Chương 794: BƯỚC KẾ TIẾP
Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng dọc theo vườn hoa phía sau Khách sạn Á Châu, lái về phía khu biệt thự ‘phòng tổng thống’.
Ân Nguyệt Dung nhất thời thật kích động nhìn Đường Khả Hinh, mặt lộ ra cảm động mỉm cười, nắm bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô nói: “Con đã liền bắt đầu nhớ nhung cha của đứa bé nhanh như vậy rồi?”
“. . . . . . . . . . . .” Sắc mặt Đường Khả Hinh đã tái nhợt, nhìn tới trước, trên trán mồ hôi từng viên chảy xuống, nói không ra lời.
“Khả Hinh? Con làm sao vậy? Có phải có gì không được thoải mái hay không? Hay cảm thấy muốn nôn sao?” Ân Nguyệt Dung tự mình nói xong lời này, bản thân mình lại kích động bật cười, tay phủ nhẹ cái bụng bằng phẳng của cô, nói: “Đứa bé này! Thật sự quá bướng bỉnh rồi ! Giống như cha của nó!”
Đột nhiên cảm thấy nổi da gà.
Đường Khả Hinh thật không nói nên lời, nhìn Ân Nguyệt Dung, vùng vẫy một lần cuối cùng, vẻ mặt đưa đám, chậm rãi không còn hơi sức nói: “Dì Trang. . . . . .”
“Hả?” Ân Nguyệt Dung rất ngây thơ nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô, đáp to một tiếng: “Con muốn nói cái gì?”
“Con. . . . . Con . . . . . Cũng không có mang thai. . . . . . Con . . . . . Con và anh ấy. . . . . .” Đường Khả Hinh phát hiện mình thật muốn cắn chết cái tên đàn ông tên Trang Hạo Nhiên.
“Bảo bối, tin tưởng thế giới này không thiếu sự vật lạ!” Ân Nguyệt Dung lập tức lộ ra nụ cười, rất tin tưởng vào duyên phận, cảm thán nói: “Lúc ấy mẹ cũng giống như con, lúc mang thai Ngải Lâm, cùng cha của con ở chung một chỗ chỉ ba ngày. . . . . .”
Ánh mắt của Đường Khả Hinh trừng to, cảm giác muốn khóc nhìn bà, nói: “Có thật không?”
“Thật! !” Ân Nguyệt Dung lại nở nụ cười ngọt ngào, nhìn cô nói: “Con không biết, Ngải Lâm chính là một đứa bé rất hoạt bát đáng yêu! Con thấy hiện tại nó có bản lĩnh như vậy thì biết, lúc nó ở trong bụng mẹ, đạp chân múa tay đến cỡ nào! Không có chuyện gì, thân ái, từ một cô gái trở thành bà mẹ, luôn có một quá trình thay đổi. Chúng ta thừa dịp này, nhanh chóng mời chuyên gia thiết kế áo cưới tốt nhất trên thế giới, đo người thiết kế cho con áo cưới xinh đẹp nhất, lúc đám cưới của hoàng tử William, áo cưới của vương phi, mẹ vừa nhìn cũng không thích, lúc mẹ đã nghĩ ngợi, nếu như con dâu của mẹ mặc áo cưới, nhất định không thể đơn giản như vậy!”
“. . . . . . . . . . . .” Sắc mặt Đường Khả Hinh lại tái nhợt nhìn tới trước, thở dốc, không biết nên làm sao mới phải.
“Còn có. . . . . . thiết kế lễ phục kết hôn, đồ trang sức, còn có phòng cưới của các con ! Ít nhất phải tổ chức hơn 30 tiệc cưới với các nước trên thế giới, đáng tiếc cha chồng của con đang muốn đầu tư dựng lên cao ốc ở châu Âu cao nhất thế giới, nhưng chưa có quyết định phê duyệt, nếu có, mẹ nhất định muốn ở tầng lầu cao nhất, bắn pháo hoa xinh đẹp nhất trên thế giới cho con. . . . . .” Ân Nguyệt Dung mở miệng ngậm miệng, đều là đứng đầu thế giới, thật ra bà mới là đứng đầu thế giới. . . . . .
“Dì Trang. . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn không chịu nổi, rốt cuộc còn muốn mở miệng, lại ngẩng đầu lên, thấy xe chậm rãi dừng ở trước một ‘phòng tổng thống’ xa hoa theo phong cách Châu Âu, sắc mặt của cô cứng rắn, lập tức nắm chặt quả đấm! !
“Tới rồi! Xuống xe! !” Ân Nguyệt Dung lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, bước nhanh xuống xe, vừa đi vào cửa sắt, vừa căn dặn: “Dì Lý, mang hộp huyết yến hoàng thất của tôi, chiên dầu một chút, làm bánh ngọt cho Khả Hinh của tôi ăn. Tôi mới vừa cầm tay của cô ấy, cảm giác tay của cô ấy hơi lạnh. . . . . .”
Hai người đồng thời im lặng đứng ở trước phòng khách, nhìn cả phòng khách, đồng hồ cổ thật lớn bể nát, điện thoại cổ cũng vỡ hai mảnh, trên trần nhà đèn chùm thủy tinh làm bằng thủ công tinh khiết cũng vỡ mấy cái, bức tranh của họa sĩ nổi tiếng thế giới ở trên tường cũng bị dính tương cà chua. . . . . . rất nhiều người giúp việc đứng ở đó dọn dẹp kết quả cuộc chiến. . . . . .
Con ngươi Đường Khả Hinh sắp rớt ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, phòng khách xa hoa như thế, đã xảy ra chuyện gì?
Ân Nguyệt Dung chớp mắt một cái, nhìn hoàn cảnh xung quanh, hỏi nhanh: “Bình hoa thời Đường đâu?”
Dì Lý nhanh chóng đi ra, gấp gáp nói: “Ôm lên trên giấu kỹ rồi! !”
“Không có bị đánh vỡ à?” Ân Nguyệt Dung trợn mắt hỏi.
“Không có. . . . . . Không có. . . . . .” Dì Lý vội vàng nói: “Thiếu chút nữa vỡ rồi!”
Ân Nguyệt Dung nghe xong, lập tức thật thất vọng nói: “Tôi chán ghét bình hoa thời Đường đó! ! Nhưng ông chủ của bà thích! ! Tại sao tên súc sinh lẫn mất nhanh như vậy?”
Đường Khả Hinh lại không thốt nên lời, quay đầu, trợn mắt về phía bà.
Vẻ mặt Ân Nguyệt Dung cũng đầy nụ cười, nói: “Không phải con muốn tìm Hạo Nhiên? Đoán chừng nó đang ở trong phòng bôi thuốc! Tạm thời an toàn! Cha của nó có thể đi ra ngoài. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe vậy, lập tức miễn cưỡng cười đáp, lại nghe được tiếng bước chân ở phía trước, cô lập tức ngẩng đầu lên. . . . . .
Trang Tĩnh Vũ dẫn Thái Hiền đi ra phòng khách, mới vừa muốn vội vàng đi khỏi, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh.
Mặt của Đường Khả Hinh chợt đỏ, lập tức lúng túng cúi đầu, khẽ cắn môi dưới, mới cố gắng gọi: “Chủ. . . . . . Chủ tịch. . . . . .”
Trang Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên, hai mắt chứa các loại ý tưởng, vội vàng nhìn Đường Khả Hinh, muôn ngàn lời muốn nói, nói không ra lời, trong lòng nghĩ đến: Khả Hinh, tha thứ cho chú lúc ấy biết con tạm thời mất trí nhớ, chú cảm thấy dễ chịu, ít ra lúc đang điều tra, con có thể tạm thời không cần đè nén, khổ sở. . . . . .
Ân Nguyệt Dung lập tức ngăn ở trước mặt của Đường Khả Hinh, tức giận nhìn chồng! !
Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ nhìn vợ một cái, sắc mặt hơi nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: “Tên súc sinh đó! ! Anh đánh chết nó rồi! ! Nhặt xác cho nó đi! Nó khi dễ Khả Hinh như vậy! ! Khả Hinh, con ở nơi này nghỉ ngơi một chút, chú trở về ngay, bảo vệ lẽ phải cho con! !”
Ông nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Thái Hiền cũng giống như rất có thâm ý nhìn Đường Khả Hinh một cái, cũng trầm mặt đi theo Trang Tĩnh Vũ ra ngoài.
Đường Khả Hinh giống như cảm thấy câu nói của Trang Tĩnh Vũ có ẩn ý khác, cô có chút không nhịn được quay đầu nhìn bên ngoài.
Ngoài vườn hoa! !
Trang Tĩnh Vũ im lặng nhanh chóng đi ra trước vườn hoa, đón ánh mặt trời gay gắt, nghĩ tới Khả Hinh có thể mang thai, vậy Đường Chí Long dặn dò, rốt cuộc nên làm cái gì?
Thái Hiền nhanh chóng tiến lên kéo cửa xe Rolls-Royce.
Trang Tĩnh Vũ im lặng không lên tiếng, ngồi vào ghế sau xe, cởi bỏ cúc áo tây trang, mới trầm mặt nói: “Đến “Hồ sen” phía trước mặt!”
“Vâng!” Tài xế nhanh chóng đáp lời, chờ Thái Hiền ngồi vào ghế lái phụ, liền chạy nhanh về phía trước.
***
Sau giữa trưa, “Hồ sen”, lá sen lay động khắp nơi, hoa sen màu hồng tỏa hương thơm ngát, có con chuồn chuồn đậu trên nụ sen mọc ở trong ao, bởi vì vào giữa trưa, cũng chẳng có bao nhiêu khách, ba cô gái mặc sườn xám màu trắng, buộc búi tóc xinh đẹp trang nhã, là chuyên gia pha trà hàng đầu của Tập đoàn Á Châu, tay nâng trà Nga Mi Tuyết Nha, còn có dụng cụ pha trà riêng bằng thủy tinh, từ giữa cầu cửu khúc đi đến!
Thái Hiền im lặng đặt một phần tài liệu xuống ở trước mặt của Trang Tĩnh Vũ, nhìn ông nói: “Chủ tịch, đây là một chút tài liệu có được tôi điều tra về Đường Chí Long mấy tháng này, ngài xem qua một chút”
Trang Tĩnh Vũ ngồi ở trong ghế gỗ “Phòng Trà” trang nhã, nhận lấy tài liệu, ngưng mặt tự mình vươn tay tháo sợi dây. . . . . .
Ba chuyên gia pha trà, mặt lộ ra nụ cười ôn hòa cùng bước vào phòng trà, đón gió mát trong lành từ hồ sen thổi vào, thật cẩn thận để dụng cụ pha trà và lá trà xuống, liếc mắt nhìn bếp than nấu nước trên bàn trà đã sôi, chuyên gia pha trà thứ nhất liền thật cẩn thận gắp ly thủy tinh, đầu tiên dùng lá trà chuẩn bị xong, sau khi trán nóng ly, trầm ổn chăm chú đưa ngón tay thon dài, mở nắp bình thủy tinh hình tròn trước mặt, dùng cái muỗng múc nhẹ ra ba gram Tuyết Nha, bỏ vào trong ly thủy tinh, sau khi nhẹ nhàng xoay tròn, xác định mùi trà trong ly, cũng không có bị biến đổi và hư hỏng, liền pha một chút nước nóng 80 độ c, ngón tay ngọc thon dài xoay nhẹ cái ly, để cho nước nóng ngấm vào trà. . . . . .
Trang Tĩnh Vũ nhanh chóng lấy ra phần tài liệu thứ nhất, là tài liệu liên quan đến việc sau khi Đường Chí Long rời khỏi Hoàn Cầu, ông xem nội dung phía trên, lập tức có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Thái Hiền.
Thái Hiền cũng im lặng nhìn ông.
Chuyên gia pha trà hơi lộ ra nụ cười ngọt ngào, khoảng hai phút sau, quan sát lá trà đã thấm nước, lá chìm xuống, liền châm nước nóng vào bên trong ly trà tám phần, nhất thời nhìn thấy Nga Mi Tuyết Nha được trồng trên đỉnh núi tuyết để hấp thụ linh khí của trời đất, dịu dàng như cô gái, ở bên trong trà xanh thanh nhã, nhẹ nhàng trồi lên, nghiêng nghiêng lay động, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào giống như lá của nó, chờn vờn, vấn vương trong lòng của người ta . . . . .
Nhẹ nhàng đặt ly trà xuống.
Ba chuyên gia pha trà hiểu khách có chuyện riêng muốn nói, bọn họ giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện, đồng thời đứng lên, lui về phía sau một bước, hướng tới bọn họ cùng khom người gật đầu chào, liền im lặng đi khỏi.
“Lúc ấy sau khi Chí Long đi khỏi Hoàn Cầu, tất cả cổ phần đều bị thu hồi lại! ?” Trang Tĩnh Vũ khiếp sợ nhìn Thái Hiền, mặc dù trên lịch sử phát triển Hoàn Cầu có ghi chép, nhưng từ trước đến giờ là thủ đoạn của công ty đối phó với bên ngoài, mà nguyên tắc bên trong cũng không nhất định thực hiện.
“Đúng vậy! !” Sắc mặt của Thái Hiền nghiêm túc nhìn Trang Tĩnh Vũ, nói: “Không chỉ thu lại tất cả cổ phần, mà tội danh tham nhũng cũng trưng bày ra! !”
Trang Tĩnh Vũ nhanh chóng xem tài liệu, phát hiện trong đó còn có tài liệu nội bộ Hoàn Cầu, không có biểu hiện, thậm chí còn có chứng cứ ông đút lót cho quan chức chính phủ để mua đất đai, ông lập tức kêu lên: “Chuyện này không thể nào! ! Chí Long không biết làm chuyện như vậy!”
Thái Hiền cũng gật đầu một cái, nói: “Đoạn thời gian này tôi đang điều tra tài liệu liên quan với Đường Chí Long thì tôi phát hiện một chuyện rất thú vị!”
“Cái gì?” Trang Tĩnh Vũ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Thái Hiền.
Vẻ mặt Thái Hiền ngưng trọng nói: “Tin đồn liên quan đến ông ấy, rất nhiều, rất nhiều, tham nhũng, gây án, rất nhiều loại tình huống, có nhiều lúc tôi cảm thấy, đây là thật giả đang lẫn lộn. Bởi vì mặc kệ xảy ra chuyện gì, chân tướng chỉ có một! !”
Trang Tĩnh Vũ gật đầu.
Thái Hiền tiếp tục giải thích: “Chủ tịch, hiện tại tài liệu trong tay ngài, có một số tra được từ chỗ quan chức chính phủ, cũng có một số tôi tra được từ trong miệng cựu thành viên nội bộ Hoàn Cầu, nhưng tôi càng điều tra, tôi càng thấy, giống như có người lật lại chuyện nhiều năm trước, không quên cố ý bố trí! ! Mà người cố ý bố trí này chính là bản thân của Đường Chí Long! !”
Ánh mắt của Trang Tĩnh Vũ sáng lên, nhìn anh căng thẳng nói: “Có chuyện gì khiến cho một người như vậy tự hủy diệt danh dự của mình?”
Thái Hiền cũng không hiểu, lại tiếp tục giải thích: “Tôi không hiểu rõ, tại sao ông ấy phải làm như vậy! Bởi vì tôi điều tra được tất cả quan chức và cựu thành viên Hoàn Cầu đều là bạn tri kỹ của ông ấy. Tôi thử nghĩ, mặc dù thế giới này anh lừa tôi gạt, nhưng không thiếu bạn bè thật lòng. Tại sao những người này, lại cùng nhất trí hại danh tiếng người bạn thân năm đó như vậy? Khi đó, tôi cảm giác, càng tra càng rơi vào một cái bẫy, mà càng tra càng lún càng sâu!”
Trang Tĩnh Vũ nhất thời để tài liệu xuống, nhớ tới Khả Hinh, cực kỳ gấp gáp nói: “Rốt cuộc Chí Long muốn làm gì? Hiện tại Khả Hinh rất có khả năng đã mang thai, hai đứa bé này hạnh phúc bạc đầu, đây mới thật là duyên phận không ngăn nổi, tôi làm thế nào ngăn cản?”
“Chủ tịch, ngài đừng gấp gáp. . . . . .” Thái Hiền lại nhìn Trang Tĩnh Vũ trầm mặt nói: “Trong một tháng cuối cùng, tôi thật sự không cam lòng, thông qua tin tức Đường Chí Long bị tội tham nhũng năm đó, lần tìm theo đường dây, rốt cuộc tôi phát hiện một chuyện, chính là người đưa ra chứng cứ ông ấy tham nhũng là lão Chủ tịch Tưởng của chúng ta, mà đích thân xử lý vụ án này lại là bạn bè tri kỹ, Ủy viên Trương!”
“Chuyện này có liên quan gì?” Trang Tĩnh Vũ bởi vì Khả Hinh mang thai, thật sự sốt ruột.
Thái Hiền chậm rãi tiến lên, mở phần tài liệu nào đó ở phía dưới cùng, nói: “Theo lý thuyết, người quan trọng trong công ty tham nhũng, phải bị pháp luật xử trí, nhưng vụ án này, lấy nội quy của công ty để xử lý! Đây là điều thứ nhất tôi nghi ngờ! Cũng chứng tỏ, trong quá trình này, có người tiến hành hủy bỏ bản án! Như vậy người có năng lực hủy bỏ bản án này, nhất định chính là người quan trọng của Hoàn Cầu! ! Ủy viên Trương là người có tác phong chính trực, sẽ không ở trong vụ án kinh hãi như thế, nhờ cậy bạn bè làm chuyện riêng tư trái pháp luật! Như vậy kết quả chính là! Có người đưa ra chứng cứ vào lúc cuối cùng của vụ án, hủy bỏ bản án cho Đường Chí Long!”
“Ý của cậu nói!” Trang Tĩnh Vũ lập tức nhìn Thái Hiền nói: “Đây là một ván cờ! ! Một cái bẫy cứu Chí Long! ?”
“Đúng vậy!” Thái Hiền gật đầu, tiếp tục phân tích: “Nghĩ lúc ấy sau khi Đường Chí Long đi khỏi Hoàn Cầu, hẳn phải là hai bàn tay trắng, nhưng ông ấy nhanh chóng làm giàu, lúc ấy làm đầu bếp trưởng của Khách sạn “Ghana” cấp năm sao! Nhưng một chuyện thú vị khác xảy ra! Đó là tôi thăm viếng Lưu Chí Đức, cấp dưới trung thành đắc lực nhất của Đường Chí Long năm đó, thông qua việc trước khi ông ấy hồi hương, xảy ra một loạt chuyện, thậm chí thông qua các ngân hàng ông ấy đến, tình hình mua bán hợp đồng các nơi, tôi phát hiện, Đường Chí Long lại chính là Tổng Giám đốc của Khách sạn “Ghana”! !”
Trang Tĩnh Vũ khiếp sợ nghe sự thật này, hai mắt của ông nhấp nháy, nghiêng đầu suy tư một chút, mới vừa nhìn Thái Hiền nói: “Nói cách khác! ! Mặc dù Chí Long rời khỏi Hoàn Cầu, nhưng vẫn còn đang hợp tác!”
“Đúng vậy!” Thái Hiền tiếp tục gật đầu, nhìn Trang Tĩnh Vũ nói: “Lúc tôi phát hiện ra chuyện này, thật sự như thu được báu vật! Lại tiếp tục tiến hành điều tra, tôi lại phát hiện một sự thật đáng sợ.”
“Cái gì?” Trang Tĩnh Vũ căng thẳng hỏi.
Thái Hiền tiếp tục nhìn Trang Tĩnh Vũ, nói: “Năm đó, mặc dù Đường Chí Long là Tổng Giám đốc của khách sạn “Ghana”, tiền bạc lại chảy vào nhà họ Tưởng! !”
Trong lòng của Trang Tĩnh Vũ như bị người nện một búa, hai mắt của ông nhanh chóng xoay tròn, nghĩ tới Tưởng Trang hai nhà, nhiều năm qua vẫn chia ra gây dựng sự nghiệp, càng lúc càng lớn, nhưng cũng hy sinh và nhượng bộ vì cùng gìn giữ tập đoàn Hoàn Cầu, mà Chí Long càng là bạn bè tri kỹ tốt nhất của mình, ông đã từng tỏ rõ, chính mình làm như vậy là vì phục vụ Hoàn Cầu. . . . . . Ông nghĩ tới đây, trong lòng sẽ không khỏi nhớ tới, cha muốn mình nhanh chóng quyết định trở về nước Anh, ông bất đắc dĩ đau lòng nói: “Chẳng lẽ vào thời điểm đó. . . . . . Chí Long đã đưa ra quyết định? Nên phục vụ cho nhà họ Tưởng?”
Thái Hiền công bằng phán đoán nói: “Tôi cảm thấy Đường Chí Long làm như vậy, nhất định ông ấy có lý do của mình. Bởi vì sau đó chủ tịch Trang ngài xử lý sự vụ ở châu Âu, mà Đường Chí Long nhất định ở lại trong nước hỗ trợ Tập đoàn Á Châu, mặc kệ ông ấy như vậy làm, là bất đắc dĩ hay tự nguyện, đều có thể hiểu được. Bất quá tôi phân vân, tại sao ông ấy phải bí mật tiến hành như vậy?”
Trang Tĩnh Vũ lại ngẩng đầu, nhìn Thái Hiền.
Thái Hiền tiếp tục nhìn Trang Tĩnh Vũ, trầm mặt nói: “Hoặc là vì tránh để người khác giám thị, mà làm ra hành động này, hoặc là vì tiến hành một kế hoạch khác, mà làm như vậy!”
“Kế hoạch này là gì?” Trang Tĩnh Vũ hỏi anh, cũng là hỏi mình.
Thái Hiền xin lỗi cười nói: “Tạm thời tôi không biết kế hoạch này là gì, nhưng tôi chỉ biết, sau khi Đường Chí Long lỡ tay khiến phòng bếp khách sạn cấp năm sao bốc cháy, lại có thể thuận lợi kết thúc toàn bộ mọi chuyện! Điều này sao có thể? ! Ngay lúc ấy nguồn tài chính bí mật của Đường Chí Long ước tính cũng gần ba trăm triệu! Một vụ án phóng hỏa, không làm khó ông ấy được! ! Nhưng khi đó ông ấy lại bị mất tất cả! ! Thậm chí, đến cuối cùng nhà họ Tưởng chẳng quan tâm đến ông ấy! Điều này thật sự là quá ngoài dự đoán mọi người rồi ! !”
“Ý của cậu là. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nhìn Thái Hiền, kinh ngạc nói: “Phòng bếp bốc cháy, là có người cố ý làm! Mà Chí Long bị oan uổng?”
“Đúng vậy! !” Thái Hiền gật đầu, giống như có chút thở phào nhẹ nhõm nói: “Suy nghĩ một chút! ! Mỗi sự kiện xảy ra, phải điều tra, hoặc là nguyên nhân gây ra, hoặc là kết quả! Hai manh mối này, cũng có thể điều tra kỹ quá trình lúc ấy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Tôi cảm thấy, chỉ cần điều tra lại vụ án phóng hỏa này một lần nữa, tìm ra người điều khiển phía sau, liền nhất định có thể đưa chuyện này ra ánh sáng! Thậm chí nguyên nhân chủ yếu tại sao ông ấy phải ngăn cản Tổng Giám đốc và Đường tiểu thư, có thể đều nằm trong vụ án phóng hỏa này, tra cho rõ ràng! !”
“Suy nghĩ một chút vụ án phóng hỏa cũng trôi qua nhiều năm như vậy, muốn điều tra ra, rất khó khăn đấy. . . . . . Khả Hinh đứa bé này, đang mang thai cốt nhục nhà họ Trang chúng tôi, chuyện này vốn là chuyện vui mừng đến cỡ nào. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nghĩ tới thai nhi trong bụng, cũng không khỏi vui sướng, nhưng trong lòng chua xót khổ sở. . . . . .
Thái Hiền nghe lời này, muốn nói lại thôi.
“Có lời cứ nói đi. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ vươn tay, chống trán, thở dốc một hơi.
“Hoàn Á Chúng ta không phải có một cao thủ tra án sao?” Thái Hiền có chút ngượng ngùng.
“Người nào?” Trang Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên.
“Lãnh Phó tổng! Anh ấy là cao thủ suy luận! Bất kỳ vụ án nào đến trong tay của anh ấy, cũng chỉ là vấn đề thời gian. . . . . .” Thái Hiền nói xong, lập tức câm miệng.
Quả nhiên Trang Tĩnh Vũ tức giận ngẩng đầu lên, nhìn Thái Hiền nói: “Mặc Hàn và Hạo Nhiên là anh em! Nếu để cho cậu ấy biết chuyện này, không biết sẽ gây ra phiền toái gì!”
“Nhưng bây giờ. . . . . . Đường tiểu thư không phải đã mang thai sao? Nếu quả thật là mang thai. . . . . . Chuyện gì cũng phải nói rõ, như vậy điều tra có thể sẽ tốt hơn.” Thái Hiền đưa ra ý kiến của bản thân.
Trang Tĩnh Vũ gật đầu một cái, nhưng vẫn thận trọng để đạt được mục đích, trầm giọng nói: “Trước tiên xác định có phải Khả Hinh thật sự mang thai hay không, sau đó thực hiện bước kế tiếp!”