Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1282: KẾT THÚC (HAI MƯƠI HAI)

“Nôn! !”

Nhã Tuệ đưa tay che kín miệng, cả người nhào vào hành lang Du Long Trường Đình, cảm giác buồn nôn sắp đảo lộn dạ dày của mình, nhưng lại không nôn ra được gì, cả người cũng sắp choáng váng!

“Nhã Tuệ! Chị đừng làm em sợ mà? Có chuyện gì?” Đường Khả Hinh lập tức đỡ Nhã Tuệ, thật căng thẳng kêu nhỏ.

Lúc này, Trang Hạo Nhiên, Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ cùng nghi ngờ tò mò đi tới, cũng quan tâm vội hỏi chuyện, mà Trần Mạn Hồng cùng đám đồng nghiệp, còn có Lưu Chí Đức cũng nhanh chóng đi tới, quan tâm đỡ con gái, hỏi có chuyện gì?

Nhã Tuệ lại không nói lời nào, chỉ cảm giác từ ruột gan tới dạ dày của mình mãnh liệt cuộn trào, cảm giác nôn mửa không dứt, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, mồ hôi lạnh từng giọt tong tong chảy xuống. . .

Lúc này Lâm Sở Nhai mới nghe được vợ hứa hôn đã xảy ra chuyện, anh vội vã từ bên phòng ăn cao quý chạy tới, thở hổn hển nhào vào trong đám người, nhìn thấy vợ hứa hôn buồn nôn khó chịu, dáng vẻ tiều tụy yếu đuối, anh hoảng sợ sắc mặt trắng bệch, vội vàng đẩy mọi người ra, trước hết đỡ cô ngồi trên thành hành lang dài, mới đứng ở trước mặt cô, ngẩng đầu lên, vuốt nhẹ mặt của cô, đau lòng gọi: “Nhã Tuệ! Em làm sao vậy? Lúc nảy còn thật tốt, làm sao lại đột nhiên không thoải mái? Có phải ăn thứ không tốt hay không?”

Cả người Nhã Tuệ hư mềm không còn hơi sức tựa vào trên cây cột Du Long Trường Đình, khó chịu buồn nôn, mồ hôi lạnh chảy xuống, thở hổn hển khó khăn lắc lắc đầu, giọng khàn khàn nói: “Em . . . Em cũng không biết có chuyện gì, chỉ cảm thấy buồn nôn muốn ói, cảm giác bất chợt tới thôi. . .”

Lâm Sở Nhai nghe nói như vậy, lập tức lo lắng kêu lên: “Chẳng lẽ thật vì ăn thứ không sạch, cho nên không thoải mái?”

“Không thể nào đâu?” Mặc dù Trần Mạn Hồng quan tâm bạn thân, nhưng cô vẫn trực tiếp căng thẳng nói: “Công việc phòng bếp, tất cả chúng tôi đều theo dõi cực kỳ chặt chẽ! Tất cả món ăn đưa ra cũng trải qua ba người nếm thử, mới dám đưa ra ngoài! Đây chính là bữa tiệc phục vụ Ủy viên Trương!”

“Nếu như không phải, tại sao có thể như vậy?” Lâm Sở Nhai nhìn vợ hứa hôn khó chịu như vậy, anh thật đau lòng muốn chết, mình cũng vội vàng ngồi ở bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

Trang Hạo Nhiên nhìn Nhã Tuệ khó chịu như vậy, lập tức nói: “Hiện tại đừng nói nhiều, mau gọi bác sĩ tới xem một chút!”

Tưởng Thiên Lỗi cũng lập tức gật đầu, vội vàng muốn căn dặn Đông Anh đi gọi bác sĩ. . .

Lúc này Tô Thụy Kỳ cũng bình tĩnh đi ra, đi tới trước mặt của Nhã Tuệ, nói: “Để tôi xem một chút. . .”

Mọi người cùng nhau kinh ngạc nhìn Tô Thụy Kỳ, bởi vì chuyện quá gấp, thậm đã chí đã quên anh là bác sĩ!

Tô Thụy Kỳ hiểu ánh mắt của mọi người, chậm rãi mỉm cười, liền vươn tay nắm nhẹ cổ tay Nhã Tuệ, để ngón tay mình đặt nhẹ ở trên mạch môn của cô, nghe mạch cho cô. . .

“À. . . Vị này là. . .” Lưu Chí Đức không có tiến vào bên trong phòng, tự nhiên không biết thân phận bác sĩ của Tô Thụy Kỳ.

Đường Chí Long cũng hơi hiểu ra, nở nụ cười nhìn Tô Thụy Kỳ.

“Tô Thụy Kỳ!” Đường Khả Hinh mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tô Thụy Kỳ đang nghe mạch, không ai dám nói rõ vấn đề này, cô trực tiếp trong trẻo nói: “Anh không phải tây y sao? Anh. . . Anh bắt mạch được à?”

Mọi người cũng nghi ngờ nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ vừa cúi đầu nghe mạch cho Nhã Tuệ, vừa mỉm cười nói: “Đoạn thời gian trước anh thật sự bị y thuật của bác Phúc thuyết phục, liền cùng Văn Kiệt học một chút, về mạch đập bình thường, anh vẫn có thể nghe được mấy phần. Thế nào? Không tin y thuật của anh? Mặc dù anh thay đổi giữa chừng, nhưng anh là thiên tài.”

“Không có đâu!” Đường Khả Hinh vội vàng cười theo nhìn anh, có chút áy náy nói: “Em chỉ hơi nghi ngờ mà thôi.”

“Mạch đập đơn giản như vậy, quả thật cũng không cần kỹ thuật quá sâu. . .” Đường Chí Long mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh hơi lộ ra nghi ngờ quay đầu nhìn cha.

Quả nhiên!

Đôi tay Tô Thụy Kỳ bắt mạch cho Nhã Tuệ xong, vẻ mặt kiềm chế hơi lộ ra một chút bí ẩn.

Lâm Sở Nhai căng thẳng muốn chết, ôm chặt vợ hứa hôn nhìn dáng vẻ Tô Thụy Kỳ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng sống chết cùng cô, gấp gáp hỏi: “Cậu chủ Tô, Nhã Tuệ làm sao rồi? Anh nói thẳng, tôi có thể chịu được, mặc kệ cô ấy xảy ra chuyện gì, cô ấy vĩnh viễn cũng là vợ của tôi!”

Nhã Tuệ nghe Lâm Sở Nhai nói nghiêm trọng như thế, trong lòng cô cũng có chút lo sợ nhìn Tô Thụy Kỳ.

Đường Khả Hinh cũng đã căng thẳng đến chân đứng không vững.

Lúc này Tô Thụy Kỳ mới ngẩng đầu lên nhìn đôi tình nhân hoàn mỹ Lâm Sở Nhai và Nhã Tuệ, rốt cuộc vẻ mặt lộ ra nụ cười chúc mừng, rất bình tĩnh trực tiếp nói: “Chúc mừng cô, Nhã Tuệ. Cô mang thai!”

Lời này vừa nói ra, Nhã Tuệ cùng Lâm Sở Nhai trợn to hai mắt, đều giống như bị điểm huyệt, không lên tiếng nhìn Tô Thụy Kỳ.

Mọi người cũng trợn mắt, bao gồm mấy người lớn nghe được câu này, cũng không khỏi mất hồn nhìn hai người này, cũng rối rít nói không ra lời! !

“Cậu chủ Tô, anh. . . Anh. . . Anh. . .” Nhã Tuệ không nhịn được trợn to hai mắt, lập tức nín thở, đè nén suy nghĩ trong lòng mình tuôn ra, lại nhìn Tô Thụy Kỳ căng thẳng kích động nói: “Anh. . . Anh nói tôi . . . Tôi mang thai?”

Tô Thụy Kỳ nhìn Nhã Tuệ, lại khẳng định gật đầu một cái, mỉm cười nói: “Đúng vậy, cô mang thai, chúc mừng cô!”

Ân Nguyệt Dung mới vừa tiễn mấy bà Quân Trưởng xong, xoay người lại nhìn đám người trẻ tuổi đang nói chuyện gì, vừa nghe được Nhã Tuệ mang thai, hai tay của bà lập tức kích động che miệng, hai tròng mắt giống như tia lửa điện bắn lấp lánh ra ngoài! !

“Trời ạ! !” Lâm Sở Nhai, tên thần tiên này giống như nghe được tin tức hạnh phúc nhất, bùng nổ nhất trên thế giới, anh chỉ thiếu chút nữa bay lên, lập tức nhào tới trước mặt mọi người, giống như kẻ điên kêu lên: “Tôi sắp làm cha rồi! ! Tôi sắp làm cha rồi! Vợ tôi mang thai! ! Trời ạ . . . ”

Nhã Tuệ cũng kích động đến hai tròng mắt rưng rưng, mặc dù người còn vô cùng không thoải mái, nhưng cũng thật sự rất vui vẻ, mừng rỡ nghẹn ngào cười.

Lúc này Lưu Chí Đức nghe được con gái mang thai, cũng hết sức kích động cười vui vẻ.

“Vợ tôi mang thai! ! Tôi sắp làm cha rồi!” Lâm Sở Nhai lập tức nhào tới trước mấy người anh em Lãnh Mặc Hàn, không ngờ nói xong, hai tròng mắt rưng rưng, chính mình cũng không biết tại sao kích động như thế, anh lập tức nhào tới trước mặt vợ hứa hôn, nửa ngồi ở trước mặt cô, đôi tay ôm chặt  thân thể của cô, không ngờ kích động đến nức nở bật khóc: “Vợ! ! Cám ơn em! Cám ơn em, anh sắp làm cha rồi! Không ngờ anh sắp làm cha rồi, cho tới bây giờ anh cũng không có nghĩ qua mình có thể làm cha, cám ơn em, ô ô. . .”

Nhã Tuệ nghe Lâm Sở Nhai nói như vậy, không nhịn được nước mắt chảy xuống, cũng không nhịn được bật cười, vươn tay cảm động vuốt nhẹ tóc Lâm Sở Nhai.

“Tên nhóc anh! Tốt! Có thể mang thai!” Tào Anh Kiệt cũng không nói được lời nào, cũng kích động lập tức nhào tới trước, một tay lôi kéo người đàn ông này, chuẩn bị muốn đánh mấy quyền, Tô Lạc Hoành sắp gãy thắt lưng, từ đầu kia nhào tới, nghe được Lâm Sở Nhai sắp có con, anh cũng kích động cười to kêu lên, cũng điên cuồng gào thét: “Mau tới! ! Đánh vài cái!”

Hai người liều mạng nằm ở trên người của Lâm Sở Nhai, muốn đánh mạnh trên thân thể anh, Lâm Sở Nhai vừa khóc vừa cười ha ha để mặt cho mọi người đánh!

Lãnh Mặc Hàn cũng rất ca hứng vì anh em, nở nụ cười.

Mọi người rối rít đi tới chúc mừng Nhã Tuệ.

Đường Khả Hinh cũng đứng ở một bên, nhìn Nhã Tuệ rất vui vẻ kích động nhận lấy lời chúc mừng của mọi người, trong lòng của cô cũng rất vui vẻ thay cho bạn bè, nhưng làm sao có cảm giác chua chua trong dạ dày của mình trào ra, cô hận mình không thể cũng nôn dời sông lấp biển giống như Nhã Tuệ. . .

“Khả Hinh! Cô nghe không, tôi mang thai! !” Nhã Tuệ vươn tay, nắm chặt tay bạn thân, kích động đến hai tròng mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: “Cô có vui cho tôi không?”

Đường Khả Hinh nhìn bạn thân kích động như vậy, cô cũng cười thật vui vẻ, lập tức nửa ngồi ở trước mặt của bạn thân, đôi tay ôm cô, cúi mặt đến trong bụng cô, giống như có thể nghe được có một sinh mệnh nhỏ đang “Đạp đạp”, ” Đạp đạp” ở trong bụng, cô cũng cảm động đến vui vẻ thay Nhã Tuệ, bật khóc nói: “Vui! Rất vui! Chúc mừng chị sắp làm mẹ! Trước kia chúng ta đã từng ước hẹn, nếu như chị sinh con, mỗi ngày em sẽ đưa cho nó ngủ, mặc váy nhỏ cho nó, thậm chí nắm bàn tay nhỏ bé của nó, dạy nó gọi mẹ. . .”

Nhã Tuệ cũng ôm Đường Khả Hinh trong ngực, kích động hạnh phúc bật khóc.
Trang Hạo Nhiên vui vẻ thay cho bạn bè, đang kích động nở nụ cười cùng bạn bè, lại thấy Đường Khả Hinh rất dịu dàng và khéo léo tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, lắng nghe âm thanh trong bụng, vẻ mặt anh đành lộ ra một chút bất đắc dĩ. . .

“Được rồi! Tất cả đều là chuyện vui, chãy tạm gác lại ngày mai ăn mừng thế nào, hiện tại đã khuya, mọi người cũng về nghỉ ngơi trước đi. . .” Tưởng Thiên Lỗi cũng rất vui vẻ thay cho Nhã Tuệ và Lâm Sở Nhai, nhưng vẫn nhắc nhỡ, Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ đã tiễn tân khách xong đang ngồi xe tới bên này.

“Đúng, đúng, đúng!” Trần Mạn Hồng vội vàng đỡ Lưu Nhã Tuệ lên, vừa vui vẻ vừa kích động bật cười nói: “Bây giờ cô chuẩn bị làm mẹ! Phải nhanh đi về nghỉ! Mỗi ngày ăn no ngủ đủ, đứa bé kia mới mạnh khỏe đáng yêu! Đến lúc đó, Khả Hinh không đưa cho cô, tôi cũng sẽ đưa cho cô!”

“Đúng, đúng, đúng!” Tiêu Đồng cùng Trương Thục Dao cũng nhanh chóng đi tới, thật vui vẻ vây quanh Nhã Tuệ cười nói: “Tất cả chúng tôi đều đưa cho cô!”

Mọi người cùng nhau phì cười, mọi người cùng trò chuyện vui vẻ, chúc mừng cho nhau, vui vẻ đi khỏi.

Đường Khả Hinh chậm rãi im lặng đứng ở phía sau mọi người, nhìn dáng vẻ Lâm Sở Nhai ôm chặt bạn thân vừa thương vừa yêu vừa ngọt ngào, cô lại hơi dịu dàng kích động nở nụ cười, nhưng dần dần cô mang theo một chút mất mát, chậm rãi đi theo mọi người. . .

Trang Hạo Nhiên cùng mấy anh em đi ở phía trước, vừa trò chuyện vui vẻ, vừa quay mặt sang nhìn nét mặt vợ hứa hôn, nụ cười của anh hơi thu lại, muốn đi đến gần cô, lại bị anh em đè tới anh không thở nổi, tiếng cười ha ha truyền khắp cả Du Long Trường Đình! !

Rốt cuộc, ba vị chủ tịch sắp đi khỏi, bữa tiệc tối nay tuyên bố chính thức kết thúc.

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng đám nhân viên Hoàn Cầu tự mình đứng ở trước ba chiếc Rolls-Royce, Tưởng Vĩ Quốc, Trang Tĩnh Vũ cùng Đường Chí Long là bạn thân tri kỹ, đứng ở trong bóng đêm, mỉm cười tâm sự vài câu, mà Thơ Ngữ dẫn người giúp Đường Khả Hinh ngồi vào chiếc Rolls-Royce màu đen của cha trước. . .

Từ nảy đến giờ, Trang Hạo Nhiên vẫn ngắm nhìn Đường Khả Hinh, tâm trạng thay đổi rõ ràng, mang theo một chút kích động, một chút chán nản, lúc này chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt cô dừng ở bên cửa sổ xe, mặt hơi cúi xuống, giống như có tâm sự nặng nề. . .

Anh mỉm cười, nghiêng mặt sang nhìn cha mình cùng cha nuôi vẫn đứng ở bên cạnh, mỉm cười cẩn thận nói gì đó, anh liền hơi ho khan hai tiếng, đi vòng qua Rolls-Royce, đi tới bên cửa xe Đường Khả Hinh ngồi, cúi đầu liếc nhìn dáng vẻ mất mát của cô. . .

Đường Khả Hinh biết Trang Hạo Nhiên tới, cô lại không để ý đến anh, chỉ cúi đầu, im lặng không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên hiểu rõ, nở nụ cười, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng với vào cửa sổ xe, véo cằm vợ hứa hôn. . .

Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ cô nhóc này, đành phải chậm rãi cúi đầu, đôi tay chống nhẹ trước cửa sổ xe, rất cưng chiều, thì thầm nói: “Được rồi. . . Đừng nóng giận. . . Hả?”

Vẻ mặt Đường Khả Hinh vẫn ậm ừ, quay mặt đi không để ý tới anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ cô như vậy, không nhịn được bật cười, lại muốn vươn tay véo nhẹ cằm của cô, nhưng nhìn thấy Đường Chí Long đã đi tới bên này, anh không thể làm gì khác hơn là đứng lên trước, lại thật căng thẳng nhìn vợ hứa hôn. . .

Đường Khả Hinh vẫn không để ý tới anh.

“Hạo Nhiên. . .” Đường Chí Long đứng trước tới xe hơi của mình, nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Tối nay con vất vả rồi, đi về nghỉ ngơi cho khỏe, sau này có thể còn phải bận rộn một chút!”

“Vâng!” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh một cái, lúc này mới nở nụ cười đi tới trước mặt Đường Chí Long, dùng thân phận con trai lẫn con rể, tự mình đưa hai tay ra đỡ Đường Chí Long lên xe, mới căn dặn tài xế cẩn thận đưa chủ tịch cùng tiểu thư trở về biệt thự nhà họ Đường đã chuẩn bị xong.

Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cũng đứng ở một bên, mỉm cười nhìn Đường Chí Long, nói hẹn gặp lại.

Xe chậm rãi khởi động. . .

Trang Hạo Nhiên vẫn đứng ở ngoài xe, thật căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh. . .

Đường Khả Hinh vẫn không để ý tới anh, cho đến khi xe chạy đi, lúc này cô mới cắn môi dưới, xoay người, xuyên qua cửa sổ phía sau xe nhìn bóng dáng Trang Hạo Nhiên dần dần biến mất ở trong bóng đêm, lúc này cô mới hừ một tiếng xoay người, nhưng thấy cha đang mỉm cười nhìn mình, mặt của cô đỏ bừng, liền vội vàng hỏi: “Cha. . . Cha nhìn con làm gì?”

“. . .” Đường Chí Long nhếch miệng mỉm cười.

“Cha!” Đường Khả Hinh nhìn rõ ràng cha đang cười, cô càng gọi to.

“Được rồi. . .” Đường Chí Long và con rể giống nhau, ông chậm rãi vươn tay đặt nhẹ ở trên tay của con gái, lúc này mới căn dặn tài xế quẹo cua đi một chỗ trước.

Đường Khả Hinh nghi ngờ ngạc nhiên nhìn cha, hỏi: “Đi đâu vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK