Chương 13: Thế nào?
Đường Khả Hinh nhìn chai rượu đỏ kia, trong lòng chợt lạnh, sắc mặt tức thì trắng bệch.
Tưởng Thiên Lỗi cũng quay đầu nhìn về phía chai rượu đỏ kia, có một kí ức tức khắc lóe trong đầu, giống như ánh sáng quỷ dị!
“Làm phiền cô mang chai rượu đỏ này giao tận tay Tưởng lão Tổng Tài Khách sạn Á Châu, nhớ kỹ! Không nên qua tay người khác! Người thân cũng không cho phép! Ông ta nhất định sẽ đền đáp cho cô! Tôi thề! Đây là tiền đánh cuộc cuối cùng trong cuộc đời tôi! Nhờ cô!”
Đường Khả Hinh nhớ tới những lời này, trong đầu lại lóe lên hình ảnh người đàn ông kia ngã vào trong vũng máu, cô lập tức nhào tới trước xe, ôm chai rượu đỏ kia vào trong ngực, ôm rất chặt, có chút cố kỵ nhìn Tưởng Thiên Lỗi bên trong xe nói: “Nhìn cái gì vậy? Rượu đỏ này là của tôi!” Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh đứng ở dưới ánh sáng đèn xe, cặp mắt lóe lên ánh sáng hoảng sợ, hoàn toàn khác với nét giảo hoạt trước đó, anh im lặng, rũ mắt nhìn chai rượu đỏ cô ôm trong ngực. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức đem rượu đỏ giấu ở phía sau, mới nhìn anh, nói: “Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Đây là thứ tôi trộm được từ trong quán rượu, thật vất vả trộm được. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cô, đột nhiên bước ra khỏi cửa xe, dưới ánh đèn của đoàn xe hơi màu đen, kéo ra cái bóng thật dài, đi tới trước mặt cô, cúi xuống, nhìn chai rượu kia!
Đường Khả Hinh cúi thấp hơn, đôi tay ở phía sau eo nắm chặt chai rượu đỏ kia, hoảng sợ đến trái tim lạnh lẽo, cô có lẽ đoán chai rượu đỏ này nhất định có một bí mật lớn kinh thiên động địa, cô bắt đầu có chút lo sợ bí mật lớn này.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn chòng chọc cô thật lâu, đột nhiên vươn tay, gõ lên trán cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lạnh lùng hỏi: “Từ cục cảnh sát thuê xe trở về nhà cô bao nhiêu tiền?”
“Ách. . . . . . 20 đồng. . . . . .” Đường Khả Hinh, ngẩng đầu lên có chút kinh ngạc nhìn anh.
Hai mắt của Tưởng Thiên Lỗi giống như dã thú trong đêm tối, tùy thời uy hiếp tinh thần người khác, chỉ thấy anh vẫy tay, thư ký lập tức cho đưa tới vài trăm đồng, tay anh nắm lấy tiền, lập tức vứt lên gương mặt trơn mềm của Đường Khả Hinh!
Vẻ mặt của Đường Khả Hinh sửng sốt, không dám lên tiếng, mắt to nhìn chằm chằm vài tờ tiền một trăm ngàn đỏ thẫm rơi xuống ở trên đất bùn tối tăm. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Tưởng Thiên Lỗi tức giận nói: “Cầm số tiền này, cút xa một chút, về sau đừng lấy bất kỳ lý do gì xuất hiện trước mặt của tôi, không phải mỗi lần cô đều may mắn như vậy! !”
Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, không dám lên tiếng.
Bởi vì tối nay Tưởng Thiên Lỗi đã lãng phí thời gian, nên không có thời gian để ý tới cô nữa, xoay người ngồi vào xe, bảo người lái xe.
Rốt cuộc cả đoàn xe chậm rãi rời đi, ngay sau đó bầu trời rơi xuống cơn mưa phùn lả tả, vẩy vào trên người của Đường Khả Hinh, cô quay đầu, nhìn đoàn xe đi xa, rốt cuộc chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới tất cả mọi chuyện trải qua tối nay làm cho cô đột nhiên mệt mỏi, suy nghĩ nguy hiểm tối nay cũng đã qua rồi chứ?
Cô chậm rãi cúi đầu, nhìn chai rượu đỏ trong tay, ở trong màn đêm càng sậm màu, cô có chút bất đắc dĩ thở dài, sâu kín nói: “Người kia thật sự thông minh, biết tôi là người yêu rượu, biết tôi sẽ không tùy tiện chà đạp một chai rượu đỏ, huống chi là rượu đỏ trăm năm. Nhưng phải làm gì đây? Rốt cuộc ai mới là Tưởng lão Tổng Tài đây? Tôi nên giao nó cho ai? Anh quên mình đổi lấy rượu đỏ sao?”
Đường Khả Hinh có chút mờ mịt quay đầu nhìn đoàn xe của Tưởng Thiên Lỗi dần dần đi xa, trên đường nhỏ tối tăm chỉ còn lại một mình, mưa rơi càng lúc càng lớn, cô bị buộc phải đành chịu, nhặt lên âu phục rơi trên mặt đất, che ở trên đầu của mình, đón thời tiết lạnh lẽo, ôm chặt chai rượu đỏ, ở trên đường tối tăm, từng bước từng bước đi về phía trước. . . . . .
Cũng đang lúc này, điện thoại di động vang lên. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Đường Khả Hinh lập tức đi tới trước vườn chuối, mượn ba lá chuối che mưa cho mình, vội vàng cầm điện thoại lên, kêu nhỏ: “Thế nào?”
Cô nghe xong điện thoại, lập tức đáp một tiếng, liền gấp gáp vọt vào trong mưa, chạy về phía trước!