Chương 199: TỪ TỪ CHỜ 2
Đường Khả Hinh kêu một tiếng, hai mắt tỏa sáng, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, quả thật không thể tin nổi mình có thể sửa sang xong một núi số liệu, cô thật muốn khóc, rất kích động nhìn đống lớn tài liệu trước mặt toàn bộ đã phân tích xong, sửa sang lại thỏa đáng, tất cả đều kẹp tờ giấy note, để ngay ngắn ở trước bàn làm việc, mới vừa muốn đứng dậy gửi cơ sở dữ liệu, lại nhìn đồng hồ trên tường đã 5 giờ 31 phút, cô lập tức hoảng hốt, nhớ lại Trang Hạo Nhiên dặn dò, ah một tiếng, cô nhảy dựng lên, nhanh chóng đóng máy vi tính, ôm tài liệu và laptop màu trắng phải làm bài tập đặt vào chung một chỗ, giống như trận gió, liều mạng xông ra ngoài, phịch một tiếng, dùng thẻ làm việc của mình, mở cửa kho tài liệu ra, thở hổn hển đem tài liệu từng cái cất xong, ngay lập tức chuyển người liều mạng xông ra ngoài, mới vừa nhìn thấy có đồng nghiệp đi vào thang máy, muốn nhấn đóng cửa! !
“Chờ một chút . . . . . .” Khả Hinh không nói hai lời xông tới, đôi tay chen vào khe cửa, cố hết sức đẩy cửa thang máy ra!
Bên trong thang máy đồng nghiệp ngạc nhiên nhìn Khả Hinh đổ mồ hôi đầm đìa xông vào, nói: “Sao vội vã vậy?”
“Thật xin lỗi. . . . . .” Khả Hinh ngượng ngùng nói xong, lại bấm thang máy, cô nhắc cổ tay nhìn thời gian đã 5 giờ 35 phút, cô ôi một tiếng, dậm chân ngẩng đầu nhìn thang máy rốt cuộc xuống tới lầu một, cửa mở ra, cô nổi điên ôm Laptop, liều mạng xông ra ngoài, chạy qua vườn hoa thật lớn, đi vào đại sảnh Khách sạn Á Châu, sau đó giống như trận gió xông ra đại sảnh khách sạn, trừng nhìn trước cửa khách sạn và quảng trường, chỉ có tân khách lui tới cũng không có thấy Tổng Giám đốc, cô lập tức nhắc cổ tay nhìn thời gian, nói: “Tôi tới trễ?”
5 giờ 38 phút!
Không có!
Cô thở phào nhẹ nhõm, bật cười, xoa xoa mồ hôi trên trán, mới vừa quay đầu lại mặt liền biến sắc, thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng cùng một hướng với mình, nhìn cảnh biển trước khách sạn. . . . . . Cô lại nhịn không được trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
“Nhìn cái gì vậy?” Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, khinh bỉ nói!
“Anh không nhìn tôi, làm sao anh biết tôi nhìn anh?” Đường Khả Hinh tuyệt đối không khách khí nhìn về phía anh!
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô gái đáng chết, a một tiếng nói: “Đổi cấp trên, quả nhiên khí thế cũng kiêu ngạo như vậy!”
“Mặc kệ anh có phải là cấp trên của tôi hay không, cũng cường hôn người ta,” Đường Khả Hinh nhắc tới chuyện này, vẫn rất tức giận!
“Vẫn còn say mê nụ hôn kia à?”
“Vâng! Rất tượng niệm đấy!”
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nheo lại nhìn về phía cô!
Đường Khả Hinh không để ý đến anh, chỉ ho khan một tiếng, vén nhẹ tóc ngắn của mình.
“Đứng ở trước cửa khách sạn của tôi làm gì?” Tưởng Thiên Lỗi không khách khí hỏi.
Đường Khả Hinh suy nghĩ một lúc, mới nói: “Chờ người!”
“Chờ ai?”
“Mắc mớ gì tới anh?”
“Cô còn có thể ở khách sạn của tôi chờ bạn bè của cô?”
“Ngày đó tôi nuôi một con chó, bảo nó tới đón tôi,” Đường Khả Hinh nói nhanh.
Tưởng Thiên Lỗi gật đầu một cái, rốt cuộc nhìn thấy chiếc Rolls-Royce của mình đã tới, anh im lặng đi về phía xe của mình, nói: “Cô từ từ chờ đi . . . . .”
“Anh ấy sẽ đến ngay thôi! Tôi từ từ chờ!” Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khẽ nhíu mày nói.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi vào trong xe, cười lạnh, nói: “Lái xe!”
Rolls-Royce xe chậm rãi lái đi, Đường Khả Hinh cũng không thèm nhìn một cái, chỉ nhắc tới cổ tay nhìn thời gian đã 50 phút rồi, cô liếc mắt nhìn trái nhìn phải, tại sao người còn chưa đến?
Có thể là có việc làm chậm trễ rồi, anh là Tổng Giám đốc mà.
Đường Khả Hinh mỉm cười, vào lúc này, nhìn thấy một đồng nghiệp cũ, cô lập rất khách sáo chào hỏi người ta, lại nhắc cổ tay, nhìn thời gian đã sáu giờ 15 phút. . . . . . Cô thở dài nhìn lên trời chiều trước mặt từ từ biến mất ở trên mặt biển, cô có chút không nhịn được đứng ở trước cửa khách sạn đi qua lại đi, thỉnh thoảng thấy khách lái xe đến trước thảm đỏ, cô vội vã tránh ra, đứng ở trước cây cột, nhìn trái nhìn phải. . . . . . Người vẫn chưa tới. . . . . .
Cô hơi lo lắng nhắc cổ tay nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rồi, bầu trời lộ ra một màu lam cuối cùng, phía bên kia chân trời đã tối, nhà nhà bắt đầu bật ánh đèn, cô mất mát đứng ở trước cửa khách sạn, đón gió biển, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo giống mùa thu, cô vừa ôm máy laptop trong tay của mình, vừa nhìn về phía đường xe vắng tênh làm cho người ta sốt ruột.
Cô mất mát đứng ở bên cửa, suy nghĩ có phải Trang Hạo Nhiên không tới hay không?
Một chiếc Rolls-Royce màu bạc chậm rãi chạy nhanh tới trước đại sảnh khách sạn.
Tưởng Thiên Lỗi mới vừa cùng Lý đổng đến Nhà hàng Pháp dùng cơm xong, trở lại khách sạn làm việc, sau khi ăn uống no đủ đi xuống xe, thấy có một bóng dáng nhỏ nhắn, cô đơn đứng ở trước đại sảnh, nhìn về phía trước, vô cùng lạnh lẽo, anh ơ một tiếng, nói: “Bạn của cô sẽ nhanh tới đón cô, chờ tới bây giờ luôn à?”
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên nhìn anh! ! !
“Anh ấy có việc cho nên chưa tới ! Như vậy không được sao? Có lẽ thân phận của anh ấy cao quý, muốn người khác chờ đợi!” Đường Khả Hinh có chút xấu hổ, nhưng vẫn muốn mặt mũi.
“A!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh, thật lòng nói: “Cô có tinh thần IQ kiểu này, thật không phải người bình thường trên trái đất có thể có, không trách được đám người Tổng Giám đốc Trang quý trọng cô như vậy.”
“Dĩ nhiên, anh có một người ở ‘phòng tổng thống’, một người nằm bệnh viện, còn ở văn phòng hôn một người, hiểu quý trọng à?” Đường Khả Hinh so gan nói.
Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi nổi giận, đi lên trước, muốn đưa tay kẹp cô!
“Anh dám! Đại sảnh đông người đấy!” Đường Khả Hinh nhíu mày nhìn anh!
Quả nhiên Tưởng Thiên Lỗi dừng ở trước mặt cô, nhìn chòng chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lạnh lùng nói: “Tôi không giống cô, ở trường hợp nào cũng khóc được, sau đó nhào vào trong ngực của đàn ông, giả bộ đáng thương, chơi trò mập mờ, con người của tôi tương đối thẳng thắn, nghĩ cái gì, làm cái đó, ví dụ như. . . . . . Hôn cô!”
Đường Khả Hinh trừng anh!
Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt cô, trên mặt mình cũng hiện lên nụ cười, nói tiếp: “Thế nào? Nhiều lần nhắc tới nụ hôn kia, đoán chừng cô cũng rất hoài niệm? Lần sau đẩy cô đến góc cầu thang, ôm chặt cô, cưỡng hôn, vui đùa một chút, như thế nào?”
Quả đấm siết lại thật chặt thật chặt!
“Đừng nằm mơ!” Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng lại, nhìn cô gái này nói: “Cô có tư cách gì tiếp nhận nụ hôn thứ tư của tôi? Cô cho rằng tôi hôn cô là bởi vì cô có sức hút? Cô có sức hấp dẫn? Bất quá, cô là đàn ông, tôi là phụ nữ. . . . . .”
“Phốc!” Đường Khả Hinh nghe anh nói sai, không nhịn được che miệng cười nói: “Anh là phụ nữ. . . . . . Ha ha ha ha ha!”
Tưởng Thiên Lỗi cắn răng nghiến lợi nhìn cô nói: “Tôi xem cô đổi chủ, cô có thể phách lối tới mức nào? Cuối cùng có một ngày, cô là của tôi đấy!”
Một câu hai nghĩa!