Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 706: ĐẶT MÌNH VÀO HANG HỔ

Bộ phận tổ chức tiệc! !

Ngày mai sẽ là ngày diễn ra tiệc thử rượu trọng đại! ! Đường Khả Hinh nhanh chóng xử lý tốt tâm trạng của mình, vừa uống canh dưỡng thần bổ não Nhã Tuệ nấu cho mình, vừa chỉ huy nhân viên làm việc tại hiện trường sảnh tiệc, nhanh chóng bắt đầu dựng lên 12 cổng hình vòm, cắm vào từng đóa hoa hồng sâm banh ngâm nước thật xinh đẹp. . . . . . Cô vừa chăm chú nhìn bọn họ cắm, vừa đặt chén canh xuống, cầm kéo đi tới, cắt tỉa cành dư thừa!

Bên kia, nhân viên làm việc, nhìn Đường Khả Hinh tỉ mỉ như vậy, liền cười nói: “Đường tiểu thư, sau này mới có tiệc tùng lớn như vậy, cô cũng phụ trách đi, chúng tôi đều chấp nhận đi theo cô!”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Đông đảo nhân viên làm việc vui vẻ nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: “Chúng tôi đều chấp nhận đi theo cô, có thật nhiều đồ ăn, còn đích thân làm cùng với chúng tôi, không giống có một số người chỉ biết quơ tay múa chân!”

Đường Khả Hinh không nhịn được nhìn mọi người bật cười nói: “Cám ơn mọi người ủng hộ tôi, nếu sau này, tôi còn có cơ hội này, tôi sẽ nhớ mọi người. Lần này cùng mọi người hợp tác, tôi rất vui vẻ! Chỉ là, chúng ta ở chỗ của mình, đừng thảo luận người khác, trong lòng giữ vững nguyên tắc là được.”

“Vâng” Mọi người cùng nhau nở nụ cười cất tiếng trả lời, tiếp tục làm việc.

Bản thân Đường Khả Hinh cũng hết sức kích động đi ra phía sau bộ phận tổ chức tiệc, ngẩng đầu lên, nhất thời nhìn sảnh tiệc huy hoàng trước đây, dựng lên 12 cổng hình vòm, mỗi cổng hình vòm đều cắm đầy hoa hồng sâm banh xinh đẹp. . . . . . Còn kết thêm vải lụa trắng tinh, mà phía dưới cổng hình vòm, nhân viên làm việc, rối rít sửa sang lại bàn ăn từng khu rượu khác nhau, ở phía trên theo thứ tự đặt xuống bảng hiệu bằng thủy tinh tên của nhà máy rượu, còn có tờ quảng cáo và giới thiệu vắn tắt nhà máy rượu. . . . . .

“Các nhóm rượu nho của nhà máy Venice Ailie sắp đến rồi!”

Có người ở bên ngoài bộ phận tổ chức tiệc kêu gọi! !

Đường Khả Hinh lập tức xoay người, nhìn thấy mấy nhân viên làm việc, quả nhiên thật cẩn thận đẩy tủ đá di động đi vào bộ phận tổ chức tiệc, cô lập tức đi tới, mỉm cười đi tới trước mặt của bọn họ, hơi khom người nói: “Cực khổ, cực khổ, mau đưa vào.”

Nhân viên làm việc lập tức đẩy tủ đá di động đi vào kho rượu, Đường Khả Hinh cũng lập tức đi theo vào, nhận lấy biên bản, ký tên của mình vào, sau đó nhanh chóng căn dặn nhân viên làm việc, mở tủ rượu ra, đưa từng chai từng chai rượu quý giá vào bên trong vào khu vực rượu nho Ailie, nhân viên làm việc đi theo liền nhấn nhiệt độ chỉ định, liền thật cẩn thận đóng chặt cửa kính.

“Tiểu Thanh! !” Đường Khả Hinh nhìn nhóm rượu tham gia thử rượu lần này được đưa vào toàn bộ, liền lui về phía sau một bước gọi: “Tới đây một chút!”

“Vâng!” Tiểu Thanh mỉm cười đi tới, nhìn Đường Khả Hinh hỏi: “Chị có gì căn dặn?”

“Tối hôm nay, nhất định phải phái người coi chừng chỗ này trong trong ngoài ngoài 24h/24 ! Chờ tại cửa chính bộ phận tổ chức tiệc, không có lệnh của tôi, không cho phép bất cứ ai vào ! Biết không?” Đường Khả Hinh nhìn Tiểu Thanh, vô cùng trịnh trọng nói.

“Biết rõ!” Tiểu Thanh gật đầu.

“Phái bảo vệ xuất sắc nhất của Hoàn Cầu thuộc phòng kinh doanh rượu chúng ta tới đây! ! Tối nay để cho Phó Quản lý vào nghỉ ở Khách sạn Á Châu, cô đi xin cho cô ấy một gian phòng!” Đường Khả Hinh vẫn không yên lòng, lại sắp xếp.

“Vâng!” Tiểu Thanh lại gật đầu.

Đường Khả Hinh giống như nghĩ tới điều gì, lại dẫn Tiểu Thanh đi ra sảnh tiệc, nhìn hiện trường các nơi cũng đã sắp xếp xong, cô lập tức xoay người nhìn trợ lý Tiêu Tiêu bên kia, hỏi: “Tiêu Tiêu, nhân viên nhà máy rượu đến từ các nơi trên thế giới đã vào nghỉ ở Khách sạn Á Châu chưa?”

“Đã sắp sếp ổn thỏa !”

“Cô nhất định phải chú ý, không để cho người nhà máy rượu các nước đã từng có mua bán đụng chạm nhau, sắp xếp chỗ ở chung, hoặc ở gần bên cạnh, bọn họ rất kiêng kỵ những điều này. Phối hợp với Quản lý Từ bộ phận tiếp tân làm chuyện này thật tốt! ! Bởi vì sau khi tổ chức tiệc thử rượu xong, sẽ còn tiếp tục có cuộc họp báo với phóng viên, chờ xem xét tổ chức tiết mục lớn, cho nên bọn họ không có đi nhanh như vậy.” Lúc Đường Khả Hinh tập trung làm việc, toàn bộ thần kinh đều căng lên, chỉ thấy cô một mình đứng ở dưới một vòm hoa, nhìn hiện trường tiệc thử rượu, vẻ mặt của cô nặng nề nghiêm túc nói: “Chúng ta nhất định phải đánh xong trận này thật tốt! !”

“Vâng! !” Mọi người đáp lời.

“Khả Hinh!” Lúc này Nhã Tuệ cũng nhanh chóng đi tới, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Đàn Piano thủy tinh ba chân mà cô tranh luận thật lâu đã đến. . . . . .”

“Có thật không?” Đường Khả Hinh vui mừng cười nói: “Lúc nào em có thể xem?”

“Lập tức!” Nhã Tuệ mỉm cười nói dứt lời, lập tức cầm hộp điều khiển từ xa, hướng về phía vòm hoa cuối sân khấu, nhấn nhẹ một cái, bên trong sảnh tiệc được bố trí công tắc, nhất thời ánh đèn từ trên cao chiếu xuống bức màn nước nhiều màu sắc, không chút nào chênh lệch rơi vào phía dưới đường thoát nước mới vừa mở . . . . . Mọi người đang xôn xao nhìn màn nước còn chưa rơi xuống hết, thì từng làn pháo hoa như mưa bụi rơi xuống, phát ra âm thanh “veo veo veo”. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn đến ngây người.

Nước lửa kết hợp nhau, phát ra hiệu ứng dữ dội, ở trong từng làn khói mù nổi lên thảm cỏ Lavender, chính giữa sân khấu dần dần nổi lên một chiếc Piano thủy tinh trong suốt dài 2,2 mét, rất đẹp mắt xuất hiện tại trước mắt mọi người, bên trong Piano, có phím gõ, còn có đường nét nghệ thuật tuyệt đẹp, toàn bộ nhìn thấy rất rõ ràng, chiếc Piano này làm thủ công tinh khiết, bạn giống như có thể nhìn thấy ngón tay của nghệ sĩ dương cầm lướt qua mỗi phím đàn, lộ ra ánh sáng chăm chú . . . . . .

“A! ! ! Piano thật đẹp!” Tất cả nhân viên đều cảm thán chuyện này.

Lúc Đường Khả Hinh nhìn thấy chiếc Piano thủy tinh, cô cảm động rơi lệ nở nụ cười.

Nhã Tuệ đi tới bên cạnh cô, cũng mỉm cười nhìn chiếc Piano thủy tinh giống như còn phát ra ánh sáng xanh, nói: “Tôi không hiểu tại sao cô nhất định kiên trì mang chiếc đàn Piano thủy tinh trong suốt lên chính giữa sân khấu như vậy . . . . . . Mặc dù rất đẹp, nhưng tôi kì quái đối với sự kiên trì của cô, có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn chiếc Piano, nhớ lại một chút kí ức khi còn bé, đứa bé trai kia cõng cô bé đạp thảm cỏ Lavender đón gió thơm đi về phía trước, sâu kín nói: “Đừng khóc, trở về anh đàn dương cầm cho em nghe.”

“Em không muốn. . . . . .” Cô bé vẫn nắm chong chóng gió, nước mắt lả chả chảy xuống.

“Đây chính là một chiếc Piano trong suốt nha! kêu tinh tang tinh tang nghe thật hay. . . . . .”

“Có thật không?”

“Đến lúc đó, anh ôm em ngồi ở phía trên, để cho em múa ở phía trên . . . . . .”

Hình ảnh thảm cỏ Lavender màu tím thật xinh đẹp.

“Khả Hinh?” Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Cô làm sao vậy?”

“Không có việc gì. . . . . . Không có việc gì. . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn chiếc piano thủy tinh, luôn có một loại cảm giác được như ý nguyện, nở nụ cười an ủi.

“Đúng rồi. Lúc nảy ở trong phòng y tế, cô nói gì?” Nhã Tuệ không hiểu nhìn Đường Khả Hinh hỏi: “Nói tối nay muốn làm chuyện gì? Còn nói rất kiên quyết !”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lập tức có chút tỉnh táo, đột nhiên ah một tiếng, có chút xấu hổ nói: “Nói đùa! Nói đùa!”

“Nói đùa?” Nhã Tuệ híp mắt nhìn cô, nói: “Cô đừng gây họa cho tôi ! Lúc nảy ở trong phòng y tế, giọng điệu của cô, tôi nghe có chút không ổn.”

“Sẽ không á! !” Đường Khả Hinh cố ý nhìn cô một cái, mới đẩy cô đi về phía trước, vừa đi vừa cười nói: “Chị gọi phòng bếp nấu canh cho em uống ngon thật! Em còn muốn uống!”.

“Chà! ! Từ nhỏ đến lớn chỉ biết nói ngọt !” Nhã Tuệ cười, rồi lại nhớ tới chuyện gì, nói: “Đúng rồi! ! Cô đặt kem tươi ở vườn nho khi nào tới? Bên phòng bếp đang hối thúc đấy.”

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền nói: “Chắc là lúc hoàng hôn sẽ đưa tới ?”

“Phải khẩn trương một chút, hôm nay bánh ngọt điểm tâm cũng phải làm xong.” Nhã Tuệ nói.

“Biết rồi!”

***

Phốc! ! ! !

Nhà hàng tây, chỗ ngồi cửa sổ sát đất, mấy người Lâm Sở Nhai ngồi ở chỗ đó, cùng lúc phun cà phê vào trên người Trang Hạo Nhiên !

“Ôi chao! !” Trang Hạo Nhiên cảm thấy tức giận kéo áo sơ mi trắngcủa mình, tức giận nhìn bọn họ nói: “Đừng mỗi lần đều như vậy, động một chút là phun rượu đỏ, phun cà phê, cho dù các người muốn phun, chọn cái chỗ khác phun được không? Áo sơ mi của tôi rất quý đấy!”

“Không không không, anh mới vừa nói có chuyện gì?” Tô Lạc Hoành lập tức khiếp sợ nghiêng người tới trước, nhìn Trang Hạo Nhiên, giống như anh nói muốn đi chịu chết: “Anh muốn đi tới của chỗ phóng viên Tiêu?”

Trang Hạo Nhiên cầm khăn giấy lau áo sơ mi trắng của mình, vừa lau vừa đáp: “Ừ”

“Mẹ kiếp! !” Lâm Sở Nhai nhìn vẻ mặt Trang Hạo Nhiên, không chịu được, nói: “Cô ấy giống như con sói, ngươi bình thường trốn tránh cũng không kịp, còn dám đến phòng cô ấy? Muốn chết à?”

Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ cười nói: “Có quá khoa trương hay không? Không phải là phụ nữ sao?”

“Trang Hạo Nhiên!” Tào Anh Kiệt cũng không chịu nổi, vẫn kêu lên: “Anh phải biết, anh là ai! Anh là một thân sĩ, chuyện gì cũng nhường cho người khác! Nhưng thủ đoạn của Tiêu Hào Oánh rất khủng khiếp…! Đi vào sẽ bị lột, chuyện gì anh cũng cẩn thận, nhưng đối với chuyện của phụ nữ, còn chưa đủ sành sỏi !”

“Đi! ! Chỉ đi uống một ly rượu!” Trang Hạo Nhiên hời hợt cười nói: “Muốn nghe chuyện gì, đương nhiên là phải trả giá một chút.”

“Vậy cũng đừng hy sinh nhan sắc chứ? ?” Mấy người đàn ông cùng nhau kêu gào!

“Đừng nói ác như vậy! !” Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, cau mày nhìn bọn họ nói.

“Không phải! ! Anh đang gây gổ với Tiểu Đường cũng đừng đi! Thật không nên đi! ! Quá đáng sợ. Tiêu Hào Oánh thật không phải là người bình thường đâu! ! Lúc này, cũng đừng tạo ra hiểu lầm gì? Tôi sợ tối nay anh không ra được. . . . . . Sáng sớm ngày mai quần áo không chỉnh tề rồi ! ! !” Tô Lạc Hoành thật sự căng thẳng nói.

“Không có việc gì!” Trang Hạo Nhiên không có biện pháp với bọn họ, cười nói.

“Lão đại! !” Mấy người đàn ông cùng nhau lo lắng bắt đầu kêu gào ! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK