Chương 517: CHỦ TỊCH TRANG
Nước Anh,
Mưa xuân bay lả tả.
Một chiếc xe Mercedes phiên bản dài màu bạc chậm rãi chạy nhanh đến trước trạm xe lửa cuối “Eurostar” Luân Đôn, ở trong từng tiếng còi tàu, dừng ở bên lề đường.
Trang Hạo Nhiên áo sơ mi màu xanh dương nhạt, đeo cà vạt màu xanh dương đậm, quần tây màu xanh đen, bên ngoài khoắc một cái áo len cổ chữ V màu xanh dương nhạt, xắn ống tay áo, lộ ra cánh tay to lớn, nắm một túi hành lý LV màu nâu, phong độ hiên ngang, tao nhã quý phái nhận lấy cây dù trong suốt Selina đưa tới, nói: “Please go back. I can go there by myself (Cô trở về, tôi đi một mình đến đó).
Selina chống một cây dù khác, nhìn về phía Boss vô cùng đẹp trai muốn đi Paris, trên mặt mang vài phần lo lắng và bất đắc dĩ cười nói: “Boss, you really want to fly to paris to find her. How can you sure you can finally find her in this big city. (Boss, anh thật muốn đi Paris tìm cô ấy? Nhưng anh xác định, anh có thể tìm được cô ấy sao? Paris rất lớn.)
Trang Hạo Nhiên im lặng, chống trong suốt cây dù, nhìn về phía xa xa nhà ga Eurostar, chậm rãi lạnh nhạt nói: “No matter what, I need to find her. Other wise, I feel terribily uneasy and even cannot fall asleep everynight. (Không tìm được cũng phải tìm! Không tìm được, trong lòng không thoải mái! Mỗi ngày buổi tối, đều không ngủ được!)”
Selina không nhịn được cúi đầu mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên thở dài một hơi, nắm túi hành lý, nói: “Đi nha.”
“Chúc anh tất cả thuận lợi!” Selina nhìn anh, mỉm cười nói.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười, hai mắt lóe lên, hiện lên một chút kiên định, nắm túi hành lý, cứ như vậy cất bước, đi vào trong mưa bụi đi về phía nhà ga “Eurostar”.
Cô nhóc, đợi anh…anh lập tức tới Paris ngay, đón em đi xem Tháp Eiffel!
Mưa vẫn tiêu điều lạnh lẽo mịt mờ rơi xuống ! !
Đường Khả Hinh nghe tiếng mưa rơi ướt róc rách, rốt cuộc đi về phía một trong ba gian phòng trống nối liền phía sau phòng ăn, cô nắm rương hành lý, đẩy nhẹ cửa phòng ra, thấy gian phòng nhỏ chỉ có mấy mét vuông, ngược lại đầy đủ mọi thứ, chiếc giường nhỏ củ kỹ màu xanh, bên cạnh là bàn làm việc kiểu Châu Âu, có một máy tính bàn nho nhỏ, cùng một số bộ sách kinh doanh phòng ăn, còn có một phòng tắm độc lập, cùng một lò sưởi trong tường, bên cạnh để vài gốc gỗ sài.
Đường Khả Hinh lặng yên đứng ở trong gian phòng, u ám lạnh lẽo, cửa sổ nhỏ nơi mép giường, rơi xuống mưa phùn bồng bềnh, nhớ tới người kia một cách khó hiểu, trong lòng không khỏi mềm nhũn, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, tạm thời để hành lý xuống, có người nhẹ nhàng đụng mình một cái, cô quay mặt sang, thấy Niky đứng ở trước mặt của mình, đưa cho mình một bưu thiếp. . . . . .
Cô ngẩn người cúi đầu xuống, nhìn bưu thiếp trong tay niky, chợt ngẩng đầu nhìn cô.
Niky mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “If you come here by yourself, I think you may need this (một mình cô đi tới nơi này, tôi nghĩ cô cần cái này. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn bưu thiếp trong tay Niky, là phong cảnh Cambridge, cô lặng lẽ nhìn thật lâu, mới mỉm cười nhận lấy, cúi đầu, tay nhẹ quét qua phong cảnh Điền Viên trước mặt.
“Havear¬est. (Nghỉ ngơi một chút.)” Niky vỗ vỗ bả vai của cô, sau đó mỉm cười xoay người đi ra ngoài.
Đường Khả Hinh nắm tấm bưu thiếp, nhớ tới đêm hôm đó, lúc lò sưởi trong tường đang cháy hừng hực thì Trang Hạo Nhiên rất im lặng quay lưng với mình, nấu cơm, nhìn bóng lưng mình đã từng rất lệ thuộc, có mấy lần nước mắt muốn tràn mi ra, còn có anh im lặng ngồi ở trước mặt của mình, hai mắt lóe lên như ánh sáng bên trong lò lửa, thật dịu dàng nhìn mình, trái tim cũng nhảy lên thình thịch, kích động vì anh dịu dàng. . . . . .
Cô nắm chặt bưu thiếp, suy nghĩ thật lâu thật lâu, rốt cuộc đi về phía trước bàn đọc sách, ngồi xuống cái ghế nhỏ trước bàn đọc sách, cầm bút máy, kể từ sau khi đi theo Trang Hạo Nhiên, cô vẫn thích dùng bút máy, bởi vì luôn rất ưa thích nhìn bộ dáng anh rút bút máy ra khỏi ống đựng bút, ký tên thật ngầu, cô gái này lặng lẽ viết lên bưu thiếp, dùng nét chữ xinh đẹp, viết: Trang Hạo Nhiên. . . . . .
Cô dừng bút máy trong tay, nhìn ba chữ kia, nhẹ nhàng xinh đẹp hiện ra trước mặt của mình, lại có thể nhìn thấy ánh mắt anh dịu dàng và nụ cười trẻ con, hai tròng mắt của cô dần dần dịu dàng, nhẹ nhàng để bút xuống, thật cẩn thận đặt bưu thiếp vào học tủ bàn đọc sách, nhanh chóng sắp xếp lại quần áo của mình treo vào tủ quần áo, vừa sắp xếp lại, vừa nhẹ nhàng hát: “Ngày ấy là như thế, rất nhiều người như thế, nhưng cố tình để cho em gặp anh, anh là người chân thật, anh là người rất tốt, em từng nghi ngờ em đang nằm mơ, không còn một mình nữa, tâm sự có người nghe, đêm dài đằng đẵng ở chung một chỗ, cùng em đếm sao, bên bờ biển đón gió, chỉ cần có anh, em sẽ an tâm, em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến không còn lối về, cả đời này cũng không hối hận, cùng em lên núi xuống biển, cùng em đêm tối đầu bạc, vui vẻ bi thương cũng không đáng kể, em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến tận đáy lòng, anh muốn cạn chén vì em, anh muốn say vì em. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ thắm, nhớ tới Trang Hạo Nhiên nói: em không xứng đáng đàm luận rượu đỏ với anh. . . . . . Trong lòng của cô đau nhói, ngay sau đó trên mặt hiện lên kiên quyết vẻ mặt, cắn chặt răng, nhanh chóng nhét áo khoác ngoài vào trong tủ treo quần áo, theo hoàng hôn đến, rét lạnh cũng tràn tới, cảm giác mùa xuân Cambridge so với ở trong nước thật sự là vừa ướt vừa lạnh, vẻ mặt cô run rẩy, đi ra khỏi phòng, đạp con đường nhỏ ướt đẫm, lại tiến đến cửa sau phòng ăn thì cũng đã thấy Bruce đứng trước quầy bar, cầm điện thoại bàn tìm thật lâu mới thấy, dùng thái độ hết sức cung kính, nói: “Yes, that’s right. Our restaurant is ready to open and we will hire cookers and two waiters. yeah, right ok. I will note down this number. Look forward to your coming. If it can get pass, we will report to you all the items we need to buy. Thank you very much.” (Đúng! Đúng! Phòng ăn của chúng ta đã chuẩn bị bắt đầu buôn bán, sau đó sẽ thuê đầu bếp, còn có hai nhân viên phục vụ! Đúng! Đúng! Được, tôi nhớ cuộc điện thoại này, mong đợi ngài đến, nếu như phù hợp, chúng tôi cần mua vật phẩm, sẽ báo cáo ngài, đúng vậy. Cám ơn ngài!”)
Đường Khả Hinh thấy sắc mặt của Bruce rất nặng nề, liền đi qua, hỏi nhanh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Niky rất vui vẻ đứng sau lưng Bruce, nhảy qua, vỗ tay cười nói: “The headquarter promises us that they would come for a visit. If there is no problem, we can start our business right away and they will also offer us all the things weneed, like Red wine and whisky. (Tổng Công Ty đồng ý với chúng ta, sẽ phái nhân viên tới đây khảo sát, nếu như phòng ăn phù hợp thì có thể buôn bán! Hơn nữa sẽ cung cấp nguyên liệu cho chúng ta, bao gồm rượu đỏ, Whisky! )”
“À?” Đường Khả Hinh không hiểu nhìn bọn họ, không hiểu gọi: “Mọi người nói gì?”
Bruce để điện thoại xuống, nhìn Đường Khả Hinh, nâng lên nụ cười đẹp theo phong cách England đặc biệt hài hước, cầm tự điển tiếng Trung-Anh, đánh lên một nhóm tiếng anh, phiên dịch thành tiếng trung, đưa cho Đường Khả Hinh nhìn! !
Đường Khả Hinh cúi đầu, nhìn một hàng chữ trong tự điển: công ty sẽ phái người tới kiểm tra phòng ăn, sau khi phù hợp, sẽ cung cấp cho chúng ta nguyên liệu và ngân sách! Cho phép chúng ta tuyển dụng! Cô trợn to hai mắt, ngẩng đầu lên nhìn Bruce, kích động đến hai mắt đỏ bừng, kêu to: “Có thật không?”
“Yes!” Bruce giơ một tay lên, hết sức đắc ý nói.
“A . . . . . . . . . . ” Đường Khả Hinh hét lên một tiếng, vươn tay, kích động vui vẻ ôm Niky và Mick vui vẻ xoay quanh!
Bruce im lặng không lên tiếng, nhìn cô gái nhỏ vui vẻ kiên cường, giương mặt cũng nở nụ cười hiền hậu.
Thời gian thật rất quý! !
Đường Khả Hinh quên mất mình đã hơn 20 tiếng không có nghỉ ngơi, đúng lúc này không nói hai lời, biết ngày mai có người Tổng Công Ty muốn tới đây, lập tức cầm chỗi lên, khăn lau, thùng nước, kéo Bruce, Niky và Mick cùng nhau chạy xuống hầm dưới long đất, trước hết mọi người nghe Đường Khả Hinh căn dặn, cùng nhau quét hết bụi bậm trong phòng rượu, Niky phụ trách đi ném rác, Bruce đứng ở trên giá rượu, cầm chổi quét bụi bậm trên giá rượu, vừa quét vừa bị ngộp đến khó chịu.
Đường Khả Hinh nhìn ông ta mỉm cười, nhưng vẫn chuyển từng chai rượu đỏ xuống, thấy Mick, đứa bé nhỏ ngồi trên ghế đẩu nhỏ, trong ngực ôm một chai rượu đỏ, dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại, cầm khăn lau, chăm chỉ lau chùi bụi bậm trên chai rượu, cô trở nên kích động ngồi xổm ở trước mặt của nó, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, hôn nó một cái! !
Khuôn mặt Mick lập tức có chút đỏ bừng ngẩng đầu lên, như Hoàng Tử nhỏ xấu hổ, nhìn Đường Khả Hinh.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh cũng kích động nhìn Mick, nhưng không có nói nữa, mình cũng cầm khăn lau, đứng ở trước đống rượu đỏ, dùng khăn lau sạch sẽ, lau chùi từng chai từng chai rượu đỏ.
Thời gian từng giờ từng giờ trôi qua.
Cho đến mười giờ tối, bọn người Bruce và Niky cùng Mick đã quét dọn sạch sẽ kho rượu, sau đó lau sạch sẽ phần lớn rượu đỏ, lúc mệt mỏi, ba người bọn họ đều nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, ngồi ở trên ghế đẩu, ôm từng chai rượu đỏ, tiếp tục lau chùi, vừa lau, vừa nhìn bọn họ, nói: “Go sleep. . . . . .”
Mấy người Bruce thật sự không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn lên lầu, chuẩn bị nghỉ ngơi, Đường Khả Hinh tiếp tục một mình, ánh mắt kiên định nhanh chóng dùng khăn lau, lau hết sạch sẽ 100 chai rượu đỏ còn lại trong hầm rượu, rồi đặt từng chai vào giá rượu, nhanh chóng cầm giấy note, phân loại tất cả các loại rượu và nơi chưng cất, lấy thêm quyển sổ nhỏ, nhanh chóng ghi nhớ số lượng mỗi loại rượu đỏ. . . . . .
Đồng hồ treo trên vách tường đã đểm 2 giờ rạng sáng, Đường Khả Hinh mới ghi chép xong tất cả loại rượu đỏ, cô nặng nề duỗi lưng mỏi, cảm giác lưng mình bị đau mỏi, liền lê thân thể mệt mỏi, đi ra khỏi hầm rượu, đang lúc mệt mỏi, liếc mắt nhìn cánh cửa gỗ điêu khắc hoa văn cách hầm rượu không xa, cô không khỏi lạnh run một cái, lập tức tỉnh thần, lập tức chạy lên trên lầu.
Lúc này Niky đã tắm xong, nằm ở trên giường ngủ thiếp đi, Đường Khả Hinh đẩy cửa nhỏ đường hầm ra, đi tới, nhìn cô ngủ say, chăn rơi qua một bên, cô khẽ mỉm cười đi tới bên giường, khom người nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên trên người của Niky, chăm chú nhìn nửa khuôn mặt da đen nhưng hiền lành của Niky, hai tròng mắt của cô lộ ra một chút dịu dàng và kiên định, nhanh chóng ra khỏi phòng, đi trở về gian phòng của mình, tắm nước nóng, mặc quần áo thể thao màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, lộ ra khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn hoàn mỹ, cô không nói gì nữa, từ hộc tủ lấy ra hộp may vá đi chợ mua về, chạy ra phòng ăn, ngồi ở trước bàn ăn số một, dựa vào đôi tay khéo léo của mình, chỉ là mở một ngọn đèn nhỏ yếu ớt, liền nhấc một góc khăn trải bàn màu tím, chăm chú may.
Thời gian lại dần dần trôi qua.
Cô gái này giống như không biết mệt mỏi, hai mắt chăm chú linh hoạt, trong tay nâng vải khăn trải bàn màu tím mềm mại, cầm kim nhỏ, khâu từng đường từng đường, lúc này, trong thân thể cô, một nửa là cô gái kia, một nửa là linh hồn.
Sáng sớm. Trên thế giới này còn có nơi nào xinh đẹp hơn buổi sáng ở Cambridge sao?
bờ sông dịu dàng chạy dài, giống như ràng buộc mơ hồ, dọc theo người đi phía trước, vô số cây nhỏ màu xanh, màu vàng, màu đỏ, ở trong mưa bụi trắng xóa, lãng mạn như tranh vẽ, xa gần kiến trúc cổ kính theo phong cách Gothic, giống như võ sĩ sâm nghiêm, canh chừng một mảnh đất dịu dàng, nơi xa tiếng chuông giáo đường vang lên boong boong, thời khắc huyền bí linh thiêng chợt tới! !
Mưa phùn rơi tí tách ở bên ngoài phòng ăn.
Trên bàn ăn, cô gái nhỏ đã trải qua hai ngày hai đêm không ngủ, lúc sáng sớm tiếng tiếng chuông giáo đường vang lên, đã may vá sửa xong một tấm khăn trải bàn cuối cùng, rốt cuộc cũng chống đỡ không nổi, mệt mỏi lim dim hai mắt sưng vù, nhìn tấm khăn trải bàn cuối cùng được mình sửa lành lặn, nuốt cổ họng khô rát một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt gục trên khăn trải bàn màu tím, hai mắt nhắm lại, lỗ mũi tràn ra giọt máu đỏ tươi. . . . . .
Cô gái này cũng không biết, hôm nay là một ngày quan trọng dường nào.
Cửa chính phòng họp Tổng Công ty Hoàn Cầu lập tức mở ra! !
Tưởng Vĩ Quốc dẫn đầu, dẫn Laurence và Vitas, cùng thành viên Hội đồng quản trị, chậm rãi đi vào phòng họp to lớn, cùng nhau ngồi đối diện với màn hình lớn ở giữa! !
Tất cả thư ký nhanh chóng đem tài liệu chuyên gia hầu rượu, loại trừ tên, chỉ dùng danh hiệu làm chuẩn, đưa đến trước mặt Chủ tịch và thành viên Ban Tổ chức cuộc thi rượu đỏ.
Thư kí trưởng cầm hộp điều khiển từ xa, mở màn hình lớn ở giữa phòng họp Tổng Công ty Hoàn Á, ghế da Chủ tịch vẫn trống trơn. . . . . .
Hai mắt Tưởng Vĩ Quốc đông lạnh, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vị trí tối cao Chủ tịch Hoàn Á trong màn hình, hôm nay là công bố kết quả vòng thi đấu đầu tiên của chuyên gia hầu rượu, cũng là cả nhóm chuyên gia hầu rượu ưu tú, lần đầu tiên lấy hình ảnh chân thực trong lúc bọn họ phục vụ phòng ăn, thông qua video liên tuyến thế giới, xuất hiện trước hai vị Chủ tịch cùng Ban Tổ chức! Có thể nói là ngày lễ hết sức quan trọng!
“Chủ tịch Trang đến. . . . . .” Âm thanh trong màn hình truyền đến.
Mọi người rối rít ngẩng đầu lên, nhìn trong màn hình. . . . . .