Chương 816: XIN NGHỈ
Bóng đêm, đã yên tĩnh.
Đám người Tưởng Thiên Lỗi, Nhã Tuệ, Như Mạt rốt cuộc tâm trạng hơi lộ ra bình tĩnh đi ra bệnh viện. . . . . .
Đường Khả Hinh thật bình tĩnh một mình đi ra bệnh viện, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi, nhớ tới Tình Tình mới vừa bị đẩy ra phòng bệnh trong nháy mắt, nhắm mắt nghiền, rất bị động và bất lực chờ đợi phán quyết của số phận, thật ra cuộc sống. . . . . . chính là người yếu càng yếu hơn. . . . . . Cô chớp mắt, nước mắt nhanh chóng lăn xuống. . . . . .
Nhã Tuệ quay đầu, lo lắng nhìn Đường Khả Hinh, gọi nhỏ: “Khả Hinh?”
Đường Khả Hinh nhanh chóng lau khô nước mắt, mới vừa cất bước đi về phía trước, nhưng trong đầu thoáng qua một hình ảnh ban đêm gió lớn, có một người phụ nữ ngồi ở trong xe thể thao màu đỏ, đang dùng ánh mắt tức giận, tràn đầy sát khí nhìn mình chằm chằm, cô chớp mắt, cảm giác đầu óc choáng váng, nuốt cổ họng khô rát một cái, loạng choạng một cái, lại một hình ảnh u ám chợt lóe lên, buổi tối mưa to gió lớn đáng sợ, có một đàn ông mặc quần áo màu đen, viền nón bên trái có một kí hiệu nhánh trúc, nhìn mình chăm chú, hai tròng mắt phát ra ánh sáng giống như dã thú . . . . . .
Ầm!
Cả người Đường Khả Hinh choáng váng, ngã trên mặt đất, tay chống đỡ chậu hoa trên đất! !
“Khả Hinh?” Nhã Tuệ căng thẳng đi lên trước, lập tức đỡ dậy Đường Khả Hinh, lo lắng hỏi: “Cô làm sao vậy? Có phải lúc nảy quá căng thẳng, không thoải mái hay không?”
Tưởng Thiên Lỗi cũng nhanh chóng đi lên trước, căng thẳng đứng ở trước mặt cô, lập tức đưa tay đỡ thân thể mềm mại của cô, gấp gáp nhìn cô hỏi: “Khả Hinh? Em làm sao vậy?”
Như Mạt cũng hơi lộ ra quan tâm đi lên trước, ngạc nhiên nhìn cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh giống như hoảng sợ rối loạn, trước mặt trời đất quay cuồng, đầu óc giống như nổ tung, thở hổn hển, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, chỉ thấy Như Mạt giống như áng mây, dịu dàng đứng ở trước mặt của mình, chăm chú nhìn mình, hai mắt mơ mộng giống như mang theo một loại lực xuyên thấu, sau đó khuôn mặt cô biến thành trăm ngàn khuôn mặt, xoay tròn khắp nơi ở trong đầu của mình, cuối cùng trùng lấp vào người phụ nữ độc ác ở trong buồng xe . . . . . .
“A! !” Cô gái này, trong đầu cảm thấy đau đớn, cô đưa đôi tay, ôm chặt đầu của mình, vẻ mặt lộ ra khổ sở.
Người trên thế giới chưa từng phát hiện, cô gái này trải qua sống chết hai lần, mất hết trí nhớ, tùy tiện quay về, mà cô vẫn cho rằng mình nhìn thấy không phải sự thật. . . . . .
“Khả Hinh! ! Em làm sao vậy? Gọi bác sĩ! !” Tưởng Thiên Lỗi lập tức muốn bế ngang cả người cô . . . . . .
“Không cần ! !” Trên mặt Đường Khả Hinh đổ mồ hôi hột, níu chặt ống tay áo Tưởng Thiên Lỗi, thở gấp, hai mắt xoay tròn, lại nhớ tới đêm mưa to gió lớn đó, mình ngã quỵ ở trong mưa, tay nắm chặt bụi cỏ đuôi chó, đôi mắt ẩm ướt chớp chớp, nhìn thấy người áo đen trước mặt, cởi bỏ quần áo màu đen, cất bước, đã mặc một bộ áo blouse màu trắng bước đi. . . . . .
Kí ức như từng cơn sóng ập tới! !
Một loại hoảng sợ làm cho toàn bộ thế giới xung quanh lạnh lẽo giống như địa ngục! !
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, kích động nhìn ánh trăng yên tĩnh, hoảng sợ run rẩy vươn tay, vặn tay áo Tưởng Thiên Lỗi, nước mắt từng viên chảy xuống.
“Khả Hinh! !” Tưởng Thiên Lỗi lại căng thẳng nhìn cô.
Thẩm Quân Dụ cũng lập tức tiến lên, đứng ở trước mặt của Đường Khả Hinh, ánh mắt chăm chú nhìn cô, hỏi nhanh: “Có phải cô nhớ ra cái gì đó hay không? Đừng sợ, tất cả chúng tôi đều đang bảo vệ cô ! Sẽ không ai tổn thương cô! Đừng sợ, nói ra đi ! ! Nhớ ra cái gì hả ?”
Nhã Tuệ cũng lo lắng tràn lệ đi tới, nhìn Đường Khả Hinh! !
Đường Khả Hinh run rẩy nước mắt lăn xuống, cả trái tim như rơi vào hàn băng, hai mắt cô trợn to, nhìn chăm chú phía trước, giống như nhìn thấy bóng lưng bác sĩ mặc áo trắng, giống như đã từng quen biết, nước mắt buồn bã hoảng sợ chảy xuống, muốn nhìn rõ. . . . . . Muốn nhìn rõ. . . . . . Cô không nhịn được, sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, sâu kín giống như từ trong thế giới của mình, trút hơi thở, không còn hơi sức run rẩy nói: “Đêm hôm đó. . . . . . người đâm tôi một dao. . . . . . Là một bác sĩ. . . . . . Anh ta mặc áo blouse màu trắng. . . . . .”
Trái tim Nhã Tuệ đập thình thịch, run rẩy cắn ngón tay, lại căng thẳng gấp nhìn cô, nói: “Cô còn nhìn thấy cái gì? Suy nghĩ thật kỹ! ! Đừng sợ, cố gắng nói ra! !”
Như Mạt cũng hết sức quan tâm nhìn cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh trợn to, nhìn chăm chú phương xa, muốn bắt nửa khuôn mặt người kia xoay người. . . . . .
Ầm! !
Tay lại chống bình hoa, ngã trên mặt đất! !
Mọi người bị cô dọa sợ hết hồn, Như Mạt cũng giống như trái tim run rẩy, tay xoa nhẹ trước ngực.
“Khả Hinh! !” Tưởng Thiên Lỗi lại căng thẳng gọi cô! !
Đường Khả Hinh muốn cố gắng mở mắt, nhìn rõ người đàn ông kia. . . . . . Nửa khuôn mặt của anh ta. . . . . . Nửa khuôn mặt của anh ta. . . . . . Quay mặt sang nhìn mình chăm chú, bên tóc mai hơi trắng. . . . . . Đại não như nhanh chóng bị dồn máu lên, khó chịu, cô gái này lập tức nhìn nửa khuôn mặt mơ hồ đó, cả người buông xuôi, hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh!
“Khả Hinh . . . . . . ” Tiếng gọi lo lắng vang lên.
***
Sáng sớm hôm sau.
Ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh, một chú chim nhỏ đậu ở một song cửa sổ, mổ vang lên tiếng lách cách.
Phòng ngủ, ánh mặt trời chiếu rọi thật ấm áp.
Đường Khả Hinh mặc áo ngủ tơ tằm trắng như tuyết, chậm rãi mở hai mắt lim dim lờ mờ, yên tĩnh nhìn đèn chùm màu đỏ trên trần màu trắng, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, lại tiếp tục giấc mộng khi còn bé. . . . . .
Vẫn khu rừng trúc màu xanh lá, theo ánh trời chiều, bóng tối càng trùng trùng điệp điệp.
Cô bé vẫn đội khăn lụa màu trắng, tay nâng hoa cầu, hai mắt to tròn lấp lánh, cúi xuống, có chút mệt mỏi chờ đợi . . . . . .
“Tiểu thư, đừng chờ nữa, anh ấy sẽ không tới!” Hai người giúp việc đã mệt mỏi kiệt sức đứng ở một bên, thở dài một hơi, nhìn cô bé trước mặt, lại nói: “Ông chủ đã đi qua căn dặn mấy lần, vào mở par¬ty cho cô! Bên trong có rất nhiều hoành tử nhỏ nha!”
Cô bé vẫn không lên tiếng, tay nâng hoa cầu, nghe trong nhà lớn xinh đẹp bên kia, truyền đến từng trận tiếng đàn dương cầm du dương, nghe thật hay, cô bé muốn di chuyển bước chân nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn khẽ cắn môi dưới, tiếp tục đứng tại chỗ chờ đợi.
Hai người giúp việc thật bất đắc dĩ, thở dài một cái, bước lên, muốn ôm cô đi vào trong nhà, đứng cả mấy giờ, rất mệt mỏi. . . . . .
“Không muốn ! Em phải chờ anh trai lớn. . . . Anh ấy nói sẽ đến. . . .” Cô bé không ngừng lầu bầu.
“Chuyện này. . . . .” Hai người giúp việc lại cảm thấy bất đắc dĩ nhìn cô nói: “Thật không tới đâu ! Cô đừng như vậy!”
Cô bé không lên tiếng, tiếp tục cầm hoa cầu đã héo tàn, đứng ở trong bóng đêm, kiên định chờ đợi.
Tích táp, tích táp. . . . . .
Trong rừng trúc truyền ra âm thanh mưa giống như tiếng nhạc. . . . . .
Hai người giúp việc cảm thấy trên mặt hoàn toàn lạnh lẽo, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn trên không trung đã nổi lên mưa bụi, bọn họ lập tức nhìn tiểu thư, căng thẳng nói: “Tiểu thư! ! Trời mưa rồi ! Chúng ta đừng đợi nữa, mau trở về đi! !”
Cô bé chậm rãi cầm hoa hồng, mệt rã rời khẽ cắn môi dưới, giơ nó lên cao, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm, để cho nước mưa thấm ướt từng đóa hoa hồng. . . . . .
“. . . . . . . . . . . .” Hai người giúp việc bất đắc dĩ nhìn bảo bối này.
“Anh trai lớn sẽ đến. . . . . . cha nói, người không thể dễ dàng vứt bỏ lời hứat, bởi vì đó là thứ tài sản quý giá nhất trên thế giới. . . . . .” Cô bé tiếp tục ngẩng đầu lên, nhìn bó hoa hồng kia, rất điềm đạm đáng yêu, vô cùng non nớt nói.
Vừa dứt lời. . . . . .
Một loạt tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến, âm thanh đạp lá trúc rào rào!
Cô bé nghe tiếng bước chân này, nó nhất thời ngạc nhiên cầm hoa cầu, xoay người. . . . . . Quả nhiên nhìn thấy anh trai lớn, bóng dáng màu trắng đón mưa phùn bồng bềnh, từ trong rừng trúc chạy đến, cậu bé vừa chạy vừa thở gấp, tóc cũng ướt đẫm rồi. . . . . . Ánh mắt của cô bé sáng lên, nhìn anh trai lớn, lập tức nở nụ cười ngọt ngào, vui vẻ gọi: “Anh trai lớn! !”
Đứa bé trai nhanh chóng cất bước, thở hổn hển đi đến trước mặt của em gái nhỏ, nhìn đôi mắt to cô bé sáng lên, còn có nụ cười xinh đẹp ngọt ngào, nó kinh ngạc hỏi: “Em. . . . . . Em vẫn đứng ở chỗ này chờ anh hả ?”
“Ừm! !” Đôi mắt cô bé lập tức lóe sáng, thật vui vẻ gật đầu.
Đứa bé trai vừa đau lòng, vừa vui vẻ bật cười.
Cô bé cũng cầm hoa cầu, nhìn anh trai lớn, nở nụ cười . . . . . .
Hôn lễ tiếp tục.
Đứa bé trai và bé gái, hai bóng dáng màu trắng tiếp tục dắt nhau, đi tiếp con đường chưa đi xong. . . . . .
Hai người giúp việc chỉ đành phải bất đắc dĩ, nở nụ cười cầm cánh hoa hồng, vẫy lên không trung.
Cánh hoa hồng, theo mưa phùn ẩm ướt, cùng nhau lãng mạn, ngọt ngào rơi xuống. . . . . . . .
“Đứa ngốc, tại sao phải đứng ở chỗ này chờ anh? Em có thể đi trú mưa trước mà?”
“Không được! Cha nói, hứa hẹn nhất định phải đứng tại chỗ!” Tiếng nói ngọt ngào mại vang lên.
“Ha ha ha. . . . . .” Đứa bé trai cất tiếng cười.
Cô bé cũng cất tiếng cười, vui vẻ nói: “Sự thật chứng minh, cha em nói đúng! Chỉ cần em dụng tâm chờ người kia, người kia nhất định sẽ đến !”
Đứa bé trai này, trao cho cô bé lòng tin kiên định, còn có tinh thần tin tưởng đối với người khác, vẫn bay đến tương lai. . . . . .
***
Đồng hồ báo thức vang lên boong boong!
Đường Khả Hinh mới vừa đắm chìm trong ký ức ngọt ngào, bất ngờ nghe được đồng hồ báo thức, cô giật mình, nhìn thời gian đã tám giờ 45phút, lập tức kêu lên một tiếng: sắp trễ giờ rồi, nhanh chóng vén chăn xuống giường, rửa mặt qua loa, cũng không trang điểm, tùy tiện chọn bộ váy dài xếp li dài tay màu xanh dương đậm, tay cầm chặt phần đuôi tóc, cuộn thành búi tóc bên trái, dùng vòng ngọc trai buộc lại, liền nhanh chóng nắm cặp công văn, mở cửa phòng đi xuống lầu.
Nhã Tuệ đang làm điểm tâm, nghe âm thanh thình thịch xuống lầu, liền đi ra ngoài, thấy Đường Khả Hinh gấp gáp nhấc váy xuống lầu, cô lập tức quan tâm hỏi: “Sao cô thức dậy rồi? Không ngủ thêm chút nữa, tối hôm qua ở bệnh viện làm tôi sợ muốn chết!”
Đường Khả Hinh nhớ tới chuyện ở bệnh viện, sắc mặt của cô hơi tối xuống, lại hỏi nhanh: “Có tin tức của Tình Tình hay không?”
“Không có. . . . . Đoán chừng không có đến nhanh như vậy. . . . . . Sáng nay tôi gọi điện thoại cho Tiêu Đồng, cô ấy nghe viện trưởng nói, cơ hội bình phục rất lớn. . . . .” Nhã Tuệ mỉm cười nói.
“Vậy thì tốt. . . . . .” Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm.
“Cô nghỉ ngơi một chút nữa đi, đừng dậy nhanh như vậy, tối hôm qua ở bệnh viện quả thật cô làm tôi sợ muốn chết! Cũng làm Tổng Giám đốc Tưởng hoảng sợ. . . . . . Anh ấy luôn chăm sóc cô ở bệnh viện ba giờ sáng mới rời khỏi. . . . . .” Nhã Tuệ nói với cô.
Đường Khả Hinh vừa đi về phía cạnh cửa, mang giày, vừa nói: “Em biết rồi. Em sẽ cám ơn anh ấy . . . . . . Chẳng qua bây giờ em không có thời gian, em phải nhanh trở về, muốn hỏi tin tức của Tình Tình một chút, lại phải đến Hoàn Á đi họp. . . . . . Cuộc họp hôm nay rất quan trọng!”
“Cô thật không cần đi đâu! ! Tổng Giám đốc Tưởng gọi điện thoại cho Trang tổng, xin nghỉ cho cô rồi!” Nhã Tuệ nói.
“À?” Trong lòng của Đường Khả Hinh chấn động, xoay người, kinh ngạc nhìn Nhã Tuệ, kêu lên: “Xin nghỉ cho em?”