” Dì Lý lập tức có chút lúng túng nói.

Bác Dịch chỉ hơi nở nụ cười, cầm bút máy lên, soạn đề thi mới cho cuộc so tài chuyên gia hầu rượu, mới nói: “Biết rồi.”

“. . . . . . . . . . . .” Dì Lý im lặng đóng cửa lại.

Khuôn mặt của Bác Dịch hơi thu lại, hai mắt lạnh nhạt xoay tròn, vẻ mặt chặt ngưng, nhìn một điểm nào đó ở trước mặt, nhưng không cách nào không nhớ tới buổi tối đáng sợ đó, tất cả thôn dân đều trúng độc chết đi, anh khóc kêu to: “Tôi muốn giết các người! ! Tôi muốn giết các người! Tôi muốn giết sạch hai nhà các người ! ! Cha. . . . . mẹ. . . . mau tỉnh lại! Cha. . . . . mẹ . . . . . .”

Điện thoại di động vang lên lần nữa ! !

Ánh mắt Bác Dịch chậm rãi chuyển động nhìn biểu hiện trên điện thoại di động, là điện thoại của Đường Khả Hinh, anh hơi thở dài một hơi, đóng tài liệu lại, cầm điện thoại di động lên nhấn nghe máy, đáp: “Ừm?”

Đường Khả Hinh thật sự mệt mỏi, cầm điện thoại di động, đứng ở trước rượu sâm banh, tay cầm chai rượu bươm bướm xanh của Bác Dịch, mỉm cười nói: “Hôm nay điều chuyển 100 chai rượu băng thuộc hầm rượu của anh, nhưng tôi cảm thấy chưa đủ! ! Lần này thể rượu nhẹ làm cho người ta như lạc vào cõi mộng, uống rất ngon!”

“Cô muốn nói gì?” Bác Dịch nghe được ý của cô, hơi ngẩng mặt nhàn nhạt hỏi.

Đường Khả Hinh lộ ra nụ cười ngọt hơi lấy lòng, lại di chuyển bước chân, ngón tay lơ đãng quét qua tất cả chai sâm banh, cuối cùng dừng ở cái chai trong góc, mới sâu kín nói: “Loại rượu băng này của anh, gần đây tiêu thụ rất tốt ở khách sạn chúng tôi, hôm nay lúc tôi phái người đi điều rượu, mới phát hiện chỉ có một trăm chai thôi ! Tôi biết rõ anh cũng có nhập rượu băng ở khách sạn khác, làm ơn giúp tôi điều chuyển 100 chai đi! Đây chính là loại rượu tinh khiết anh chưng cất bằng thủ công mà, mặc kệ là lắc chai, hay cô định vẫn luôn lộ ra truyền thuyết thật sâu, ngay cả cháu gái của Thủ tướng chúng ta, lúc nảy cũng tự mình gọi điện thoại tới muốn đích thân làm quen với anh, thuận tiện thưởng thức rượu băng bươm bướm của anh !”

“. . . . . . . . .” Bác Dịch im lặng không lên tiếng, nhàn nhạt ngồi yên.

“Bác Dịch tiên sinh!” Đường Khả Hinh như đang nịnh nọt, cười gọi.

“Không cần điều động của khách sạn khác, ở trong nhà Hạo Nhiên còn có 50 chai, cậu ấy giữ lại. . . . Cô phái người đi lấy đi. . . .” Bác Dịch suy nghĩ một chút, hai mắt lóe lên, lạnh lẽo nói.

“Có thật không?” Đường Khả Hinh nhất thời vui mừng cười kêu lên, lại suy nghĩ một chút, mới có chút tức giận nói: “Trang Hạo Nhiên đáng chết! ! Không ngờ tự mình ăn trộm giấu đi! ! Ghét! ! Tôi lập tức phái người đi lấy, không cho anh ấy uống ! !”

Chai oxi hóa chì chậm rãi lăn xuống trên mặt đất! !

Bác Dịch nhàn nhạt nhìn cái chai kia, đưa mắt nhìn thật lâu thật lâu, mới nói: “Ừ. . . . . . Cô đi lấy đi. . . . . . Cẩn thận không nên đánh vỡ, đây là 50 chai cuối cùng. . . . . .”

“Yên tâm! Thật rất cám ơn anh, Bác Dịch tiên sinh!” Đường Khả Hinh lập tức cúp điện thoại, sau đó liền muốn đi ra ngoài, nhưng không khỏi dừng bước lại, nhìn một kệ để rượu vang sủi bọt ở tầng cuối cùng, có chai rượu băng ngược bên trong, cũng không có nhìn thấy nhãn rượu, chỉ nhìn thấy thân chai, cô hơi lộ ra nghi ngờ để điện thoại di động xuống, muốn đưa tay ra chạm tới chao rượu kia. . . . . .

“Đường tiểu thư?” Tiểu Thanh mệt mỏi, thở hổn hển đi tới đây, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Chúng ta có một nhân viên, bởi vì mang rượu, bị cảm nắng ngất xỉu.”

“À?” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lập tức buông ngón tay, nhanh chóng xoay người đi theo Tiểu Thanh đi ra ngoài . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK